VA CHẠM - TIỀN TRUYỆN

Chương 11

trước
tiếp

VA CHM

Tác gi: Hiu Xuân

Người dch: Tàng Thư Quán

“Hai người đều đến từ Thành Nghiệp, vừa gặp đã quen thân cũng là chuyện hiển nhiên thôi.” Khi Trịnh Diệu Dương nói ra bí mật này, giọng điệu ung dung thoải mái vô cùng, tựa như nói chuyện “hai người đều là dân Mỹ” vậy, Từ Tú Phương muốn chọc giận Trịnh Diệu Dương không được, giờ lại rơi vào tình huống khó xử đến thế. Cô ấy vốn không biết tôi đã sớm biết bí mật của mình, cho nên vô cùng xấu hổ, cũng không dám nhìn tôi nữa.

“Diệu Dương, anh đừng quên cuộc hẹn đêm mai. Anh và Trần Thạc cứ nói chuyện đi, em đi trước… bye bye.” Cô ấy đi ra ngoài gần như chạy trốn.

Tôi không biết là tự lẩm bẩm hay là nói với Trịnh Diệu Dương: “Da mặt phụ nữ mỏng thật.”

Trịnh Diệu Dương lo lắng mở miệng: “Cô ấy quan tâm cách nhìn của anh đối với cô ấy.”

“Không, cái chính là cách nhìn của anh đối với cô ấy, không phải là của tôi, anh nói ngược rồi.”

Lúc này, ánh mắt chúng tôi giao nhau giữa không trung.

“Anh không ngại cô ấy có người đàn ông khác?”

Hắn buông thứ trong tay ra, trong đáy mắt có chút bỡn cợt: “Nếu như cô ấy đã muốn, tôi có cách nào ngăn cản được?”

Tôi cười khẩy chẳng quan tâm: “Phải, anh không có cách. Anh… tối nay có rảnh không?”

“Sao? Mặt trời mọc ở đằng Tây hả?” Hắn vạch tấm rèm lá gió sau lưng ra nhìn mặt trời.

“Anh có nhất thiết phải bỡn cợt như vậy không?”

Anh ta cúi đầu sắp xếp lại tập tài liệu, thản nhiên nói: “Ở đâu?”

“Tám rưỡi, tại quán rượu Văn Hoa.” Tôi nói xong, lập tức xoay người trở về lãnh địa của mình.

Ngày hôm đó, tôi vẫn ở lại tòa cao ốc Trụ Phong, đến bảy rưỡi thì con mắt đã cay xè. Đúng lúc này, Trịnh Diệu Dương đi tới, hắn chủ động đi vào từ cửa chính phòng làm việc, tôi nhìn ra được hắn ta vừa mới từ bên ngoài trở về.

Hắn tựa như thuận miệng hỏi: “Thế nào? Anh đã nắm rõ bao nhiêu về Trụ Phong rồi?

“Ba mươi phần trăm.” Tôi cười nhẹ nhìn hắn.

“Anh cũng thật thà ghê.” Hắn nói.

“Nếu như anh không muốn tôi hiểu rõ về Trụ Phong, thì cho dù ngày nào tôi cũng ở đây lật qua lật lại đống giấy tờ này cũng chẳng có tích sự gì.”

“Trần Thạc, tôi công nhận anh cũng có chút khôn vặt, nhưng tôi có thể nói thẳng cho anh biết, ở Hồng Kông, anh vẫn chưa đủ sức đe dọa đến Trụ Phong đâu.”

“Có lẽ trong mắt anh, Trần Thạc tôi cùng lắm chỉ là một con chó của Trương Thủ Huy, nhưng anh cũng không cần bày ra bộ dạng muốn ăn tươi nuốt sống để ai nấy đều biết ngày tháng của Trần Thạc tôi tại Trụ Phong không dễ chịu gì như vậy đâu.” Tôi lẳng lặng nói.

“Vậy sao? Mặt mũi tôi đáng ghét như vậy à?” Hắn nhẹ nhàng nở nụ cười, trong không khí có một chút xao động khó phát hiện: “Tôi chỉ là cảm thấy anh…”

“Thú vị.” Tôi tiếp lời: “Anh cảm thấy tôi thú vị, có thể giúp anh giết thời gian.”

“Tôi không đến mức buồn chán như vậy đâu, nói năng cẩn thận chút đi.”

“Anh biết, tôi sẽ không bao giờ cúi đầu trước kẻ khác.”

“Đừng tưởng rằng anh đang ngồi ở chỗ này, thì có thể làm xằng làm bậy.”

“Nhìn khắp toàn bộ Hồng Kông, có mấy người dám cả gan bắt cóc chủ tịch Trụ Phong?” Tôi khơi dậy xui xẻo của hắn: “Anh yên tâm, vẫn chưa tới phiên tôi làm xằng làm bậy đâu.”

Mắt hắn tối sầm lại, giống như đang cố sức ngăn lửa giận trong lòng, sau đó nói: “Anh chuẩn bị bao giờ đi? Nếu như tôi không tự đến, có phải anh định ngồi đây đến tám giờ mười lăm mới chịu nhấc mông đến nơi hẹn? Hay là ngay cả việc anh chính miệng hẹn tôi, anh cũng quên mất rồi? Tôi đã hủy tiệc với Giám đốc Sở Thương mại Công Nghiệp để đi với anh, anh đừng có giỡn với tôi.”

Tôi cười nói: “Tôi còn chưa có đặt chỗ, mà tôi nghĩ đường đường đàn ông như anh chắc không cần mấy thứ lễ nghi phiền phức này đâu nhỉ? Nếu như quán Văn Hoa đã chật khách, anh có ngại đi ăn quán vỉa hè hay không? Quận Cửu Long[1] có món cua ngon lắm.”

 “Ồ.” Hắn không ngờ tôi lại tiếp đãi hắn tệ đến thế, chỉ cười giễu một tiếng: “Nếu anh không sợ miệng nôn trôn tháo, tôi sẵn lòng.”

“Được, quyết định như vậy, đi phố ăn vặt.” Tôi nhanh chóng đứng lên mặc áo khoác , tắt đèn đi ra ngoài, để lại Trịnh Diệu Dương trong bóng tối có chút mơ mơ hồ hồ.

“Ê, còn không mau gọi điện cho quán Văn Hoa đi.”

Tôi không để ý đến hắn, nhấc chân đi tiếp: “Đi phố Miếu ở Du Ma Địa[2] hay là phố Thông Thái ở Vượng Giác[3]? Tôi nghe nói từ vịnh Đồng La tới khu Loan Tử đều là chỗ hay. Tôi chỉ biết vài khu vực này thôi, anh đừng có bắt tôi nghĩ nữa, đi thôi.” Tôi sải bước đi về phía trước: “Hôm nay lái xe của anh đi.”

Hắn không nói gì nữa, có lẽ hắn đã cảm thấy sự khác thường của tôi, nhưng không hề nghi ngờ gì mà cứ theo tôi đi.

Biểu cảm của Trịnh Diệu Dương khi lái xe khá nghiêm túc, tôi thầm cảm thấy buồn cười, người này tuy rằng là trùm xỏ xã hội đen tiêu chuẩn, nhưng từ nhỏ đã quen sống sung sướng rồi, ăn uống ở vỉa hè không phải chuyện dễ dàng gì, thậm chí còn có phần cực kỳ bài xích.

Tiếng người ồn ào, khách vừa ngồi xuống là có thể gọi món ăn luôn, những chỗ này rất ít khi có thực đơn, nguyên liệu được bày sẵn trên bàn rồi, khách cứ theo đúng giá cả được dán đơn giản trước khay mà chọn món ăn. Hải sản thì có ngao sò, tôm cua các loại, được xào với ớt, dầu hàu, đậu, vân vân, lại chưng một chút với hành, gừng, chế biến qua là có thể thưởng thức chung với rượu. Thô lỗ vung tay ăn uống hết mình dường như đã trở thành chuyện đơn giản thường ngày, đã lâu rồi không trải qua cuộc sống như vậy, nhẹ nhàng buông tay, Trịnh Diệu Dương cũng từ từ thích nghi được hoàn cảnh. Chủ quán là một người đàn bà trung niên, nhìn thấy hai người khách ăn mặc sang trọng chúng tôi liền nhiệt tình bắt chuyện.

Tôi gắp thịt trai đưa đến trước miệng hắn: “Món này ngon lắm, Trịnh đại thiếu gia anh không thể nào tìm được ở mấy khách sạn năm sao đâu.”

“Anh có vẻ hợp với những nơi như thế này nhỉ.”

Hắn là một người trong bất cứ hoàn cảnh nào vẫn không quên châm chọc người khác, nếu nhưng không thể mau chóng quen với kiểu nói chuyện này của hắn, thì sẽ bị sự bạc bẽo đó làm cho phát điên thôi, tôi thấy sớm muộn gì Từ Tú Phương cũng sẽ trở thành một trong số đó.

“Tôi không phải mang dòng máu thiên nga, lớn lên trong hoàn cảnh này chẳng phải là điều nhục nhã gì. Nếu như Trịnh Diệu Dương không phải được sinh ra trong gia đình giàu có, anh nói xem hôm nay anh ta sẽ là cái gì?” Tôi cười hỏi lại.

Hắn cúi sát qua: “Cũng không tệ hơn anh.”

“Thật sao? Tôi không tin.”

“Muốn tôi chứng minh bằng cách nào? Trở thành một kẻ bần cùng, hai bàn tay trắng rồi sau đó gây dựng lại sự nghiệp cho anh xem?” Đầu của hắn cúi tới ngày càng gần: “Đây… lẽ nào chính là mục đích của anh hả?”

Lúc đó, lòng tôi quả thực lạnh toát, người này thực có đầu óc, tôi không muốn bị hắn nhìn ra kẽ hở đâu.

Tôi cúi đầu, tóc trên trán gần như đã đụng vào hắn: “Có thể không chỉ đơn giản như vậy.” Tôi nói xong, vươn ngón cái chạm nhẹ vào bờ môi hắn, sau đó mút vào trong miệng mình: “Có vị cua nước.”

   Con mắt Trịnh Diệu Dương nheo lại một cái, thận trọng nhìn chằm chằm vào mặt tôi: “Trần Thạc, anh đang quyến rũ tôi? Anh muốn gì?”

Tôi cười: “Vì sao anh lại nói vậy? Xin anh nhớ rõ một chút, tôi là đàn ông, đừng có dùng mấy lời này sỉ nhục tôi.”

“Hiện tại tất cả không phải rất rõ ràng rồi sao, anh vẫn coi thường mấy chuyện này, bởi vì người chưa bao giờ quên mình là đàn ông, chính là anh!”

“Anh hiểu tôi được bao nhiêu? Có bằng tôi hiểu Trụ Phong không?” Nụ cười của tôi lúc này quả thực có chút khinh thường: “Một thằng lưu manh đầu đường xó chợ trở thành sinh viên ưu tú của trường đại học danh tiếng, rồi lại đầu quân cho một tập đoàn quốc tế tiếng tăm, đã đủ ly kỳ hay chưa? Đã đủ đặc sắc hay chưa? Trịnh Diệu Dương, anh rốt cuộc hiểu bao nhiêu về tôi? Anh dựa vào cái gì nói Trần Thạc tôi quyến rũ anh?”

Tôi đứng bật dậy, trừng mắt nhìn hắn đầy căm tức, vứt lại một tờ tiền mệnh giá lớn, để lại một Trịnh Diệu Dương còn đang đăm chiêu mà quay lưng bỏ đi.

Tôi rẽ trở về bãi đỗ xe, mà thật ra tôi đâu có lái xe đến. Không ngờ Trịnh Diệu Dương đã đi theo cách tôi một trăm mét, chúng tôi cứ một trước một sau đi như vậy.

Mãi cho đến khi hắn đi đến trước mặt tôi, chúng tôi nhìn nhau, hai cặp mắt giao nhau dữ dội, rất do dự phức tạp, bắt đầu dâng lên một thứ mùi vị không thể nào nói rõ.

“Bị tôi quyến rũ, có phải anh rất khó chịu hay không? Hay nên nói là… rất hoang mang?” Khóe miệng tôi nhếch lên ý châm chọc như có như không.

Lần đầu tiên hắn không tranh luận với tôi, chỉ lắc đầu: “Trần Thạc, anh là kẻ cao ngạo không chấp nhận cúi đầu, anh cho rằng tôi không hiểu anh sao? Chưa chắc đâu, có lẽ tôi còn hiểu anh hơn chính anh nữa đấy.”

“Anh dám chắc anh hiểu tôi?” Tôi vẫn lặng yên nhìn hắn: “Nếu như hiện tại, tôi muốn anh chơi tôi luôn tại bãi đỗ xe này thì sao?” Lời nói của tôi khiến hắn giật mình, tôi nghĩ chắc hẳn không có bao nhiêu người được nhìn thấy vẻ mặt này của Trịnh Diệu Dương, lòng cảm thấy đã lắm.

Cuối cùng hắn nói: “Trần Thạc, hôm nay anh bị sao thế?”

“Không sao cả, có lẽ tôi ngày hôm nay mới thật sự là tôi.”

“Có phải bị điên rồi không?” Hắn bật cười, hoàn toàn không tin, ngay cả lời nói của tôi hắn còn không tin, thì đừng nói gì đến chuyện tôi muốn đùa thành thật.

“Không phải anh vẫn ám chỉ với tôi sao? Có vài lần, chúng ta thiếu chút đã làm rồi. Trước đây anh đã từng làm với đàn ông chưa? Có hay chưa?”

Bị ép hỏi trực tiếp như vậy, hắn có chút xấu hổ hiếm thấy: “Không, tôi không chơi đàn ông.”

“Thế tôi thì sao? Nếu như tôi muốn anh chơi tôi, anh có chịu hay không?”

 

Chú thích:

[1] Một trong mười tám quận của Hồng Kông, thuộc bán đảo Cửu Long.

[2] Du Ma Địa, còn gọi là Waterloo, là một khu vực của quận Du Tiêm Vượng ở phía nam bán đảo Cửu Long, Hồng Kông.

[3] Vượng Giác, còn gọi là Mong Kok, là một khu vực của quận Du Tiêm Vượng ở phía nam bán đảo Cửu Long, Hồng Kông.


Vui lòng click vào dấu mũi tên để lùi hoặc sang chương kế tiếp