VA CHẠM - TIỀN TRUYỆN

Chương 03

trước
tiếp

VA CHM

Tác gi: Hiu Xuân

Người dch: Tàng Thư Quán

Đến khi tôi lái xe trở về biệt thự Hải Cảnh, Tăng Vỹ và Liêu Kinh đều đang ở phòng khách chờ tôi.

“Các anh cũng nghe nói rồi?”

A Kỳ gật đầu: “Anh và hắn đã thấy nhau rồi?”

“Một tiếng đồng hồ trước.” Tôi không muốn nhắc lại chi tiết này.

“Lúc nãy hắn tới đây lên tiếng chào hỏi chúng tôi, đúng là không phải loại người bình thường đâu.”

“Đương nhiên, bằng không chủ tịch Trương Thủ Huy đâu cần phái chúng ta tới đây.” Tôi trầm ngâm chốc lát, nói: “Ngày mai, ngày mai tôi sẽ đi nói chuyện với hắn ta, tôi không tin chúng ta không vào được tòa cao ốc trụ sở chính của Trụ Phong”.

Liêu Kinh hằm hè: “Mấy ngày nay buồn bực muốn chết đi được, đây chắc chắn là do họ Trịnh kia bày trò!”

A Kỳ cười khà khà: “Nói chuyện cẩn thận chút đi, chúng ta tới trợ giúp hắn, không phải đến để phá hắn, chỗ chúng ta đang đứng cũng là địa bàn của hắn đấy”.

“Chính xác.” Tôi cười hiểu ra.

Đêm hôm đó, tôi gần như không ngủ được, nhiều lần nghĩ tới thủ đoạn của của thằng cha họ Trịnh kia, thật quái đản, muốn vuốt mặt tôi cũng không cần chơi trò hôn hít đó chứ? Nhục quá đi mất, thứ mà tôi nghĩ đến đầu tiên chính là nhục nhã, nhưng sau đó lại tự phủ định luôn, bởi vì có chơi trò đó hắn cũng chẳng chiếm được lợi ích gì lớn cả. Nếu như hắn ta thật sự là một người đàn ông không theo nguyên tắc, vậy sao có thể điều khiển tốt công việc của Trụ Phong? Như vậy chỉ có thể nói, hắn không hề đơn giản.

Cho đến ngày thứ hai thấy được mặt mũi thật sự của Trịnh Diệu Dương tại phòng chủ tịch tập đoàn Trụ Phong, thị giác của tôi mới thật sự cảm nhận được sự chấn động mạnh mẽ. Mặt mũi thật sự dưới lớp mặt nạ chính là: không quá ba mươi, phong độ ngút ngàn, khí khái tao nhã, bề ngoài trưởng thành, vóc người cao lớn và ngũ quan ưa nhìn. Bất cứ thứ gì trong những đặc điểm này đều đủ để khiến người khác chú ý, đối với đàn ông mà nói, đường nét gương mặt hoàn hảo và ánh mắt sâu thăm thẳm đều nhắc nhở rằng đó là con người rất dễ thay đổi.

Hắn đứng lên đi về phía tôi, hai con ngươi khiến người ta không thể nhìn gần chiếu thẳng tới, nói ra lời mở đầu giữa chúng tôi: “Tôi với anh từng có tình cảm một phút năm mươi giây, cũng không phải là ngắn, cho nên anh có bất cứ yêu cầu gì thì cứ việc nói ra, nếu làm được thì tôi nhất định sẽ làm. Hừ, có thể nói trước cho tôi biết ông ngoại lại muốn giở trò gì hay không?” Cái miệng của hắn không giấu được vẻ châm biếm và coi thường: “Xem ra lần này, ông ấy đã tung ra con át chủ bài rồi”.

Tôi nói rõ với hắn rõ ràng từng câu từng chữ: “Chủ tịch bảo tôi gia nhập hội đồng quản trị”.

Hắn bật cười: “Trong những người mà ông ngoại phái tới, chưa có ai có thể đưa ra yêu cầu quá đáng như vậy trước mặt tôi, chuyện mà hội đồng quản trị họp bàn trước nay đều là vấn đề cơ mật cấp cao, anh không cảm thấy đưa ra yêu cầu thế này rất quá đáng sao?”

Ánh mắt tôi vô cùng kiên quyết: “Nếu như được sự ưng thuận của anh, một người ngoài muốn chen chân vào hội đồng quản trị của Trụ Phong hẳn không quá khó. Ví dụ như Trương Ký Vân, tôi nghĩ cậu ta cũng rất mong muốn anh có được một người trợ lý mới hỗ trợ và xử lý những chuyện vụn vặt”.

Trong lúc hoàn toàn không đề phòng, tôi bị bàn tay lạnh ngắt của hắn bóp chặt gáy. Tôi trừng mắt nhìn hắn, Trần Thạc tôi vốn rất ghét bị người khác đánh lén thô bạo, chứ đừng nói là hành động lặp đi lặp lại nhiều lần của cùng một người.

Phản ứng theo bản năng của người tập võ lâu năm, tôi xoay người muốn chặn tay phải bất ngờ đưa tới của hắn, nhưng cánh tay không hề nhúc nhích, thân thể hắn đã tiến thêm một bước kề sát lên người tôi. Đột nhiên, tôi tự nhiên cảm giác cảnh tượng ngày hôm qua sắp tái diễn rồi, chỉ khác là lúc này không có ai đứng xem mà thôi.

Tôi bình tĩnh trở lại, không khỏi nổi giận: “Anh muốn thế nào?”

Cả người hắn toát ra vẻ hung ác, ánh mắt càng thâm sâu: “Không phải tôi muốn thế nào, mà là anh chuẩn bị như thế nào? Trần Thạc, anh dùng cái gì để trao đổi với tôi, hả? Nếu như miễn cưỡng coi đây là một phiên giao dịch?”.

“Anh muốn cái gì? Tính mạng của tôi?” Lời nói của anh ta khiến tôi có cảm giác bức bối.

“Thời buổi này, tính mạng là thứ rẻ tiền nhất, có điều cũng còn phải xem là tính mạng của ai nữa. Của anh, khả năng sẽ rất đáng tiền.”

“Tôi không hiểu ý anh là gì!”

Hắn áp chặt tới, nghiêng đầu kề sát vào vai phải của tôi, mùi hương xà bông nhàn nhạt chui vào khoang mũi, hắn có vẻ là một tên đàn ông ưa sạch sẽ.

Thấy tôi không hành động gì, hắn tiếp tục làm càn, thổi khí nóng vào tai tôi, lời nói tỉ tê khiêu khích đến cực điểm: “Ngủ với tôi một đêm, đổi lại một tháng trong hội đồng quản trị Trụ Phong”.

Tôi như bị sét đánh điện giật, nhất thời không thể phản ứng gì, cảm giác kinh ngạc không biết là ảo giác hay do thứ gì khác, nói chung khẳng định là có chỗ nào đó sai rồi.

Ngủ với hắn? Đây là trò cười nhạt nhẽo nhất mà tôi từng nghe thấy.

Tôi lập tức lấy lại tinh thần: “Tuy rằng lời này rất khốn nạn, nhưng nếu chỉ là một trò đùa quái gở khác, tôi có thể bỏ qua không tính toán.”

“Thật đáng tiếc, tôi không có cao thượng như anh nghĩ.”

Tôi tỉnh táo lại: “Ngài Trịnh, ngài hoàn toàn không cần phải làm vậy”.

“Tôi cảm thấy cần. Bởi vì bây giờ chính anh muốn bàn điều kiện với tôi. Anh có thể tiếp nhận trò chơi ngày hôm qua, tại sao không thể tiếp nhận một trò chơi khác ngày hôm nay? Hay là… phải có mặt nạ, có người xem, anh mới tương đối có hứng thú?”

Hắn luôn có cách khơi dậy nỗi đau của tôi đến tận cùng, tôi vốn định thưởng cho đối thủ một cú đấm thật đau ngay lần đầu gặp mặt, nhưng người trước mặt tôi đây rõ ràng không phải mấy tên đần độn ở phố ngầm Manhattan, hắn là Trịnh Diệu Dương, có thể sỉ nhục bất cứ kẻ nào mà không cần lý do gì hết.

Thấy tôi không có biểu hiện gì, hắn thấp giọng bỡn cợt: “Nếu như anh có đề nghị gì khác hay ho hơn thì tôi có thể xem xét. Đúng rồi, anh cũng có thể lựa chọn về Mỹ, biết đâu ông ngoại thật sự thích anh, sẽ tiếp tục giữ anh lại cũng không chừng, thế nhưng có lẽ anh hiểu rõ điều này: Thành Nghiệp sẽ không cần một kẻ vô tích sự”.

“Trên đời thiếu gì cả đàn bà lẫn đàn ông cho anh chơi đùa, chẳng qua anh muốn vuốt mặt tôi mà thôi, tôi hiểu quy củ, không có thứ gì vô duyên vô cớ cả. Nhưng nếu như những người đến đây trước đó đều là do anh dùng thứ thủ đoạn đê tiện này để đuổi đi, thì tôi thật sự phải thay đổi cách nhìn về ngài Trịnh rồi, lần này anh đã lầm, tôi không giống với bọn họ”.

 “Không giống chỗ nào? Tôi cũng muốn mở mang tầm mắt một chút, chứ nếu chỉ dựa vào mấy lời nói khoa trương này, tôi rất khó lòng tin tưởng anh. Mà thật ra, những người đó vốn không cần đến tôi phí công, anh cũng quá coi thường Trụ Phong rồi đấy.” Hắn dường như không thèm để ý sự đụng chạm trong lời nói này, tay phải từ từ buông tôi ra: “Tôi cho anh ba tiếng đồng hồ để suy nghĩ, sau đó sẽ không còn bất cứ cơ hội nào nữa đâu. Được thì làm, không được thì rời khỏi đây”.

“Tôi đảm bảo với anh, anh sẽ không thích có một thằng đàn ông trên giường mình đâu.”

“Chưa thử thì không biết được, tôi rất có lòng muốn thử đấy.”

“Không cần đến ba tiếng đồng hồ, ngay bây giờ tôi có thể trả lời anh luôn. Nếu như anh cho rằng biện pháp này hay ho, thì tôi không có ý kiến gì khác.”

Tôi có thể thấy được trong mắt hắn chợt lóe lên thứ gì tựa như ngạc nhiên. Lý trí giúp tôi đọc được âm mưu của hắn, tôi biết hắn chỉ muốn thử tôi, đương nhiên không thể có tên đàn ông nào có được “vinh hạnh” trèo lên giường của chủ tịch Trụ Phong, nếu như có, chắc chắn sẽ vô cùng phiền phức. Trịnh Diệu Dương sẽ không làm chuyện bất lợi với mình, nếu không, sao có thể là một người lãnh đạo hoàn hảo.

Quả nhiên, hắn hơi băn khoăn xoay người đi đến sát cửa sổ, từ vị trí đó có thể nhìn thấy toàn bộ bến cảng Victoria[1].

Hắn thong thả mở miệng: “Nếu như anh quyết định rồi, mười một giờ đêm nay đến phòng số 305 tầng 10 cung Lệ Nguyệt, tôi nghĩ, lần này không cần người dẫn đường cho anh đâu nhỉ?”

“Được.”

Thương lượng xong xuôi, không cần phải nhiều lời nữa, tôi xoay người rời khỏi đó.

Tôi đang đánh cược, đánh cược cái kết cục này. Nếu như lúc này về Mỹ trong thất bại, Trương Thủ Huy sẽ phái người giải quyết tôi. Trịnh Diệu Dương rất hiểu cách làm việc của Trương Thủ Huy, Thành Nghiệp tuyệt đối không giữ lại kẻ vô dụng, người muốn thành công thì không thể mềm lòng, tôi vẫn nhớ kỹ câu nói này.

Tôi vẫn không tin tên họ Trịnh kia có hứng thú với đàn ông, còn nếu như hắn thật sự dám làm, tôi cũng dám theo, chơi cùng hắn một lần cũng có gì đáng kể đâu cơ chứ. Người rơi vào hoàn cảnh khốn cùng nhất định phải trải qua nhục nhã mới có thể đạt được mục đích, tôi trước nay co được dãn được, bằng không rất khó sống lâu giữa xã hội đảo điên này.

Nếu như khi nãy chấp nhận lời đề nghị cân nhắc trong ba tiếng đồng hồ, tôi thà rằng đi tìm cái chết! Cho nên tôi lựa chọn việc không lựa chọn. Thói đời đã sớm không do con người quyết định, đi con mẹ nó 305 đi!

Từ tòa cao ốc Trụ Phong đi ra, tôi lái xe đến khu Cửu Long giải tỏa buồn bực, không lâu sau, có cảnh sát giao thông đến ghi thẻ phạt. Đúng lúc này, tôi nhận được điện thoại của Tăng Vỹ Kỳ.

“Trần Thạc, anh nói thế nào với Trịnh Diệu Dương mà hắn lập tức đồng ý thu xếp cho tôi với Liêu Kinh. Trương Ký Vân vừa đến thông báo, còn nói sẽ để anh ngồi thẳng vào hội đồng quản trị, sao hắn lại tự dưng hợp tác như vậy? Việc này có gì đó kỳ quặc.”

A Kỳ là người thông minh, chuyện quá thuận lợi thường chứa đựng âm mưu trong đó, cái “trò trước đó” của Trịnh Diệu Dương khiến cho người ta rất khó tin rằng hắn sẽ thỏa hiệp đơn giản như vậy. Đừng nói là A Kỳ, tôi cũng hoàn toàn không ngờ tới, vừa mới quay người đi ra, hắn đã lập tức chứng minh lời hứa của mình rồi.

Người ta còn chưa thực hiện thỏa thuận, hắn đã cho nếm vị ngọt trước, chuyện này rõ ràng không bình thường.

 

Chú thích:

[1] Cảng Victoria là một bến cảng có địa hình tự nhiên nằm giữa đảo Hồng Kông và bán đảo Cửu Long tại Hồng Kông. Quang cảnh xung quanh bến cảng rất đẹp, đặc biệt là vào ban đêm, với nhiều tòa tháp hơn bất cứ thành phố nào trên thế giới. Gạch nối thiên nhiên tuyệt đẹp giữa những hòn đảo rải rác trải dọc bờ vịnh và những ngọn đồi ở phía sau khiến nơi đây được trang web du lịch nổi tiếng cheapfights.com xếp ở vị trí cao nhất trong “Top 10 Skyline in the World” (mười khu vực có đường chân trời đẹp nhất trên thế giới).


Vui lòng click vào dấu mũi tên để lùi hoặc sang chương kế tiếp