VA CHẠM - TIỀN TRUYỆN

Chương 07

trước
tiếp

VA CHM

Tác gi: Hiu Xuân

Người dch: Tàng Thư Quán

Cậu ta nhàn nhã đáp: “Trụ Phong thông qua chính phủ, thu mua hợp pháp một khu đất của quận Loan Tử và khởi công xây dựng khu đô thị cao cấp, theo đúng tác phong của Trịnh Diệu Dương, vô cùng sành sỏi việc lấy hung bạo trị hung bạo, tiện thể thâu tóm luôn vài miếng đất mặt đường gần đó, động chạm phải không ít thế lực, mấy sòng bạc của bang Uy Hổ cũng ở trong số đó, danh tiếng của họ hiện tại đang rất mạnh, không thể để Trụ Phong càn quấy như thế được, cho nên đã nhân tiện đến quán bar nổi tiếng nhất dưới quản lý của Trụ Phong để gây sự, chiều nay Phong Vận không mở cửa, nhưng đa số anh em đều đã đến trước khi xảy ra chuyện, cũng không đề phòng, cho nên bị bọn chúng xuống tay.”

Tôi hỏi lại lần nữa: “Tại sao cậu lại ở chỗ đó?”

“Tôi vốn định tìm người nói chuyện thôi, ai ngờ lại xui xẻo như thế.”

“Thì ra cậu quen Po Tei?” Tôi biết Po Tei chính là quản lý chính của quán bar Phong Vận.

“Ha ha, vừa đoán đã trúng ngay, anh quá giỏi. Thằng cha đó thật may mắn, lúc đó không có mặt ở đấy, mãi sau khi chúng tôi xảy ra chuyện rồi mới chạy tới, bây giờ cần phải gấp gáp lập công chuộc tội rồi.”

“Cậu chưa hề nói qua với tôi là cậu quen biết Po Tei.”

“Không nói thì anh không biết sao?” Cậu ta chớp chớp mắt nhìn tôi đầy vô tội, nhìn chung trên đời chỉ có thằng cha này thực hiện cái hành động ấy trước mặt tôi mà tôi không nôn ọe thôi (chắc là quen rồi đó). Thấy tôi làm thinh không phản ứng, cậu ta chỉ có thể nói: “Thật ra ở nước Mỹ, tôi đã từng làm việc với anh ta, cho nên cũng hiểu sơ qua về người đó, muốn biết vì sao loại người bản lĩnh không ai sánh bằng như thế lại có thể trở mặt. Lẽ nào, anh không tò mò sao?”

Đúng là tôi không tò mò như Tăng Kỳ Vỹ, vì tò mò thường đưa tới chuyện không may, cứ nhìn kết cục hôm nay của cậu ta thì biết. Muốn cuộc đời thuận lợi một chút thì tốt nhất là kiềm chế sự tò mò của mình lại.

Tôi nói: “Tôi sẽ giới thiệu cậu đến làm việc ở Tạp Chí Địa Lý Quốc Gia, cậu ở đây quả thực lãng phí nhân tài.”

Cậu ta cười cười, dùng cánh tay lành lặn còn lại mà đấm nhẹ vào ngực tôi.

Thừa dịp không ai để ý, tôi kín đáo ra cửa gọi điện cho Lai Chính Mạt: “Chú giúp cháu điều tra bang Uy Hổ.”

Ông ấy hình như hiểu rất rõ: “Bang phái này là bọn lưu manh chính thống, không sợ chết, rất liều mạng, chính tôi gặp bọn chúng cũng phải nhượng bộ mấy phần.”

“Bọn chúng đang nhắm vào Trụ Phong, nếu như cứ để cho bọn chúng liều mạng quấy rối kiểu ấy, thì chuyện cũng không có lợi cho chúng ta lắm đâu.”

“Hả? Có chuyện này sao? Lúc nào vậy?”

“Vừa xảy ra tại quán bar Phong Vận, đại khái ở địa bàn Loan Tử.”

“Cậu cho rằng không thể lợi dụng bang Uy Hổ?”

“Không, bắt tay với những kẻ liều mạng như vậy quá mạo hiểm. Có điều, trực giác mách bảo cháu, trong quá trình thu mua chỗ này, Trụ Phong nhất định sẽ để lại sơ hở, cháu không tin mấy quan chức kia không ăn đẫy từ Trụ Phong, đi đường ngầm không xong thì chúng ta phải chuyển sang đường lớn thôi.”

 “Tôi hiểu ý của cậu, chính là buộc chính phủ phải nhúng tay vào điều tra chuyện này, khiến cho ngân hàng và công ty đối tác cũng trở mặt với Trụ Phong, đến lúc đó, Trịnh Diệu Dương sẽ phải trở về nương tựa chủ tịch rồi.”

Lần này, Trương Thủ Huy quyết tâm khiến cho Trịnh Diệu Dương mất đi Trụ Phong. Ông ta đã không thể nhẫn nại nữa, không thu dùng được thì sẽ phá hủy, điều này rất phù hợp với bản tính của ông ta.

Một mình tôi không có năng lực cỡ này, nhưng có lão cáo già Lai Chính Mạt cùng với rất nhiều nhân vật mạnh ẩn nấp hỗ trợ, hắn ta khó tránh khỏi sớm ngày sa chân.

Dùng vũ lực như bang Uy Hổ chưa chắc đã có lợi, thực tế vài này sau đã chứng minh điều này: hành động trả thù trên diện rộng của Trụ Phong không mang lại kết quả gì. Tuy rằng đã phá được vài sòng bạc và tụ điểm ăn chơi của bọn chúng, nhưng không hề chạm được tới kẻ đầu sỏ, không nghi ngờ gì, đây là một tập đoàn vừa vô cùng xảo quyệt vừa biết tiến biết lui.

Nhưng tôi thật không ngờ, chuyện không may lại đến nhanh như vậy, đương nhiên còn có một nhân vật chính mang tên Trịnh Diệu Dương.

Cho dù có hệ thống phòng thủ và bảo vệ tốt nhất cũng chưa chắc đã có thể bảo đảm được sự an toàn cho một người, huống chi Trịnh Diệu Dương trước nay thích đi lại một mình, kết quả hôm đó hắn sống dở chết dở kéo tôi qua làm kẻ chết thay. Tuy rằng tạm thời có thể thấy được, hắn không phái người theo dõi tôi nữa, nhưng nếu như ngày đó có người theo dõi, có lẽ tôi sẽ không rơi vào hoàn cảnh xấu hổ một thân một mình thế này.

Đây là chuyện xảy ra vào tối thứ tư sau khi xảy ra vụ đánh lộn, tôi từ trong công ty đi ra, vừa vặn gặp Trịnh Diệu Dương tại bãi đỗ xe, chúng tôi nhìn nhau, không chào hỏi cũng không gật đầu, hoàn toàn giống như người xa lạ, lạnh lùng vào xe, lạnh lùng khởi động máy. Không biết vì sao, hắn vô cùng yêu thích những căn phòng cao cấp của cung Lệ Nguyệt, còn tôi lại trở về căn biệt thự ven biển để nghỉ ngơi.

Chúng tôi có một đoạn đường đi cùng nhau, hắn đi trước, tôi đi sau, hắn không có ý cho tôi rớt lại, tôi cũng chẳng có lòng đuổi theo. Chuyện xảy ra chỉ trong chớp mắt! Phía trước bóng đèn chợt lóe, chùm sáng lớn rọi thẳng vào kính xe tôi, tôi lóa mắt không nhìn rõ thứ gì hết, có kẻ cố tình chặn đường!

Tôi vội vàng đạp thắng ló đầu ra, xe của Trịnh Diệu Dương đã bị một đám mô tô phân khối lớn vây quanh, động cơ xe nổ ầm ầm, trên xe là một đám người hung hăn dữ tợn. Tôi đoán chắc là người của bang Uy Hổ, dám phá quán bar giữa ban ngày, thì cũng dám cướp xe giữa ban đêm, chuyện này hoàn toàn phù hợp với thói quen hành xử của bọn chúng, bọn này chắc hẳn muốn ăn thua đến cùng với Trụ Phong rồi.

Một tên cao to vạm vỡ đi tới cạnh xe tôi, đập mạnh vào mui xe, lớn tiếng quát: “Thằng ranh, khôn hồn thì cút mau, chúng ông tha mạng cho mày, bằng không ông cho mày dập cả người cả xe bây giờ!”

“Các anh muốn làm gì chủ tịch tôi?”

Vừa thốt ra câu hỏi bình tĩnh này tôi đã hối hận ngay, tôi rất ít khi hối hận, lần này xem như là một trong số đó.

“Con mẹ nó, còn có gan nhận người quen!” Ngay lập tức tôi bị đánh bọc sườn, gã giật cửa xe, lôi mạnh tôi ra ngoài, nhưng không ngờ sức tôi lại lớn như vậy, nhất thời không kéo được, hắn nổi cơn tam bành, dùng báng súng đập thẳng vào đầu tôi.

“Fuck! Xuống xe! Có tin ông đây bắn nát sọ mày ngay bây giờ không?”

Tôi không tin, nhưng vẫn cứ xuống xe.

Hai tay tôi bị bẻ quặt ra sau lưng, đồng thời bị một sợi dây thừng thô ráp trói chặt. Tôi nghe thấy bọn chúng chửi bới Trịnh Diệu Dương, còn hung hăng đấm hắn hai cú. Hắn ghét nhất bị người ta đấm vào mặt, nhưng lúc này đây chưa kịp đánh lại thì đã bị cả chục người dùng súng khống chế, dù sao tôi với hắn cũng không phải siêu nhân mà thoát ra cho nổi.

Thật ra tôi vốn có thể chạy thoát, nhưng lần này nếu không quyết tâm sống chết cùng với hắn, sợ rằng tương lai của tôi cũng khó sống lắm đây.

Thằng cha kia hung hăng lôi kéo tôi, Trịnh Diệu Dương thì trước sau vẫn không để lộ vẻ thảm hại gì, tôi nghĩ chắc đây cũng không phải lần đầu hắn gặp phải những tình huống thế này, ánh mắt cao ngạo của hắn rõ ràng đã chọc giận bọn bắt cóc, dọc đường đi, hai người chúng tôi đều phải chịu nỗi khổ da thịt.

Tình tiết diễn ra cũ rích, chúng tôi bị bịt mắt đưa vào một nơi tối như mực na ná đường hầm phòng không, mặt đất hơi ẩm ướt, tôi rất nghi ngờ không biết đây có phải là dưới lòng đất hay không, Manhattan cũng có những cống ngầm kiểu này, cũng là nơi tụ tập của vô số kẻ mờ ám. Đường đường là bang Uy Hổ lại bị buộc phải chui xuống cống ngầm, làm một lũ chuột bọ hôi hám giữa chốn nước đọng ao tù, mà hiện tại “đầu sỏ gây ra” đã rơi vào tay bọn chúng, giờ chúng có dùng thủ đoạn gì hành hạ chúng tôi thì cũng không phải là điều gì kỳ quái cả.

“Ranh con chết tiệt cũng gan góc gớm!” Một tên đàn ông gầy gò vừa vỗ tay vừa đi ra từ trong bóng tối, tuổi tác khoảng chừng ba mươi, trong cặp mắt dài hẹp không dấu được sự độc ác, tôi nghĩ hắn chắc là kẻ cầm đầu tên là Tề Hổ rồi. Tên Tề Hổ này bề ngoài vô hại, nhưng làm việc lại vô cùng tàn nhẫn.

“Nhờ mày ban cho, tao và các anh em mấy ngày nay không được yên ổn, tao luôn nghĩ phải báo đáp mày thế nào đây? Tao còn tưởng rằng anh Trịnh chủ tịch Trụ Phong khó mời đến thế nào cơ! Không ngờ lại dễ dàng theo các anh em tới đây như vậy. Không phải nói khả năng phòng thủ của Trụ Phong chặt chẽ nhất cái đất Hồng Kông này sao? Sao ngay cả một vệ sĩ cũng không có? Hay là không thuê nổi đó?” Xung quanh rộ lên một trận cười, con mắt Tề Hổ đột nhiên nhìn chòng chọc vào tôi: “Dắt theo đuôi một thằng ngu như vậy, chẳng lẽ anh Trịnh chưa từng nghe nói những thứ vừa mắt thì thường không dùng được hay sao?”

Hắn đột nhiên đến gần kéo tóc tôi, cười sung sướng: “Tứ Kiều, từ khi thằng nhãi này vừa đến, bộ dạng mày đã luyến tiếc không nỡ nặng tay rồi, giờ anh thưởng nó cho mày chơi đấy, nhưng dùng xong đừng quên chùi đít nhé.”

Một người đàn ông cuồn cuộn cơ bắp bước ra, cười dâm đãng: “Em đã sớm biết đại ca hiểu lòng em mà.” Tề Hổ tránh ra, thằng cha cơ bắp đó sải bước đi đến, giữ chặt lấy cằm tôi nâng lên: “Lâu rồi không đụng được vào món hàng tốt như vậy.” Mẹ nó, tôi mắc ói muốn chết, đầu óc chưa kịp phản ứng, hoàn toàn xuất phát từ bản năng mà vung chân đá thẳng vào giữa đũng quần thằng cha.

Hắn kêu thảm một tiếng rồi ngã ra đất, đương nhiên, tôi cũng chẳng được lợi gì, ngay tức khắc đã bị một đám người đánh cho nhừ tử, cho đến khi đầu óc choáng váng mắt mũi tèm nhem, tôi mới nghe thấy Trịnh Diệu Dương nói một câu thỏa hiệp: “Đừng làm người của tao bị thương, có điều kiện gì, chúng mày nói đi!”

“Hôm trước tao chỉ cho mày nếm chút lợi hại, hôm sau mày đã lập tức phá hoại cả năm khu của tao, còn khiến các anh em của tao vào nhà đá dưỡng thương, món nợ này ông có thể bỏ qua cho mày được sao?!” Tề Hồ nói xong còn đấm một quyền thật mạnh vào bụng Trịnh Diệu Dương.

“Tao không có ý đuổi cùng… giết tận chúng mày.” Trịnh Diệu Dương cố nén đau: “Nếu như hôm nay mày giết tao, cảnh ngộ của mày sẽ càng thảm, tao đảm bảo đấy.”

Chỉ có loại người như Trịnh Diệu Dương mới dám đe dọa bọn cướp ngay trong tình cảnh như vậy, hơn nữa… còn bắt đầu có hiệu quả rồi.

“Mày… mày cho rằng tao không dám động vào mày đó hả?” Tề Hổ tóm lấy cổ áo Trịnh Diệu Dương.

“Mày dám, nhưng nếu như mày ra tay thật, nghĩa là mày cũng chán sống rồi. Điều này mày còn rõ ràng hơn tao.”

Đối đầu với Trụ Phong, tuyệt đối không có kết cục tốt đẹp.

Hai ba mươi người xung quanh bắt đầu xôn xao căng thẳng, bọn chúng cũng đang cân nhắc mạo hiểm, phân tích lợi hại.

Giọng nói của Tề Hổ hơi run một chút, đã không còn bình tĩnh như lúc đầu rồi: “Vậy… mày có ý kiến gì hay ho có thể khiến cả đôi bên đều dễ chịu không?”

Tôi nghe thấy Trịnh Diệu Dương trả lời rõ ràng từng câu từng chữ: “Có. Mày thả tao ra, tao sẽ chừa cho mày một con đường sống.”

“Thả con mẹ mày ấy!” Hắn lại đấm Trịnh Diệu Dương một cú.

Ngay lúc ấy, có một người tóc nhuộm vàng, bộ dạng thô tục đi tới trước mặt Tề Hổ, thì thầm vài câu bên tai hắn, ngay lập tức Tề Hổ lộ vẻ mừng rỡ khác thường, khen ngợi: “Quá hay, đây là cách tốt. Chắc cũng nhờ thằng Tứ Kiều gợi ý, chứ não lợn như chú mày thì làm sao nghĩ ra được cái cách tởm lợm đến thế!”

Hắn quay ra gọi người hắt cho tôi một chậu nước lạnh, tôi rùng mình một cái, bị đau đớn làm cho tỉnh táo lại.

“Thằng ôn con, vừa nãy tao giữ mặt mũi cho mày mày lại không cần, dám đánh anh em của tao ngay trước mặt tao, bây giờ tao đã có cách bắt mày chuộc tội, ngày mai, mày và sếp mày diễn trò hay ngay tại đây, cũng coi như lấy công chuộc tội.”

Tôi còn chưa kịp phản ứng gì đã bị lôi xềnh xệch tới một gian phòng khác.

Một ngày ròng rã trôi qua, bọn chúng không hề động đến tôi, tôi bị trói tay nằm bất động trên nền đất ẩm thấp, cánh tay có chút tê liệt, bởi vì cả ngày không ăn uống gì, cho nên dù trên người đều chỉ là vết thương ngoài da nhưng tôi vẫn không lấy lại được thể lực, cũng may tôi đánh đấm quen rồi, không đến nỗi không chịu nổi một trận.

Có điều, tôi cũng không ngây thơ đến nỗi cho rằng sự hành hạ đã kết thúc ở đây. Điện thoại, đồng hồ trên người tôi đều đã bị chúng khám xét lấy mất, tôi đã bỏ đi ý nghĩ liên lạc với bên ngoài rồi.

Không ngờ Trần Thạc tôi lại chết trong tay một lũ côn đồ, ngày đó tại thế giới ngầm Manhattan, cho dù tôi tay không tấc sắt thì cũng không đến nỗi thảm hại thế này. Tôi lại nghĩ tới Trịnh Diệu Dương, lúc này hắn nhất định còn tức giận hơn tôi nhiều lắm. Hổ xuống đồng bằng bị chó khinh, chân lý này chẳng sai bao giờ.

Đến ban đêm, tôi nghe thấy ba thằng cha canh chừng tôi ở bên ngoài cười cợt pha trò: “Đại ca dặn chúng ta mười giờ đưa nó ra ngoài.”

“Lần này chắc bị hành chết luôn.”

“Đáng đời, đứa nào ở cùng với thằng khốn họ Trịnh đều xúi quẩy cả thôi!”

Một tên trong số đó có lẽ bị Trịnh Diệu Dương cho nếm mùi thảm nhất, không trút giận được đi đâu được nên lập tức đá tôi một cái, kết quả bị tên khác kéo ra: “Ê, đừng đánh nó, đại ca nói phải để cho nó còn ít hơi sức, đừng để ảnh hưởng đến chất lượng AV[1].”

“Cái gì?! AV? Cấp độ bao nhiêu? Tiết lộ chút được không? Ha ha ha ha…” Hắn cười đến gập cả bụng: “Thật vất vả cho đại ca nghĩ ra được trò này, tao không chờ nổi để xem trò hay rồi… Ha ha ha, chúng mày xem cái thằng nằm trên đất này, vừa trông mặt mũi đã biết ngay do loại đĩ điếm nuôi lớn mà.”

 

Chú thích:

[1] Nguyên văn là A片 (AV – aldult video), thường chỉ các loại phim ảnh thuần túy về tình dục. 


Vui lòng click vào dấu mũi tên để lùi hoặc sang chương kế tiếp