VA CHẠM - CUỐN TỤC

Chương 31

trước
tiếp

VA CHẠM – CUỐN TỤC

Tác gi: Hiu Xuân

Người dch: Tàng Thư Quán

Tôi ngắt máy rồi quay lại đuổi theo đám đông, vừa ra khỏi cao ốc Thành Nghiệp đã thấy vô số đèn máy ảnh chớp nhoáng liên hồi, mấy phóng viên nữ ùa lên vây lấy chúng tôi, có hai người gần như dán vào người Trịnh Diệu Dương, các câu phỏng vấn có vẻ đã chẳng còn liên quan gì đến kinh doanh, nói liên hồi đến líu cả lưỡi, xem ra tiệc mừng tối nay còn phiền lắm đây.

Đang cười khổ định âm thầm thoát thân thì mấy chục cái micro đã chìa ra trước mặt tôi. Trịnh Diệu Dương quay lại ngẩng lên nhìn tôi đang đứng trên bậc thềm, mỉm cười với tôi, nụ cười vừa khí phách hiên ngang lại vừa dịu dàng sâu lắng. Thật không ngờ bức ảnh đầu trang tin ngày hôm sau lại chính là hình chụp chúng tôi đứng ở trên dưới bậc thềm cách cả đám đông nhìn nhau mỉm cười.

Để chúc mừng hội đồng quản trị mới của tập đoàn Thành Nghiệp, tiệc mừng đã được ấn định vào tám giờ tối ngày thứ hai tại hội trường sang trọng nhất của công ty, một bữa đại tiệc Champagne trọng thể như vậy tốn kém không ít sức lực, có điều thiệp mời vừa gửi đi, chúng tôi đã nhận được phản hồi tích cực ngay trong ngày hôm đó, có lẽ tất cả mọi người đều muốn tìm hiểu thực hư về ban lãnh đạo mới chúng tôi.

Tiệc rượu vừa để tạo thanh thế cho Thành Nghiệp, đồng thời cũng là cơ hội lý tưởng để Trụ Phong mở rộng danh tiếng ra nước ngoài. Hai ngày nay, gần như mọi tờ báo tài chính kinh tế đều đăng tin về cuộc nội chiến trong tập đoàn có ảnh hưởng lớn thế nào với cộng đồng người Hoa, thành ra uy tín của ban lãnh đạo mới đã được khuếch trương rất nhiều.

Sau những cuộc trao đổi chính thức với giới truyền thông, mỗi ngày chúng tôi vẫn phải tiếp rất nhiều lượt phỏng vấn, mà tôi, với tư cách là đại diện của Trụ Phong, cũng được nâng cao danh tiếng. Không còn ai dám trắng trợn chê trách vị trí cổ đông cấp một của tôi, còn Trịnh Diệu Dương cũng đã trở thành vị chủ tịch trẻ tuổi nhất trong lịch sử Thành Nghiệp, thật sự bước lên cầm quyền.

“Chu đáo” nhất trong hai ngày này vẫn là K, bây giờ tôi mới biết khả năng hành hạ người khác của cô ấy cũng không hề kém năng lực tư duy và tài hùng biện. Mới sáng sớm, cô ấy đã dẫn theo hai người xông thẳng vào phòng khách sạn chúng tôi nghỉ lại hôm trước, cả vệ sĩ cũng không cản nổi cô ấy.

“Hai vị dậy rồi chứ?” K cất cao giọng hỏi lấy lệ bên ngoài phòng ngủ.

Trịnh Diệu Dương đẩy cửa nhà vệ sinh thò đầu ra chửi thề một tiếng rồi ra hiệu cho tôi đang đứng mặc áo.

“Cậu chắc chắn đã thanh toán phí luật sư cho họ rồi đấy chứ?”

Cậu ấy ngái ngủ cào tóc: “Phụ nữ để anh đối phó.”

Tôi bật cười ra mở cửa.

“Ấy, chào buổi sáng!” Tinh thần tiểu thư K rất tốt, mặt mày hăng hái vô cùng.

“Chào buổi sáng.” Tôi ngẩng đầu nhìn đồng hồ, còn sớm chán, mới có bảy giờ mười lăm.

K tỉnh bơ giới thiệu hai người một nam một nữ bên cạnh: “Đây là Joey và Annie, bọn họ là chuyên gia tạo mẫu cao cấp tôi mời từ Pháp sang đó.”

Tôi hơi ngớ người: “Nghĩa là…”

“Hôm nay họ sẽ phục vụ hai vị.” K cười vô cùng chính trực, khiến tôi chẳng biết từ chối ra sao, “OK, tin tôi đi, hôm nay các anh cần đến Joey và Annie đấy, hình tượng đêm nay cần phải hoàn hảo nhất mới được.”

“Hình tượng của chúng tôi vẫn rất ổn mà.” Cho phép tôi được đưa ra một lời bình luận đúng đắn về hình tượng trước công chúng của tôi và Trịnh Diệu Dương.

K đẩy tôi ra, dẫn hai “chuyên gia” lách mình vào trong, trông thấy chăn gối bừa bộn trên giường, cô nàng nhếch khóe miệng quay lại nhìn tôi: “Họ đã đem lễ phục từ Paris sang, đảm bảo phù hợp với phong cách của hai vị. Đêm nay biểu diễn ngay trên sân nhà, ít nhất cũng có đến mười sáu mười bảy đơn vị truyền thông lũ lượt kéo đến, rồi hai vị sẽ bị vây kín giữa ánh đèn, cho nên nhất định phải chuẩn bị sẵn sàng mới được. Cố vấn GT tình nguyện phụng sự hai vị lần cuối cùng này.”

“K, ý cô là, cô biết rõ số đo của tôi và Trịnh Diệu Dương, hơn nữa còn đặt may lễ phục từ mấy ngày trước rồi hả?”

“Anh muốn trách khả năng dự đoán của tôi quá chuẩn sao? Thật ngại quá, đây là bệnh nghề nghiệp mà.” Cô ấy cười nói: “Số đo ba vòng, chiều cao, cân nặng, GT coi trọng sự chính xác, thông tin của thân chủ, chúng tôi rõ hơn ai hết. Có điều phải nói thật, số đo của hai vị chuẩn quá đáng đấy, thật dễ khiêu khích người ta phạm tội mà.”

Tôi ngại ngùng giơ tay ra hiệu đầu hàng.

Annie nhìn quanh một vòng: “Còn một vai nam chính đẳng cấp đâu rồi nhỉ? Tôi thấy, chúng ta rất cần sự hợp tác của anh ấy.”

“Mọi người có thể ra phòng khách chờ một lát, cậu ấy sẽ ra ngay.” Khách sạn đã đưa bữa sáng đến, tôi cũng có quyền được ăn no rồi mới lãnh án chứ.

Có điều những cuộc gặp chớp nhoáng ngay tại chỗ trong buổi chiều hôm đó đã phá vỡ lịch trình vạch sẵn của chúng tôi, đến khi Diệu Dương đối phó xong mấy tay khó chơi trong hội đồng quản trị, trông cậu ấy đã mệt mỏi rã rời.

Chúng tôi quay về thay lễ phục, ngồi lên ghế sau xe đến tiệc rượu, tôi mới đặt tay lên tay cậu ấy: “Đám cổ đông đó khó dàn xếp lắm à?”

“Cũng may không để anh đứng ra, nếu không anh cũng rã rời luôn.” Cậu ấy lật mu bàn tay đan vào những ngón tay tôi: “Ông già gọi ba cú điện thoại qua đây cũng không thể khiến đám ấy im miệng được.”

“Cậu đã tỏ rõ bản lĩnh nên họ đều hiểu nếu giờ không ghìm lại thì sau này khó có cơ hội khống chế cậu nữa.” Để đề phòng sau này Nghiêm thị còn tung đòn phản công, chúng tôi còn phải chuẩn bị nhiều thứ, trong khi đám cổ đông cứng đầu vẫn đang xếp Trịnh Diệu Dương vào “đối tượng thử thách”.

“Anh bảo chừng nào chúng ta mới nghỉ phép được đây?”

Tôi cười: “Trong khoảng thời gian ngắn thì cậu vẫn nên gạt sang một bên đi, không có hi vọng đâu.”

“Tại sao chúng ta ở bên nhau cứ không ngừng gặp phiền phức nhỉ?”

“Câu này tôi cũng muốn hỏi cậu lâu rồi.” Tôi ngả người sang, vô cùng nghiêm túc nhìn vào mắt cậu ấy.

“Không có anh, có lẽ tôi không thể đi đến bây giờ.”

“Là tốt hay xấu?” Nụ cười tràn ra từ khóe môi tôi, muốn dừng cũng không dừng được.

“Tôi không biết.” Cậu ấy lắc đầu: “Hôm nay bác sĩ Lý nói với tôi, độc tố còn lại trong cơ thể tôi cơ bản đã đào thải hết rồi, sức khỏe đang hồi phục rất tốt.” Cậu ấy vẫn giữ thói quen ba ngày đi kiểm tra một lần để loại trừ tận gốc mọi vấn đề.

“Đây mới là chuyện nên chúc mừng.” Tôi nghiêng người hôn lên mặt cậu ấy, sau đó lại ngồi nghiêm chỉnh trở lại.

“Trần Thạc.” Giọng cậu ấy bình thản khác thường: “Sau khi trải qua những kiếp nạn này, dường như anh có chút thay đổi.”

“Thế nào? Không quen à?”

Cậu ấy mỉm cười đầy sâu xa: “Anh của hiện tại, thật khiến tôi không dám nhìn gần.”

“Câu này phải để tôi nói mới phải…” Còn chưa nói hết, môi tôi đã bị cậu ấy chặn lại, đầu lưỡi mạnh bạo tiến vào, đoạt lấy mọi xao động bên trong, điều khiển lý trí tôi, sóng triều trong lồng ngực bị cậu ấy khuấy động dữ dội.

Cậu ấy thở hổn hển tì trán vào tôi: “Không có anh bên cạnh, có rất nhiều việc tôi không thể làm được, anh là điểm tựa của tôi.” Cậu ấy hôn cổ tôi, dần men xuống dưới.

“Này… chúng ta cũng nên trân trọng công sức của hai nhà tạo mẫu và cả bộ lễ phục này đúng không?” Tôi kiềm chế sự kích động của chính mình, ngăn cản những cử chỉ khiêu khích đầy kỹ xảo từ cậu ấy, mà đằng trước còn có lái xe nữa chứ.

Cuối cùng cậu ấy cũng ngẩng lên sửa sang lại cổ áo cho tôi: “Sorry, anh biết đấy, trước mặt anh tôi luôn mất kiểm soát mà.”

Tôi nhìn khuôn mặt nghiêng của cậu ấy hết ba giây, bật cười: “Cảm ơn cậu hôm nay đã chính thức thừa nhận chuyện này.”

“Đừng khách sáo.”

Tiệc rượu có mới mẻ đến đâu cũng chỉ là hình thức, cả quá trình vất vả cực nhọc đổi lấy hai tiếng đồng hồ xã giao giả tạo, những người chúng tôi muốn gặp, không muốn gặp, ngày thường không thấy mặt hay luôn lượn lờ trước mắt đều chẳng còn gì mang đến ngạc nhiên.

Nhưng dẫu sao thành công vẫn rất chân thực, tất cả những người đã từng góp sức trong cuộc đời tôi và Trịnh Diệu Dương, cho đến hôm nay, lòng tôi vẫn còn cảm kích. Có thể chúng tôi quá ích kỷ, vứt bỏ quá nhiều quy củ và đạo lý, nhưng chúng tôi vẫn luôn nỗ lực khắc phục tất cả, nhiệt thành mà vội vã đối diện với mọi trắc trở trong cuộc đời. Dù cho đã từng bị sợ hãi làm chùn bước, bị bão táp quật cho ngã gục, nhưng rồi chúng tôi vẫn cứ lựa chọn tiếp tục tiến lên, bất luận thế nào cũng không ngăn nổi giọng nói khẩn thiết trong lòng. Có lẽ bởi quật cường, có lẽ bởi không chịu thất bại, chúng tôi không ngừng tranh đấu như những người đàn ông thực thụ.

Nhớ lại quãng thời gian Trịnh Diệu Dương cai nghiện, tôi mới biết mình thật sự sợ mất người đàn ông này đến thế nào. Mặc kệ theo cách gì, tôi vẫn phải thừa nhận mình sợ mất cậu ấy.

Dưới ánh đèn sân khấu, hai bộ lễ phục một đen một trắng trên người chúng tôi nổi bật chói lọi, thu hút rất nhiều ánh mắt. Bọn họ sửng sốt, tán thưởng, kinh ngạc, hoang mang, nhưng chúng tôi không còn úp mở nữa, đây là một điệu nhảy, nhưng lại không đơn thuần là một điệu nhảy. Nếu không có một người bạn nhảy thực sự phù hợp, vốn không thể nào nhảy đến say mê thế này, một sự say mê không còn kẽ hở cho bất kỳ ai chen bước, là một thể nghiệm của riêng tôi và Trịnh Diệu Dương.

Đêm nay, thuộc về chúng tôi.

 

Kết thúc

Chúng tôi quyết định nhanh chóng quay về Hồng Kông xử lý công việc của Trụ Phong, trong khi vẫn cố gắng không để ảnh hưởng đến Thành Nghiệp.

Tôi và Trịnh Diệu Dương quyết định không về cùng với nhau. Tôi đi trước hai ngày, còn cậu ấy tạm thời ở lại bố trí xong nhân sự Thành Nghiệp và bàn giao công việc rồi mới về theo.

Đến buổi trưa mấy ngày hôm sau, khi chiếc xe đón Trịnh Diệu Dương chạy vào vườn hoa, quản gia phấn khởi ra đón, cậu ấy bước xuống xe, nhạy bén ngẩng đầu nhìn tôi đang đứng dựa vào cửa sổ lầu một. Tôi thong thả giơ tay chào.

Cậu ấy đưa hành lý cho quản gia, rồi đầy vẻ bụi bặm đường dài bước lên bậc thềm vào cửa, nhanh chóng tiến tới chỗ tôi.

Tôi dang hai tay cho cậu ấy một cái ôm gặp lại: “Đi đường vui chứ?”

“Được về Hồng Kông, tôi có thể không vui sao?” Cậu ấy hôn vào vành tai tôi rồi lùi lại nhìn chiếc áo phông và đôi dép lê, có vẻ bất ngờ với phong cách ăn mặc ở nhà của tôi: “Tình hình vẫn thuận lợi, sắp xếp ổn thỏa xong là tôi bay về đây luôn, tuần sau lại qua đó lo nốt những vấn đề còn sót lại.”

Tôi hơi cau mày: “Gấp vậy à? Chỉ về được một tuần sao?”

Cậu ấy đi tới quầy bar tự rót cho mình một tách cà phê nóng rồi quay lại nhìn tôi cười bất đắc dĩ: “Có anh ở Hồng Kông, tôi mới yên tâm về Trụ Phong được.”

“Cậu cũng biết đánh giá năng lực của tôi quá nhỉ.”

“Người khác tôi chẳng thèm đánh giá.”

“Không phải chứ? Còn có một người vì chuyện của chúng ta mà gặp phiền hà đấy, Trần Cận vì lạm quyền điều động vào những việc không liên quan đến tổ chức mà đang bị cấp trên điều tra, xem ra gặp rắc rối lớn rồi.”

Chuyện này cũng nằm ngoài dự liệu của cậu ấy: “Có chuyện này sao… cần chúng ta giúp gì không?”

“Không cần, anh ấy thích tự giải quyết vấn đề.”

“Cái này thì giống anh.” Đây xem như lời bình luận chính thức đầu tiên mà Diệu Dương dành cho Trần Cận.

Đúng lúc này, tiếng bước chân dồn dập trên cầu thang cắt đứt cuộc đối thoại của chúng tôi, tôi và cậu ấy cùng nhìn lên.

“Diệu Dương, biết ngay hôm nay anh về mà!” Marlee phấn khích chạy ào xuống chào hỏi: “Em đã chuẩn bị món quà to đón anh đấy.”

Cậu ấy đưa mắt nhìn tôi như muốn hỏi, tôi làm như không thấy, cười ruồi ngồi xuống sô pha.

Marlee công bố đáp án: “Nào nào, Phì Thi, xuống ra mắt ông chủ nhà đẹp trai vô địch của mày đi!”

“Ông chủ nhà” mặt mày quái gở nhìn lên cầu thang, thì thấy một chú mèo Chinchilla lông dài dáng mập lắc lư từ trên lầu đi xuống, giữa chừng còn dừng lại cảnh giác quan sát người lạ mặt rồi kêu hai tiếng thị uy.

Marlee nhanh nhẹn phiên dịch tiếng mèo: “Nó đang nói: Emthích anh lắm đó.”

Trịnh Diệu Dương bóp trán: “Sao anh lại thấy nó như đang bảo: Liệu cái thần hồn, đừng có động vào tôi.”


Vui lòng click vào dấu mũi tên để lùi hoặc sang chương kế tiếp