VA CHẠM - TIỀN TRUYỆN

Chương 16

trước
tiếp

VA CHM

Tác gi: Hiu Xuân

Người dch: Tàng Thư Quán

Tôi vung tay ngăn cậu ta nói tiếp, Trịnh Diệu Dương còn đang ở bên trong: “E rằng Liêu Kinh cũng chỉ là bị liên lụy thôi, không sao đâu, người của Trụ Phong sẽ sắp xếp ổn thỏa cho cậu ấy.” Lòng tôi đại khái cũng hiểu ra vấn đề rồi.

Lúc này, Trịnh Diệu Dương vừa mặc áo vừa đi ra khỏi phòng, vẫn là đồ trong tủ quần áo của tôi.

Điều kỳ quặc chính là, tôi và hắn đang làm chuyện như vậy bị người ta bắt gặp, thế mà vẫn thản nhiên như không, tôi đây là giả vờ bình tĩnh, còn hắn thì chịu, tôi không nhìn ra được chỗ không ổn nào, thật giống như tôi và hắn vừa rồi chỉ là ở chỗ đó “nói chuyện công việc” vậy.

Hắn mở miệng hỏi theo thói quen: “Chỗ nào xảy ra chuyện?”

A Kỳ cũng rất ý tứ, không trả lời mà trực tiếp đưa điện thoại di động cho hắn: “Trương Ký Vân tìm anh.”

Trịnh Diệu Dương không cầm, chỉ liếc mắt nhìn tôi, lấy điện thoại bàn ở gần đó mà bấm số, sau đó nghe được đáp án mà hắn cần biết.

“Anh có muốn đi cùng luôn không?” Hắn gác điện thoại, quay đầu lại hỏi tôi.

“Được.”

Sau đó, xe do Tăng Vỹ Kỳ lái, mọi người trong xe đều im lặng, không biết có phải do sự khó xử khi nãy còn chưa hoàn toàn biến mất hay không. Tôi biết trong lòng A Kỳ bây giờ đang chất chứa đầy những thắc mắc, có lẽ cậu ta chưa từng nghĩ rằng đàn ông lại có thể lên giường với nhau.

Trương Ký Vân chạy đến: “Anh Trịnh, anh đi đâu vậy, cũng không mang điện thoại theo người?”

Lúc này, A Kỳ liếc mắt nhìn tôi có chút nghĩ ngợi.

Trịnh Diệu Dương không trả lời trực tiếp vấn đề: “Sao lại để xảy ra chuyện này?”

“Đám người đó không biết từ đâu ra, nguyên nhân ban đầu thấy nói là do uống quá chén.” Trương Ký Vân cũng rất lo lắng: “Chuyện đáng ngại nhất vẫn là có khách bị thương.”

“Mẹ kiếp, bao nhiêu khách bị thương? Mấy người?”

“Ba người, có điều đều là vết thương nhẹ.”

“Chắc chắn không đơn giản như vậy, cậu điều tra rõ ràng mấy tên đó cho tôi. Đuổi hết đám bảo vệ đi!” Trịnh Diệu Dương nổi nóng: “Hừ, làm khách bị thương! Có biết phiền phức đến thế nào không?”

Cả một tầng Karaoke sang trọng của cung Lệ Nguyệt đều bị điều tra một lượt, bởi vì lần ẩu đả này mà tổn thất không biết bao nhiêu lượng khách, dù sao đây cũng là nơi ăn chơi cao cấp trong lĩnh vực kinh doanh chính quy của Trụ Phong, để xảy ra chuyện thế này thì khó mà bịt miệng dư luận được. Quả nhiên, trời vừa sáng thì cánh báo chí đã đưa tin chuyện xô xát ở cung Lệ Nguyệt, còn đăng cả những lời phàn nàn của khách khứa, trong số những người bị thương còn có một cậu ấm của một tập đoàn tài chính lớn tại đất cảng này, đổ tiền bịt miệng cũng không ăn thua.

Sau đó lại đến loạt tin “tiêu tiền ở cung Lệ Nguyệt, không đảm bảo được an toàn thân thể”, tin tức bất lợi cứ tuồn ra như nước, người bị thương yêu cầu phải được bồi thường tiền tổn thất tinh thần và sức khỏe. Chuyện càng càng càng bị khuếch trương.

Đến trưa, tôi nhận được điện thoại từ Lai Chính Mạt: “Trần Thạc, giờ tôi đang ở Malaysia, cậu thấy màn kịch huyên náo này tôi diễn đã đủ đặc sắc hay chưa?”

Quả nhiên là ông ta. “Tốt nhất đừng để Trụ Phong điều tra ra, bằng không, chú cũng sẽ gặp phải không ít phiền toái đâu.”

“Tôi đã làm việc thì cậu cứ yên tâm. Không ngờ còn có thằng nhỏ của tập đoàn tài chính vô tình nhảy vào góp vai nữa chứ, hiệu quả càng giống thật. Tiếng tăm của cung Lệ Nguyệt, sớm muộn gì cũng bị tôi hủy cho sạch sẽ!” Ông ta cười thích thú: “Tôi còn đang muốn hỏi cậu đây, sao gần đây không thấy cậu có động tĩnh gì? Cũng không liên lạc gì với tôi cả, đang có ý gì đấy?”

“Cháu tự có chừng mực, không cần chú nhắc nhở đâu.”

“Chủ tịch muốn tôi nói với cậu, mấy thứ kia ông ấy vừa ý lắm, nếu như chuyện này thành công, họ Trịnh chắc chắn phải đi nhờ cậy ông ấy rồi, đến lúc đó cậu có thể suông sẻ quay về nước Mỹ mà hưởng thụ những ngày tháng thoải mái xa hoa.” Lai Chính Mạt còn nói thêm: “Chỗ tôi chỉ có thể cho đám đàn em bí mật gây rối thôi, mấy người bọn cậu mới là cốt lõi đấy.”

“Cháu sẽ lo ổn thỏa. Cứ như vậy nhé, phí điện thoại đường dài đắt lắm đấy.”

“Ha ha.” Đầu bên kia cười nhạt: “Một thời gian không gặp, cậu đã biết nói đùa rồi cơ à?”

“Cháu vẫn hài hước mà, chẳng qua chú không biết đấy thôi.”

“Thứ kia” chính là chỉ hợp đồng cơ mật giữa Trụ Phong và Ngân Thuẫn, tôi đã copy lại chuyển cho Trương Thủ Huy, nếu như vụ làm ăn này của Trụ Phong bị đập bể, không chỉ mất một đống tiền, mà có khi còn bị kiện nữa ấy chứ.

Trịnh Diệu Dương vẫn luôn đề phòng tôi, thứ hắn giao cho tôi chắc chắn không phải là bản gốc, tôi không có được bản sửa đổi, nhưng Trương Thủ Huy đã bố trí bẫy rập hoàn hảo, Trụ Phong hành động lúc nào thì ông ta chặn lại lúc ấy, dốc toàn bộ tài lực ra, Trụ Phong không đấu lại Thành Nghiệp được.

Tôi buông điện thoại, Joanna đi vào, tràn đầy yêu thương mà đưa tới một tách cà phê.

“Trần Thạc, hôm qua anh quả là cuồng nhiệt nha.”

“Bây giờ đang là giờ làm việc, cô nên gọi tôi là quản lý Trần.” Tôi cười nhạt nhấp một ngụm cà phê: “Thứ này không phải cô pha.”

“Đầu lưỡi anh ghê gớm thật, đây là cà phê em vừa gọi ở quán Tầm Hương dưới tòa nhà đó.”

“Thật có lòng.”

Tiết mục thân mật chưa kịp bắt đầu đã bị Trịnh Diệu Dương xông vào cắt đứt, hắn đi vào phòng làm việc của tôi, nếu như hắn đã đi vào từ cửa ngách bên phải thì chắc chắn chẳng bao giờ gõ cửa.

Hắn lạnh lùng nhìn Joanna gần như đang dán chặt trên đùi tôi, hờ hững ra lệnh: “Trần Thạc, anh qua đây chút.”

Joanna vội vàng nhảy khỏi tôi, nháy mắt với tôi một cái rồi đi ra.

Tôi đi sang phòng làm việc của Trịnh Diệu Dương, hắn thảo luận về bản hiệp nghị với tôi một cách rất nghiêm túc, tôi cũng đàng hoàng trả lời. Suốt cả nửa giờ, chúng tôi nhắc đi nhắc lại hai chữ “Ngân Thuẫn”, cuối cùng vẫn quyết định tạm gác lại chờ hội đồng quản trị quyết định.

Khi hắn chỉ vào một chỗ đáng ngờ trong bản hợp đồng rồi đưa ra câu hỏi, tôi rướn người nhìn qua, Trịnh Diệu Dương đã cắn vào vành tai tôi, tôi cảm thấy thật nực cười: “Tính làm cái gì? Đây là phòng làm việc của cậu đấy!”

“Không biết, không thể chạm vào anh sao?” Hắn nhìn tôi ngẫm nghĩ, đột nhiên nói: “Có phải anh cảm thấy chúng ta như vậy… rất nguy hiểm?”

“Đã rất nguy hiểm từ lâu rồi. Cho nên cần chấm dứt cái trò này lại ngay lập tức, cậu muốn tôi nhận thua phải không? Cái trò “hiến thân” này chả có gì hay ho cả, tốt nhất chúng ta nên tách nhau ra xa xa một chút.”

Tôi nói rất thẳng thắn, trò chơi diễn đến mức này, hình như có hơi quá lố rồi, nếu cứ tiếp tục như vậy, tôi sợ đến chính mình cũng sập bẫy mất thôi.

“Tôi lại cứ tưởng anh sẽ tiếp tục diễn trò này, làm ra vẻ si mê tôi? Hay đóng vai kẻ điên tình phát cuồng vì tôi đến chết đi sống lại? Trần Thạc, diễn xuất của anh tệ lắm, anh không làm được đâu, anh vốn là một kẻ cao ngạo mà.”

“Cậu còn cao ngạo hơn tôi đấy.” Tôi kéo cổ áo hắn, mút mạnh yết hầu hắn, “Tôi cũng chẳng phải thực sự muốn đến Hollywood kiếm sống, cần diễn xuất giỏi để làm gì? Cũng đã lên giường với nhau cả rồi, quân cờ như tôi có phải đã đến lúc nên rút về hay không?”

“Anh nghĩ vậy thật hả? Thật ra anh rất quan tâm cái nhìn của người khác với mình ha.”

 “Cậu chưa đến tuổi dạy đời tôi, cậu cũng chẳng tốt đẹp hơn tôi mấy đâu.”

Tôi tiếp tục liếm mút hắn, hắn ngẩng đầu lên, giống như một con sư tử lười nhác mệt mỏi, mặc sức hưởng thụ khoái cảm mê người mà tôi dâng lên, cuống họng rên rỉ đầy thỏa mãn. Tôi cười: “Hưởng thụ mọi khoảnh khắc khiến mình sung sướng, đây là cách làm người của cậu đó hả?”

Hắn đẩy tôi ra: “Những lời này tôi trả lại nguyên vẹn cho anh: Anh chưa đến tuổi dạy đời tôi, anh cũng chẳng tốt đẹp hơn tôi mấy đâu. Cứ bày hết trò ra đi, trò chơi càng nguy hiểm tôi càng thấy kích thích.”

Tiếng chuông điện thoại nội bộ chợt reo lên: “Chủ tịch Trịnh, cô Từ muốn gặp anh.”

Hắn nhìn tôi, nói: “Mời cô ấy vào đi.” Tôi và hắn tách nhau ra, trở về vị trí an toàn của mình.

“Chà chà, Trần Thạc của tôi cũng ở đây sao?” Khi Tú Phương nói chuyện với tôi, không biết vô tình hay cố ý mà luôn để lộ ra vẻ thân mật đáng ngờ: “Quà đính hôn của tôi đâu? Anh thật không tự giác gì hết trơn.”

Tôi chỉ biết cười: “Vậy cô nói đi, cô muốn thứ gì?”

“Lẽ nào tôi nói muốn gì thì anh sẽ tặng tôi thứ đó hả? Hào phóng vậy?” Cô ấy làm nũng trêu chọc tôi.

“Phải, muốn gì tặng đó.”

“Tôi muốn anh. Anh có tặng hay không? Trần Thạc, làm vệ sĩ cho tôi cả đời, chuyên đưa tôi đi dạo phố, xách đồ đạc cho tôi, để tôi được hãnh diện cái nào, anh có chịu hay không?”

“Chồng chưa cưới của cô đang ở đây này, còn đến lượt tôi sao?” Tôi liếc nhìn Trịnh Diệu Dương, hắn cũng bình thản nhìn tôi.

“Phụ nữ có tham lam một chút cũng có gì sai đâu cơ chứ?”

“Đúng quá đi nha.” Tôi dang hai tay về phía cô ấy: “Tôi ở đây này, nếu cô muốn, lúc nào cũng có thể lấy đi.”

“Tính làm tôi sướng chết hả, ha ha, Diệu Dương không chịu nổi chúng ta liếc mắt đưa tình trước mặt anh ấy nữa rồi.” Cô ấy đi qua ôm lấy cánh tay trái của tôi, lại kéo tôi đi qua chỗ Trịnh Diệu Dương, tiếp tục ôm khư khư cánh tay phải của hắn, xong xuôi, đại tiểu thư mỗi bên khoác tay một người, đĩnh đạc kéo chúng tôi rời khỏi phòng làm việc.

“Hai ông anh này, bây giờ đang là thời gian nghỉ trưa, các anh không biết nghỉ ngơi không có nghĩa là cái bụng của tôi không kêu đói. Mau mau đi theo tôi, ăn cơm Tàu hay cơm Tây?” Cô ấy tươi cười rạng rỡ với chúng tôi, quả thực là một phụ nữ hết sức xinh đẹp.

“Tùy cô.”

“Tùy em.”

Tôi và Trịnh Diệu Dương gần như cùng một lúc phun ra câu trả lời giống nhau, khiến cho Tú Phương cười to một trận.

Trong thang máy, Tú Phương hỏi: “Chuyện ở cung Lệ Nguyệt có thể giải quyết ổn thỏa không?”

Nếu như cô ấy không nhắc tới, tôi thiếu chút đã quên cô nàng cũng là trợ thủ đắc lực của Trịnh Diệu Dương.

“Rất phiền phức, nhưng bọn Trương Ký Vân sẽ xử lý ổn thỏa.” Tôi nghe ra được, hắn đã có hành động rồi, nhưng tôi không muốn nhiều lời.

Trên đường đi, Tú Phương một nữ cùng hai nam đi vào sảnh cơm Tây, khiến vô số người chăm chú nhìn theo. Nhưng người phụ nữ thích thu hút sự chú ý này lại không thấy có gì phiền toái cả: “Thấy chưa? Bọn họ ngưỡng mộ tôi chết đi được. Ha ha, cho dù có mặc đồ độc Chanel đi qua cũng chưa chắc được chú ý thế này.”


Vui lòng click vào dấu mũi tên để lùi hoặc sang chương kế tiếp