VA CHẠM - TIỀN TRUYỆN

Chương 15

trước
tiếp

VA CHM

Tác gi: Hiu Xuân

Người dch: Tàng Thư Quán

Tôi vừa đi vừa cởi áo khoác, giật khuy áo, cả người mệt mỏi mở cửa phòng ra, lại phát hiện đèn phòng khách đã sáng choang từ lúc nào, người không nên xuất hiện ở chỗ này nhất đang ngồi nghiêm chỉnh trên chiếc sô pha màu trắng, lạnh lùng nhìn tôi.

“Cậu tìm tôi sao?” Tôi tỉnh bơ hỏi.

“Muốn nói chuyện hiệp nghị Ngân Thuẫn với anh.”

“Tôi tưởng hôm nay có thể không cần bàn công việc chứ.”

“Không cần bàn công việc mà anh nói đã là ngày hôm qua, không phải hôm nay. Vài tiếng sau là anh cần phải lái xe đến văn phòng rồi đấy.” Hắn lạnh lùng nói.

 “Ý cậu là, lúc này đáng ra tôi phải đang ngủ trên giường, chứ không phải ra ngoài thác loạn? Cậu xem tôi là trẻ lên ba à?” Tôi đột nhiên gào lên với hắn: “Cậu quản tôi chắc!”

Mặt hắn trở nên u ám: “Trần Thạc, đừng có được nể mặt thì thành kiêu ngạo, anh chớ quên, tôi mới là người có thể làm chủ ở đây.”

“Vậy tôi sẽ đi ngay, Trần Thạc tôi không cần cậu tới làm chủ.” Dường như có ngọn lửa hừng hực không tên bắt đầu bốc lên trong tôi, tôi xoay người hướng ra bên ngoài.

Một bàn tay rắn chắc giữ chặt lấy cánh tay tôi, trên người tôi tỏa ra mùi nước hoa nồng đậm khiến cho hắn hơi cau mày: “Anh đi tìm đàn bà?”

“Phải, cuồng hoan một đêm, đấu liền ba hiệp.” Tôi cũng chẳng thèm khách khí nữa, giọng nói nhẹ nhưng rõ ràng: “Trịnh Diệu Dương, tôi cảnh cáo cậu, buông tay tôi ra ngay, buông ra!”

“Anh thích đàn bà như thế nào?” Hắn không để mắt gì đến sự phản kháng của tôi, chỉ khăng khăng nói ra câu hỏi của hắn.

 Tôi nheo mắt nhìn kỹ hắn, sau đó nở nụ cười: “Vợ chưa cưới của cậu, cô thư ký ngay bên cạnh cậu, gái Tây tóc vàng, nói chung chỉ cần là đàn bà đẹp thì tôi đều thích. Thế nào?”

Tôi nói một đằng, hắn lại đáp một nẻo: “Tôi đính hôn, anh khó chịu sao?”

“Anh Trịnh à, trước khi kể chuyện cười thì cũng phải để ý xem nó có nhạt nhẽo quá hay không chứ. Có một số việc nói ra chẳng có ý nghĩa quái gì cả.”

“Thật sao? Anh cho rằng không có ý nghĩa gì sao?” Ánh mắt hắn bắt đầu trở nên nguy hiểm.

“Lẽ nào cậu cho là có?”

Tôi có nhiệm vụ của tôi, hắn có sứ mệnh của hắn, không cần biết cả hai đã bị hấp dẫn bởi đối phương như thế nào, cuối cùng vẫn cứ là hai đường thẳng song song, ngẫu nhiên cập sát vào nhau bắn ra tia lửa có thể duy trì được nhiệt độ trong phút chốc, sau đó… sẽ rời khỏi nhau xa hơn. Chúng tôi giống như hai cực Nam Bắc, mãi mãi không thể chung đường được.

Hắn tức giận cực độ vung tay bóp chặt cổ tôi: “Tôi thấy anh không chỉ thích quyến rũ đàn bà, mà còn ti tiện hơn, ngay cả…”

Tôi trở tay ôm lấy hắn tiếp lời: “Ngay cả đàn ông cũng không buông tha.” Sau đó tức giận chửi ầm lên: “Con mẹ nó câm ngay! Đừng cho là tôi lên giường với cậu một lần thì đã là cái quái gì! Có phải cậu muốn nhắc nhở tôi, ít nhất giữa chúng ta vẫn còn có chỗ khớp nhau đó hả? Cậu nói tôi ti tiện, tôi ngược lại muốn nhìn xem, rốt cuộc là cậu ti tiện hay tôi ti tiện!”

“Có đôi lúc, tôi thật muốn giết anh!” Hắn nghiến răng nghiến lợi.

“Vậy làm đi!” Tôi hôn siết hắn, sức lực kinh người, toàn thân hắn mất đà, kéo tôi chao đảo ngã xuống thảm. Tôi như thể bị điện giật, cảm giác vừa sợ hãi vừa hưng phấn bắt đầu dâng lên điên cuồng trong cơ thể.

Hắn theo phản xạ muốn ngồi dậy, lại bị tôi mạnh mẽ đè trở lại, nhưng Trịnh Diệu Dương vẫn quyết tâm ngồi dậy, lực phản kháng của hắn khiến tôi hao tốn không biết bao nhiêu sức lực, mãi đến khi không thể khống chế được nữa, cuối cùng, cả hai mới nằm vật ra mặt đất thở hổn hển.

Muốn trừng trị hắn quả thật không phải chuyện đơn giản, tôi quậy cả một đêm rồi, tay chân muốn nhũn ra luôn, nếu như còn tốn thể lực với hắn nữa thì quả là tự rước mệt vào thân. Tôi cười khổ bò dậy.

“Anh đi đâu?”

“Tắm rửa.” Nếu như giờ tôi còn nói muốn ra ngoài nữa, khẳng định sẽ phải đối mặt với một trận ác chiến khác.

 Tôi thả lỏng trong bồn tắm, rửa sạch đi mùi vị đàn bà trên người, trút bỏ toàn bộ uể oải, dây thần kinh khắp người dần dãn ra, tôi khoan khoái nhắm mắt lại.

Cho đến khi cảm nhận được sự chấn động khác thường trong không khí, tôi mới giật mình mở mắt ra!

“Cậu…”

“Bộ quần áo tôi mặc hôm nay chính là đồ lấy từ chỗ anh, bây giờ tôi trả lại cho anh.” Sau đó, hắn trình diễn một màn nam thoát y đặc sắc ngay trước mặt tôi, có điều tôi sẽ không vung tiền bo cho hắn đâu.

Thân thể hắn trần trụi hiện ra ngay trước mắt tôi, trên đó còn in đầy dấu răng và vết bầm do chính tôi lưu lại đêm qua. Hắn thô bạo lôi tôi từ trong bồn nước dậy, tôi vội vàng chống tay ven theo mép bồn tắm tránh đi, một chân của hắn lập tức xoải đến, tôi bị ép đứng lên, lưng đã dán vào bức tường lạnh ngắt.

“Shit!” Tôi thấp giọng chửi: “Muốn làm hả?”

Thân thể nóng rực của hắn áp sát tới, sự ma sát khăng khít giữa da thịt, còn có chống chọi kịch liệt ở thân dưới, ngay tức khắc khiến cho mạch máu trong cơ thể tôi muốn nổ tung luôn, quá kinh ngạc với phản ứng hỗn loạn của mình, tôi khó chịu rên rỉ: “Trịnh Diệu Dương… đi mà tìm đàn bà của cậu, cút! Đừng có chọc vào tôi. Ối, cậu phát điên cái gì…”

  Hắn hung hăng cắn một phát ngay tại ngực tôi, sau đó ngậm chặt lấy miệng tôi, cứ như vậy kịch liệt quấn lấy nhau, sự run rẩy luồng khắp cơ thể xông thẳng tới đốt cháy chúng tôi, đầu lưỡi đau đến chết lặng, nước bọt không kiểm soát được mà chảy dọc xuống cằm.

Kết thúc trận hôn, giống như trải qua cả thiên đường lẫn địa ngục, chúng tôi mất rất nhiều thời gian mới hồi phục được sức lực. Lúc này, Trịnh Diệu Dương rốt cuộc nói ra bí mật không thể cho ai biết giữa hai chúng tôi: “Trước nay tôi chưa từng sảng khoái đến thế.”

Tôi vừa thở gấp vừa cười: “Bị tôi làm sảng khoái lắm hả?”

“Anh nhầm rồi, tôi nói là chơi anh rất sảng khoái.” Hắn cố ý dùng phần dưới thúc mạnh tôi một cái.

Tôi đau đến cắn răng, không kiềm nổi ác ý mà đưa tay chạy dọc theo khe mông hắn xuyên vào: “Hình như không phải như vậy đâu, cậu cứ cho tôi thử lần nữa là biết mà…”

Hắn giật mình, thục mạng va chạm, khiến cho cái ót của tôi va cả vào tường, lý trí tỉnh táo ban đầu dần trở nên mờ mịt, nhưng thân thể tôi vẫn cảm nhận được rõ ràng từng vết tích sâu nông mà hắn đang tạc trên da thịt mình, rõ ràng đến ghê rợn. Được một đầu lưỡi mạnh mẽ dẻo dai lại thành thục lọc lõi quấn lấy, đây rõ ràng không phải chuyện đáng ghét gì, tôi lập tức chú ý tới tâm tư của mình đã hoàn toàn tập trung vào những bộ phận đang được hôn mút kia, cả ngực ướt nhớp nước bọt của hắn, tôi không cách nào ức chế run rẩy.

Tay hắn đã bắt đầu lần mò tới thân dưới của tôi, vân vê xoa bóp, khiến cho tôi càng thêm hoảng hốt.

Tiếng thở gấp kinh hãi tràn ra bên khóe miệng, tôi biết tôi xong đời rồi, Trịnh Diệu Dương giúp tôi thấm mút phía sau, hắn vốn là cao thủ làm tình, cho dù chuyện này chắc chắn hắn chưa từng làm qua, cũng sẽ chẳng bao giờ tập cho quen cả, nhưng việc hắn quyết tâm thử nghiệm thế này cũng đủ làm cho đối phương điên cuồng. Hắn chính xác là một tên thợ săn chuyên nghiệp mà xảo quyệt.

Tôi không cách nào kiềm chế được ham muốn rạo rực khắp người, nhưng hiện tại đã không còn cách nào ngăn hắn lại nữa rồi, ngón tay hắn đã suồng sã luồn thẳng tới lỗ nhỏ phía sau tôi, lý trí của hắn trong chốc lát cũng như con ngựa mất cương mà chồm dậy, dục vọng không cách nào khống chế cuồng loạn ào ra, cái lưỡi của hắn liên tục liếm mút, tay phải hắn bất ngờ tách chân trái của tôi ra, trực tiếp xông vọt vào!

“A!” Tôi căn răng chịu đựng không để bản thân phát ra tiếng kêu đau, hơi thở đã hoàn toàn hỗn loạn rồi, hắn vẫn cứ bất chấp ưỡn thẳng lưng, dương vật cứng rắn chen vào lối nhỏ trắng trợn khua đụng trong thân thể tôi, cảm giác đau đớn này thật khó mà tưởng nổi, bỗng dưng, khi nỗi đau gần dâng đến cực hạn, tôi bắt đầu thả lỏng, phối hợp với động tác ra vào không ngừng nghỉ của hắn, xoa dịu chính mình.

Trước đây chúng tôi chưa từng làm chính diện, bây giờ tôi mới có thể thấy được biểu cảm mê muội trong khoái cảm điên cuồng của hắn, hô hấp khó nhọc của hắn phả vào mặt tôi nóng rát, ánh mắt rực lửa đốt cháy toàn thân tôi, tôi hôn lên môi hắn lần nữa, không còn phân biệt rõ ràng giữa sung sướng và đau đớn… Chúng tôi cùng rên rỉ, trải nghiệm tình cảm mãnh liệt thật sự. Bàn tay hắn bóp chặt mông tôi càng thêm cố sức, mỗi một lần cử động đều tiến vào nơi sâu nhất trong cơ thể tôi, tầng tầng tiến tới điểm mẫn cảm cao xa nhất.

Trịnh Diệu Dương cứ như vậy mà cuồng bạo xâm nhập, hung hăng đâm kích tựa như muốn xé rách tôi, xoay tròn, rút ra, rồi lại lao vào. Mỗi một lần đâm sâu đều mang theo toàn bộ sức lực của hắn, chúng tôi bây giờ đều đã như hai con dã thú bị thương.

Tôi rốt cuộc không nhịn nổi nữa: “Không được… anh muốn giết tôi luôn hả a…a…”

Hắn kích động đáp lại tôi: “Trần Thạc, a… anh khỏe thật! Ưm…”

Dưới sự kích thích ra vào mãnh liệt của hắn, tôi và hắn đều nhanh chóng đạt đến đỉnh cực khoái. Hắn không khống chế được mà khàn giọng hô lên: “A… ôi…” chứa đựng sự vui thích cực độ, hỗn loạn đến gần như đạt đến khoái cảm trong đau đớn, tôi cũng đáp lại điên cuồng.

Tôi phục hồi tinh thần trước hắn, nắm lấy hắn kéo đi, thẳng vào phòng của tôi, trên mặt đất từ phòng tắm đến phòng ngủ ướt sũng nước, mặc dù hai chân tôi như muốn nhũn ra rồi, nhưng cảm xúc mãnh liệt vẫn chưa tan, tôi giống như cuồng phong bão táp mà gặm cắn cơ ngực bằng phẳng rắn chắc của hắn, thân thể bị tập kích không tự chủ được mà trở nên cứng ngắc.

Động tác của hắn đột nhiên trở nên lúng túng, muốn thoát khỏi sự chơi đùa ngoan cố của tôi, nhưng vật thể nóng ấm trong tay tôi lại từ từ ngóc đầu dậy. Đầu lưỡi tôi kiên trì quét qua làn da nâu trơn nhẵn, cảm nhận được nhiệt độ cơ thể hắn hòa vào khoang miệng ướt át của mình, từng bước đi lên, hôn mút động mạch cổ của hắn, khiêu khích rõ ràng cùng với cám dỗ mê ly không ngừng hòa tan vào nhau, tay của tôi không biết từ lúc nào đã đi lần mò ra phía sau hắn…

“Đừng, Trần Thạc!” Giọng nói của Trịnh Diệu Dương hiếm khi run rẩy đến vậy.

Tôi đè lên người hắn, hai chóp mũi chạm nhau: “Cậu cũng biết sợ? Cậu cũng biết do dự? Không phải cậu vẫn luôn bình tĩnh nắm gọn tất cả sao?”

Hắn ngay lập tức khôi phục lại vẻ bình tĩnh, cười khẩy không che dấu: “Không phải tôi sợ anh chơi tôi, mà tôi đang nghĩ liệu anh có phải ngay lúc này còn ở trên giường tôi, một khắc sau đã ủ mưu lật đổ tôi hay không?”

“Điều cậu lo lắng rất phải, nhưng giờ nói ra, có phải đã quá muộn rồi không?”

Tôi đang chuẩn bị tấn công, bên ngoài đột nhiên có người gọi tên tôi: “Trần Thạc, anh ở đâu? Trần Thạc!” Hiện tại mới là bốn giờ sáng, thế mà Tăng Vỹ Kỳ đã đến tìm tôi! Chết tiệt!

Tôi và Trịnh Diệu Dương nhìn nhau. Không xong, quên khóa cửa! Tôi gấp gáp xoay người xuống giường đóng cửa phòng ngủ lại, nhưng A Kỳ đã nhanh hơn một bước chặn cánh cửa lại, thò đầu vào: “Trần Thạc, Liêu Kinh vừa gặp chuyện, cậu ta…”

Vừa liếc thấy Trịnh Diệu Dương trần như nhộng ngồi ngay trên giường tôi, vẻ mặt A Kỳ đầy khiếp sợ, cậu ấy nghi hoặc nhìn tôi chằm chằm, lời ra đến miệng cũng nuốt vào luôn…

Tôi kéo lấy tấm chăn đơn quấn quanh hông, đóng sập cửa phòng ngủ lại, tay bóp chặt cổ A Kỳ kéo cậu ta ra phòng khách, cậu ta đã mất đi toàn bộ khả năng phản ứng, cứ mặc tôi kéo đi như vậy.

“Trịnh Diệu Dương… sao anh ta lại…” A Kỳ đã gặp phải cú sốc quá lớn, lời nói cũng không còn được rõ ràng nữa, bản lĩnh mồm mép ngày thường đã hoàn toàn biến mất.

“Không cần nói lời thừa thãi, Liêu Kinh xảy ra chuyện gì?” Tôi gấp gáp cắt ngang cậu ta.

“A, Liêu Kinh!” Cậu ta sực tỉnh, vội nói: “Một tiếng trước cậu ấy bị đánh ở phòng Karaoke cung Lệ Nguyệt, vết thương nghiêm trọng lắm.”

“Cái gì?!” Tôi vô cùng sửng sốt: “Với khả năng của cậu ấy thì làm sao mà bị nặng thế được?” Từ bấy đến nay Liêu Kinh vẫn phụ trách hệ thống bảo vệ của cung Lệ Nguyệt mà.

“Đám người đó cố ý kiếm chuyện, có đến bảy tám thằng đánh một mình cậu ấy, thằng nào cũng có võ cả.”

“Chỉ có một mình Liêu Kinh bị thương thôi sao?”

“Không, còn có mấy bảo vệ khác của cung Lệ Nguyệt, bên đó giờ đang loạn lắm, bao nhiêu khách khứa bị dọa chạy tán loạn, Trương Ký Vân đã đến đó xem xét trước rồi, người của họ cũng đang tìm Trịnh Diệu Dương khắp nơi, không ngờ anh ta lại đang ở chỗ anh…” Cậu ta cảm thấy có điều không ổn lắm, cho nên không nói tiếp nữa.

Tôi trầm ngâm nói: “Bọn nào nhỉ? Chúng cố ý muốn đối phó với Trụ Phong hay chỉ là ẩu đả bình thường thôi?”

A Kỳ tựa như nhớ ra cái gì đó: “Tôi nghĩ là chúng muốn đối phó với Trụ Phong, liệu có phải là…”


Vui lòng click vào dấu mũi tên để lùi hoặc sang chương kế tiếp