VA CHẠM - TIỀN TRUYỆN

Chương 14

trước
tiếp

VA CHM

Tác gi: Hiu Xuân

Người dch: Tàng Thư Quán

Nghe được tiếng rên rỉ ngắt quãng phát ra từ cổ họng của chính mình, tôi chưa bao giờ nghĩ trên đời còn có thứ cảm giác như vậy, thứ cảm giác hỗn độn được tạo ra giữa đau đớn và sung sướng, ùn ùn kéo đến không thể khống chế, khiến cho toàn bộ ý thức của tôi đều trở nên mơ hồ. Hắn vẫn như cũ không bôi trơn, vẫn không mang bao cao su, cứ như vậy mà ra vào đâm chọc mãnh liệt trong nơi bí mật chặt chẽ của tôi, tư thế của chúng tôi giống như dã thú, tê hí gào thét bắn ra tinh dịch nóng bỏng đục ngầu, cảm giác nhớp dính mơ hồ giống như quyện chặt toàn bộ tâm tình không rõ của chúng tôi.

Có vẻ đây chính là kiểu làm tình giữa đàn ông với đàn ông mà người ta vẫn ghê tởm ấy, tôi cảm thấy rất thoải mái, cũng rất nhục nhã, đây là thứ hành vi nổi loạn, cũng là dấu hiệu sinh lý không bình thường, nhưng tôi vẫn phải thừa nhận, nếu như gặp được đối tượng phù hợp, thì chuyện này cũng rất khó kháng cự.

Mãi cho đến khi cả hai đều mệt không làm nổi nữa, thì mới giãy dụa tách nhau ra. Trịnh Diệu Dương thuận tay kéo từ dưới đuôi giường lên một cái gối lót đặt ở sau lưng rồi ngồi dậy, sờ soạng lấy điếu thuốc trên tủ đầu giường châm lên, rồi cứ thế lẳng lặng hút thuốc.

Bộ dạng của chúng tôi khi ấy rất buồn cười, cứ như là sau lần đầu tiên dâng hiến vậy, rõ ràng là hai kẻ đã lọc lõi tình trường, trải qua bao lần lên giường xuống chiếu, mà lúc này nhìn nhau không nói được tiếng nào, nghĩ cũng quái lạ.

“Chuyện này tính là gì đây?” Tiếng nói khàn khàn của Trịnh Diệu Dương nhẹ nhàng vang lên, tôi ngẩng đầu nhìn gương mặt điển trai của hắn sau màn khói thuốc, cảm thấy chút mờ ảo, ánh mắt cũng trở nên mơ hồ.

Tôi vuốt lại mớ tóc rối bời, lơ đãng đáp: “Cũng không thể tính là tình một đêm đâu nhỉ?”

Hắn hơi cáu kỉnh dập tắt tàn thuốc, cúi đầu nhìn tôi, dù ánh mắt có chút hoang mang, nhưng giọng nói lại vô cùng quả quyết: “Chúng ta làm thật rồi.”

“Phải, chúng ta đã làm rồi, hơn nữa còn làm rất kịch liệt.” Tôi thản nhiên đáp.

“Gặp quỷ rồi.”

“Chuyện này cũng có gì đâu, không phải cậu vẫn luôn nghĩ thoáng hơn tôi sao?” Thấy vẻ mặt hắn đã dần trở lại lạnh lùng, tôi còn nói: “Chuyện anh lo lắng là đã lên giường với đàn ông, hay là đã lên giường với kẻ địch?”

“Có gì khác biệt sao?”

“Có, khác biệt rất lớn.”

“Được, tôi nói cho anh biết.” Hắn cúi người xuống, nhìn chằm chằm vào đôi mắt tôi mà tuyên bố: “Tôi chẳng lo gì cả! Hài lòng chưa?”

Hắn xốc cái chăn mỏng lên mà xuống giường, thân thể cường tráng chằng chịt dấu vết, chẹp, đám tình nhân của hắn nhìn thấy liệu có bốc hỏa không nhỉ? Trịnh Diệu Dương lại đi vào phòng tắm tắm rửa lần nữa, sau đó trở lại lấy một bộ quần áo ở trong tủ đồ của tôi, tỉnh bơ mặc vào không thèm hỏi, vóc dáng của tôi với hắn cũng gần gần như nhau.

Hắn vừa cài khuy vừa xoay người nói với tôi: “Bảy giờ tối nay đến quán bar Phong Vận.”

Tôi gật đầu đồng ý, cũng xuống giường đi vào phòng tắm. Khi nước nóng dội kín cả người, tôi mới chắc chắn chuyện vừa rồi không phải là giấc mơ.

“Tôi mang bản hiệp nghị đi đây.” Tiếng nói của hắn từ phòng khách vọng vào.

Bản hiệp nghị? Không quan tâm cả người ướt đẫm, tôi cứ vậy giật tung cửa phòng tắm ra: “Tôi… quá sơ suất rồi.” Bí mật thương mại quan trọng như vậy mà tôi lại lơ đãng vứt trên bàn trà, lại còn để cho Trịnh Diệu Dương phát hiện, nếu là ngày thường, chắc chắn hắn sẽ làm thịt tôi luôn.

“Lần sau thì nhớ đấy!” Hắn giơ ngón tay lên chỉ chỉ vào tôi rồi xoay người bỏ đi. Cứ thế hơn chục tiếng đồng hồ sau tôi không còn thấy mặt Trịnh Diệu Dương nữa.

Cô thư ký Joanna bưng vào cho tôi một tách cà phê: “Đây là cà phê Java, loại mà anh thích nhất đó.”

“Cảm ơn cô.” Tôi mỉm cười, di di huyệt thái dương.

“Anh mệt sao?”

“Làm” cả một đêm sao không mệt được? Đối phương lại còn là Trịnh Diệu Dương nữa chứ.

“Tôi vẫn ổn.”

“Ngày hôm nay anh không được tập trung cho lắm.” Cô nàng tiếp tục nói, không hề có dấu hiệu sẽ rời đi, hình như hơi vượt khỏi quyền hạn của một thư ký rồi thì phải.

“Joanna, cô có chuyện gì muốn nói với tôi à?”

Cô ấy cười khẽ, trên khuôn mặt trong sáng lại hiện ra biểu cảm mê người: “Em muốn hẹn anh đi khiêu vũ.”

“Tôi nhảy loạng quạng thôi, có bạn nhảy như tôi sẽ làm cô mất mặt đó.” Tôi nhẹ nhàng từ chối, nói chung tốt nhất là đừng quá thân thiết với thư ký của mình.

 “Đến điệu Waltz anh còn nhảy được, lẽ nào lại không biết khiêu vũ chứ?” Vẻ mặt cô ấy vô cùng kiên trì, không chịu rút lui.

“Điệu Waltz?”

“Hình như anh Trần đã quên cái ngày đó rồi thì phải?” Cô nàng tinh nghịch nháy mắt với tôi mấy cái: “33 đó, anh nhớ ra chưa?”

Hự, trời ạ, chính là cô em đeo mặt nạ đã hại tôi phải lên sân khấu chơi trò hôn hít với Trịnh Diệu Dương, trước đó đúng là chúng tôi đã nhảy với nhau một điệu Waltz thật.

Tôi bật cười: “Thì ra là cô. Ngày đó cô cố ý có phải không?”

“Xin lỗi anh, em cũng là được người khác dặn dò mà thôi. Anh sẽ không giận em chứ?”

“Chuyện đã lâu như vậy tôi còn trách cô làm gì, cần thiết sao?”

“Vậy anh đồng ý đi khiêu vũ với em rồi?”

“Không, đêm nay thì không được, tôi có hẹn rồi.”

Cô nàng cười tiến sát lại: “Ai vậy? Nếu như là bạn gái, em cũng đành buông tha anh thôi.”

“Nếu là bạn trai thì sao?”

“Nói thẳng ra, anh không muốn tham gia vũ hội của em chứ gì!” Cô ấy không hề xem lời nói đùa của tôi là thật, cười gượng đi ra ngoài cửa: “Hẹn người bạn nhảy đẹp trai như anh tất nhiên là rất khó, em đã sớm chuẩn bị tâm lý rồi, thôi để lần sau vậy! Lần sau anh đừng từ chối em nữa đấy!”

“Mấy giờ?” Tôi hỏi, Joanna dừng lại, quay đầu hớn hở nhìn tôi. Tôi hỏi lại: “Mấy giờ thì vũ hội bắt đầu?”

“Chín rưỡi.” Cô nàng quay trở lại, nhẹ nhàng móc từ trong ví ra một chiếc thiệp nhỏ màu đỏ, đặt lên bàn làm việc ngay trước mắt tôi: “Vũ hội cá nhân, rất hân hạnh được đón tiếp, nếu như anh có thể tham gia được, chắc chắn không có bạn nhảy nào tuyệt vời hơn anh.”

“Vì sao lại là tôi?”

“Vì em vừa gặp đã yêu anh rồi.”

“Lúc làm hại tôi thê thảm? Hay là sau khi tôi tháo mặt nạ xuống?”

“Không, mà ngay tại thời khắc anh đeo mặt xuất hiện trước mắt em.” Cô nàng cười rộ lên: “Đêm nay, em sẽ không hại anh nữa đâu, em đảm bảo.”

“Tôi không chắc có đi được không.” Cái này vẫn nên nói trước.

“Chỉ là không chắc đúng không? Em thì chắc chắn sẽ chờ anh.” Cô ấy để lại một nụ cười nhẹ nhàng thâm sâu, sau đó uyển chuyển rời khỏi phòng làm việc của tôi.

Người ta vẫn gọi những chuyện thế này là “Cuộc gặp tuyệt đẹp” thì phải.

Đúng bảy giờ tôi có mặt ở quán bar Phong Vận, trước cửa đã treo sẵn biển: “Hôm nay quán đã được bao hết, xin miễn vào.” Thật không tầm thường, tôi đi vào, cả đám người đang ở bên trong đều là anh em Trụ Phong, tất nhiên cũng không thiếu những cô nàng mặt bự phấn, quán bar này được thiết kế tương đối nhã nhặn, dường như thật sự phải gọi rượu ngon rồi, chuyện này nằm ngoài dự đoán của tôi.

Tôi chọn lấy một chỗ ngồi tại góc khuất của quán bar, một người pha rượu trẻ tuổi đi tới mỉm cười với tôi: “Anh muốn dùng gì ạ?”

“Ôi dào, anh ta muốn cái gì cứ hỏi tôi là biết, đúng không?” Có người thoải mái khoác vai cướp lời tôi.

Tôi liếc mắt nhìn người đó, cười tách tay hắn ra: “Tôi với anh đã thân nhau đến thế cơ à?”

“A Minh đến đây, tôi giới thiệu qua với cậu, đây là anh bạn tôi yêu quý nhất, tên là Trần Thạc, cho anh ta một ly “Băng Phách” sở trường của cậu đi, để ảnh say xưa túy lúy một trận xem nào.” Trương Ký Vân trước nay nói chuyện vẫn không đứng đắn như vậy, về điểm này thì vô cùng giống A Kỳ, nhưng độ cợt nhả của hắn thì hơn A Kỳ nhiều lắm.

“Là ai tiết lộ tin tức nội bộ này cho anh đó?”

“Thế nào?”

“Nhân cơ hội hôm nay, anh định tặng quà gì để lung lạc anh Trịnh đây?”

“Quà?” Tôi không khỏi chú ý hơn tới ông bạn này một chút.

“Ha ha ha, đừng nói với tôi là anh chưa hề chuẩn bị gì hết nhé! Ông anh à, anh thật đúng là chuyên đi gạt ăn gạt uống của người ta hả?”

“Ngày gì vậy?” Tôi bắt đầu cảm thấy có gì đó không bình thường.

“Sao tinh thần anh lại tệ vậy nhỉ? Thật là! Thôi đi thôi đi, cứ coi như tôi có lòng tốt giúp anh vậy.” Hắn chúi đầu qua: “Hôm nay là sinh nhật anh Trịnh, anh nhanh trí một chút đi, tôi đã đặt trước một chiếc đồng hồ đeo tay Movado, cả thế giới chỉ có một trăm chiếc, anh Trịnh có sở thích sưu tập đồng hồ, tôi vét sạch túi mới mua được một chiếc đấy, có muốn người anh em này nhường cơ hội thể hiện cho anh không?”

Cậu ta không tin tôi lại cẩu thả như vậy, thật ra tôi cũng chẳng quan tâm hôm nay có phải là ngày sinh nhật của Trịnh Diệu Dương hay không: “Cậu không cần hi sinh thân mình như thế, tôi đã mang quà theo rồi.”

“Hờ, đã nói mà, ông bạn chỉ giả ngu với tôi thôi.” Cậu ta ngồi xuống, đẩy ly cốc-tai qua chỗ tôi: “Nếm thử đi!”

“Nhân vật chính đâu?”

“Anh Trịnh ở phía sau cùng bọn Po Tei.”

Po Tei vừa lúc đi ra, hướng về phía chúng tôi: “Này Trần Thạc, anh cũng tới rồi hả. Anh Trịnh đang bị các anh em quây chặt rồi, hôm nay anh ấy có tin tức quan trọng cần tuyên bố. Có lẽ cậu không biết rõ nhỉ, thật ra vào sinh nhật hàng năm của anh Trịnh, mọi người sẽ tụ tập với nhau như thế này.”

Thật lòng nếu có biết trước đi nữa, tôi cũng không biết nên tặng cái gì cả, trên đời này có thứ gì Trịnh Diệu Dương không có mà tôi có thể tặng cho hắn đây? Tôi chỉ cảm thấy kỳ quặc là, tại sao hắn không chọn tổ chức tiệc tùng ở cung Lệ Nguyệt, mà lại đến Phong Vận này?

“Tới rồi.” Po Tei kêu lên một tiếng, Trương Ký Vân lập tức chạy qua đón.

Trịnh Diệu Dương ngày hôm nay oai phong ngời ngời, hai mươi tám tuổi hắn đã dẫn đắt cả Trụ Phong, tràn trề phong thái quyền uy cao quý. Nhìn thấy hắn ở trong đoàn người, càng dễ dàng nhận ra thân phận cùng tư thái khác người của hắn, tuyệt đối không phải cao cao tại thượng, mà là thứ cảm giác áp bức, khiến người ta không thể thờ ơ sự tồn tại của hắn.

Hoàng Lệnh Thân dẫn theo mấy anh em vừa bình phục sau vụ bang Uy Hổ lên kính rượu hắn, mọi người hò hét vang trời, bắt đầu không phân biệt trên dưới, náo loạn hết cả lên. Tôi cũng ít nhiều bị ảnh hưởng, tâm tình trở nên tốt hơn nhiều.

Nhưng cùng lắm tôi cũng chỉ cúi đầu uống rượu, loại rượu hỗn hợp này thật sự không hợp với tôi, lại bị Trương Ký Vân nhanh nhảu trêu chọc: “Nếu Trần đại thiếu gia muốn uống sâm-banh hảo hạng thì mời anh đến khách sạn Grand Hyatt hoặc quán bar Peninsula, những chỗ đó có thể khiến anh hài lòng đó.”

Mãi cho đến khi bên tai tôi truyền đến âm thanh rầm rầm của tiếng vỗ tay cùng hò reo ủng hộ thì tôi mới nhận ra hai chữ “đính hôn” vừa rồi mình không hề nghe nhầm. Hắn thật sự đã nói như vậy.

Sau đó Tú Phương nói: “Ngày hôm nay tôi muốn cảm ơn một người, là người đàn ông tôi yêu thích nhất, ngoại trừ Diệu Dương và ba tôi – chính là Trần Thạc.” Mọi người cùng cười vang.

Tôi không ngờ trong lúc thế này cô ấy lại nhắc tới tôi, ánh mắt của cô ấy đi qua đám người dịu dàng nhìn tôi: “Trần Thạc, tôi sẽ không quên những lời anh nói trong quán cà phê hôm ấy, cảm ơn anh. Còn nữa, tôi còn có cả đám chị em ở đây, ai nấy đều mong muốn làm quen với anh, thậm chí còn có người nói anh đẹp như bức tượng mỹ nam trung cổ đấy.”

Lời nói hài hước của cô ấy trong lúc này khiến cho tôi xấu hổ vô cùng, ánh mắt của mọi người đổ dồn về tôi, tôi trước nay đều không thích trở thành trung tâm sự chú ý.

Tôi nhìn qua, bắt gặp ánh mắt sắc bén nhất, bốn mắt nhìn nhau, cảm nhận được sự chấn động khác thường trong cơ thể. Tôi đứng lên, đi về phía bọn họ.

Trước tiên, tôi nhẹ nhàng ôm lấy Tú Phương, hôn lên gương mặt cô ấy, cười nói: “Vẫn còn thiếu một bước nữa mới đạt được chiến thắng, đúng không?”

“Phải phải, cách mạng chưa thành công, hoan nghênh chỉ đạo.” Cô ấy cười ngã vào lòng tôi, ngày hôm nay cô ấy đã cảm nhận được chút hạnh phúc thật sự.

Sau đó, tôi đi đến trước mặt Trịnh Diệu Dương, anh ta đang chăm chú nhìn tôi, tựa như muốn tìm thấy cái gì đó từ trong ánh mắt của tôi, tôi nhẹ nhàng ôm lấy cậu ta, khẽ hôn vào vành tai ấy: “Chúc mừng cậu.”

Tất cả mọi người tại đó đều lặng ngắt, ban nãy Tú Phương chơi trò thân mật hết mức trong lòng tôi ngay trước mặt mọi người, lại còn không ngại ngần gì cười to một trận, chuyện này đã khiến cho mọi người giật mình ngạc nhiên lắm rồi, bây giờ, tôi lại còn kề sát mặt hôn Trịnh Diệu Dương, hành động này đã dẫn đến phản ứng kịch liệt của tất cả mọi người.

Tôi lùi ra sau một bước như không có việc gì, quay đầu nói với Po Tei: “Toàn bộ sâm-banh hôm nay do tôi mời!”

Ai nói muốn uống sâm-banh nhất định phải đến Peninsula, tôi biết tên Po Tei này chắc chắn có hàng thượng hạng. Một ngày như thế này, hắn không dám không lấy ra.

Tôi trở lại chỗ ngồi của mình, không khí lại sôi nổi như cũ, Trương Ký Vân đi đến trước mặt tôi, vẻ mặt đầy ngạc nhiên: “Wow! Trần Thạc, anh thật tài đó, ngay cả chị Phương cũng cua nổi. Tình hình như vậy mà anh vẫn khuấy tung lên được, khiến chị Phương ôm anh không rời, anh thật nham hiểm nha! Anh lại còn… ngay cả đại ca cũng dám kiss, còn có chuyện gì anh không dám làm nữa không? Nơi này là Hồng Kông đó, không phải nước Mỹ của anh đâu, tự nhiên chơi cái lối Tây như vậy, muốn hù chết người luôn hả? Trần Thạc, anh giỏi rồi, tôi phục anh luôn!”

“Thế chẳng lẽ cậu đã quên lần trước để chơi tôi, cậu đã bày trò khiến tôi và cậu ta phải hôn hít nhau trước cả đám người hả?”

“Lần trước…” Cậu ta bày ra vẻ mặt nhăn nhó: “Lần trước không biết ai với ai, có gì to tát đâu cơ chứ, đó chẳng qua là đại ca đột nhiên hứng thú, không liên quan gì đến tôi nha.”

“Vậy hôm nay đến lượt tôi đột nhiên hứng thú, không liên quan gì đến cậu. Tôi còn tưởng rằng mọi người ở Trụ Phong đều là gặp chuyện lớn cũng không đổi sắc, thì ra cũng chỉ như vậy mà thôi.” Tôi thong thả nhấp một ngụm rượu.

“Chúng tôi đều chẳng là gì so với anh cả.” Hắn đột nhiên cười to: “Mời toàn bộ sâm-banh, anh ơi là anh! Chỉ một câu nói mà khiến cho hàng xịn cất kỹ, chuyên chở bằng đường hàng không, đặt trước liền một năm của Po Tei đều trở thành hàng vỉa hè hết, mặc cho cả đám người phung phí, mấy kẻ thô lỗ chúng tôi thì làm sao biết thưởng thức sâm-banh! Phen này Po Tei không tức chết anh không xong!”

Tôi không ngồi xuống nữa, tranh thủ lúc không ai để ý mà bỏ đi, đến thẳng vũ hội của Joanna ngay tại Vườn Hồng, thì ra nhà cô nàng có điều kiện như vậy. Đêm đó không có bậc cha chú, chỉ có tuổi trẻ và sức nóng, chúng tôi say sưa nhảy suốt cả đêm, ba giờ sáng tôi mới đi khỏi đó, cô ta còn thò đầu qua cửa sổ mà gọi với theo: “Trần Thạc, em yêu anh, em yêu anh!”, lớn tiếng đến cả tòa nhà đều có thể nghe thấy. Tôi cười bẻ tay lái, trở về biệt thự Hải Cảnh.


Vui lòng click vào dấu mũi tên để lùi hoặc sang chương kế tiếp