VA CHẠM - TIỀN TRUYỆN

Chương 05

trước
tiếp

VA CHM

Tác gi: Hiu Xuân

Người dch: Tàng Thư Quán

Liền ba giây đồng hồ hắn không nói lời nào, cho đến khi cười ra tiếng: “Trần Thạc, có đôi khi anh thật khiến người ta hết hồn”.

“Loại người như chúng ta, ngay cả cái mạng cũng không phải của mình, cũng đã quen để người ta đùa giỡn rồi.” Tôi bày ra vẻ mặt bất cần. Con mẹ nó, không phải anh muốn thấy tôi bẽ mặt sao? Cứ dứt khoát chủ động đóng vở kịch này, xem anh có còn diễn được nữa không?

“Nhưng có lúc anh cũng quá ngây thơ rồi.” Hắn đổi giọng, lộ ra bản chất tồi tệ: “Anh thật sự cho rằng tôi sẽ không động vào anh?”

Ngay lập tức, tay hắn xoa đùi của tôi, dừng lại ngay ở mông, lòng bàn tay nóng rực. Trong trí nhớ của tôi, tay người này trước nay vẫn khá lạnh, luôn khiến cho người ta phải rùng mình. Tôi không làm gì, sợ hắn sẽ chơi thật, có lẽ vừa rồi quá kích động, đùa giỡn quá mức rồi.

Hắn đột ngột đứng lên, chúng tôi nhìn thẳng vào nhau đến tóe lửa, xung quanh đều là mùi thuốc súng nồng nặc…

Đột nhiên, hắn hung tợn nói: “Anh cho rằng chuyện này chỉ là trò đùa? Đây là hiện thực! Không có Chúa cứu thế, không có Đức Mẹ Đồng Trinh, cũng không có nhiều tình tiết kích thích mạo hiểm cho anh bấu víu! Tốt nhất là mấy tên đồng bọn đi cùng anh thật an phận, có vài lời tôi không muốn lặp lại lần thứ hai đâu!” Lời của hắn sắc bén như muốn cào rách từng lớp da của tôi.

“Kiểu uy hiếp vừa rồi, nếu như thật sự xuất hiện trong phim thì cũng chẳng được bao nhiêu khán giả cổ vũ. Tôi đã tới nơi này tức là không định sống những ngày tháng an phận, nơi đây không phải nước Mỹ, không có Hollywood, tôi còn rõ ràng hơn anh, cho nên tôi càng biết rõ hiện thực trước mắt.” Giờ rõ ràng không phải lúc nên tỏ thái độ chống đối.

“Tốt, Trần Thạc, tôi rất muốn nhìn xem là mạng anh cứng hay miệng anh cứng.”

Hắn nói xong thì chầm chậm đưa đầu tới gần tôi, chúng tôi nhìn nhau chằm chằm, không phải kẻ thù mà là đối thủ. Đột nhiên, miệng hắn áp vào miệng tôi, cánh tay siết chặt lấy cổ tôi, điên cuồng mút môi tôi như muốn nghiền nát tôi ra vậy. Sự sợ hãi theo bản năng xông thẳng lên tận óc, trò đùa quen thuộc kia, màn hôn hít tiêu tốn toàn bộ sức lực và ý thức của cả hai kia, sự giằng co dai dẳng không dứt, sự chống chọi tám lạng nửa cân, không biết hắn muốn dày vò tôi hay muốn dằn vặt chính hắn, bởi vì khi đó không ai trong chúng tôi dễ chịu. Tôi cảm giác được có một cánh tay chạy dọc theo lưng tôi mà trêu đùa tàn nhẫn, nóng rực như lửa.

Vì hành động đó mà cả người tôi như sư tử xù lông, tức giận cắn phập vào cái lưỡi quấn chặt không chịu rời đi của hắn, dần dần, tôi nếm được mùi máu tươi nơi đầu lưỡi, không quá tanh tưởi, nhưng hoảng hốt trong lòng.

Mãi cho đến khi máu toàn thân xông thẳng lên đỉnh đầu, mãi cho đến khi không còn hô hấp nổi, mãi cho đến khi hai chúng tôi như hai con thú khốn đốn giãy khỏi đối phương… thì đã qua vài phút rồi.

Môi nhiễm máu, mắt đỏ ngầu.

“Thế nào… quà gặp mặt… long trọng nhất của tôi.” Thấy tôi ngã ngồi trên giường, Trịnh Diệu Dương vừa thở dốc vừa lấy mu bàn tay lau đi vết máu trên khóe miệng, siết chặt lấy tôi bằng ánh mắt hung hãn mà nguy hiểm: “Không ngờ… cảm giác lại kích thích như vậy”.

Tôi cũng nặng nề thở gấp, không rảnh để ý tới lời nói điên rồ của hắn, gió mát từ ngoài sân thượng thổi vào cũng không đủ giúp tôi tỉnh táo lại.

Hành động tiếp theo của Trịnh Diệu Dương càng nằm ngoài dự liệu của tôi, hắn đột nhiên nghiêng người về phía tôi, kéo tôi lên giường hắn, tôi muốn đứng dậy, nhưng lòng bàn chân lại lảo đảo. Cái giường này rộng ít nhất cũng hơn ba mét, khăn trải giường màu đen u ám không có hơi người, chỉ có ma vương ở phía trên gây chuyện ác. Bởi vì không phòng bị, thoáng cái tôi đã bị hắn đặt ở dưới thân, tôi không biết hắn dùng cách nào mà khôi phục thể lực nhanh như vậy, hắn lúc này giống như đã quên sạch trận chiến ác liệt khi nãy, lại như rồng như hổ chiếm thế thượng phong.

“Con mồi mà ông ngoại vừa thả tới thật khiến người ta hưng phấn.”

“Khốn nạn.” Tôi chửi thầm.

“Đã nói là phải ngủ cùng tôi rồi, tốt nhất là anh nên thả lỏng một chút, bằng không sẽ có chuyện đấy.” Hắn cúi người, kề sát vào lỗ tai tôi, “Thành thật mà nói, tôi vốn dĩ không có hứng thú với đàn ông, thế nhưng anh biết rồi đấy, Trịnh Diệu Dương tôi trước nay không làm những chuyện lỗ vốn, tôi đồng ý cho anh vào Trụ Phong, thì anh cũng phải hầu hạ tôi một đêm, thế mới hợp lý. Anh nói có đúng không?”

Hắn càng nói càng kinh tởm, tôi căm tức giãy dụa, đòn đánh trả cũng chẳng phải hư không, tôi mà đã dốc hết sức, hắn nhất thời cũng chẳng đè nổi tôi, cả hai người đều không đứng trên mặt đất, một người trần trụi, một người mặc áo tắm, đánh nhau loạn xạ, hắn không ngờ tôi ra đòn lại vô tổ chức như thế, ăn phải vài đòn đã đời, hai bên đánh đấm chẳng tuân theo quy tắc gì, cứ vậy càng đánh càng hăng.

“Họ Trịnh kia, con mẹ nó đồ tiểu nhân!”

Kẻ trước mắt này chính là đối thủ đầu tiên khiến tôi không kiểm soát nổi tâm trạng.

“Mẹ kiếp, anh đánh vào mặt tôi?!” Hắn bỗng nhiên nổi khùng chửi bới.

Cứ như cả đời chưa từng bị kẻ nào đánh vào mặt, Trịnh Diệu Dương rốt cuộc dừng tay nhìn tôi hầm hầm. Lòng tôi lại ngầm đắc ý, đáng đời!

“Nếu anh muốn đánh nhau như vậy đến khi trời sáng, tôi không phản đối, tôi cũng không ngại bị đánh vào mặt đâu.” Tôi nhìn hắn đầy châm chọc.

Ánh mắt của hắn hơi hòa hoãn trở lại, đưa tay ra bắt lấy cánh tay tôi, tôi rụt lại nhưng không kịp. Năm ngón tay của hắn bóp chặt lấy bắp tay tôi, tôi cảm thấy vô cùng đau đớn, trừng mắt nhìn hắn: “Lại muốn làm gì?”.

“Không ai nói cho anh biết, tôi cứ đánh nhau là sẽ hưng phấn sao?”

Tôi thật không tin nổi giọng điệu khốn nạn đó, tiếp tục trừng mắt nhìn hắn.

“Anh đổi ý rồi?”

“Phải, tôi đổi ý rồi.”

Trò chơi kết thúc, ầm ĩ đủ rồi, chúng ta cũng không phải là cái loại người đó.

“Nào, lấy tay làm giúp tôi một lần, chúng ta sẽ xí xóa.” Không ngờ hắn lại mặt dày mày dạn như vậy.

“Đừng có buồn nôn như thế nữa, những chuyện thế này…”

“Vậy chẳng lẽ bảo tôi chơi trò tự sướng trước mặt anh hả?!”

“Sao cần phải hèn hạ như thế, ấn chuông gọi đàn bà lên không phải xong sao?”

“Anh cũng sẽ khó chịu đấy.”

“Không đâu, tôi sợ đến lúc ấy người khó chịu là anh kìa.”

Trong mắt hắn chợt lóe ra tia xảo quyệt, lập tức cười gian tà: “Lẽ nào, anh muốn chơi 3P?”

“Cũng không phải chưa từng chơi qua.” Tôi đốp chát lại.

Im lặng vài giây, hắn đổi đường nhìn: “Thôi đi, tôi không thích dùng chung đàn bà với người khác, quá bẩn thỉu.” Hắn quả nhiên là tên điên ưa sạch sẽ.

“Làm đi, một lần thôi.” Trong giọng nói của hắn có ý thúc giục khó nhịn: “Chỉ dùng tay”.

Lẽ nào lời hắn nói là thật, cứ đánh nhau là sẽ hưng phấn? Hắn mạnh mẽ kéo tay phải của tôi đến đũng quần hắn, tôi lập tức phản ứng, hét lớn một tiếng giãy ra, sau đó tiếp tục một cuộc vật lộn kịch liệt.

Cuối cùng, hắn rõ ràng không nhịn được nữa, hơi thở ngày càng gấp, trong mắt toát ra vẻ thèm khát nóng cháy: “Ê, sao anh lại dễ vỡ giống như đàn bà như vậy, tôi còn chưa nói muốn đè anh, anh cần phải phản ứng như vậy không?”.

Tôi bị chọc đến lửa giận xông lên tận óc: “Tôi, không, làm!”.

 “Vậy tôi cần phải rút lại lời hứa rồi.”

Một câu trả lời ngắn gọn khiến tôi giật mình, gần như không nói ra được tiếng nào, nhìn hắn đầy hoang mang…

Hắn mỉa mai xoay người xuống giường, vô cùng khó chịu, giọng điệu đầy trách giận: “Cứ như là ép gái nhà lành làm điếm vậy, con mẹ nó, anh tính cái gì hả?”.

“Anh cút đi!” Hắn rốt cuộc cũng phun ra ba chữ đó.

Tôi như được giải thoát, bộ dạng tàn tạ đi ra khỏi phòng kẻ đó. Tôi nhặt bộ quần áo bên cạnh sô pha trong phòng khách lên, từ từ mặc vào, cánh tay hơi cứng nhắc, trên vai và ngực có mấy chỗ bị thương, Trịnh Diệu Dương cũng đi ra, bốn mắt nhìn nhau, bất chợt lại muốn cười. Hắn cũng không tốt hơn tôi, bên phải mặt bị sưng phù, mặc dù không hề hấn gì đến vẻ đẹp trai của hắn, nhưng bị đánh như vậy làm sao không nổi cáu cho được.

Bộ đàm trên giường vang lên tiếng nói: “Anh Trịnh, anh có gì cần dặn dò?”.

“Gọi An An lên đây.”

“Anh Trịnh hôm nay thật hăng hái nha, vâng, năm phút.”

Cho dù anh tuấn phong độ đến đâu, thì cũng không tránh khỏi đôi lúc phải tìm gái để giải quyết. Vẻ mặt của hắn rõ ràng có chút gượng gạo.

Tôi nhịn không được cười cười, cười rất nhẹ, không biết Trịnh Diệu Dương có phát hiện hay không, tôi không nhìn lại hắn, mở cửa đi luôn. Cuộc đối đầu hoang đường, quá trình đàm phán hoang đường, kết quả hoang đường. Tôi rốt cuộc hiểu hoàn toàn, câu nói “không theo lẽ thông thường” mà Trương Ký Vân dùng để miêu tả về đại ca của hắn là ý gì.

Ngày thứ hai mang theo vết thương đi làm, thư ký Po Tei chặn tôi lại ngay trước tòa nhà Trụ Phong, hoảng hốt hỏi tôi: “Là anh… làm đại ca bị thương?”.

“…” Nếu sớm biết sẽ thế này thì không nên đánh vào mặt. Giờ tôi mới thấm thía ý nghĩa câu nói “muốn người ta không biết, trừ khi mình đừng làm”.

Thấy tôi không đáp, hắn giải thích: “Ờ, đêm qua tôi cũng ở cung Lệ Nguyệt, đúng lúc ở cửa chính nhìn thấy anh đi ra, tôi nghĩ chắc là anh Trịnh hẹn anh, sáng sớm hôm nay tôi đã thấy anh Trịnh bị thương, anh ấy không nói là ai gây ra. Ở cung Lệ Nguyệt không có ai dám ra tay với anh ấy, cho nên, tôi đoán là anh.” Hắn phân tích rất hợp lý.

“Là tôi làm đó, anh muốn đòi nợ thay anh ta?” Tôi cười trêu chọc.

Po Tei giật mình còn hơn khi nãy, biểu cảm cũng có vẻ khó hiểu: “Thế mà anh Trịnh… không truy cứu! Hơn nữa, còn để anh Trần gia nhập hội đồng quản trị, thật sự là kỳ tích đó.”

Tôi không ngờ Po Tei lại phóng đại như vậy, cười khổ: “Đã bị truy cứu rồi, chắc anh cũng biết nắm đấm của đại ca các anh tuyệt đối không nhẹ hơn tôi đâu nhỉ.”

“Anh cũng bị thương!” Hắn lập tức hiểu ra, nhìn kỹ tôi từ trên xuống dưới.

Tôi bị hắn làm cho khó chịu: “Không nhìn thấy đâu, bị thương bên trong. Cho nên tôi mới đánh vào mặt anh ta.”

Tôi bỏ một Po Tei vẫn còn ngỡ ngàng ở lại, nghênh ngang đi thẳng. Tôi đi đến phòng làm việc mới, nơi này rộng rãi sáng sủa, bày biện đơn giản, trang thiết bị đầy đủ. Đầu tiên, tôi gọi điện cho A Kỳ và Liêu Kinh, hỏi thăm tình hình của bọn họ. Từ trước đến nay, tôi không dám đánh giá thấp Trịnh Diệu Dương, hắn không chỉ làm việc nhanh chóng chuẩn xác, mà còn rất biết cách trêu đùa đối thủ.

Nữ thư ký Jolie xinh đẹp đưa tới cho tôi một ly cà phê mới xay, cũng trình ra các loại giấy tờ công việc và tài liệu báo cáo năm nay của Trụ Phong, có vài tập còn kèm theo giấy tờ mật được sao chép lại.

“Những thứ này đều do chủ tịch dặn dò em đưa cho anh xem, làm thế này có thể giúp anh nắm bắt toàn bộ tình hình hiện tại của Trụ Phong rất nhanh chóng, biết được một số quy trình hạng mục đang tiến hành. Những thứ đã được duyệt hay đang chờ hội đồng quản trị quyết định đều ở chỗ này.”

Jolie thong thả nói xong, còn tặng thêm một nụ cười ngọt như mía lùi, cô ấy là một người rất dễ khiến người khác say đắm, tôi thật nghi ngờ có phải họ Trịnh kia lại muốn sử dụng một chiêu khác – mỹ nhân kế, với tôi không?

“Được, tôi nghiên cứu xem sao.”

Người đẹp duyên dáng đi ra, để lại tôi chìm vào suy nghĩ. Tôi vùi đầu xem xét đống tài liệu hồi lâu, xem ra những tài liệu này không hề qua loa lấy lệ, ít nhất cũng có bảy tám phần là thật. Tôi không ngờ Trịnh Diệu Dương kia lại không giấu diếm như vậy, hắn muốn lợi dụng tôi để phản kích thế nào? Trước khi chưa đoán được ý đồ của hắn, tôi không muốn làm bừa.

“Reng…” Tiếng điện thoại nội bộ vang lên.

Tôi đứng lên, trong ống nghe truyền đến một tiếng nói điềm đạm: “Trợ lý Trần thật là chuyên nghiệp đó”.

Buông mớ giấy tờ trong tay xuống, dựa người vào ghế da, tôi thản nhiên đáp: “Tôi sao so được với anh Trịnh, lao động vất vả một đêm mà vẫn có thể đến công ty làm việc đúng giờ, thật đúng là thần tượng của toàn công ty nha.”

Hắn hừ lạnh một tiếng: “Hình như mồm miệng hấp tấp nói trước khi nghĩ tuyệt đối không phải là sở trường của trợ lý Trần.”

Những lời này đã đạt được hiệu quả như hắn mong muốn, tôi không đáp trả nữa.

Tự tôi cũng nhận ra, phương thức tranh hơn thua bằng lời nói như vậy dường như không phải là tác phong của tôi, tôi ở nước Mỹ vẫn luôn là một Trần Thạc lạnh lùng, quý chữ như vàng, hôm nay còn lại bao nhiêu? Là sự hưng phấn tìm được đối thủ ngang tầm, hay là sự khẩn trương khi gặp bất lợi? Tôi không thể phân biệt được rõ ràng. Chung quy hiện tại, có một số chuyện và một số người tôi vẫn không cách nào kiểm soát tốt.

“Sao không nói nữa? Bày tỏ tiếng lòng ở trước mặt tôi, như vậy mới có khả năng hợp tác, có đúng không?”

Lời nói của hắn khiến cho lòng tôi rối loạn không thể kiểm soát, tôi không muốn bị hắn vạch trần những thứ không nên bộc lộ ra ngoài.

“Bắt đầu từ bây giờ, tôi gần như bị anh giám sát hai mươi tư tiếng đồng hồ, còn nói chuyện hợp tác gì nữa? Tôi cũng không dám hi vọng xa vời.” Tôi giương mắt nhìn thẳng vào camera giám sát bí mật ở góc tường, nhếch mép khinh bỉ.

“Phải, tôi đang nhìn chằm chằm vào anh đây, Trần Thạc. Nhưng có muốn hợp tác hay không, anh vẫn còn có thời gian một tháng để quyết định.” Hắn cúp máy.

Trên thực tế, tôi thu hút sự chú ý của hắn, thậm chí là sự quan tâm ở mức độ cao, không biết kiểu quan tâm này là chuyện cá nhân, hay là do hắn đột nhiên muốn phản kích Trương Thủ Huy. Nói chung, chúng tôi đều trở thành con mồi mới của đối phương.

Quán cà phê Tầm Hương trên lầu ba của tòa cao ốc Trụ Phong là nơi qua lại của nhiều nhân vật lớn tại Hương Giang[1], nơi này cao sang tao nhã, giữa ồn ào lại vô cùng tĩnh lặng, có vẻ đứng ngoài thế tục mà lại trọn vẹn tự nhiên; mỗi ngày đều có rất nhiều khách đến đây để thưởng thức các loại cà phê nổi tiếng từ khắp nơi trên thế giới.

Hai giờ chiều tôi mới đến Tầm Hương gọi một bữa điểm tâm kiểu Tây để ăn, trước nay tôi vẫn không quen món ăn Trung Quốc, cho nên cố gắng thoát khỏi bữa tiệc mà tới đây thưởng thức loại bánh bông lan Schwarzwald đặc biệt nhất của phương Tây. Tôi vừa nhấp ngụm cà phê vào miệng, cả người đã cảm nhận được vị ấm khó tả.

“Là Trần Thạc sao? Thì ra anh đang nghỉ ngơi ở chỗ này.” Một giọng nói thánh thót vang lên, dáng người uyển chuyển hiện ra trước mắt, đây chính là Từ Tú Phương, “Tôi không quấy rầy anh chứ?”

“Ngồi đi.” Tôi cười nhạt. Mặc dù có người đẹp cũng vui mắt vui tai, nhưng đã là người của Trịnh Diệu Dương thì từ nay cần phải đề phòng cẩn thận.

Tôi vẫy tay gọi cho cô nàng một suất điểm tâm ngọt. “Tôi ăn rồi”, cô ta cười dịu dàng, má phải hiện lên một núm đồng tiền đa tình, trước đó tôi không hề để ý: “Có điều, xưa nay tôi vốn không từ chối nổi sức hấp dẫn của bánh ngọt.”

“Tôi cũng vậy.” Tôi chuyển sang tư thế ngồi dựa vào ghế, lịch sự nhìn thẳng vào cặp mắt trong suốt như nước của cô ta, đây chắc chắn là một người phụ nữ mạnh mẽ bí ẩn, nhưng trong con mắt lại chứa đựng sự dịu dàng nhã nhặn như vậy, điều này rất khó, tôi buộc phải thừa nhận, Trịnh Diệu Dương rất tinh mắt, loại người mà hắn thích cũng đúng là loại người mà tôi thích, nguyên nhân giữa chúng tôi xảy ra xung đột có lẽ là vì hai người quá giống nhau.

“Nghe nói Diệu Dương cho anh vào hội đồng quản trị, có thể đạt được tín nhiệm của anh ấy trong thời gian ngắn như vậy… anh chắc chắn là người đầu tiên.” Nhìn chung chỉ có cái gọi là “hồng nhan tri kỷ” mới có thể giải thích “cách đối xử khoan dung” của tình nhân như vậy, Trịnh Diệu Dương cũng thật có cách nắm giữ đàn bà.

“Cho nên, cô đến đây gửi lời chúc mừng riêng tới tôi?”

“Chuyện đáng chúc mừng mà.”

Chúc mừng tôi vì tình nhân của cô ta khai ân không lập tức trừ khử tôi đó hả? Tôi không biết cô ta muốn lung lạc tôi hay là cảnh cáo tôi, nhưng tôi tuyệt đối không tin Từ Tú Phương không hề biết gì về tình cảnh hiện tại mà tôi đang rơi vào.

Điểm tâm được đưa lên, cô ta ăn ngay lập tức, đồ ăn tương đối ngon miệng, động tác của cô nàng giống như một đứa trẻ, rất thoải mái mà vẫn không mất đi vẻ thanh nhã, một người đàn bà đa nhân cách như vậy, rất dễ khiến cho đàn ông xiêu lòng.

Cô nàng ăn xong hết miếng bánh bông lan dâu tây mới ngẩng đầu nói: “Nửa tiếng trước tôi hẹn bạn hàng đến đây bàn chuyện làm ăn, không dám ăn chút bánh ngọt nào cả, không ngờ bây giờ lại có thể lừa được một anh chàng đẹp trai mời ăn, hay thật.”

“Cô… và Trịnh Diệu Dương rất thân mật sao?” Không hiểu sao tôi lại đột nhiên hỏi một câu vừa đột ngột vừa vô lễ như vậy, điều này không hề giống với quy cách ứng xử của tôi, nhưng hỏi thì cũng đã hỏi rồi, cũng nên làm cho tự nhiên, tự nhiên như việc tôi nhẹ nhàng dùng tay lau đi chút bơ dính trên miệng cô nàng vậy.

Trong mắt người đẹp hiện lên vẻ sửng sốt, nhưng ngay tức khắc trở lại bình thường: “Phải, tôi và anh ấy là người yêu, đương nhiên… tôi không có khả năng trở thành người đàn bà duy nhất của anh ấy. Vậy còn anh? Anh có người trong lòng chưa?”

 

Chú thích:

[1] Tên gọi tắt của Hồng Kông (Hương Cảng).


Vui lòng click vào dấu mũi tên để lùi hoặc sang chương kế tiếp