VA CHẠM - CUỐN TỤC

Phiên ngoại: Ngoại tình (phần 3)

trước
tiếp

VA CHẠM – CUỐN TỤC

Tác gi: Hiu Xuân

Người dch: Tàng Thư Quán

Phiên ngoại: Ngoại tình (phần 3)

Ngay sau khi nhận ra mình vừa trải qua những cơn sóng tình dập dềnh cuồng nhiệt, Diệu Dương cúi người kéo Trần Thạc dậy, ra sức ghì lấy cổ anh, chiếm cứ đôi môi anh, đuổi theo đầu lưỡi ma quái của anh. Một tay Diệu Dương đỡ lấy thắt lưng Trần Thạc, một tay lần xuống nơi bí ẩn khiến mình bao phen mất hồn, bắt đầu ve vuốt vỗ về, khiến cho đôi bên gần như chìm sâu vào vực thẳm nhục dục. Trần Thạc không ngừng điều chỉnh nhịp thở, cho đến khi bàn tay Diệu Dương đỡ thắt lưng anh bắt đầu kiểm soát từng tiết tấu, khiến anh mất phương hướng hoàn toàn.

Luồng kích thích từ phía sau quá mãnh liệt, Trần Thạc rên rỉ đẩy ra, nhưng chỉ đổi lấy sự đòi hỏi càng thêm ngang ngược, ngay trong khoảnh khắc anh muốn lách người thoát khỏi, Diệu Dương đã vọt tới.

“A…”

“Trần Thạc, ngày mai phải ở đây… chỗ nào, a, cũng không được đi.” Mệnh lệnh đứt quãng của Diệu Dương khiến Trần Thạc dở khóc dở cười.

Tiếp xúc giữa hai người các lúc càng chặt chẽ, mỗi một lần thúc tới đều dẫn tới khoái cảm lớn lao, sự nhẫn nại lẫn đón nhận của Trần Thạc đã trở thành đỉnh điểm mà Diệu Dương chiếm được giữa biển tình dào dạt. Sự điên cuồng này chỉ vì riêng anh mà có, Trịnh Diệu Dương luôn dung túng cho bản thân mình tiếp cận Trần Thạc chặt chẽ hơn.

Cái tên Trần Thạc giống như một thứ thần chú ma quỷ, khiến Diệu Dương mãi mãi không thoát ra được, mà điều đáng thương chính là, bản thân người đàn ông này cũng chưa bao giờ muốn thoát ra, cuộc đời đã bị tròng thêm xiềng xích ái tình, Trịnh Diệu Dương lại hoàn toàn cam tâm đón nhận.

Sau một giây thất thần, Diệu Dương bắt đầu tiến công đầy kỹ xảo, Trần Thạc chợt động tình, nhớ nhung dần lắng xuống đáy lòng, khóe mắt ngấn lệ , miệng hét lên không thể nào khống chế: “A! Diệu Dương… Trịnh Diệu Dương!”

Người kia cũng vì tiếng hét ấy mà càng thêm ngây ngất, cơ thể nóng rực sôi trào, gắt gao hưởng thụ sự mê hoặc chỉ tỏa ra từ mình Trần Thạc, kiểm soát trọn vẹn từng tia lý trí của đối phương.

Trịnh Diệu Dương đã từng ngông cuồng muốn chạm nơi sâu nhất trong linh hồn Trần Thạc, giam giữ anh vĩnh viễn, muốn làm anh tê dại, chiếm lĩnh anh, nuốt trọn anh, để anh hoàn toàn mất hết tự do, như vậy mới không khiến bất luận kẻ nào dám mơ tưởng động đến tình yêu của một mình Trịnh Diệu Dương này.

Mỗi lần sắp đạt đến cao trào, khát khao độc chiếm đến gần như bệnh hoạn ấy lại khiến Diệu Dương giật mình, cho đến thời khắc hai cực giao hòa, lại trông thấy hình ảnh chính mình cấp thiết mà xa lạ, chỉ có một mình Trần Thạc mới có thể ép mình trở lại nguyên hình.

Những ký ức mỗi lần thân thể giao thoa cũng không thể trấn an sự cảnh giác khi người đàn ông dốc cả lòng thành, thời gian không thể dừng lại, cho nên mối quan hệ giữa họ cũng không thể an toàn.

Vì thế khoảnh khắc này, coi như mãi mãi.

Đôi bên cùng lên tới đỉnh điểm giữa cuộc đối kháng không mệt mỏi, quấn riết si cuồng, môi lưỡi hung bạo, tri giác toàn thân đều bị đánh thức, khi dịu dàng khi tàn khốc, cho tới lúc sắp đến rìa tan vỡ, dịch lỏng thấm vào da thịt, tan ra giữa nơi sâu thẳm ướt át, nuốt trọn từng tiếng gầm gừ lẩn khuất, cả người co quắp vì khoái cảm tột cùng, hai bên gần như chết lặng rồi lại một lần nữa trầm mình giữa biển tình.

Khi Trần Thạc mê mẩn bị kéo vào phòng ngủ nằm vật xuống giường, Diệu Dương lập tức chồm lên lưng anh như một chú chó lớn xác, giọng điệu còn gầm gừ hung hăng.

“Tôi nói ngày mai anh không được đi đâu hết, là nói nghiêm túc đấy.” Gần đây anh bắt đầu… khiến tôi… lo lắng, Diệu Dương thầm thêm một câu than thở trong lòng.

“Cậu đừng có nói đùa, ngày mai tôi có hẹn với khách hàng.”

“Tôi không phải sếp anh à? Anh coi lời tôi như gió thoảng qua tai?” Diệu Dương vờ nổi cáu, vòng tay ôm cứng lấy cổ Trần Thạc.

“Tôi bận thật đấy, cậu đừng có làm loạn.”

“Anh vừa khoái như vậy, không phải muốn mai làm với tôi cả ngày chứ?”

“Câm ngay!”

Chỉ có chuyện này mới khiến cho Trần Thạc xấu hổ, Diệu Dương gian kế thành công còn nhếch miệng cười tà: “Kỹ thuật của tôi tiến bộ lắm đúng không?”

Trần Thạc bật cười, vơ gối đập vào lưng người kia: “Câm ngay!”

 

Hai ngày trôi qua, Giang Hải Lam vẫn liên lạc được với Trần Thạc, nhưng không thể gặp mặt anh, thậm chí cả hội thảo chuyên đề ở Trụ Phong cũng không thấy anh tham gia, chỉ có thư ký riêng đến tóm tắt.

Giang Hải Lam không hiểu vì sao mới hôm trước hai người còn thân mật vậy, sáng hôm sau đã xa cách được ngay. Trực giác phụ nữ đã mách bảo cô có thể nắm chắc đến bảy phần trong chuyện tình nhập nhằng này, lại chẳng ngờ người đàn ông ấy giữa chừng bẻ hướng. Nếu đây không phải chiêu lạt mềm buộc chặt của cao thủ tình trường, vậy thì nghĩa là cô đã tự mình đa tình sao? Nhưng chuyện thế này trước nay chưa từng có.

Để xác định không phải mình đã đoán nhầm, lại thêm quá lâu chưa từng để ý đến một người đàn ông như vậy, còn gần tới mức không cách nào thoát ra, Hải Lam không thể chờ đợi thêm nữa.

Tuy lý trí vẫn luôn mách bảo cô phải tránh nảy sinh tình cảm với đối tác nam trong quá trình làm việc, để khỏi ảnh hưởng đến chuyện làm ăn, nhưng Trần Thạc là trường hợp đặc biệt. Anh điển trai, thông minh, già dặn, lại nhạy cảm khác thường, nếu đánh mất một đối tượng lý tưởng như vậy thì thật có lỗi với chính mình. Hải Lam không muốn do dự thêm nữa, chắc chắn sẽ chẳng ai thông cảm cho cô nếu để người khác nhanh chân giành trước, còn mình phải ôm nỗi tiếc hận cả đời.

“Trần Thạc, chiều nay anh rảnh không? Em có một số việc muốn trao đổi trực tiếp với anh, đây là phương án bí mật, em không yên tâm.”

“Hở… được thôi. Ba rưỡi, gặp nhau ở quán cà phê mới mở phía Nam tòa nhà Trụ Phong nhé, anh chỉ có một tiếng thôi.”

“Không sao hết, lát gặp nhé.”

Giọng Trần Thạc nghe rất ôn hòa, có cảm giác như đang giải quyết công việc, thế này đối với Giang Hải Lam cực kỳ nhạy cảm mà nói lại không phải là tín hiệu đáng mừng. Cô không hiểu mình đã làm sai chỗ nào, rõ ràng hôm đó đi Disneyland về, hai người còn rất vui vẻ, cớ gì mới có hai ngày đã xem cô như đối tác bình thường? Hải Lam cực kỳ khó chịu.

Nhưng Giang Hải Lam dù sao cũng là một người phụ nữ mạnh mẽ, mỗi lần ra sân đều cực kỳ tự tin, Hôm nay cô mặc một chiếc sơ mi trắng và quần kaki sọc, son môi nhạt màu tự nhiên, chân đi giày đế nhưng vẫn không ảnh hưởng đến vóc người cao gầy duyên dáng.

Cô vừa vào cửa đã có quá nửa số đàn ông trong quán cà phê quay đầu nhìn theo. Cái cổ thon dài, sống lưng thẳng tắp, làn da trắng mịn nơi cần cổ khiến cho bất cứ ai cũng phải mơ màng, cô nhẹ nhàng bước tới ngồi vào một chỗ cạnh cửa sổ.

Hải Lam tới sớm nửa giờ đồng hồ, cô không hề ngại đợi Trần Thạc, dù trở lại thời thiếu nữ trước kia, cô vẫn tình nguyện ngồi đợi một người đàn ông như vậy cho đến ngày tận thế.

Trần Thạc bước vào cũng khá bắt mắt, có lẽ vì toàn thân anh mặc cả bộ đồ trắng hiếm thấy, áo thể thao cổ bẻ vừa vặn, chân dài khỏe khoắn phong độ khác thường, anh gỡ chiếc kính râm màu trà xuống, nhìn thấy Giang Hải Lam đang ngồi gần cửa sổ.

“Thật ngại quá, sáng nay anh đi đánh golf với khách hàng, không kịp thay đồ.” Anh ngồi xuống, gọi một tách mocha.

Thái độ của anh rất tự nhiên, không thấy có chút khác thường nào, nhưng Hải Lam biết anh đã bắt đầu cố ý coi cô như người bình thường. Cô hơi chán nản, không muốn linh cảm biến thành sự thật. Cô mỉm cười lấy cặp tư liệu, cùng anh bàn công việc để giảm bớt không khí thiếu tự nhiên.

Bàn bạc đến khi còn chừng mười phút, Giang Hải Lam mới xếp giấy tờ lại, chuyển qua nói chuyện cá nhân.

“Hôm trước đi thăm văn phòng đại boss, hơn trăm mét vuông cửa kính sát sàn, nhìn thấy rõ cảnh biển, lúc ấy em mới biết thế nào là có tiền có quyền.”

Nghe được lời bình luận như vậy về Trịnh Diệu Dương, Trần Thạc không khỏi nhướn mày: “Em cũng coi như nữ doanh nhân thành đạt rồi, cần gì phải để ý có được ngồi văn phòng xa xỉ hay không.”

“Em sao có thể thành đạt được đến như vậy chứ?” Hải Lam cười khanh khách, không khác gì một cô nữ sinh: “Có điều, có người bảo em hợp tác phát triển ở Hồng Kông, anh thấy sao?”

Trần Thạc hơi ngạc nhiên, lập tức đáp: “Hồng Kông là một nồi thập cẩm, dám ở lại là có thể sinh tồn.”

Không nghe được câu trả lời như ý, Hải Lam có vẻ hụt hẫng: “Hồng Kông tốt thì tốt thật, nhưng không tiện làm bánh hạt dẻ và bít tết sốt tiêu, cứ tiếp tục tối mắt tối mũi thế này thì tay nghề em sẽ hỏng hết cả.”

Anh làm như không hiểu, chỉ khen: “Xem ra nội trợ là tài năng trời sinh rồi.”

“Phải có đối tượng cùng vào bếp với em mới được, nếu không tay nghề nấu nướng có ích gì đâu.”

“Đối tượng như vậy cũng chẳng khó tìm.”

“Xa tận chân trời, gần ngay trước mắt.”

Trần Thạc vô thức ngồi thẳng lại: “Hải Lam, anh… không phải đối tượng lý tưởng của em.”

Hải Lam cầm muỗng khẽ khuấy tách cà phê, mỉm cười: “Ý anh là, em đã hiểu lầm sao?”

Trần Thạc lẳng lặng lắc đầu: “Chỉ là không phù hợp.”

“Trừ phi anh đã có vợ, nếu không em sẽ không lùi bước đâu.”

“Hải Lam, chúng ta vẫn đang trong giai đoạn hợp tác, không nên để tình cảm riêng ảnh hưởng đến công việc.”

“Chính là vì anh luôn công tư rạch ròi, đợi đến khi hợp tác xong rồi, chúng ta sẽ nhanh chóng mỗi người mỗi ngả, bảo em tiếc nuối quay về em không cam lòng đâu.”

Nói đến mức này rồi, Trần Thạc đã không thể ậm ừ cho qua chuyện nữa, anh biết mình sai ở đâu, anh đã cho cô ấy quá nhiều tín hiệu không cần thiết, Giang Hải Lam không hề hiểu lầm, chỉ là anh đã đổi ý. Anh xiêu lòng vì phong cách của Hải Lam, nhưng không muốn hi sinh mối quan hệ với Trịnh Diệu Dương. Quỷ tha ma bắt, anh chưa bao giờ nghĩ đến chuyện hi sinh Trịnh Diệu Dương để thỏa mãn bất cứ ham muốn cá nhân nào của một gã đàn ông.

“Nói em biết, em còn hi vọng không? Dù chỉ là một chút thôi cũng được.” Hải Lam nắm tay Trần Thạc, khẩn thiết nói: “Anh coi em là loại phụ nữ gì? Thế nào cũng được, em không giận đâu. Là thoáng rung động cũng tốt, tình một đêm cũng được, nói cho em biết đi, anh đã từng xem em như một người phụ nữ có thể hấp dẫn anh, không đúng sao?”

“Anh không có mong muốn phát triển mối quan hệ lâu dài với em.” Trần Thạc suy nghĩ chốc lát rồi trả lời dứt khoát.

Hải Lam nhắm mắt lại, cố không để bật ra tiếng chửi thề. Cô thật không ngờ chuyện lại khó khăn đến mức này, còn nữa, cô hận sự thẳng thắn của anh.

Hải Lam tiếc nuối thở dài: “Có nhiều lúc em nghĩ anh đam mê công việc hơn cả tình yêu.”

Thật kỳ lạ, Trịnh Diệu Dương đôi khi cũng nói như vậy, nếu Giang Hải Lam trở thành hồng nhan tri kỷ mới của anh, anh có nên báo cho Diệu Dương biết không nhỉ, thật là một vấn đề chết tiệt.

Thấy Trần Thạc còn đang xuất thần, Hải Lam nói tiếp: “Đại boss đối đãi với anh thế nào mà anh lại trung thành đến vậy?”

“Đây là nguyên tắc.”

“Kiếm cớ!”

Trịnh Diệu Dương vẫn là đề tài cấm kỵ giữa hai người họ, vì ngại địa vị đặc biệt của người kia mà Giang Hải Lam không thể thoải mái nói đến hay gợi chuyện để Trần Thạc kể ra được, còn lý do mà Trần Thạc không nhắc đến Diệu Dương thì đương nhiên anh hết sức rõ ràng.

“Hải Lam, chúng ta chỉ có thể là bạn bè.”

“Em không có bạn nào như vậy, cũng không thích kết bạn với người khác giới.” Hải Lam cười khổ tự giễu: “Anh nhất định đang nghĩ, rốt cuộc cô gái này làm cách nào mà thành công vậy? Dựa dẫm vào các mối quan hệ nam nữ phù phiếm được lý tưởng hóa ư?”

Trần Thạc lại có vẻ hiểu được lời nói của cô, anh mỉm cười hỏi: “Ừ nhỉ, làm sao em thành công vậy?”

Hải Lam khoanh tay: “Bán rẻ nhan sắc, khom lưng uốn gối. Đàn ông các anh không phải đều đánh giá những người phụ nữ thành công như bọn em theo cách đó sao?”

“Không, em không giống những người khác.”

“Nhưng vẫn không giành được người đàn ông tốt cho mình.” Cô phất tay: “Bỏ đi, tối mai một người bạn học của em ở Hồng Kông có tổ chức tiệc khiêu vũ tư nhân tại Shangri-La, em mời anh đi cùng được chứ? Coi như là… món quà hữu nghị, được không?”

“Tối mai anh sẽ tới Văn Hoa đón em.”

Chia tay Giang Hải Lam được nửa tiếng, Trần Thạc vào thang máy lên thẳng mà đến cửa phòng làm việc của Trịnh Diệu Dương, thư ký mới tới tên là Nina vội vàng ngăn anh lại.

“Tổng giám đốc! Chủ tịch đang nổi giận trong đó, em thấy tốt nhất anh đừng vào vội…”

Trần Thạc nghe cô nói vậy không khỏi mỉm cười: “Zoe và Amanda đang ở trong đúng không?”

Zoe là giám đốc Marketing, còn Amanda là trưởng phòng bán hàng, mấy hôm trước bọn họ mới làm hỏng một đơn hàng lớn với đối tác nước ngoài, sắp tới chắc khó mà sống yên được. Mọi người đều biết, mặc dù Trịnh Diệu Dương rất hào phóng với cấp dưới, nhưng nếu người đó không hết mình vì công việc thì khó mà yên nổi.

Nina thấy Trần Thạc mỉm cười với mình thì không khỏi đỏ mặt, cô mới lên đây làm việc được nửa tháng, mọi việc vẫn còn khá lúng túng. Cô bộc lộ tài năng giữa cả trăm ứng cử viên mới giành được vị trí thư ký thân cận bên cạnh đại boss, khiến đồng nghiệp ghen tị muốn chết, vì vậy Nina không thể có chút sơ sót nào được.

Lúc này, có thể đứng gần như vậy ngắm nhìn vị tổng giám đốc Trần Thạc được phái nữ toàn công ty ngưỡng mộ thật là cơ hội ngàn năm có một, Nina đã nghe danh anh từ lâu, nhưng đến lúc đối diện nhìn nụ cười của anh, thực sự lực sát thương còn mãnh liệt hơn nhiều so với dự đoán.


Vui lòng click vào dấu mũi tên để lùi hoặc sang chương kế tiếp