VA CHẠM - TIỀN TRUYỆN

Chương 01

trước
tiếp

VA CHẠM

Tác giả: Hiểu Xuân

Người dịch: Tàng Thư Quán

Tôi bước đi trên con phố sầm uất nhất của Manhattan[1], dọc đường có mấy thằng ranh con tóc tai xanh đỏ lướt ván qua sát người, rồi đủ thứ đèn nê ông chớp sáng chói mắt khiến tôi đầu váng mắt hoa.

Tôi ngậm một điếu thuốc trong miệng, bước đi lang thang không mục đích, thật sự rất lâu rồi tôi không được rảnh rang như vậy. Tôi vô cùng yêu thích loại cảm giác cô độc này. Tóc tai bị thổi loạn trong gió, trên người là chiếc áo khoác dài, trên mặt là biểu cảm lạnh lùng trước sau như một, cái bộ dạng này lọt vào mắt người khác chắc hẳn mang hàm ý đừng có tới gần, hừ, tôi cười khẩy tự giễu.

Nửa tiếng trước, một cô nàng tên là Lydia cầu hôn với tôi, đúng vậy đó, loại chuyện này tôi đã gặp phải không chỉ một lần. Thật buồn cười, phụ nữ chủ động cầu hôn với tôi, muốn tôi lấy họ. Đàn bà không giống với đàn ông, họ cần kết quả, mà tôi đây chỉ cần quá trình.

Xưa nay tôi chưa bao giờ thiếu đàn bà, cũng giống như chưa bao giờ thiếu cô độc.

Tôi làm một cái nghề na ná như “đao phủ”, căn bản không thích hợp có gia đình hay cưới xin gì hết. Đương nhiên tôi cũng không đến nỗi phải tự mình đi phóng hỏa giết người, mà chính xác hơn là đứng sau giật dây, kiềm chế hoặc trừng trị đối thủ khi cần thiết. Tôi chính là trợ lý chấp hành của chủ tịch “Tập đoàn Thành Nghiệp”.

Ông chủ của tôi là một nhân vật nổi tiếng vừa khôn khéo vừa dày dặn, lại vô cùng nham hiểm, có thể đánh cho đối thủ tàn tạ từ lúc nào không hay, mưu kế linh hoạt thâm sâu, thủ đoạn biến hóa khôn lường, khiến cho người trong nghề vô cùng nhức đầu.

Là một trợ lý, tôi cũng có quyền tự do rất lớn trong việc thực thi các quyết sách của ông chủ. Chỉ trong vòng ba năm ngắn ngủi, tôi từ chàng sinh viên hàng đầu Harvard nghênh ngang đắc ý tầm thường, đến nay đã trở thành thành viên hội đồng quản trị của một tập đoàn công thương nghiệp đa quốc gia, tất nhiên để đạt được những điều đó, tôi phải có sự khôn ngoan cùng đạo sinh tồn của chính mình. Thực ra, trong nội tâm của mỗi con người đều tồn tại mặt xấu xa, chẳng qua càng làm ra nhiều chuyện khủng khiếp thì không khí quanh người càng trở nên căng thẳng mà thôi.

Tuy rằng tôi vẫn luôn duy trì sự bình tĩnh như đứng ngoài thế cục, nhưng cũng có lúc, tôi tự dưng cảm thấy hụt hẫng, giống như ngày hôm nay vậy.

Tôi một mình bước đi trên phố, muốn xua tan cảm giác hụt hẫng này. Có vài ả đĩ thõa ăn mặc sành điệu đi tới bắt chuyện, tôi cười lạnh bỏ đi. Rồi lại thêm mấy tên trai bao sấn sổ tiến đến, tôi lần lượt đuổi cho bằng sạch. Tôi khinh thường mấy thứ bát nháo này.

Nhưng tính toán mấy cũng có sai sót, tôi vẫn quên tắt điện thoại di động. Nhạc chuông vang lên, tôi bực mình nghe máy: “Trần Thạc đây, ai vậy?”

“Em là Anita! Chủ tịch bảo anh chín giờ chờ tại phòng họp tầng mười bảy, ông ấy có chuyện quan trọng muốn nói với anh.”

Có loại ông chủ thế này thật phiền phức quá đi.

“Tập đoàn Thành Nghiệp” không hề sạch sẽ như từ ngoài nhìn vào, trong thực tế Trương Thủ Huy còn kinh doanh sòng bạc và buôn lậu, một nửa thu nhập là bất hợp pháp. Thế nhưng ông ta có quan hệ rất sâu với các quan chức trong chính phủ, cho nên mánh khóe rửa tiền cũng tinh vi vô cùng. Khi cần thiết, ông ta sẽ phái tôi đứng ra xử lý một vài chuyện vướng tay vướng chân nào đó.

Không gian tự do của tôi cũng chỉ ít ỏi như thế, trở lại tòa “cao ốc Thành Nghiệp” cũng chính là trở về hiện thực, tôi lại không còn là tôi nữa.

 Trương Thủ Huy chính là ông chủ của tôi, ông ta cho tôi tất cả những thứ tôi cần, nhưng trong đó không hề có thứ tôi thật sự muốn.

Ông ta nói cho tôi biết: “Làm người không thể mềm lòng, cho dù với bất kỳ ai; cậu có thể nói dối một vạn người, nhưng tuyệt đối đừng lừa dối chính mình, đừng đi ngược lại ý chí của bản thân; giá trị của mỗi người không bao giờ giống nhau, cậu có thể làm chủ nhân lớn nhất, cũng có thể cả đời chỉ làm tôi tớ cho người, điều này phụ thuộc vào chính sự quyết đoán, can đảm và trí tuệ của cậu.” Đây chính là nguyên tắc làm việc của Trương Thủ Huy.

Thực ra tôi cũng có nguyên tắc của tôi, không cần ông ta đến dạy, nhưng tôi thật sự khâm phục ông ta, bởi vì tôi sẽ không bán mạng hay mạo hiểm vì một kẻ bản thân mình không phục.

Tôi đến phòng họp đúng giờ, ông chủ bước vào với bộ mặt hồng hào, phía sau là hai nhân viên thân tín khác – Tăng Vỹ Kỳ và Liêu Kinh. Ông ta ngồi xuống, cười to nói: “Trần Thạc, có một chuyện rắc rối không nhờ cậu không xong. Cậu hãy thay ta đi xa một chuyến.”

Ông ta rất ít khi cười to và thoải mái như vậy, nguyên nhân chuyện này chỉ có hai loại: Thứ nhất, đó là chuyện cực kỳ đáng mừng; thứ hai, ông ta muốn khiến cho người ta thả lỏng cảnh giác, sau đó phái đi làm một chuyện nặng nhọc đè chết người luôn. Tôi nghĩ, lần này nhất định là trường hợp thứ hai rồi.

“Đi đâu ạ?” Tôi bình tĩnh trở lại.

“Hồng Kông, giúp ta giám sát một người. Hiện tại, nó làm việc quá phô trương dễ khiến người chú ý, ta sợ nó trẻ tuổi, làm việc không có chừng mực, cậu ở bên cạnh góp ý với nó. Trần Thạc, ta rất tin tưởng ánh mắt nhìn người của cậu, hãy giúp ta để ý một chút, nó… có năng lực kế thừa Thành Nghiệp hay không?”

Lòng tôi cả kinh, việc này đâu phải chuyện đùa! Trương Thủ Huy càng già càng dẻo dai, thế mà lại bắt đầu tìm kiếm người nối nghiệp. Tôi biết đây là chuyện cơ mật cấp cao, bao nhiêu người cấu xé lẫn nhau muốn ngồi lên cái ghế này, Trương Thủ Huy cay nghiệt như vậy lại muốn giao sự nghiệp cho một “người trẻ tuổi”. Nếu chuyện này là thật, mấy lão già trong hội đồng quản trị nhất định sẽ làm loạn lên, còn nếu như là giả… Lòng tôi có chút căng thẳng, tôi rất ít khi căng thẳng, thường thì đó là lúc tôi cảm nhận được nguy hiểm cận kề.

Tôi sợ đó là cái bẫy, sợ Trương Thủ Huy sẽ mượn cơ hội này để trừ khử tôi. Ông ta chưa bao giờ để một người biết quá nhiều bí mật, nắm quá nhiều chứng cứ của mình, tôi e rằng mình không còn nhiều thời gian nữa rồi.

Tôi giả vời bình tĩnh, hỏi: “Người đó là…”

“Cháu ngoại của ta, Trịnh Diệu Dương.”

Tuy ông ta nói vô cùng bình thản, nhưng lại khiến tôi ngạc nhiên vô cùng, cũng lập tức hiểu rõ ngày tháng sau này khó mà yên lành cho được.

Người sống trên lưỡi dao, không bao giờ có chuyện tiền tài gái đẹp tự dưng mà tới, cũng không thể tùy tiện nghênh đón người mà mình coi trọng hay tán thưởng. Trong thời gian làm việc cho lão cáo già Trương Thủ Huy, một kẻ chỉ bàn thiệt hơn chứ không nói tình cảm, chỉ quan tâm thực lực chứ không nhắc đến giao tình, tôi đã tận mắt chứng kiến ông ta đuổi thẳng cổ hai người con trai không có năng lực ra khỏi Thành Nghiệp, hơn nữa còn không giúp đỡ, không trợ cấp bất cứ thứ gì.

Vậy mà hôm nay ông ta lại nhắc đến “cháu ngoại”, một người khác họ có thể khiến ông ta coi trọng như vậy, có thể thấy được khả năng của người này không tầm thường chút nào, chắc chắn không phải là loại đèn khô dầu. Ông ta phái tôi đi thực hiện nhiệm vụ kiểm tra quan trọng này, không biết là điềm lành hay điềm dữ đây?

Cũng giống như tiền đặt cọc đã đặt xuống, tôi không có đường lui nữa rồi.

Ông chủ nói về “cháu ngoại” với vẻ mặt thâm thúy: “Ta vẫn luôn quan sát Diệu Dương, nó là một nhân tài. Nó có tham vọng, cũng rất quyết đoán, giống hệt ta ngày trước. Không thể nói ta chưa từng giúp đỡ nó, nhưng nó là loại người đón gió mà lên, không ai có thể cản bước, ta hi vọng nó có thể gia nhập Thành Nghiệp, thế nhưng nếu vậy, ta cũng lo lắng…” Ông ta đột nhiên dừng lại ở đó, rồi tiếp: “Thật ra ta đã liên lạc với nó, nói rõ ý của ta, thế mà nó lại không chịu đến Mỹ giúp ta, nó không chịu! Ôi, thật không ngờ Trương Thủ Huy ta cũng có ngày bị người ta từ chối thẳng thừng, cho nên ta càng thích nó. Trần Thạc, cậu đi giám sát nó chặt chẽ giúp ta, đừng để nó tách khỏi ta hoàn toàn, ta chưa bao giờ tốn nhiều tâm tư cho một kẻ sinh sau như vậy đâu.”

Tôi có chút khiếp sợ, từ trước tới nay không ai có thể khiến cho Trương Thủ Huy ca ngợi đến thế, tôi bắt đầu cảm thấy nhiệm vụ này cực kỳ gian khổ đây.

“Cậu ấy đồng ý đề nghị của ngài sao? Ví dụ như, để cho tôi qua đó?”

Người có bản lĩnh như vậy sao có thể để cho người khác cài nội ứng vào? Việc này chính là giám sát, tôi đã bắt đầu nghĩ đến chuyện cậu ta sẽ làm thế nào để đối phó tôi rồi.

“Mặc dù thực tế Diệu Dương rất ngang bướng, nhưng bề ngoài thì lại vô cùng tôn trọng người trên, nó đó, ha ha, một loạt người ta phái đi đều không bị đuổi trở về, có khi còn được nó giữ lại làm trợ thủ đắc lực, cậu nói xem, tình hình như vậy có phải ta nhất định phải phái cậu ra tay mới xong không?”

“Chủ tịch quá xem trọng tôi rồi!” Tôi thản nhiên nói, lòng lại không biết là cảm giác gì, vừa yên tâm vì không phải Trương Thủ Huy có ý định trừ khử tôi, lại vừa biết được mình phải tiếp nhận một củ khoai nóng phỏng tay, có đoạt được thì cũng trầy da tróc vảy, động vào không có gì hay, ngược lại rất dễ nghịch ra lửa đó.

“Nó là đứa rất đúng với sở thích của ta, ta nói với nó muốn phái mấy người các cậu qua giúp nó, sao nó lại không hiểu rõ ý của ta, sau này ta sẽ trao Thành Nghiệp cho nó, nó có thể không muốn sao? Không phải nó không muốn Thành Nghiệp, mà là không thích qua đây tranh giành với một đám cáo già, hiện tại nó đã có một cõi trời riêng của chính mình, ở Hồng Kông có mấy người không biết đến tập đoàn Trụ Phong của nó?” Giọng điệu của ông ta chứa đầy tiếc nuối cùng cảm thán.

Thì ra Trương Thủ Huy cũng có tình cảm, chỉ là ông ta đã dành hết tình cảm đó cho người đủ cho ông ta coi trọng, ông ta không bao giờ chịu làm một lão già hồ đồ, lần này ông ta cũng đoán trước được, tôi sẽ không từ chối ông ta, cũng như Trịnh Diệu Dương sẽ không từ chối tôi.

Vậy là tôi đi, từ địa vị trợ lý chủ tịch rơi xuống thân phận “nhân viên ngoại phái” mơ mơ hồ hồ, trợ lý Vỹ Kỳ và vệ sĩ Liêu Kinh cũng đi theo.

Đáng lẽ ra chúng tôi không cần chuyển máy bay, nhưng giữa đường lại nhận được nhiệm vụ đi đến Osaka, Nhật Bản. Nơi này trước nay vẫn là trung tâm thương mại chính giúp Thành Nghiệp tấn công thị trường châu Á. Đến đây thì xảy ra vài vấn đề: Lô xe nhập khẩu mà “Đại Chủy Lâm” phụ trách bị tạm giữ khi quá cảnh hải quan. Trương Thủ Huy rất giận dữ, sai chúng tôi đi xem tình hình ra sao. Tàu xe mệt nhọc cộng với tinh thần căng thẳng khiến cho những người vốn dồi dào thể lực như chúng tôi cũng không khỏi uể oải đuối sức.

Mười ngày sau chúng tôi mới đặt chân được lên đất Hồng Kông.

Bên ngoài sân bay đã có một chiếc xe Bentley màu đen bắt mắt, bên cạnh là hai vệ sĩ đứng chờ sẵn, một người thanh niên chân mang giày da, mặt mũi tao nhã tiến lên chào đón, thân thiết bắt tay tôi.

Tôi mạnh tay bắt lại: “Tôi là Trần Thạc.”

Trong mắt cậu ta tràn ngập ý cười, đáp: “Tôi là Trương Ký Vân, trợ lý của anh Trịnh, sau này mong anh chiếu cố nhiều.” A Kỳ và Liêu Kinh bên cạnh tôi cũng gật đầu chào hỏi.

“Hành lý của các vị đã được đưa thẳng đến Riviera Garden[2], mấy ngày nay anh Trịnh đang xử lý công việc ở Việt Nam, anh ấy dặn chúng tôi tuyệt đối không thể sơ suất với anh Trần đây.”

Tôi hào sảng vỗ vai anh ta: “Sau này chúng ta đều là anh em cả, anh cứ gọi tôi là Trần Thạc được rồi.”

Trong mắt Trương Ký Vân chợt lóe lên một tia gian xảo, tôi đoán ra ngay thằng cha này chỉ là kẻ khẩu Phật tâm xà, nhưng cũng không thể không thừa nhận Trịnh Diệu Dương có chút tài năng. Ai biết được hắn thật sự đang ở Việt Nam hay chỉ là không muốn gặp mấy tên vô danh tiểu tốt chúng tôi, xem ra phía trước vẫn còn có nhiều đòn phủ đầu chờ đợi chúng tôi đây.

Dự cảm của tôi không hề sai, mấy ngày liên tiếp sau đó, tôi đều bị ép đốt thời gian ở trong biệt thự, người của tên họ Trịnh đó giám sát chúng tôi rất chặt, mọi chuyện đều không thể chen tay vào được. Tiếp tục vài ngày nữa, mặt Liêu Kinh cũng bắt đầu nghẹn tái rồi, mọi ngôn ngữ thô tục nhất từ khắp các hang cùng ngõ hẻm của nước Mỹ đều bị lôi ra dùng hết, A Kỳ thì trước sau vẫn bày ra bộ dạng như xem kịch vui, cả ngày đánh cờ vây với một ông già giúp việc; còn tôi thì bình tĩnh quan sát tình hình biến động thế nào.

Nhân viên và trợ lý của Trụ Phong chỉ cần nhận ra ba người chúng tôi có ý đồ lặng lẽ tiến vào tòa trụ sở chính của tập đoàn thì sẽ lập tức đứng ra chặn lại.

Trịnh Diệu Dương còn có một trợ lý đặc biệt khác người Malaysia rất được coi trọng, hắn tên là Po Tei, tính tình mềm mỏng, không muốn gây khó dễ cho chúng tôi, nhưng cũng không thể cho chúng tôi qua được, buộc phải dùng một câu nói mà chặn chúng tôi lại bên ngoài: “Chờ anh Trịnh trở về, mọi việc của anh Trần sẽ được thu xếp ổn thỏa. Mấy ngày này anh cứ yên tâm nghỉ ngơi, những chuyện khác không cần lo lắng.” Anh ta nhắc tôi yên tâm đừng nóng vội.

Đêm nay là đêm cuối tuần thứ hai tôi đến Hồng Kông, tôi bị Trương Ký Vân kéo tới “cung Lệ Nguyệt” (một hộp đêm thuộc sở hữu của Trụ Phong) ăn chơi, tuyên bố muốn thử xem sở thích của tôi thế nào, nói thật ra, tôi chẳng hứng thú gì hết, tôi vốn không quen với mấy thứ tiêu khiển vô tích sự này, đi chỉ là để thăm dò tình hình bên trong, nhìn ra ý đồ của Trịnh Diệu Dương mà thôi, sau đó sẽ bay trở về Manhattan không chút do dự.

Không khí của Hồng Kông không hợp với tôi.

 

Chú thích:

[1] Manhattan là quận có số dân đông thứ 3 trong số 5 khu của thành phố New York (Hoa Kỳ). Đây là khu vựa giàu có nhất Hoa Kỳ với thu nhập bình quân đầu người hơn 100.000 USD (năm 2005), là trung tâm thương mại, tài chính, văn hóa của Hoa Kỳ và cả thế giới. Ngoài ra, đây cũng là nơi đặt trụ sở đầu não của Liên Hợp Quốc và 2 sàn giao dịch New York Stock Exchange và NASDAQ.

[2] Riviera Garden là một trong những khu bất động sản nhà đất thuộc sở hữu tư nhân lớn nhất Hồng Kông.


Vui lòng click vào dấu mũi tên để lùi hoặc sang chương kế tiếp