VA CHẠM - TIỀN TRUYỆN

Chương 13

trước
tiếp

VA CHM

Tác gi: Hiu Xuân

Người dch: Tàng Thư Quán

Tôi cởi áo tắm thay bằng một chiếc áo sơ mi, lại mặt quần bò vào rồi đi lên. Tôi gõ cửa, không thấy tiếng người đáp lại, tôi vặn thử tay nắm, cửa đột nhiên mở ra. Tôi không nghĩ gì đến chuyện khách khí, cứ như vậy đi vào. Căn phòng này khá xa lạ với tôi, chưa được chủ nhân cho phép đã tự ý xông vào, chuyện này thật sự không giống với tác phong của tôi cho lắm.

Không ngờ phòng khách của Trịnh Diệu Dương lại sắp xếp đơn giản như vậy, tôi vẫn không dừng chân, tiếp tục đi tới buồng trong, tôi đoán Trịnh Diệu Dương đang ở phòng ngủ. Đối với một cậu thanh niên mà nói, phòng ngủ có thể là nơi cất giấu bí mật quan trọng nhất, nhưng đối với những người đàn ông trưởng thành như Trịnh Diệu Dương, thì phòng ngủ không phải là nơi để lại bất cứ thứ gì có thể cho người ta lợi dụng, hắn trước nay vẫn là một kẻ ngăn nắp gọn gàng, vô cùng coi trọng phẩm vị chất lượng, cứ nhìn phòng khách là biết.

Nhưng lúc đó tôi lại không ngờ, bí mật duy nhất trong phòng ngủ của đàn ông trưởng thành, chính là đàn bà. Tôi thấy Trịnh Diệu Dương đã quá sơ suất rồi, hắn không thèm khóa cửa, cửa chính, cửa phòng ngủ đều không khóa, chắc không đến nỗi một đường đi thẳng vào giường đấy chứ?

Có lẽ thái độ của tôi khiến cho Trịnh Diệu Dương có chút mơ hồ, tôi ngang nhiên đẩy cửa phòng ngủ của hắn, ngay tức khắc nhìn thấy Tú Phương và hắn đang “vào việc chính”. Thân thể đàn ông cường tráng tràn đầy sức bật dưới ngọn đèn mờ ảo, thân thể mỹ miều của người phụ nữ cuốn chặt lấy hắn, không ngừng rên rỉ khẽ động.

Cho đến khi tận mắt nhìn thấy màn kịch không nên thấy này, tôi mới ý thức được hiệu quả cách âm của cửa phòng biệt thự tốt đến thế nào. Nói không xấu hổ là giả, nhìn thấy hắn cùng với bất cứ người phụ nữ xa lạ nào tôi cũng không cảm thấy quá khó xử, thế nhưng người dưới thân hắn lại là Tú Phương, cho nên vẫn có chút quái dị.

Trịnh Diệu Dương là người đầu tiên cảm thấy có người đến phá đám, hắn lập tức quay đầu lại, con mắt sáng quắc như chim ưng bắn thẳng về phía tôi, trong khoảnh khắc đó tôi phải đối mặt với ánh mắt của một con mãnh thú mạnh mẽ khắc chế kích động, tiếp theo là nỗi khiếp sợ chợt lóe lên từ sâu trong con ngươi. Nếu như Tú Phương phát hiện ra chuyện này thì chắc sẽ rất căm hận tôi, cũng may lúc này cô ấy vẫn hồn nhiên chưa biết gì, tiếp tục vùi mình vào trong lòng người đàn ông kia van xin khoái lạc: “Diệu Dương… ưm…cho em… nhanh lên…”

Cảnh tượng này thật sự rất gợi tình, tôi không dám ở lại đó thêm một giây nào nữa, lập tức xoay người rời khỏi hiện trường.

Tôi trở lại phòng mình, tiện tay quăng bản hiệp nghị lên bàn trà, cởi áo ra, ngã ngồi trên ghế sô pha. Không ngờ tôi… tận mắt nhìn thấy Trịnh Diệu Dương cùng với đàn bà của hắn mây mưa với nhau! May mà hắn không để một khẩu súng dưới đầu giường, bằng không với khả năng phản ứng của hắn, nhất định sẽ có hành động đáp lễ kẻ dám phá ngang cuộc vui là tôi đây. Thật nguy hiểm!

Tôi rút điếu thuốc ra, châm lên, gác chân lên bàn trà, nhẹ nhàng thở phào một hơi, tôi nở nụ cười, lần này, là cười chính tôi.

Kịch bản lặp lại, cửa phòng của tôi bị kẻ khác mở ra, đương nhiên, tôi cũng không có thói quen cất giữ khẩu súng nào ở dưới ghế sô pha cả.

Người nọ mở cửa phòng tôi, thẳng người dựa vào khung cửa, cổ áo thoáng mở, thắt lưng buông lỏng, ánh mắt sâu xa khó dò, chúng tôi cứ thế nhìn nhau đến một phút.

“Anh tìm tôi sao?” Rốt cuộc vẫn là hắn mở miệng trước.

Tôi rất muốn giữ thể diện cho hắn, nhưng tôi không thể bày ra được vẻ mặt nào có thể khiến hắn hài lòng: “Tất nhiên, tôi tới không đúng lúc.”

“Có chuyện gì?” Hôm nay hắn đặc biệt nhẫn nại, nhưng nếu như bây giờ tôi lại bảo với hắn rằng tôi tìm hắn chẳng để làm gì cả, hắn nhất định sẽ cho tôi no đòn.

“Có chuyện gì còn quan trọng hơn việc kia nhỉ?” Tôi không biết sao hắn có thể dừng lại cái chuyện đó được, cho nên không nhịn được phải kích hắn một câu: “Đến chuyện đó mà cũng bỏ dở nửa chừng được hả? Đây có vẻ không phải là tác phong của anh Trịnh nha.”

Nghe vậy hắn không nổi giận ngay, chỉ vung tay đóng sầm cửa lại rồi đi đến chỗ tôi.

“Anh không phải định đến phòng tôi thăm dò thứ riêng tư gì đấy chứ?”

“Tôi không giống một số người có sẵn tài năng thiên bẩm trong việc này.” Bản lĩnh châm chọc của tôi cũng không kém gì hắn ta, chúng tôi đều là những kẻ liều mạng cả.

Lúc này, Trịnh Diệu Dương đã đứng trước mặt tôi, hắn giơ một tay lên xoa mặt tôi, tôi nhận ra hắn rất thích làm như vậy, cũng chỉ có động tác này mà thôi, chẳng phân biệt thời gian, chẳng để ý hoàn cảnh. Thấy tôi không tránh đi, ngón trỏ của hắn bắt đầu di chuyển trên mặt tôi, tôi nhìn hắn, nhìn chằm chằm.

“Anh là ai? Rốt cuộc muốn làm gì? Tất cả những chuyện anh làm, rốt cuộc có ích lợi gì?” Ngón tay ấm áp vừa ở trên mặt tôi đã lập tức chuyển lên nắm lấy tóc tôi không báo trước, tôi đau đớn hơi ngửa ra sau: “Vì sao tôi cho phép mình để anh bên cạnh? Anh biết anh nguy hiểm đến thế nào không?”

“Anh luôn có thói quen đuổi cùng giết tận những kẻ chống lại anh hả?” Tôi cười: “Hay có lẽ phải dụ được những người đó lên giường, để bọn họ không bao giờ phản anh được nữa?”

“Anh cũng thử xem sao?” Lần này hắn nổi giận thật rồi.

Tôi bị xô mạnh xuống lưng ghế sô pha, hắn dùng cánh tay ép chặt lấy người tôi, tay kia giữ lấy cằm tôi, tôi không dùng sức đẩy hắn ra, chỉ lạnh lùng nhìn hắn: “Anh đùa nhầm người rồi, tôi không phải vật thay thế đàn bà.”

“Ai dám xem anh như đàn bà?” Hắn đột nhiên cười gượng một chút, khóe miệng nhếch lên, không biết là cảm thấy thất bại hay đắc thắng: “Vả lại, anh cũng chọc giận tôi không ít đâu.”

“Này, đừng có ép tôi.” Tôi kéo dãn cự ly, cảnh cáo hắn: “Bằng không, cả hai đều không dễ chịu đâu.”

“Đây là yêu cầu của anh đêm nay hả? Được, vậy thì không cưỡng ép.” Nói xong, hắn ngồi dậy, cởi bỏ chiếc áo lót xanh xám, lồng ngực rắn chắc đè nặng qua, tôi bị ép qua tận mặt, liền thuận thế cắn yết hầu hắn, hắn kêu lên một tiếng đau đớn, cúi đầu chôn mặt vào vai tôi, sau đó đôi môi hôn thẳng vào chỗ nhạy cảm dưới tai phải một thốn của tôi, hút mạnh vào, cả người tôi run rẩy một trận.

“Ở đây… tôi chưa quên đâu…” Hắn vừa nói vừa thở gấp, hơi thở gấp gáp của tôi cùng với hô hấp nóng hổi của hắn giao thoa kịch liệt, hắn gắng sức kiềm chế cảm giác kích động khó nói. Hắn nặng nề chuyên chú nhìn tôi, sau đó, cúi đầu tiến hành một đợt tấn công khác… Ngày hôm nay hắn có chút kích động, hắn rất ít khi kích động, cho nên tôi cũng bị ảnh hưởng ít nhiều rồi.

Lòng tôi lúc đó dâng lên một cảm giác không rõ, giống như bị cây kim đâm qua, lại giống như bị điện giật, đương nhiên, cảm giác này chẳng phải là tình yêu tình bạn, đầu óc tôi còn chưa đến mức mê muội đến mức ấy, tôi chỉ là bắt đầu nảy sinh… chút phản ứng sinh lý đối với hắn mà thôi, tôi thừa nhận, hắn rất thành thạo trong việc làm tình, chỉ có Trịnh Diệu Dương mới có thể khiến tôi nảy sinh cảm giác bất thường như vậy, tôi biết trận bão này hai người chúng tôi đều phải gánh chịu rủi ro rất lớn.

Tôi còn đang do dự thì một luồng hơi nóng mãnh liệt thổi thẳng đến, đầu lưỡi bị cuốn chặt lấy, điên cuồng ngập tận đầu…

Đầu lưỡi của hắn vẫn còn phảng phất vị cồn nhàn nhạt, hòa quyện cùng với mùi thuốc lá trong miệng tôi, chúng tôi không ngừng thay đổi góc độ mà liếm mút điên cuồng, lần đầu tiên tôi nhận thấy thì ra hôn môi cũng có thể hết mình đến thế, điên dại đến thế. Tôi với hắn đều như đói khát tình dục đến tám trăm năm.

 Tình hình hiện tại cả hai bên đều không bị trói buộc gì, tay hắn nóng như lửa liên tục chà xát khắp lưng tôi, tôi thì thỏa sức xoa eo và mông hắn, thân thể cứng ngắt của hắn đã xuất hiện rung động trực tiếp nhất. Tôi cảm giác được rõ ràng cơ thể to khỏe rắn chắc của hắn đang không ngừng run rẩy dưới những cái hôn cắn vô tổ chức của chúng tôi.

Không cần ngôn ngữ, không cần căm hận, không cần yêu thương, chỉ còn bản năng, chỉ còn cảm giác. Chúng tôi ngã lên ghế sô pha, thân thể trần trụi siết chặt lấy đối phương, gần như không có lấy một khe hở để sự chuyển động trong không khí không thể ảnh hưởng đến tâm tình. Trong mắt hắn lóe lên dục vọng chiếm giữ cùng xâm lược điên cuồng, tôi đưa ngón tay hung hăng bấu chặt lấy cánh tay cường tráng dẻo dai của hắn, hắn cũng gần như thô lỗ mà dò xét thân dưới của tôi.

Vật cứng nhọn của hắn ma sát với thứ của tôi, lửa nhiệt vung ra tung tóe, bộ phận bí mật nhất của hai bên dò hỏi cảm nhận lẫn nhau, mỗi một hồi đáp của tôi đều có thể đánh tan lý trí của hắn. Trong cuộc chiến này, cả hai đều nhận được một thông tin vô cùng chuẩn xác: Hắn là cao thủ làm tình. Rất không may, chúng tôi đã là con mồi của nhau, con mồi dũng mãnh không ai sánh được.

Tôi nhịn không được gắt khẽ: “Cọ đến sắp phát lửa rồi đó…”

“Ừm…”

Thừa dịp Trịnh Diệu Dương thất thần trong tích tắc, tôi xoay người một cái, cố sức đè hắn xuống dưới, hắn lấy lại tinh thần, con ngươi sắc bén đầy kinh hãi nhìn tôi, biểu cảm không thể tin nổi. Tôi đột nhiên cảm thấy rất kích thích, một luồng xao động khó nhịn chạy dọc bên hông, dương vật cương cứng muốn nứt ra, tôi thở gấp dán sát vào ngực hắn, tay phải chạy dọc theo bên thân hắn đi xuống, đến khi chạm được vào thứ nam tính cương cứng kia của hắn, tôi nhịp nhàng xoa bóp chọc ghẹo, rốt cuộc Trịnh Diệu Dương không nhịn nổi nữa, bờ ngực lên xuống kịch liệt, bắt đầu chuyên chú hưởng thụ sự phục vụ đặc biệt của tôi.

Đột nhiên, cả người hắn run lên, lập tức định chống dậy nửa thân trên, cũng gầm nhẹ với tôi: “Ê, anh làm gì hả? A…”

“Anh biết mà, chúng ta đều biết. Thả lòng chút đi…” Ngón tay của tôi trực tiếp đi vào trong thân thể hắn, một lãnh địa ấm áp khiến người vui sướng cực điểm chưa có ai chiếm lĩnh được, chưa một ai.

“A…” Trong mắt hắn xuất hiện tia lửa đỏ rực, nửa xấu hổ nửa giận dữ, có lẽ là do không thể ngờ rằng chuyện như thế này lại xảy ra với Trịnh Diệu Dương hắn: “Anh điên à? Này, dừng tay… Trần Thạc, anh…”

Ngón tay tôi quấn lấy cậu nhỏ của hắn lần nữa, tôi do dự một chút, cuối cùng vẫn chậm rãi cúi đầu dùng đầu lưỡi bao lấy bộ phận mẫn cảm nhất của hắn, dùng hết cách khiến cho hắn sung sướng, lại còn vỗ về trên dưới trái phải hắn, thỉnh thoảng mút vào một hơi, cả người hắn co giật một trận, thiếu chút nữa là xuất ra rồi.

Nhưng phía dưới hắn vẫn không thể quen hẳn với ngón tay của tôi, muốn tiến thêm một bước mở rộng ra nhưng rất khó, tôi đã sắp nổ tung rồi, thân dưới không được giải phóng, cứ kêu gào điên cuồng bên trong, thế nhưng hắn vẫn cứ chặt như vậy.

Tôi đứng dậy chuyển miệng đến bên tai hắn, thấp giọng hỏi: “Có tinh dầu không? Đồ bôi trơn các loại ấy, hả?”

“Cái gì…” Hắn mơ mơ hồ hồ, đợi đến khi tôi nhai lại câu nói đó lần thứ hai, hắn mới tức giận đẩy tôi ra: “Cái thứ như vậy ai lại mang theo trong người hả?”

“Tôi cũng không có…” Tôi không để nó ở trong phòng, cũng chưa bao giờ để đàn bà mang đến đây.

“Trần Thạc, xê ra! Đừng chơi tôi.” Hắn bắt đầu giãy dụa, dùng một tay khống chế cổ tôi, cố gắng đứng dậy. Nhưng toàn thân tôi đã đè tới, hắn rõ ràng căm tức lắm rồi.

Tôi không để ý phản kháng của hắn, tiếp tục lưu lại mấy dấu vết màu đỏ dọc trên làn da nâu của hắn, đây là cảm xúc vô cùng khác biệt, khiến cho toàn thân tôi sôi sục kỳ lạ, tôi không bao giờ say đắm đàn ông, nhưng hiện tại, tôi rất thích thân thể tràn ngập năng lượng có thể đối kháng với mình này. Hắn trở mình muốn rời khỏi sô pha, tôi vừa vặn thuận thế đè lấy lưng hắn, dương vật của tôi mặc sức ma sát phóng túng ngay trên cái mông trơn bóng khêu gợi của hắn. Không cách nào nhẫn nại được nữa, tôi chuyển động thân thể một cái…

“Ưm… A….”

Trong khoảnh khắc tiến vào, tôi nghe được tiếng kêu rên nhẫn nại cực điểm của Trịnh Diệu Dương, tiếng rên trầm thấp đè nén, gần như không phát thành lời, rốt cuộc khơi dậy kích động từ nơi sâu nhất trong lòng tôi, tôi vỗ về tấm lưng rắn rỏi kia, trán ướt đẫm mồ hôi, trong chớp mắt mặt Trịnh Diệu Dương đã tái nhợt, khiến cho tôi càng khó kiềm chế kích động. Đầu ngón tay tôi tách mở bờ môi lạnh lẽo của hắn, đi vào đùa giỡn lưỡi hắn, tôi muốn hôn lấy đôi môi đang run rẩy nhạt màu ấy.

Tôi không nghĩ được nhiều nữa, cúi đầu xuống, mà hắn, sống chết vùi mặt vào trong cánh tay, không biết nhịn đau hay nhẫn nhục. Tôi trái lại liếm mút cổ hắn, đụng chạm vành tai hắn. Làm tình không nên để một bên cảm thấy khổ sở, nếu vậy thì không còn là làm tình thật sự nữa rồi.

Dưới những cái hôn nhẹ nhàng cùng sự âu yếm vuốt ve của tôi, hắn mới từ từ bình tĩnh lại, thật ra tôi cũng khổ không nói nổi, ôm chặt lấy thân thể của Trịnh Diệu Dương, mong muốn hắn có thể thả lỏng một chút, hắn siết chặt lấy tôi, tôi sợ chỉ cần khẽ động một cái là sẽ tiết ra mất, cơ thể cường tráng dẻo dai kia đã khơi dậy toàn bộ nhiệt tình trong cơ thể tôi rồi.

Rốt cuộc thì hắn cũng ngẩng đầu lên, gắng sức điều hòa hơi thở, nét mặt dần dần dãn ra. Nhất thời bị thần sắc mụ mị vì tình dục của hắn làm lay động, tôi chậm rãi rút ra, rồi lại từ phía sau đâm mạnh tới, Trịnh Diệu Dương giật mình thở gấp, quay đầu nhìn tôi, ánh mắt vô cùng phức tạp.

Hắn gắng gượng chịu đựng sự xỏ xuyên qua cơ thể, vách màng nóng rực của hắn đã bị thương rồi, sự tiến lui chặt chẽ kích thích tôi mãnh liệt. Cảm giác toàn thân đều tập trung vào một bộ phận duy nhất, lối vào bị xâm nhập liên tục cũng dần dần quấn siết lấy tôi, chảy ra chút máu, nhưng chuyện này chỉ càng tăng thêm khoái cảm cuồn cuộn như thủy triều, tình dục nóng cháy bắt đầu nhịp nhàng theo ý muốn…

“A…”

“Diệu Dương…” Giữa lúc cao trào, lần đầu tiên tôi gọi hắn như vậy.

Hắn mệt nhoài nằm úp sấp thở gấp không ngừng, lửa dục cuộn trào trong cơ thể chúng tôi giống như súng cướp cò, nhất thời đốt cháy toàn thân, thậm chí cơ thể còn có phần không chịu nổi hưng phấn cực điểm mà dần trở nên choáng váng.

Tôi mệt lử gối lên lưng hắn, chỉ nói một câu: “Lại còn không mang bao cao su nữa chứ. Cậu[1] thế nào rồi?”

Cuối cùng, hắn cũng tỉnh lại, xấu hổ mà kiệt sức chửi ầm lên: “Con mẹ nó, anh còn dám bắn ở bên trong… Con mẹ nó.”

Hai người cứ nằm ở sô pha như vậy mà thở hổn hển, cho đến khi Trịnh Diệu Dương đẩy tôi ra, đi thẳng vào phòng tắm.

Hành động trả thù đến rất nhanh, nhưng cũng coi như đúng với phong cách của Trịnh Diệu Dương đi. Sáng sớm hôm sau, ngay trên giường của tôi, hắn trả lại cho tôi một trận phản công chết người.

Có lẽ cảm giác ban đêm vẫn còn sót lại, khi Trịnh Diệu Dương tỉnh lại liếm cắn chằng chịt trên cơ thể tôi, cảm giác run rẩy không biết từ đâu tới ập về, hòa tan luôn cả ý chí và sức lực chống cự bộ phận khoái cảm kia, tôi mơ hồ biết được, bản thân mình ngay lập tức sẽ bị người đàn ông này vờn cho chết rồi, dù sao đây cũng là do tôi nợ hắn, món nợ đêm qua hắn nhất định sẽ đòi lại cho bằng đủ.

 

Chú thích:

[1] Bắt đầu từ bây giờ, cách xưng hô giữa Trịnh Diệu Dương và Trần Thạc sẽ thay đổi một chút, cụ thể là Trần Thạc sẽ xưng “tôi – cậu” với Trịnh Diệu Dương, nguyên nhân là vì: (1) Mối quan hệ của hai nhân vật này đã có chuyển biến rõ rệt, đánh dấu bằng việc “lên giường” với nhau; (2) Trần Thạc lớn tuổi hơn Triệu Diệu Dương (chi tiết xem trong phiên ngoại 100 câu hỏi, (3) Dựa theo tính cách của nhân vật: Trần Thạc là người điềm tĩnh, thận trọng, tỉ mỉ, chín chắn hơn so với Trịnh Diệu Dương.


Vui lòng click vào dấu mũi tên để lùi hoặc sang chương kế tiếp