VA CHẠM - CUỐN TỤC

Phiên ngoại: Ngoại tình (phần 4)

trước
tiếp

VA CHẠM – CUỐN TỤC

Tác gi: Hiu Xuân

Người dch: Tàng Thư Quán

Phiên ngoại: Ngoại tình (phần 4)

Nina lấy lại tinh thần, vội vàng đáp: “Bọn họ tới đây từ trưa, chủ tịch giận lắm, giờ trong đó không còn ai cả, nhưng chủ tịch đã nói không gặp ai hết.”

Trần Thạc nhẹ nhàng xoa dịu nỗi lo lắng của người kia: “Cô vào nói với cậu ấy là tôi tới.”

“Chủ tịch nói…” Nina nhớ lại sắc mặt xám ngắt của chủ tịch lúc trở về mà không khỏi rùng mình: “Ngài ấy nói… cả anh cũng không gặp.”

“Cậu ấy bảo… không gặp cả tôi?”

“Vâng ạ.”

Không bình thường, rất không bình thường, trước kia anh còn có thể khuân cả tên lửa xông thẳng vào văn phòng Trịnh Diệu Dương mà người kia cũng chẳng nhíu mày, vậy mà hôm nay anh lại bị chỉ đích danh không tiếp, xem ra chuyện cực kỳ nghiêm trọng rồi.

“Vậy thôi.” Trần Thạc ngẫm nghĩ bỏ đi.

Trong phòng làm việc, Trịnh Diệu Dương ngồi ngược sáng trên ghế sô pha, ngón trỏ day hai thái dương, cõi lòng nặng trĩu, trái tim ngập tràn nỗi sợ hãi khó hiểu.

Thực sự rất sợ hãi. Cảm giác giày vò này thật không thua kém bất cứ biến cố lớn nào từng xảy ra. Hơn mười phút trước, vô tình đưa mắt nhìn qua lớp cửa kính dưới ánh mặt trời, trông thấy cảnh Giang Hải Lam ngang nhiên nắm tay Trần Thạc, hai người tình tứ nhìn thẳng vào nhau, Diệu Dương buộc phải thừa nhận, mình rất đau. Không cần biết ngày thường bản thân phong độ minh mẫn đến đâu, chỉ cần là chuyện xảy ra với Trần Thạc đều sẽ khiến Diệu Dương nhanh chóng rối loạn, hoàn toàn mất đi phương hướng.

Giá như không nhìn thấy thì tốt biết bao, như vậy bọn họ vẫn có thể thoải mái bước tiếp. Cười trừ cho qua mọi tin đồn tạp nham, cần gì để ý là thật hay giả, chỉ cần người kia còn ở bên mình là đủ rồi. Thế nhưng chính mắt trông thấy vẫn thật khó nuốt, mùi vị con mẹ nó thật muốn nôn ọe.

Trước kia mỗi lần Diệu Dương gây chuyện lộn xộn, Trần Thạc đều tỏ ra cực kỳ bình thản! Nếu đó là do anh đóng kịch, thì Diệu Dương buộc phải khâm phục sức kiềm chế của anh cao hơn mình rất nhiều. Nhớ lại những chuyện xảy ra trong quá khứ, Diệu Dương không biết nên giận chính mình hay giận Trần Thạc nữa.

Diệu Dương đâu có ngờ, báo ứng lại đến nhanh như vậy. Cô gái Giang Hải Lam này, Trần Thạc vẫn hết lòng ủng hộ, chứng tỏ cô ta cũng là loại giỏi mua chuộc lòng người.

Diệu Dương không muốn hẹp hòi đi đấu đá với một người phụ nữ, nhưng khó chịu vẫn cứ khó chịu, dám động đến người yêu của Trịnh Diệu Dương này thì phải xem năng lực cô nàng được đến đâu.

Ngày hôm đó, Trần Thạc vẫn không gặp được Trịnh Diệu Dương, đến lúc trở về văn phòng rồi cũng định gọi hỏi rõ xem là chuyện gì, nhưng không cách nào liên hệ được. Tối đến cũng không thấy Diệu Dương về nhà, Trần Thạc không khỏi hoang mang. Anh thật sự không yên lòng với sự xa cách khó hiểu này.

Tối ngày hôm sau, anh vẫn đúng hẹn đến đón Giang Hải Lam tới buổi tiệc của bạn cô ở Shangri-La. Có lẽ đêm đó tâm trạng Trần Thạc rất tệ, nên anh đã uống hơi quá chén.

Nhờ sự xuất hiện của Trần Thạc mà Giang Hải Lam cực kỳ tỏa sáng trong suốt buổi tiệc, cô kéo tay anh cùng khiêu vũ giữa những tiết tấu dìu dặt, Hải Lam khẽ tựa đầu vào vai Trần Thạc, ôm cổ anh nhảy thật chậm, cả cơ thể cường tráng lẫn thân nhiệt ấm áp từ anh đều khiến cô say mê.

Nhưng bản nhạc này lại khiến lòng cô thêm chua xót, nghĩ đến hi vọng mong manh cùng với Trần Thạc, cô cảm thấy bất lực vô cùng. Vì sao không thể nắm bắt được người đàn ông này? Trừ khi anh đã có tình nhân rồi. Nhưng, ai có thể may mắn như vậy? Cô mãi mãi không thể nào biết được.

Trần Thạc uống quá chén, phân nửa vì chính lòng anh, nửa còn lại là do bên ngoài tác động. Chẳng hiểu vì sao, đêm đó đổ xúc xắc, anh luôn thua, thua rồi bị phạt rượu, mà anh lại coi đó là cơ hội tốt để tự trừng phạt mình.

Trần Thạc không nhớ rõ mình được đưa về phòng khách sạn bằng cách nào, anh chỉ ngửi thấy mùi nước hoa thoang thoảng tỏa ra từ người Hải Lam. Đầu óc mụ mị, say mèm như chết, thật rất khó coi. Đã lâu lắm rồi anh không buông thả đến vậy.

Anh tê liệt ngã vật xuống giường, muốn ngủ ngay lập tức, nhưng cánh tay trái lại bị đè nặng, đầu ngón tay quơ vào một mớ tóc mềm mại. Đối phương rướn sang, áp đôi môi thơm mát lên môi anh, đầu lưỡi bị vị cồn ngấm cho tê dại, thần kinh nhói lên từng hồi, hô hấp bắt đầu gấp gáp, cơ thể dán chặt lấy người đang uyển chuyển cầu hoan, tim Trần Thạc dần dần rối loạn, nhưng anh căm ghét đầu óc của chính mình sao vẫn còn đủ tỉnh táo để suy xét.

Sao không để cho anh bất tỉnh nhân sự, để anh không phải nhìn vào cặp mắt đối phương. Cho dù đến tận lúc này, anh vẫn có thể nhận ra người này không phải Trịnh Diệu Dương.

Làm tình cùng một người không phải Diệu Dương, thực sự không có gì không ổn. Giống như hầu hết đàn ông trăng hoa khác, anh có thể chơi trò này bất cứ lúc nào, thế nhưng, cái gì khiến anh không thể cho phép chính mình? Anh đột nhiên nhớ nhung sự vuốt ve của Diệu Dương, cùng thứ khoái cảm tựa như bùng nổ.

Ngực Trần Thạc đột ngột trào lên nỗi chua xót, anh buông thõng cánh tay, hai mắt từ từ nhắm lại…

Sáng sớm hôm sau, Trần Thạc bưng đầu tỉnh dậy trên giường, anh không nhớ được mình có làm gì quái đản hay không, chỉ biết lúc đó trên người còn mỗi chiếc quần lót, trong khi toàn thân thì trần như nhộng vùi mình trong chăn.

Giang Hải Lam khoác áo choàng tắm của khách sạn ngồi xuống bên cạnh anh, tay cầm điếu thuốc lá, dáng điệu hút thuốc toát ra vẻ xinh đẹp chán chường.

“Đêm qua anh say.” Cô cười mệt mỏi với anh.

Trần Thạc không đáp, chỉ nhìn chằm chằm cô hồi lâu, sau đó chống người ngồi dậyrời khỏi giường, đến chỗ sô pha lấy quần áo mặc lại cho chỉnh tề.

Hải Lam ở sau lưng anh, ngắm nhìn thân thể hoàn mỹ của anh, quan sát anh thực hiện một loạt động tác mặc quần áo nhanh nhẹn mà lịch lãm.

Từ đầu tới cuối Trần Thạc không hề mở miệng, mãi cho đến khi anh chuẩn bị rời khỏi phòng, Giang Hải Lam mới đột ngột gọi giật lại.

“Trần Thạc!”

Anh dừng bước, quay lại nhìn cô, giọng nói có chút khàn khàn, là di chứng do cơn say để lại: “Anh tưởng rằng anh sẽ yêu em, nhưng thực sự thì anh không thể yêu thêm bất cứ ai khác nữa. Xin lỗi!”

Cánh cửa phòng mở ra rồi khép lại, Hải Lam tiếp tục hút thuốc, thế giới vẫn không thiếu người cô đơn.

Lòng cô hơi lạnh lẽo, cho đến khi đầu ngón tay bị tàn thuốc rơi trúng, cô mới sực tỉnh, theo bản năng rút tay về, tàn thuốc rơi xuống thảm, cháy xém thành một vệt tròn ảm đạm.

Trần Thạc bước ra khỏi thang máy, đầu óc vẫn mơ hồ. Đến khi anh đi qua sảnh khách sạn đến lối ra, thì đột nhiên một bóng người quen thuộc đập thẳng vào mắt.

Sóng mắt âm thầm giao nhau, không gian tựa như ngừng lại, lồng ngực có cảm giác căng ra vô tận, cuối cùng nổ tung, phá tan lý trí anh thành từng mảnh nhỏ. Trịnh Diệu Dương…

Trong một thoáng rất nhỏ, Trần Thạc đọc được sự yếu đuối từ đôi mắt người kia, như thể đã đánh mất thứ gì quan trọng lắm, là hoang mang, là chấp nhất, là dây dưa, là đau khổ. Sự ăn ý hình thành sau bao năm ở chung khiến họ có thể dễ dàng thấu hiểu những gì ẩn chứa trong đôi mắt đối phương. Nếu có một trăm lý do chặt đứt sợi dây liên kết giữa họ, thì họ cũng có thể dùng lòng tự tôn gấp trăm lần để hàn gắn lại từ đầu.

Bí mật sơ suất bị tiết lộ, một hành động đáng trách, sự ngụy trang giả tạo, hết thảy những thứ trần tục này đều không được phép làm nhiễu loạn thế giới của một người đàn ông.

Anh lén đi ngoại tình, giờ lại bằng lòng chịu phạt? Diệu Dương bắt được anh lần này, nhưng không có nghĩa thắng được anh mãi mãi.

Trịnh Diệu Dương biết mình thắng được Trần Thạc, nhưng không thắng nổi tự do của anh, anh muốn đi đâu, muốn hẹn hò cùng ai, muốn qua đêm nơi nào… đều không ai can thiệp được.

Suốt đêm qua, Diệu Dương giống hệt một thằng đần ngồi lỳ dưới sảnh khách sạn, mặc cho những ký ức điên cuồng gặm nhấm lý trí. Trần Thạc chính là một thứ thuốc phiện, cai không được, chỉ còn đường tiếp tục sa vào trầm luân.

Bản thân Diệu Dương hiểu điều đó.

Diệu Dương đứng lên, bước về phía anh, tia tối tăm trong đáy mắt dần tan biến, cho đến khi hoàn toàn bị thay thế bởi ngọn lửa đố kỵ trần trụi cháy tràn. Trần Thạc nghe giọng người kia hung hăng gầm ghè: “Hôm nay đừng nói gì với tôi hết, giờ tôi không muốn nghe anh giải thích. Còn nữa, dự án với Thâm Lam tự tay tôi sẽ xử lý. Ngày mai, không, ngay chiều nay, tôi sẽ bảo Nina điều xe riêng đưa người của Thâm Lam về Thâm Quyến.” Dứt lời người đó lập tức quay lưng bỏ ra khỏi sảnh.

Trần Thạc khẽ than một tiếng, theo sát phía sau.

Chập tối hôm đó, di động của Trần Thạc nhận được một tin nhắn:

“Tối qua, em nghe được anh gọi tên một người trước khi thiếp đi, thế là em đã hiểu tại sao mình thất bại thảm hại đến thế… Thật ra đêm qua, giữa chúng ta không hề có gì cả, chỉ là mấy chiêu trò của em để anh phải hiểu lầm rồi áy náy mà thôi. Nhưng đúng là em đã phí công rồi nhỉ? Hi vọng anh tha thứ cho sự bốc đồng của em, mong rằng lần sau gặp lại, chúng ta vẫn còn là bạn.”

Hết phiên ngoại


Vui lòng click vào dấu mũi tên để lùi hoặc sang chương kế tiếp