VA CHẠM - TIỀN TRUYỆN

Chương 06

trước
tiếp

VA CHM

Tác gi: Hiu Xuân

Người dch: Tàng Thư Quán

Không hiểu vì sao chủ đề câu chuyện lại chuyển qua người tôi, chắc chắn cô nàng đã để ý thấy tôi không hề dùng cách xưng hô trang trọng để gọi người kia như những người khác vẫn làm.

“Tôi ư? Nếu như tôi là anh ta, cô sẽ là người yêu duy nhất của tôi.” Tôi nở nụ cười: “Cô không để bụng nếu tôi nói vậy chứ?”

“Không không, không vấn đề gì, được một người đàn ông đẹp trai phong độ như anh khen ngợi chính là chuyện vinh hạnh nhất của tôi.” Dù miệng cô nàng nói vậy, nhưng vẻ mặt lại tối sầm đi trông thấy, tôi biết không phải cô ấy giận tôi, mà là nghĩ tới cái tên Trịnh Diệu Dương không chung tình kia.

Thật ra, tôi cũng biết, đổi lại là tôi, cũng sẽ không phải thứ người tình tốt đẹp gì, tại Manhattan tôi từng có Na Na, Lucy, Jenny, nhẫn tâm nhất chính là đã từng từ chối Lydia, cô ấy theo tôi ba năm, tôi không hề hứa hẹn bất cứ điều gì với cô ấy, mãi cho đến khi cô ấy đưa ra lời đề nghị kết hôn, tôi lại không chào hỏi gì đã bay thẳng đến Hồng Kông rồi. Nói cho cùng, đàn ông đều ích kỷ.

Tôi lẳng lặng ngồi, nghe tiếng cô nàng thở dài khe khẽ, biểu cảm tựa như hoài niệm, giọng nói lại lộ rõ bản chất đại tỷ giang hồ: “Tôi không ngại thừa nhận, Diệu Dương có lực hấp dẫn trí mạng với phụ nữ, hơi thở nam tính rất mạnh, đàn bà thường tự động dính vào, dù biết rõ không có kết quả gì. Tôi ngu ngốc như vậy, cũng bởi vì anh ấy từng nói một câu: Nếu như ngày nào đó anh ấy muốn kết hôn, thì anh ấy nhất định sẽ chọn tôi.” Cô nàng dừng một lát, nhìn tôi: “Tôi tin, tuy rằng những lời này đã trôi qua bốn năm, tôi vẫn còn tin anh ấy. Người đàn ông như vậy lại đồng ý đưa ra lời hứa hẹn đã là không dễ dàng, tôi không muốn khiến anh ấy khó xử. Anh ấy ghét bị trói buộc, một khi đã trở thành trói buộc của anh ấy, thì chính bản thân cũng chẳng dễ dàng thoát ra.”

“Vì sao cô lại nói với tôi những điều này?” Tôi lẳng lặng nhìn cô nàng.

“Là vì anh hỏi trước, hơn nữa tôi cũng muốn nói. Đối với anh, tôi đột nhiên cảm thấy như không khoảng cách vậy, khác hẳn với anh ấy, rõ ràng rất gần gũi, nhưng vẫn rất xa xôi. Trừ Diệu Dương ra, Từ Tú Phương tôi không có nhược điểm nào khác, cho nên cũng không sợ nói.”

Tôi nở nụ cười, “Tôi cũng tin, nếu như muốn kết hôn, anh ta nhất định sẽ chọn cô.”

“Ha ha, Trần Thạc, người đàn ông như anh thật thú vị, bất cứ lúc nào cũng như một người ngoài cuộc bình tĩnh tự nhiên, chuyện gì mới có thể khiến anh biến sắc? Người nào mới có thể làm anh rung động?”

“Cô có thể đấy.”

“Anh thật đáng yêu.” Cô nàng đứng lên hôn lên thái dương tôi: “Tôi phải đi trước đây, lần khác hẹn anh ăn bánh bông lan. Thật ra… Diệu Dương đối xử với mọi người rất tốt.”

Tôi thầm lắc đầu: Thật chỉ có cô mới nghĩ nổi như vậy. Cho dù là loại đàn bà mạnh mẽ thông minh nhất, khi thật sự yêu một người đàn ông rồi thì cũng sẽ trở thành ngu ngốc không hơn.

Tôi đột nhiên rất muốn hút thuốc, chỗ này lại cấm hút, cho nên tôi đành phải gọi phục vụ tính tiền trước.

“Thưa anh, tổng cộng là bốn trăm sáu mươi tám đồng.”

Tôi rút ra năm trăm: “Không cần trả lại.”

Tôi vừa cầm lấy áo khoác, tiếng chuông điện thoại đã reo lên, một giọng nói có vẻ già nua truyền đến từ đầu dây kia: “Trần Thạc hả? Đến Hồng Kông lâu vậy rồi sao vẫn chưa tìm tôi?”

Ôi, sém chút tôi đã quên còn một trận bóng phải đánh.

Tôi vô thức nhìn bốn xung quanh, đồng thời hạ giọng đi ra ngoài cửa: “Hiện tại một ngày đêm của tôi có ít nhất mười mấy giờ đồng hồ bị theo dõi, hơn nữa ngoại trừ điện thoại và toilet không bị giám sát, những thứ khác đều không thoát được. Qua được ải này, cháu mới có thể liên hệ với chú.”

“Con mẹ nó, thằng nhãi họ Trịnh dám làm như vậy, cũng không chừa chút mặt mũi nào cho ông đây nữa.”

 “Khả năng cũng là bị chọc cho nổi nóng thôi, chung quy vẫn phải nhịn hắn, không thể đánh rắn động cỏ.”

“Kiếm được tài liệu gì chưa?”

“Có thì có, nhưng còn cần nghiên cứu lấy được chứng cứ, tìm được manh mối xác đáng mới được.”

“Cá nhân cậu nhận thấy hắn có bao nhiêu việc làm ăn phi pháp?”

“Ít nhất cũng có ba, bốn phần, bằng không, Trịnh Diệu Dương sẽ không thể có tiếng tăm lớn như vậy ở trong giới kinh doanh.”

“Giống như tôi đoán trước, hắn có qua lại với một số quan chức lớn trong chính phủ, rồi cả những nhân vật có máu mặt trên thương trường, chỉ cần có dính dáng đến thì đều sẽ che đậy cho hắn, hắn lại đào tạo được một đám đàn em thay hắn làm việc, tạm thời vẫn chưa thể động được vào ổ kiến lửa này. Tuy vậy cũng không cần quá sợ hắn, đường dây bên ngoài có tôi chống đỡ được rồi, đến lúc đó cho hắn ăn một cái tát, khiến cho hắn phải nhờ cậy cậu.”

“Hiện giờ vẫn phải cẩn thận từng bước, chờ đợi thời cơ.”

“Trần Thạc, chủ tịch Trương tín nhiệm cậu nhất, cậu nên biết làm việc đúng mực để có thể ăn nói với ông ấy.”

“Cháu biết mà, chú Lai.”

“Thứ có thể dùng được thì đừng lãng phí.” Đây là câu kết của ông ta.

Đáng tiếc tôi không phải đàn bà, chỉ có thể dùng cứng chọi với cứng.

Mục đích tôi đến Hồng Kông không đơn giản, tôi cần đối phó với Trịnh Diệu Dương, khiến cho móng vuốt và răng nanh của hắn đều cùn đi. Tất nhiên, hắn vẫn đề phòng hành động của kẻ địch, là một con sư tử rất biết cảnh giác, nếu như có người đến xâm phạm lãnh thổ của hắn, hắn nhất định sẽ tống cổ kẻ đó ra ngoài.

Tôi đi trên thang máy riêng trở về phòng làm việc, vừa bước tới cửa đã hỏi: “Jolie, cuộc họp hội đồng quản trị tới là ngày mùng chín tháng mười đúng không?”

“Đúng vậy, trợ lý Trần, cuộc họp lần tới vừa đúng vào thứ tư.”

“Được, tôi biết rồi. Cảm ơn.”

“Đừng khách sáo, anh còn muốn uống cà phê không?”

“Không cần, hôm nay tôi đã uống một bụng cà phê rồi.”

Jolie mỉm cười: “Vâng. Nếu anh cần thì cứ gọi em nhé.”

Tôi ngồi trên ghế do dự chốc lát, cuối cùng vẫn quyết định cầm điện thoại nội bộ gọi cho người kia: “Tôi là Trần Thạc, tôi… có một đề nghị.”

“Từ lúc nào anh khách khí với tôi như vậy chứ?” Trong giọng nói kia chứa đầy vẻ cười cợt.

“Phòng làm việc của tôi không phải hàng lang công ty, chắc là không cần đến camera đâu.”

“Anh dám ủ mưu gì?” Hắn cũng rất gọn gàng dứt khoát.

 “Nếu anh nhất định cho là như vậy, tôi cũng không còn cách nào khác.”

“Như vậy đi, anh dọn đến cạnh phòng tôi, đổi phòng làm việc với Trương Ký Vân.” Người này cố tình tạo hiềm khích đây.

“Không cần, cũng chỉ là bỏ đi một chiếc camera thôi, không nhất thiết phải đổi cả cái phòng làm việc như vậy.”

“Cứ quyết định như vậy, trước năm giờ chiều anh dọn qua đây. Tôi thấy anh cũng chẳng có đồ đạc gì cần dọn đâu.”

Thật không ngờ hắn lại dùng chiêu này! Bình thường rất dễ khiến người ta thực sự cho rằng, hắn làm việc hoàn toàn ngẫu hứng chẳng có tính toán gì.

Tôi chỉ có thể cố gắng nuốt vào họng câu phản đối, bình tĩnh đi ra ngoài bảo Jolie hỗ trợ dọn dẹp. Cô thư ký xinh đẹp nghe xong yêu cầu của tôi cũng bày ra vẻ mặt kinh ngạc: “Ngay bây giờ ạ?”

“Phải, ngay bây giờ.”

Bốn rưỡi Trương Ký Vân đã ôm thùng đồ đi đến, thấy tôi nghiêm nghị ngồi bất động trên ghế da, hắn hơi sửng sốt: “Ê, Trần Thạc, sao vẫn chưa đi? Nhìn tôi đây này, cả gia sản đều dọn đi rồi.”

“Ngại quá, gây phiền phức cho cậu.” Tôi chỉ có thể đứng lên.

“Anh nói gì chứ! Điều động nhân sự là chuyện rất bình thường, không có gì lạ ở Trụ Phong cả, tôi cũng đã dọn quanh vài lần rồi, cũng không dám có ý kiến gì, chỉ cần không cách chức của tôi, dọn đến đâu cũng được. Để tôi xem, ồ, chỗ này phong thủy tốt hơn tầng trên đó, đất quý đất quý nha.” Cậu ta cố ý bông đùa, lại còn nhìn ngang sờ dọc nữa chứ.

Trương Ký Vân lúc này tỏ ra tinh thần vô cùng thoải mái, chỉ có tôi biết rằng đó là một người kín đáo vô cùng, đột nhiên cậu ta quay ra nhìn tôi: “Ở tầng nào không quan trọng, quan trọng là anh Trịnh coi trọng anh, muốn lôi kéo trợ lý cao cấp, nhân tài của Thành Nghiệp là anh Thần Thạc đây, đó mới là mục đích chính.”

Kiểu nói chuyện này hoàn toàn vô hại, tôi cũng chỉ có thể nghe vậy thôi, ai không biết Trịnh Diệu Dương hận tôi nghiến răng nghiến lợi thế nào.

“Anh biết Po Tei và chị Phương đến từ đâu không?” Trương Ký Vân đột nhiên nói thêm một câu.

Tim tôi đột nhiên đập hụt một nhịp, dây thần kinh não cũng căng lên, sau đó đứt luôn, tôi chậm chạp trả lời hắn: “Thành Nghiệp?”

“Cho nên, chúng ta có thể không phải là kẻ địch.” Ẩn ý của hắn vô cùng rõ ràng, tôi chỉ có thể bình tĩnh che giấu cảm xúc.

Tôi chưa bao giờ ngờ tới, đội hình được phái đi trước đây của tập đoàn Thành Nghiệp lại mạnh như vậy. Mà thật ra ở Thành Nghiệp lâu đến thế, tôi cũng không hề biết thuộc hạ của Trương Thủ Huy từng có nhân vật tầm cỡ Po Tei và Từ Tú Phương. Xem ra, lần ra trận này của Trương Thủy Huy là vì tranh hơn thua, còn thứ Trịnh Diệu Dương cần, chính là khoái cảm chinh phục.

Tôi rất ngạc nhiên, sau khi đối mặt với sự phản bội lần lượt của các trợ thủ đắc lực, sao ông ta vẫn cho rằng Trần Thạc tôi là tiền đặt cược quan trọng tung ra sau cùng? Tôi không phải cô gái xinh đẹp như Từ Tú Phương, tính tình cũng rất khó kiểm soát. Cách giải thích duy nhất, chính là ông ta cho rằng ý chí tôi kiên định, không dễ dàng trở mặt như những người kia.

Tôi là con mồi mới của Trịnh Diệu Dương, trừ khi tôi thuần phục, bằng không hắn sẽ không bỏ qua. Nhưng lần này Trương Thủ Huy cũng sẽ không nương tay nữa, thề phải thu phục được thằng cháu ngỗ nghịch này, với tôi mà nói, có đáng giá hay không, có thể đổi lấy thứ tôi cần hay không, thì còn chưa kết luận được.

Tôi dọn đến tầng cao nhất của tòa cao ốc – nơi làm việc của Trịnh Diệu Dương, cũng không thể nói là không vừa lòng với cách sắp xếp của hắn, mọi việc đều có được có mất, hắn cũng rất mạo hiểm, song song với việc khống chế tôi thì cũng đồng thời cho tôi cơ hội chống lại hắn, hai bên không ai tự do, thậm chí, hắn còn có chút tổn thất.

Tôi phát hiện ở giữa hai căn phòng làm việc xa hoa có một cánh cửa, từ bên này đi qua bên kia không mất quá một giây đồng hồ. Với tình huống hiện tại mà nói, tôi vô cùng bái phục biện pháp này của Trịnh Diệu Dương.

Tôi trơ mắt nhìn hắn thong thả bước qua ranh giới giữa tôi và hắn, cả người là màu đen không nghi thức tạo cảm giác bức bối, ánh mắt không giấu được tia sắc bén quét qua: “Tài liệu mà Jolie đưa đã hợp ý anh chưa?”

“Vừa đến đã phải dọn lên dọn xuống, còn chưa xem xong.”

Thấy biểu cảm không hoan nghênh của tôi, hắn chỉ cười lạnh một tiếng, lơ đễnh ngồi xuống chiếc ghế đối diện.

“Tôi không cần biết anh từ đâu đến hay do ai phái đến, một khi đã ngồi ở chỗ này thì phải làm việc cho Trụ Phong, muốn điều tra tôi, muốn bẽ gãy sừng của tôi, có thể, chỉ cần anh đủ bản lĩnh.”

Trên người hắn tỏa ra khí thế áp bức kinh người, nhưng ở trước mặt Trần Thạc tôi thì lời của hắn dường như quá kiêu ngạo rồi.

“Tôi thật sự làm việc cho Trụ Phong.”

“Tốt nhất là vậy.” Hắn đứng dậy nhận điện thoại: “A Nguyên à?”

Tôi thấy vẻ mặt của Trịnh Diệu Dương khi nói chuyện với người kia dần trở nên u ám, con ngươi co rút, lông mày chau lại – đây là điềm báo của máu.

Từ đầu tới cuối, hắn chỉ nói một câu: “Chờ đấy, tôi qua.”

Xem ra có phiền phức rồi. Tôi cảm thấy buồn bực, chẳng lẽ có người còn nhanh hơn mình?

Trong khoảnh khắc bước chân quanh ranh giới, hắn quay đầu lại nhìn tôi. Tôi đứng lên theo sau, hắn cũng không ngăn cản.

Có đôi khi tôi thật sự không đoán được hắn, hắn thường cho người ta cơ hội tiếp cận mình, khi một người đối mặt với kẻ địch của mình, thì không thể lúc nào cũng có thể cẩn thận không kẽ hở, cho nên, tôi nghĩ rằng hắn cố ý. Có lẽ trước đây có người từng bị hắn dùng sự tín nhiệm như thật mà giả này phá tan phòng thủ. Có điều kiểu chiến đấu tâm lý này không có tác dụng với tôi đâu.

Tôi ngồi ở ghế phụ, quan sát hắn lái xe, tốc độ cũng không vượt quá bình thường, vẫn duy trì trong vòng 130 km/h, thấy đèn giao thông cũng thong thả phanh xe.

Đi tới bệnh viện, hắn đích thân làm việc với cảnh sát, lại dẹp yên đám phóng viên nghe tin chạy đến. Vụ đánh lộn có vũ khí này khiến hơn chục người bị thương, đến hôm sau tôi mới phát hiện không hề có một trang báo nào đưa tin về việc này, cục cảnh sát cũng không có người đến điều tra, như vậy có thể thấy thế lực của Trụ Phong lớn đến thế nào.

Trong đám người tôi nhìn thấy Tăng Vỹ Kỳ, cậu ta nháy mắt với tôi, vẻ mặt có chút hả hê, không ai nghĩ rằng hắn cũng có mặt trong số những người bị thương, nhưng hắn đúng là nằm trong số đó.

Có một người tên Hoàng Lệnh Thân chạy qua báo cáo tình hình, bộ dạng vô cùng tức giận: “Anh Trịnh, mấy thằng nhãi con của bang Uy Hổ thấy quận Loan Tử[1] có rắc rối nên lợi dụng cơ hội chạy đến quán bar Phong Vận kiếm chuyện, các anh em không đề phòng bị chúng đâm sau lưng…”

Trịnh Diệu Dương ngắt lời anh ta, mở miệng trấn an: “Cậu Nguyên đã nói với tôi rồi, tóm lại hiện tại có bao nhiêu người bị thương?”

“Hiện tại có mười lăm anh em bị thương. Mấy thằng nhãi kia thật sự là chó cùng rứt giậu, giữa ban ngày ban mặt lại kéo nhau đến chém giết đỏ cả mắt, Siêu Tử bị gãy xương sườn bên phải, Đầu Diện, Kiến Minh chấn động não, Tế Khuẩn và Đại Hoa là thảm nhất, bị đâm trúng gân chân, những người còn lại tuy vết thương nhẹ nhưng chưa có kết quả chụp chiếu thì chưa dám khẳng định có di chứng gì hay không. Có điều, em đã làm theo đúng những gì đại ca phân phó, sắp xếp y bác sĩ tốt nhất chữa trị cho anh em, “tiền đi riêng” cũng đã đưa cả rồi.”

Trụ Phong làm việc hiệu suất quả nhiên thần tốc, tôi nghe Trịnh Diệu Dương nói: “Phải cho lũ bang Uy Hổ một bài học.”

Tôi đến bên cạnh A Kỳ tay phải cột đầy băng vải, thấp giọng hỏi: “Sao cậu lại bị liên lụy thế này?”

Hắn cười hì hì: “Vận chó săn thì phải ăn phân mà.”

“Mẹ kiếp, cậu nghiêm túc cho tôi.”

 

Chú thích:

[1]  Một trong 18 khu (quận) của Hồng Kông, nằm ở phía bắc của Đảo Hồng Kông.


Vui lòng click vào dấu mũi tên để lùi hoặc sang chương kế tiếp