VA CHẠM - TIỀN TRUYỆN

Chương 12

trước
tiếp

VA CHM

Tác gi: Hiu Xuân

Người dch: Tàng Thư Quán

Những hành động trước đây của hắn quả nhiên chỉ là muốn trêu đùa với tôi thôi, ve vãn đàn ông không thể cho hắn hứng thú gì cả. Tình thế lập tức xoay chuyển, sắc mặt Trịnh Diệu Dương u ám thấy rõ, hắn hỏi: “Vì sao?”

“Tôi là người song tính luyến, hơn nữa tôi của cảm giác với anh, hai lý do này đã đủ hay chưa?”

“Muốn gạt ai! Trần Thạc.”

“Anh có thể gọi điện thoại hỏi chủ tịch Trương thử xem, ông ấy nhất định sẽ nói cho anh biết xu hướng giới tính đặc biệt của tôi. Có điều, nếu như ông ấy biết tôi muốn làm với anh, thì sẽ lập tức gọi tôi về Mỹ. Ông ấy muốn khống chế anh, không sai, nhưng chắc chắn không muốn thấy cháu ngoại mình gây ra thứ tai tiếng khó nghe nào. Có điều, tôi cũng nhắc nhở anh, anh có thể thử dùng phương pháp này đuổi tôi về Mỹ, tôi đảm bảo sẽ không xuất hiện trước mắt anh nữa.”

“Anh thật sự thèm khát đến thế?”

“Ngay từ đầu, tôi đã không thích sự kiêu ngạo vô lý, hành sự bất thường của anh, nhưng không lâu sau tôi đã quen rồi, nếu như anh không quái gở như vậy, thì tôi thật có chút không quen đấy.” Tôi cười khẩy.

“Anh muốn dùng cách này để tôi đuổi anh về Manhattan?”

“Nếu như anh nghĩ như vậy, thì cũng không có gì là không thể.” Tôi nhìn quanh một lượt: “Tôi mệt rồi, không muốn đấu với anh nữa, đến lúc đó, cùng lắm là cả hai bên cùng tổn thất thôi.”

“Anh đâu giống người thiếu sức chiến đấu như vậy.”

“Vậy sao? Anh thật sự xem trọng tôi đến thế?” Tôi bước lên một bước ôm lấy hắn: “Có lẽ tôi thật sự muốn về Mỹ rồi, anh có phát hiện rằng hai chúng ta chỉ cần chạm mặt nhau thì sẽ rất xui xẻo hay không?”

Tay hắn do dự một lát rồi chậm rãi đặt lên lưng tôi: “Tôi thấy anh cần quay về ngủ rồi, hôm nay anh đã uống quá nhiều.”

“Đây là lý do anh viện giúp tôi sao? Trịnh Diệu Dương mà tôi biết không thích viện cớ. Có phải là do hải sản mất vệ sinh nên bị tiêu chảy rồi?” Tôi trêu chọc hắn.

Hắn nhẹ nhàng đẩy tôi ra, khôi phục lại vẻ mặt lạnh lùng, hắn móc chìa khóa ra, xoay người lên xe, tôi ngồi vào theo. Cứ như vậy, cả quãng đường im lặng trở về Hải Cảnh, lúc  về đến nơi thì đã là mười giờ bốn mươi.

Xe dừng lại, tôi bước ra, cánh tay dựa vào cửa xe, nhìn từng hành động của hắn.

Hắn đi tới bên cạnh tôi định mạnh tay đóng cửa xe, lại bị tôi tóm chặt lấy tay phải của hắn, tôi dựa sát vào hắn hai giây, hôn lên miệng hắn, nụ hôn đó rất ngắn rất nhẹ, thậm chí vốn không được tính là một nụ hôn. Sau đó tôi không thèm nhìn hắn nữa, đi ra khỏi ga-ra.

Tôi trở lại phòng lập tức đi tắm, sau đó đứng ở sân thượng hút thuốc, ông quản gia gõ cửa đi vào, cười nói: “Anh Trần, cậu chủ bảo tôi đưa bình rượu này đến cho anh.”

“Ồ?” Tôi nhận lấy, tôi vô cùng thích Brandy, chuyện này mà hắn cũng biết! Xem ra hắn đã quan sát tôi rất lâu rồi.

“Vâng, cảm ơn anh ta giúp cháu.”

Tôi để chai rượu lên quầy bar nhỏ. Chậc, vung tay cũng rộng rãi gớm, Rượu Cognac Pháp thượng hạng! Hàng quý hiếm ngót trăm vạn một bình mà hứng lên là cho luôn, tình nhân và bạn bè của hắn đại khái cũng không bị thiệt đâu, về vấn đề vật chất Trịnh Diệu Dương chưa bao giờ là người keo kiệt cả.

Hắn đang tính cái gì? Tặng đàn bà nhà lầu trang sức, tặng đàn ông xe đẹp rượu ngon? Biết cách lung lạc lòng người như thế, thảo nào ai cũng bị hắn mua đứt cả. Bởi vì đàn bà yếu đuối, mong muốn tình yêu, còn đàn ông tham lam, coi trọng hưởng thụ, muốn cho người đời phục tùng, chỉ cần hắn đủ xa xỉ.

Tôi nên tặng lại anh món quà gì đây? Trịnh Diệu Dương…

Có phụ nữ ra vào biệt thự Hải Cảnh, nói là tình nhân của Trịnh Diệu Dương, tôi càng cảm nhận được nỗi thương cảm của Từ Tú Phương, yêu phải loại đàn ông không ngại công khai còn số nhân tình như thế này.

Không thể nghi ngờ gì, Trịnh Diệu Dương thích đàn bà thành thục quyến rũ, loại đàn bà thật sự. Đám gái gú ấy đều là phường mắt mọc đỉnh đầu, cho rằng quấn được Trịnh Diệu Dương thì sao trời cũng hái xuống được, không coi ai vào mắt.

Hai ngày sau, tôi không hề thấy mặt hắn ta.

Tôi gặp lại hắn vào ngày mười chín họp hội đồng quản trị Trụ Phong, thật không ngờ, thành viên hội đồng quản trị của Trụ Phong đa số đều rất trẻ, là những người có gan làm liều mà cũng rất có đầu óc kinh doanh, bọn họ đối xử với nhau không phải là đả kích đối đầu, mà là thảo luận phối hợp, tuy rằng quy mô của Trụ Phong không lớn như tôi vẫn tưởng, nhưng bộ máy hiệu quả, phân công rõ ràng, không có chuyện mấy lão già đấu đá tranh giành quyền lợi.

Những trợ lý hỗ trợ kinh doanh các khu giải trí như Po Tei hay Trương Ký Vân báo cáo tình hình trước hội nghị, người phụ trách các thương vụ kinh doanh cũng trình báo cáo tổng kết lên, việc làm ăn của Trụ Phong trải đủ các ngành nghề, trong đó cung Lệ Nguyệt là đầu mục chính, là một khách sạn kiểu vũ trường vô cùng đa dạng, còn có quán bar Phong Vận và một vài sòng bạc, tất nhiên những nơi này bề ngoài đều hoạt động hợp pháp.

“Vị này là Trần Thạc, thành viên mới của hội đồng quản trị chúng ta, hiện tại anh ta là trợ lý của tôi.” Không sai, Trịnh Diệu Dương đã giới thiệu tôi như vậy, cuối cùng hắn quay sang nhìn tôi: “Mọi người sau này phải hợp tác với nhau đấy.”

Có Trịnh Diệu Dương đảm bảo, không ai có ý kiến gì với tôi. Nói thật, tôi có chút thất vọng, hội nghị cổ đông thường kỳ của Trụ Phong có vẻ vốn không có kẽ hở nào để moi móc cả, những vụ làm ăn quan trọng đều không được đưa ra thảo luận trước cuộc họp, chỉ thỉnh thoảng có nhắc đến nhưng cũng lập tức cho qua, sau đó sẽ trực tiếp bàn riêng với Trịnh Diệu Dương.

“Trần Thạc, anh chuẩn bị thư hợp tác với Ngân Thuẫn.”

Tôi không ngờ sau khi tan họp, tên tôi lại được xướng lên. “Được”, tôi dừng chân, quay đầu lại nhìn anh ta.

Trịnh Diệu Dương cũng nhìn tôi chằm chằm, nhưng giọng nói thì hoàn toàn là về công việc: “Việc hợp tác với bọn họ, tôi nghĩ anh đã xem qua báo cáo liên quan rồi chứ? Tôi cũng đã cân nhắc, thấy hoàn toàn khả thi.” Hắn đi tới dừng trước mặt tôi: “Tôi cho anh ba ngày, ba ngày sau phải giao bản phác thảo cho tôi.”

Thỏa thuận hợp tác quan trọng như vậy, hắn lại bảo tôi làm, tôi rất thận trọng. Ngân Thuẫn là hãng sản xuất xe máy phân khối nhỏ lớn nhất Hồng Kông, Trịnh Diệu Dương muốn cùng bên đó ký hợp đồng giá trị lên tới hàng trăm triệu, chở xe máy bằng tàu thủy đến Việt Nam, mỗi chiếc xe có thể thu về lợi nhuận gấp bảy lần chi phí sản xuất, chính phủ Việt Nam chiết khấu ba phần, đây chắc chắn là vụ làm ăn một vốn bốn lời, thế nhưng cũng vô cùng nguy hiểm, nếu như thuận lợi thì có thể trốn được thuế, ngược lại, sẽ rước lấy không ít phiền phức, gần đây hải quan kiểm tra căng lắm.

Ba ngày sau, tôi hoàn thành xong bản phác thảo hợp đồng, nhưng Trịnh Diệu Dương lại không còn ở Hồng Kông nữa, hắn đã tự mình đi Việt Nam, ba ngày sau nữa tôi mới nhìn thấy hắn ở bể bơi của biệt thự Hải Cảnh. Từ cửa sổ phòng tôi nhìn xuống có thể nhìn thấy bể bơi, cho nên, tôi là người đầu tiên biết hắn đã trở về.

Tôi bưng cốc cà phê vắt chân ngồi ở bệ cửa sổ, nhàn nhã thưởng thức tư thế bơi lội dũng mãnh của Trịnh Diệu Dương. Tôi nhìn ra được, hắn là cao thủ môn này, có thể dùng thể thức tự do oai phong hoàn hảo đó mà làm xiêu lòng bao nhiêu cô gái. Tôi cười thầm giễu.

Da hắn mang màu nâu khỏe mạnh, cơ bắp rõ ràng, tráng kiện mà không thô thiển, cả người tỏa ra sức nóng sôi trào. Tôi nhất thời bị kích thích mà thay quần bơi đi xuống lầu.

“Này, anh có muốn đấu một vòng hay không?” Tôi gọi hắn.

Hắn bơi qua chỗ tôi, trồi lên khỏi mặt nước ngửa đầu nhìn tôi, vẻ mặt thờ ơ: “Không công bằng, tôi mệt rồi.”

“Không dám hả?”

“Khích tướng vô dụng, mệt tức là mệt.”

Tôi cười chẳng quan tâm, lao vọt vào trong bể bơi, bơi qua bơi lại bốn trăm mét mới bò lên bờ, phát hiện nhân vật chính đã bỏ đi. Ông quản gia đi tới bắt chuyện với tôi: “Anh Trần, bữa tối anh ăn ở đây hay ra ngoài ăn?”

“Hôm nay tôi không ra ngoài.”

“Được, nửa tiếng sau bữa tối sẽ được đưa đến phòng anh.”

“Cảm ơn.” Tôi không quen ngồi bàn lớn ăn chung với nhiều người, cho nên thường phiền quản gia đưa một suất riêng đến phòng của tôi. Bọn họ rất tỉ mỉ vấn đề ăn uống, có lẽ vì tật xấu lớn nhất của Trịnh Diệu Dương chính là yêu cầu cao đối với đồ ăn, ngày đó ngồi ăn ở vỉa hè có lẽ là lần hi sinh lớn trong cuộc đời hắn.

Tôi dùng khăn bông vừa lau qua quýt tóc vừa đi lên lầu, một tiếng nói đùa cợt êm ái vang lên, ngay đầu cầu thang tôi tình cờ gặp được một cô nàng xinh đẹp, cô ấy còn cố gắng liếc ánh mắt quyến rũ về phía tôi: “Mỹ nam ở trần, vóc dáng cân đối hoàn hảo, chao ôi, thật sự khiến người ta thèm nhỏ dãi nha.”

Trần Thạc tôi chưa từng bị phụ nữ đùa giỡn trắng trợn như vậy, nhịn không được cười: “Nữ hiệp thấy rõ đấy, tôi có mặc quần bơi.”

Cô ấy không lùi mà còn tiến tới, một đôi tay đẹp đặt lên lồng ngực tôi: “Dáng quần bơi này, chà, chặt muốn đổ máu mũi, không ngờ anh cởi đồ ra lại càng đẹp trai. Trần Thạc, tôi giới thiệu anh chụp hình bìa tạp chí, đất Hồng Kông này rất nhiều thiếu nữ cô đơn, đảm bảo bán đắt như tôm tươi, nào nào, hi sinh nhan sắc một lần coi như giúp đỡ tạp chí của tôi đi nào.”

“Thật không vậy, cô có cả tạp chí sao?” Tôi cười đẩy cô nàng ra đi tiếp: “Giờ còn có tạp chí thô tục như vậy hả? Mặt đồ bơi lên trang bìa, thật táo bạo nha.”

“Càng thô tục càng nhiều người xem mà, anh có dám nói là anh chưa từng mua tạp chí Playboy không? Anh cho rằng ai cũng có điều kiện như anh, có người mẫu xe hơi tự động yêu thương nhung nhớ? Giờ tôi chỉ thiếu mỗi một đài truyền hình nữa thôi, có điều tạp chí in giấy vẫn có tương lai hơn, bên cạnh có một anh chàng đẹp trai siêu cấp như thế này mà không hỏi, chẳng lẽ muốn tôi ra chợ tìm mấy con gà trống lông vàng chụp ảnh bìa hay sao?”

“Càng nói càng lộn xộn rồi, Tú Phương, chí khí giang hồ của cô đã bị hai cuốn tạp chí này làm cho hư rồi.” Tôi tiếp tục nói giỡn với cô nàng: “Nếu như cô có thể khiến cho Trịnh Diệu Dương của cô lên bìa tạp chí, thì tôi đây sẵn sàng chụp luôn, nhưng tôi dám cá cô không làm được.”

Từ Tú Phương nghe được lời này, lập tức tiu nghỉu dựa vào tay vịn cầu thang, không ngờ đối tượng câu chuyện đột nhiên xuất hiện. Trịnh Diệu Dương đi tới, tôi không biết hắn có nghe được câu nói đùa cuối cùng kia của tôi không. Tôi chỉ nhìn hắn thoáng qua rồi bỏ đi.

Buổi tối một mình tôi ở trong phòng đi đi lại lại, vừa gọi điện cho Lai Chính Mạt sắp xếp một số việc, sau đó dốc chút sức lực cuối cùng mà xem qua bản dự thảo hợp tác với Ngân Thuẫn, tên Trịnh Diệu Dương này không cho phép người khác làm việc qua loa, nếu như muốn thuận lợi qua cửa này, tốt nhất là đừng để hắn nắm được nhược điểm.

Chín rưỡi, thời gian như thế này thì vẫn còn khá sớm. Tôi biết Trịnh Diệu Dương thích làm việc vào ban đêm, tôi lại đột nhiên nổi hứng muốn đem giấy tờ lên cho hắn, Trịnh Diệu Dương ở lầu trên, nhưng bình thường nếu không có gì cần thiết tôi cũng chẳng lên đó làm gì.


Vui lòng click vào dấu mũi tên để lùi hoặc sang chương kế tiếp