VA CHẠM - TIỀN TRUYỆN

Chương 02

trước
tiếp

VA CHM

Tác gi: Hiu Xuân

Người dch: Tàng Thư Quán

Mấy cô em xinh đẹp ngây thơ lần lượt ngồi xuống bên cạnh, Trương Ký Vân và tôi ngồi trong phòng VIP tán gẫu: “Trần Thạc, anh cũng là người Hồng Kông sao?”

“Mẹ tôi là Hoa Kiều gốc Hồng Kông.”

“Hèn chi, nghe nói anh Trần từng là sinh viên Harvard, quả thật là người tài khéo dấu mình đó nha!” Câu nói này ngay lập tức kéo theo một trận ồn ào xung quanh.

Đang lúc náo nhiệt thì một cô gái xinh đẹp đẩy cửa đi vào, gọi là gái đẹp hoàn toàn không ngoa, toàn thân cô em này đều đẹp, tôi phải thừa nhận tròng mắt tôi lập tức bị thu hút rồi. Nhìn gái Tây nhiều quá, giờ chuyển sang cô em phương Đông xinh đẹp này lại khiến người ta khó mà từ chối được.

“Chị Phương, vị này là Trần Thạc, từ tập đoàn Thành Nghiệp đặc biệt tới đây trợ giúp anh Trịnh.” Lời giới thiệu của hắn rất êm tai, thực ra thì ở đây không ai biết lai lịch thật sự của tôi cả.

“À à, nghe đại danh của anh đã lâu. Tôi là Từ Tú Phương, hôm trước Diệu Dương đã đến biên giới Nê-pan, chắc là sẽ trở về đây sớm thôi, anh ấy đã đặc biệt dặn dò các anh em phải tiếp đón anh Trần cẩn thận.”

Cô nàng gọi tên ông chủ Trịnh vô cùng thân thiết, có thể thấy được thân phận không tầm thường.

“Chị khách khí quá rồi, cứ gọi tôi là Trần Thạc đi.”

“Được, Trần Thạc. Chủ tịch Trương vẫn thường nhắc đến anh trước mặt đám hậu bối chúng tôi, hôm nay có duyên gặp nhau, nhất định phải được hân hạnh uống cạn chai rượu này.”

“Không dám.” Tôi mỉm cười, sảng khoái nhận lấy chai rượu.

Mọi người vỗ tay cổ vũ. Tôi đưa chai rượu lên, ngửa cổ uống sạch, rượu này không quá mạnh, nhưng cho dù uống có giỏi đến đâu thì cũng không tránh khỏi mùi rượu xộc lên tận óc.

“Trần Thạc, anh thật là sảng khoái! Đúng là người bạn đích thực!” Trương Ký Vân đi đầu tán dương.

Tiếng trầm trồ khen ngợi vang lên không dứt, các cô gái lần lượt đưa rượu ngon lên, tôi đều vui vẻ nhận lấy, thật sự không muốn gây ra phiền phức gì khiến cho người ta nghi ngờ.

Trịnh Diệu Dương, anh còn có bao nhiêu trò hay muốn đùa giỡn trước mặt tôi, cứ bày hết ra đây, tôi đợi. Thời khắc đối đầu trực diện sắp tới rồi!

Uống hết một chén rượu, Từ Tú Phương đứng lên: “Các vị cứ ở đây chơi vui vẻ, tôi đi trước một chút.”

Ánh mắt tôi hoàn toàn không tự chủ được mà hướng theo cô ta.

“Chị Phương không phải hạng phụ nữ bình thường, cách thức làm việc vô cùng nhanh gọn, mấy người đàn ông ở đây đều không thể đấu lại một phần chị ta đâu.” Có lẽ Trương Ký Vân ngồi bên cạnh đã nhìn ra dấu hiệu gì, muốn bóp chết suy nghĩ mơ mộng hão huyền của tôi ngay từ trong trứng nước. Tôi lấy lại tinh thần, không khỏi phì cười. Đúng vậy, đàn bà của bất cứ ai cũng có thể tơ tưởng, riêng đàn bà của họ Trịnh thì tuyệt đối đừng có động vào.

Không thể để lộ bất cứ nhược điểm nào, kể cả háo sắc.

Trương Ký Vân nhìn ra được sự đề phòng của tôi, lập tức đổi lại thành bộ mặt tươi cười: “Ê, hôm nay vừa vặn là ngày mười sáu, thiếu chút nữa thì bỏ mất một tiết mục hay! Tôi giới thiệu cho anh một chỗ rất thú vị, phòng tiệc trên tầng tám đang diễn ra vũ hội mặt nạ, đi chơi thử không?”

Thật lòng tôi không còn muốn tiếp tục đợi trong căn phòng này để mấy cô nàng xinh tươi sờ soạng, cho nên nhanh miệng đáp luôn: “Được!”

“Thật sảng khoái!” Trương Ký Vân lập tức đứng dậy, đi ra ngoài nói mấy câu với vệ sĩ, rồi quay lại nói với tôi: “Bây giờ chúng ta lên đi, mọi người đều nhập cuộc rồi.” Tôi giống như con rối mơ hồ bị người ta kéo lên cung Lệ Nguyệt trên tầng tám tham gia “bữa tiệc vũ hội mặt nạ” gì đó.

Lúc đi vào trong hội trường thì có người phát cho tôi một chiếc mặt nạ, đeo cái này lên mặt cũng gọi là đủ kín đáo, cứ coi như có giết người ngay tại hiện trường rồi bỏ chạy thì cũng chẳng bị ai nhận ra đâu.

Trên mỗi chiếc mặt nạ đều được đánh dấu ký tự, chính là một con số, trên vé tham dự cầu kỳ đẹp đẽ còn có một dòng chữ vô cùng bắt mắt: Con số may mắn trong vũ hội sẽ đem lại điều kinh ngạc cho bạn!

Vóc dáng cao to của tôi ngay lập tức đã hấp dẫn phụ nữ tiến đến mời nhảy, bởi vì có thứ che mặt nên nam nữ đều có vẻ thoải mái và dũng cảm hơn nhiều. Có điều, điệu Waltz này khiến tôi cảm thấy có chút mới lạ. Tôi đưa tay ôm lấy cái eo nhỏ nhắn của cô nàng, bước nhảy theo từng tiết tấu âm nhạc mà trở nên điệu nghệ. Tôi đã tạm thời quên được phiền muộn trong lòng.

Đột nhiên, tiếng nhạc chợt dừng lại, ngọn đèn vụt tắt, xung quanh rơi vào bóng tối. Nhưng khắp hội trường không một ai hoảng loạn, tôi đoán ra đây nhất định là một phần tiết mục của vũ hội này.

Quả nhiên, tiếng trống bắt đầu vang lên chầm chậm, rồi càng lúc càng nhanh, giữa sân khấu có tiếng người gầm rú, tiếng còi chói tai, tiếng cười ha hả, bầu không khí ngày càng khẩn trương kích thích.

Tùng! Nhịp trống dừng lại, một ngọn đèn chiếu thẳng vào giữa sân khấu, một cô nàng dẫn chương trình nóng bỏng đứng ngay tại trung tâm: “Thưa quý ông quý bà, thưa các vị khách quý, hoan nghênh các vị đã tham gia Party vũ hội mặt nạ thần bí vào ngày mười sáu hàng tháng! Các vị chú ý, tiết mục căng thẳng và ấn tượng nhất chuẩn bị bắt đầu! Mọi người chuẩn bị bước vào giai đoạn tiếp theo – Show Me A Kiss!”

Ngọn đèn tụ lại lần nữa, toàn bộ hội trường sáng trở lại, mọi người vỗ tay, cười nói ồn ào.

“Tuân theo quy tắc cũ, không cần biết kết quả ra sao, mọi người đều phải hợp tác! Không được từ chối, không thể chạy trốn, không được Say No, OK?”

Cả nam lẫn nữ đều hưởng ứng ầm ầm, bầu không khí càng thêm náo nhiệt, gần như nổ tung đến nơi rồi.

Trên màn huỳnh quang lớn tự động hiện ra hai con số “17, 81”, một nam một nữ từ trong đám người đi lên, giữa hội trường ồn ào, ngay trước mặt mọi người, họ đột nhiên giống như một đôi tình nhân lâu năm, ôm hôn nhau mãnh liệt mười lăm giây liên tiếp, mãi cho đến khi có tiếng trống vang lên mới dừng lại, tách nhau ra.

Thì ra đây là một trong những trò chơi quái đản ở trong bữa tiệc này, máy tính sẽ chọn ngẫu nhiên một cặp số, ai được chọn sẽ lên sân khấu biểu diễn trò hôn môi, thời gian do nhịp trống lên xuống quyết định, không thể làm trái quy tắc, bằng không sẽ phiền phức to. Cho đến nay, chưa có ai dại dột mà rước lấy cơn giận dữ của mọi người, vốn chỉ là một trò chơi mà thôi, cần gì phải quan trọng quá.

Tiếp theo là cặp số “19,33”.

Một bóng người cao lớn đi lên đài, nhìn qua thân hình và đường nét quai hàm thì có thể đoán được đây là một người đàn ông đẹp trai trưởng thành, cả hội trường không khỏi ồn ào hưng phấn, tiếng gọi ầm ĩ càng thêm nhiệt liệt, âm thanh vang lên không ngừng, mọi người đều đang suy đoán xem ai sẽ trở thành trò tiêu khiển của người đàn ông này trước mắt bao nhiêu người đây?

Tôi tỏ thái độ thờ ơ, tính đến quầy bar uống một ly, đột nhiên cánh tay lại bị người bạn nhảy kia kéo lại, cô ta gấp gáp mà bí hiểm nhắc nhở tôi: “Ê, anh, là số 33.”

Tôi đưa tay sờ lên dấu ấn trên mặt nạ, giật mình: “Hả, đùa gì chứ, tôi là đàn ông kia mà.”

“Ồ, anh không hiểu quy tắc sao? Không cần biết là nam hay nữ, chỉ cần ngẫu nhiên được chọn, thì buộc phải hôn. Tuyệt đối đừng có làm mọi người mất hứng, nếu không anh sẽ bị lột mặt nạ ra ép hôn, lúc ấy lại càng xấu hổ.”

Câu nói của cô ta đã quăng thẳng tôi xuống địa ngục, mẹ kiếp, hôn môi, hôn một thằng đàn ông trước mặt bao nhiêu con người!

Tôi vừa muốn bỏ đi, cô ta đã kéo tôi lại, dùng cái giọng lanh lảnh mà réo lên trên đài: “33, 33 ở chỗ này! Anh ta tới đây!”

Tôi không tức giận với đàn bà, trước nay đều không, nhưng Trần Thạc tôi cũng không thể chịu đựng được cái trò tởm lợm này, tự rước lấy phiền phức chưa bao giờ là phương pháp hay để gây chú ý cả.

Tôi xoay người liếc nhìn cô ta một cái đầy khó chịu, người đàn bà kia nhìn lại tôi bằng vẻ mặt vô tội (thực ra là đắc thắng vì đã thực hiện được gian kế của mình). Tôi miễn cưỡng bước từng bước lên sân khấu trong ánh mắt chờ mong của mọi người, thật sự cảm thấy trận đấu quyền anh còn an toàn hơn nhiều so với lúc này.

Đợi đến khi tôi lên đến nơi, đối mặt với “người bị hại” còn lại, thì ánh mắt sắc bén như lưỡi dao của hắn bắn thẳng về phía tôi, mang theo nụ cười có vẻ hứng thú và một chút đắn đo trước khoảnh khắc đùa giỡn đối thủ.

Tôi không khỏi nổi cơn tam bành, thằng nhãi con này rõ ràng là đồ mặt dày trơ trẽn! Nhưng với một người số con rệp như tôi thì việc đen đến nỗi ngay cả nơi trút cơn nóng giận cũng không có cũng là chuyện hết sức bình thường.

Cái giọng om sòm của cô ả dẫn chương trình lại vang lên: “Oa, hai anh đẹp trai nể mặt mọi người như vậy, không tiếc hi sinh mặt mũi lên đây thỏa mãn lòng hiếu kỳ của mọi người, tinh thần thực đáng quý nha. Nào nào, để khuyến khích sự hợp tác của hai vị, chúng ta tăng thời gian hôn quá mười lăm giây, có được không?”

“Được!!!” Tiếng trả lời vang lên rầm trời như phát ra từ địa ngục.

Đã lên đây rồi thì trì hoãn cũng chẳng để làm gì, tôi chủ động chầm chậm đi tới trước mặt người đàn ông kia, đám người bên dưới hò hét ầm ĩ, gần như đâm thủng màng tai của tôi luôn.

Ngay trong nháy mắt, hô hấp của tôi đã bị đoạt đi! Hơi thở nóng rực đập thẳng vào mặt, đôi môi nóng cháy đè chặt lên môi tôi, xoay sở tìm kiếm lối vào. Tôi đã bị khí thế của người này làm rối loạn hoàn toàn, cuống lên, trố mắt đứng đó, đến lúc hoàn hồn trở lại, tôi bắt đầu ngầm giãy dụa dùng sức, mới phát hiện lực cánh tay của đối phương mạnh kinh hồn, cánh tay tôi nhất thời bị khống chế. Hừ, tên này cũng có bản lĩnh đây!

Bỗng nhiên, tay phải của hắn nâng mạnh cái ót của tôi lên, tay trái chặn ngang eo tôi, hai người càng dán sát vào nhau, đây là lần đầu tiên tôi bị một người xa lạ khống chế toàn thân như vậy. Trong miệng tôi là mùi vị đàn ông thuần nhất, có mùi khói thuốc nhàn nhạt, môi lưỡi dẻo dai mà quấn cực chặt, vừa lĩnh giáo qua là tôi biết ngay hắn chính là một tay sành sỏi, cảm giác khó chịu lập tức ập đến.

Lấy tiến làm lui, tôi phối hợp với động tác của hắn, đưa tay ôm lấy cổ hắn, ngươi không từ bất cứ giá nào, ta đây cũng sẵn sàng liều mạng, ai sợ ai, Trần Thạc ta đây lại thèm sợ ai!

Xưa nay tôi chưa bao giờ liều mạng như thế, thân thể hai người đổi tới một góc độ có thể thỏa mãn được tất cả khán giả dưới đài, tôi tự động hé miệng, tính lừa hắn xông vào rồi cắn cho một phát không kịp trở tay, thế nhưng hắn rất gian xảo, tránh khỏi truy đuổi của tôi một cách tài tình, hai đầu lưỡi qua qua lại lại không nhân nhượng, tôi bắt đầu nhận ra, hắn quả thực là một cao thủ hôn môi, tôi thua rồi.

Hắn gia tăng sức lực lên lưng tôi, tôi cảm nhận được lực ngón tay cực mạnh của hắn bóp chặt sau gáy, giữa lúc môi lưỡi quấn quýt, ngực tôi cũng bắt đầu nóng lên, thời gian gần như dừng lại, cảm giác bất an cùng xao động không sao hiểu được bắt đầu dâng lên khi nước bọt chảy ra khóe môi của cả hai người, hơi thở ngày càng nặng nhọc như hít thở không thông, cái chuyện hôn hít này thực sự là một trò tai vạ, hao hết cả thể lực đôi bên, ba mươi giây chưa vậy? Hay là đã qua lâu rồi, sao đến giờ này vẫn chưa kêu dừng lại? Chúng tôi giống như có thù oán sâu nặng với nhau vậy, không ngừng đòi hỏi, không ngừng cố sức.

Rốt cuộc, tiếng trống cũng vang lên, tiếng hò reo như sấm chấn động cả hội trường. Giữa lúc mơ hồ, tôi đã bị đối phương đẩy mạnh ra. Hắn đẩy tôi ra không khác nào đẩy đi một mớ rác rưởi, nhưng tôi lại không hề tức giận, nở một nụ cười khoái trá. Tôi không biết tại sao mình có thể đi phân cao thấp với một gã đàn ông bằng cái cách trơ tráo thế này, cái gì mà so tài, cái gì mà hôn môi, đúng là chết tiệt!

Khi tôi ngẩng đầu lên lần nữa, ánh mắt kia đã thâm sâu khó lường, phát ra ám hiệu nguy hiểm, như dã thú tuần tra ban đêm, trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, từ trong mắt hắn, tôi thoáng thấy một thứ dục vọng không nên có.

“Oh wow! Đây là màn đọ sức hôn môi kịch liệt nhất, đặc sắc nhất từ trước tới nay. Quý vị hãy nhìn lên màn hình mà xem, phá vỡ kỷ lục rồi! Trận hôn môi nồng nhiệt kéo dài liên tục một phút năm mươi giây! Wow, cùng tặng cho họ một tràng pháo tay thật giòn giã nào! Thật muốn thấy mặt thật của họ dưới hai lớp mặt nạ quá, chắc chắn sẽ khiến mọi người càng điên đảo lên cho xem!”

 Tôi dám khẳng định tôi đã rơi vào ổ của con ma biến thái rồi. Con mẹ nó chứ, hôn một thằng đàn ông liên tục một phút năm mươi giây đến đứt cả hơi, nếu như để cho A Kỳ và Liêu Kinh biết được, chắc chắn sẽ cười tôi đến chết.

Trương Ký Vân! Tôi giật mình nhảy dựng lên, chết tiệt, Trương Ký Vân đang ở đây! Thiếu chút nữa thì tôi đã quên mất hắn. Thôi đi thôi đi, Trần Thạc tôi cầm lên được thì cũng bỏ xuống được.

Tôi không nói một lời đi xuống dưới đài, không thèm để ý mấy câu nói liến thoắng của MC cũng như ánh mắt của thằng cha điên cuồng kia. Tôi chẳng biết nói thế nào, đại khái vẫn cảm thấy xấu hổ, đặc biệt là khi ý thức được Trương Ký Vân cũng đang ở đây.

Cùng một thằng đàn ông, làm trò cười cho thiên hạ, ôi!

Khi tôi chuẩn bị rời khỏi hiện trường ngay lập tức thì vai lại bị kéo lại bởi một kẻ không muốn thấy mặt nhất lúc này.

“Trần Thạc, anh cũng được đó!”

Tôi miễn cưỡng xoay người, lầm bầm cảnh cáo hắn: “Cấm ra ngoài nói bậy!”

“Vậy được…” Bộ dạng cố gắng nhịn cười của Trương Ký Vân làm tôi vô cùng tức tối. “Được, được, tôi sẽ không nói… nhưng mà, thật sự quá… đặc sắc đó, tôi phục các anh luôn!”.

“Cậu kéo tôi đến cái vũ hội chết tiệt này! Chính là mượn cơ hội chơi tôi có đúng không?”

“Không, không, anh Trần hiểu lầm rồi, tôi chỉ bày một trò đùa nho nhỏ với anh thôi, sống là phải giải trí mà.”

“Shit! Tôi biết chắc sẽ không trùng hợp như thế đâu. Tên kia là ai?”

“Tên nào?”

“Cậu mà còn giả vờ ngớ ngẩn, cẩn thận tôi không nể tình anh em nữa đâu.”

“À, là cái vị cùng anh hôn môi nồng nhiệt sâu đậm kia đúng không?” Thấy tôi gần bốc hỏa, cậu ta vội vã đầu hàng: “Tôi nói tôi nói!”

Tôi có một dự cảm không lành, cậu ta nhìn tôi nháy mắt mấy cái đầy xảo quyệt, công bố đáp án: “Chính là người mà anh muốn chạm mặt nhất đó. Này, lễ gặp mặt này đã đủ táo bạo hay chưa?”

“Trịnh Diệu Dương?”

“Anh Trịnh đã trở về trước thời hạn, chiều nay đã tới nơi rồi, ngay cả chị Phương cũng không biết anh Trịnh sẽ bay thẳng về Hồng Kông.”

“Thế sao cậu lại biết?”

“Haiz, tôi chỉ đùa một chút với anh thôi, mong anh rộng lòng tha thứ.” Giọng điệu của cậu ta vô cùng ung dung thoải mái, bởi vì cậu ta đâu có phải là kẻ xúi quẩy vừa bị ép biểu diễn trò hôn hít với một thằng cùng giới kia.

“Ông chủ của các cậu đầu óc có vấn đề hay là sinh lý có vấn đề? Anh ta muốn chơi tôi cũng đâu cần thiết phải dùng phương pháp thế này…”

“Haiz, Trần Thạc, anh đừng có sỉ nhục anh Trịnh trước mặt tôi, anh ấy chỉ là hơi tùy hứng chút, không theo lẽ thông thường mà thôi, nếu nói về vấn đề thân thể, Trần Thạc anh có thể yên tâm một trăm hai mươi lần, tôi cam đoan với anh ông chủ của chúng tôi thích đàn bà, hơn nữa phải là đàn bà trăm phần trăm, sau này anh không cần sợ bị chọc ghẹo đâu.”

“Đi chết đi Trương Ký Vân!”

Chút thân thiện ít ỏi vớt vát được cũng chẳng phải là dấu hiệu tốt đẹp gì, nếu như một ngày tôi chợt cảm thấy người của Trụ Phong không phải là kẻ thù mà lại là bạn đồng hành thân thiết, thì đó chính là tín hiệu nguy hiểm đối với tôi, bởi vì trước nay tôi vẫn không phải là một kẻ dễ bị lấy lòng.

Ít nhất, một lần bị tên họ Trịnh kia đùa giỡn, tôi nhất định sẽ nhớ kỹ.

Nghĩ lại cặp mắt sâu thẳm phát sáng kia, đột nhiên, tôi rất muốn nhìn xem thứ ẩn giấu dưới lớp mặt nạ ấy là diện mạo, là cạm bẫy khôn lường như thế nào.


Vui lòng click vào dấu mũi tên để lùi hoặc sang chương kế tiếp