VA CHẠM - TIỀN TRUYỆN

Chương 04

trước
tiếp

VA CHM

Tác gi: Hiu Xuân

Người dch: Tàng Thư Quán

Tôi vốn tưởng rằng có thể hắn sẽ lùi bước, việc ngủ cùng một thằng đàn ông đâu có dễ dàng như trong tưởng tượng của hắn, nhưng trước khi tôi chưa khẳng định được thì không thể đánh động hắn, lúc này hắn nắm thế chủ động, tôi không có tư cách lạc quan quá sớm, tốt nhất là nên thận trọng từng bước một.

Tôi chỉ có thể dùng lời nói dối để trấn an đồng nghiệp: “Họ Trịnh kia sai tôi đi nhận mấy vụ làm ăn vướng chân vướng tay của Trụ Phong, có thể chính phủ đã phái người để ý bọn họ, không biết lúc nào thì xảy ra chuyện, muốn tôi gánh xui xẻo thay, Trụ Phong đang lo không tìm được người chết thay. Tôi nghĩ, nếu cả hai bên đều có lợi, thì đây cũng là phiên giao dịch hết sức công bằng.”

“Thì ra là thế, tôi còn băn khoăn sao hắn lại chân thành như thế được chứ. Trần Thạc, chuyện này cứ để tôi lo cho.” Bình thường A Kỳ hay cợt nhả, nhưng khi gặp chuyện thì rất có nghĩa khí.

“Trịnh Diệu Dương chỉ đồng ý cho một mình tôi vào hội đồng quản trị, những việc thế này có gì hay ho mà tranh nhau, làm gì mà không cần mạo hiểm chứ? Nói không chừng Trụ Phong cũng chỉ là cái thùng rỗng, chú ý một chút, đừng gây thiệt hại cho chủ tịch Trương. Hãy làm cho tốt chuyện của mình đã, bảo Liêu Kinh ăn nói cẩn thận một chút, nếu như làm hỏng chuyện thì cả cậu và tôi đều không cần quay về Manhattan nữa đâu.”

“Chuyện này tôi hiểu, anh cẩn phải cẩn thận tuyệt đối đấy.”

“Ờ, đêm nay… không cần chờ tôi trở về bàn bạc đâu, tôi còn có chút chuyện phải làm, ngày mai gặp sau!”

“Được! Tôi với Liêu Kinh đi chuẩn bị một chút.”

Tôi tắt máy, ngơ ngẩn không biết làm gì. Lần đầu tiên tôi cảm thấy có chút mờ mịt, lần đầu tiên, tôi không nhìn thấu đối thủ. Thật sự, thật sự phục hắn rồi, liên tiếp đùa giỡn tôi như vậy.

Tôi tưởng rằng có thể không cần thực hiện cuộc hẹn vô vị kia, nhưng cho đến mười một giờ kém năm, tôi vẫn không nhận được cuộc điện thoại hủy hẹn nào của Trịnh Diệu Dương. Lúc đi đến trước hai phiến cửa gỗ đào xa xỉ của căn phòng số 305, lần đầu tiên trong cuộc đời tôi hiểu được ý nghĩa sâu xa của hai từ “do dự”.

Đúng mười một giờ, tôi ấn chuông. Trịnh Diệu Dương tự mình ra mở cửa, nụ cười như có như không khiến người ta vô cùng khó chịu.

“Anh thật đúng giờ đấy”, hắn lười biếng nói một câu, chính thức tuyên bố không hủy bỏ thỏa thuận ban ngày.

Lúc này, hắn khoác một tấm áo tắm màu đen, lộ ra nửa bờ ngực rắn chắc, dưới ngọn đèn, làn da nâu phản xạ thứ ánh sáng quỷ dị, đây là một người đàn ông khỏe mạnh tráng kiện. Hắn không nhìn tôi nữa, xoay người ngồi lên chiếc sô pha lớn đặt ngay giữa phòng khách, cầm một khẩu súng nòng nhỏ lên mân mê, tôi nghĩ, hắn tạm thời không cần dùng thứ này để đối phó với tôi đâu.

Tôi chụp lấy, đại khái trong khoảng một phút, chúng tôi cứ cầm cự như vậy, chỉ khác là hắn ngồi, tôi đứng. Hắn không nhìn tôi, tôi cũng không nhìn hắn.

Cuối cùng hắn cũng mở miệng: “Anh, đi tắm rửa, tôi ở trong phòng.” Tôi nghĩ, cho dù đứng trước mặt hắn bây giờ là một ả gái điếm, hắn cũng sẽ nói như vậy, thế nhưng tôi không nổi giận, chỉ lẳng lặng nhìn hắn thu súng lại, đi vào phòng ngủ.

Còn lại một mình tôi đứng ở phòng khách, cố gắng kiềm chế phiền muộn trong lòng, một người luôn luôn bình tĩnh như Trần Thạc tôi không ngờ lại bị họ Trịnh kia đánh cho thua cùng đường. Ngăn kéo giấu khẩu súng vẫn chưa khóa lại, nếu như không phải súng chưa lên đạn, tôi thật sự có cảm giác kích động muốn cầm lên bắn thẳng vào hắn, nhưng là đàn ông, tôi biết càng tuyệt vọng thì lại càng phải cẩn thận.

Tôi đi vào nhà tắm, nên nói là phòng tắm lớn mới đúng. Tên kia đúng là biết hưởng thụ, đến cả trăm mét vuông đều dùng để tắm rửa. Sàn gạch màu xanh ấm áp sáng sủa, một người ưa sạch sẽ như thế sao lại có hứng thú đè đàn ông, đúng là đầu óc có bệnh rồi.

Thôi đi, tôi cũng có phải loại người không hiểu việc đời, chưa từng trải qua sóng to gió lớn, chưa từng rơi vào cảnh khốn cùng đâu cơ chứ, cùng lắm thì chiến đấu đến cùng thôi.

Tôi bước vào bồn mát-xa, tắm ít nhất cũng một tiếng đồng hồ, hơi nóng bốc lên khiến đầu óc tôi có chút mơ hồ, dùng chiếc khăn tắm màu trắng quấn lấy thắt lưng, tôi bước ra ngoài với đầu óc rối bời, tìm đến gian phòng kia, thật không ngờ, hắn không ở bên trong.

“Vù”, gió mát thổi từ phía Tây đến, thốc vào cánh cửa mở hững hờ, rèm cửa sổ bằng lụa mỏng trắng thuần chập chờn vung lên lại ngoan ngoãn buông xuống sàn nhà, tôi nhận ra gian phòng này nối liền với một ban công.

Tôi chậm rãi đi qua, đứng cạnh cửa sổ sát sàn, chống một cánh tay lên cửa sổ, dựa nửa người vào, nhìn qua chỗ Trịnh Diệu Dương, gần như cùng một lúc, hắn cũng phát hiện ra, nhưng lại không hề nhúc nhích, chỉ dựa vào lan can hút thuốc. Khí trời rất trong lành, đường nét của hắn dưới bóng đêm vẫn rất rõ ràng, một lát sau, hắn quay đầu liếc nhìn tôi.

“Thế nào, muốn cọ hết ba tầng da thì mới chịu ra hả? Anh cũng đâu phải là lợn.” Người này cứ mở miệng là khiến người ta ghét cay ghét đắng.

Tôi đi đến bên cạnh hắn: “Có thuốc lá không?”

Hắn thuận tay lục lọi trong túi áo tắm, không có gì.

“Còn một điếu cuối cùng.” Hắn cười nhẹ, đưa điếu thuốc hút được hơn nửa tới mép tôi, khói thuốc lượn lờ trong gió, bầu không khí bỗng chốc trở nên kỳ quặc, tôi nhận lấy hút một hơi. Từ trước tới nay chỉ có đàn bà châm thuốc cho tôi, chứ tôi chưa từng dùng thuốc kẻ khác đang hút dở bao giờ.

Nhưng thế này đã là gì, tiếp theo còn phải… Tôi cố gắng quên đi bất an trong lòng, tập trung hưởng thụ nửa điếu thuốc lá, cơ thể dần dần thả lỏng.

Tôi ngồi lên lan can sắt chạm trổ hoa văn, im lặng nửa phút, đợi đến khi hút hết sạch nửa điếu thuốc kia thì mới quay ra phía Trịnh Diệu Dương, giọng nói có chút trầm thấp: “Rốt cuộc anh muốn thế nào mới cho tôi vào hội đồng quản trị?”

Hắn khẽ giương mày nhìn lại: “Tôi đã chuẩn bị mọi thứ chào đón anh rồi, tên Tăng Vỹ Kỳ kia không nói lại cho anh sao? Anh còn muốn thế nào nữa?”

“Chỉ đơn giản như vậy?” Tôi hoàn toàn không thể tin tưởng kẻ trước mặt này.

“Vậy anh nói xem, cần phải phức tạp hóa nó thế nào? Xem ra biến đơn giản thành phức tạp chính là sở trường của anh nhỉ?” Miệng hắn còn đang nói, người đã đi vào trong phòng: “Tốt lắm, anh đến đây, chúng ta thử biến vấn đề thành phức tạp xem sao”.

“Này!” Tôi quát hắn: “Anh vốn dĩ không có thành ý bàn chuyện với tôi”. Cho dù tôi có kiềm chế tốt như thế nào thì cũng sẽ phát điên trước loại người này, chân tôi tự động theo sau.

Ngay khi tôi vừa bước chân vào phòng, Trịnh Diệu Dương bất ngờ đánh úp tôi lần nữa, “bịch”, hắn hung hăng áp thẳng tôi vào bệ cửa sổ, khuỷu tay đè trước ngực tôi, hắn ra tay rất mạnh, siết chặt tôi xuống, tôi cắn chặt răng, không biết đây là lần thứ mấy tôi bị bàn tay không này khống chế?

“Ông ngoại lại muốn đối phó tôi thế nào? Anh là trợ thủ đắc lực nhất của ông ngoại, ông ấy không tiếc phái anh đến, chắc chắn muốn xơi cho được tôi rồi. Anh ở cùng ông ấy lâu như vậy, không biết ông ấy đã bỏ ra bao nhiêu sức lực sao?” Giọng điệu của hắn dần dần trở nên lạnh lẽo, lộ rõ bản tính tàn nhẫn hung ác: “Trong đám tay chân của ông ngoại có không ít con chó trung thành, anh không phải là con đầu tiên, cũng chẳng phải là con cuối cùng, lũ chó trước đây đều bị tôi tống cổ đi rồi. Tôi vẫn nghe nói Thành Nghiệp có một Trần Thạc, bản lĩnh hơn người, tính khí cao ngạo, vốn dĩ tôi rất tin, cho đến khi tận mắt thấy anh tôi vẫn còn tin, thế mà sáng nay, một tên Trần Thạc vì lợi ích bề trên mà tình nguyện bán mình khiến tôi bắt đầu không tin nổi nữa. Mục đích của anh tuyệt đối không đơn giản là dò xét thực lực của Trụ Phong để trở lại báo cáo cho ông ngoại! Anh thành thật nói ra đi, Trịnh Diệu Dương tôi cũng không định làm anh mất thể diện đâu, nếu không, cả hai đều rất khó coi đấy!”

“Lúc này tôi có nói gì thì anh cũng đều không tin.” Tôi ổn định tâm thần, đón lấy con mắt như xuyên thủng tất cả của hắn.

“Anh có thể có thời gian cân nhắc, lần này sẽ không chỉ là ba tiếng đồng hồ, tôi cho anh ba mươi ngày, đây là tôi nể mặt ông ngoại. Nếu như trong quá trình đó tôi phát hiện ra anh có hành động lừa gạt tôi, hậu quả anh tự biết! Hai bên đều đã thấm thía cảm giác chết là thế nào rồi đúng không?”

Hắn buông tay ra, chỉ vào mặt tôi cảnh cáo: “Xưa nay có bao nhiêu kẻ bán mạng cho Trương Thủ Huy mà nhận được kết cục tốt đẹp, anh nghĩ bản thân mình có bao nhiêu cái mạng hả? Nực cười!”

Tôi cố gắng hít lấy vài hớp không khí: “Tôi… cả những người khác đều không quan trọng, người quan trọng với ông ấy chỉ có một mà thôi, chính là anh”.

“Ông già đó là một kẻ điên, vậy mà lũ ngu si các anh cũng điên theo ông ta hả?”

“Anh nói nó có di truyền hay không?”

“Cái gì?” Hắn quét ánh mắt sắc lạnh qua chỗ tôi.

Tôi nhìn hắn, nhếch mép cười: “Không thể phủ nhận, trong cơ thể anh có chảy dòng máu của ông ấy, không cần biết là nhiều hay ít”.

Ánh mắt hắn càng lạnh như hai mũi tên bắn tới, nhưng lập tức tựa như nhớ ra chuyện gì hết sức thú vị, hắn cười khẩy ngồi lên mép giường.

Chờ đến khi yên tĩnh trở lại, hắn nói: “Tôi biết ưu điểm của anh rồi, chính là không sợ chết”.

“Anh sai rồi, nếu tôi không sợ chết thì đêm nay đã không tới đây.” Tôi tự giễu, “Thứ duy nhất tôi hơn người khác chính là không biết tốt xấu, anh Trịnh đã rải sẵn đường cho tôi đi rồi, tôi lại cứ không biết điều.”

“Anh chính xác là không biết tốt xấu, xem ra anh còn tự hiểu mình hơn so với trong trí tưởng tượng của tôi đấy.” Hắn vẫy tay với tôi đầy khiêu khích: “Qua đây, không phải nói sẽ ngủ với tôi sao? Trần Thạc tiếng tăm lẫy lừng hẳn sẽ không nuốt lời đâu nhỉ?”

Hắn biết tôi tuyệt đối sẽ không khuất phục, nhưng hắn cũng không ngờ rằng tôi lại kiên quyết như thế.

Tôi đi lên phía trước, kéo mạnh chiếc khăn tắm quấn bên hông ra, thấy tôi hành động gọn gàng dứt khoát như vậy, vẻ mặt của hắn có chút ngạc nhiên, điều này khiến tôi vô cùng đắc ý.

Tôi từ trên cúi nhìn hắn: “Anh Trịnh, muốn chơi thế nào?”


Vui lòng click vào dấu mũi tên để lùi hoặc sang chương kế tiếp