VA CHẠM - CUỐN TỤC

Chương 30

trước
tiếp

VA CHẠM – CUỐN TỤC

Tác gi: Hiu Xuân

Người dch: Tàng Thư Quán

“Mày cho rằng nói vậy thì sẽ tô điểm đạo đức cho mày ạ? Mày khôn lỏi quá đấy Trịnh Diệu Dương, còn hơn cả Trương Thủ Huy nữa. Sai lầm lớn nhất của lão là gọi mày về Thành Nghiệp, để mày có cơ hội giương oai, chèn ép các cổ đông nhỏ lẻ, hống hách đến mức tiền bối như tao cũng theo không kịp. Nhưng mày đùa giỡn quá lố rồi, không ít thành viên hội đồng quản trị đã khó chịu với kiểu làm việc càn quấy của mày.”

Bản lĩnh châm chọc của Diệu Dương cũng không vừa: “Nhưng tôi tin rằng, sau khi bọn họ đã quá quen với kiểu làm việc của Nghiêm thị, thì đã miễn dịch hoàn toàn với cung cách hành xử mạnh tay của tôi rồi. Mà nói thật lòng, tôi chẳng lo hội đồng cổ đông có khó chịu gì không, vì suy cho cùng cải cách mới là tiền đề của phát triển mà.”

Lão già đã không còn khách khí nữa: “Nếu muốn đối đầu, Trụ Phong vẫn nên cẩn thận mới được, chúng mày không có cơ hội để sai lầm đâu.”

“Hành động của Nghiêm thị vẫn thường sai lầm mà, bài học còn đấy, chúng tôi tự biết rút ra thôi.” Tôi biết rõ những trò khốn nạn bọn chúng từng làm với Diệu Dương.

“Thằng lỏi, một tuần sau gặp lại trong cuộc họp bầu hội đồng quản trị, tao sẽ cho chúng mày ăn trái đắng.” Lão ta chính thức tuyên bố không còn đường hòa giải.

Diệu Dương cười đáp: “Chúng tôi vẫn luôn kính lão tôn hiền, đến lúc thích hợp, sẽ chừa cái thang cho ông trèo xuống.”

Cuộc đàm phán hoàn toàn đổ bể.

 

Một tuần sau, chúng tôi gần như ngập đầu trong công việc, sự hợp tác giữa GT và Trụ Phong ngày càng chặt chẽ, Bùi Dũng và tôi cùng phụ trách liên hệ bên ngoài và thu thập thông tin, K tìm kiếm đầu mối, Diệu Dương lần lượt xử lý mọi vật cản.

Đêm trước ngày khai chiến, tôi còn nghiên cứu tài liệu về một tập đoàn cỡ trung, đây là một ẩn số quyết định thắng bại của chúng tôi, nếu nắm được tập đoàn này, phần thắng của chúng tôi trong cuộc bầu hội đồng quản trị sẽ tăng lên rất nhiều, họ là một trong số rất ít cổ đông chưa xác định rõ thái độ.

Tôi đang cau mày đọc thông tin nội bộ GT chuyển tới thì Trịnh Diệu Dương đã cầm tách cà phê đẩy cửa đi vào. Lúc này cậu ấy đã tháo xuống vẻ ung dung điềm tĩnh ban ngày, thay bằng vẻ mặt mệt mỏi và dịu dàng mà đi tới sau lưng tôi.

Những ngón tay còn vương hơi ấm sượt qua mặt tôi: “Theo anh nghĩ, chúng ta chắc thắng mấy phần?”

“Theo K nói thì với tình hình hiện tại, xem như năm mươi năm mươi.”

“Không ngờ K cũng biết nói mấy lời thừa thãi.” Cậu ấy miễn cưỡng cười.

“Cô ấy nói đúng thực tế đấy chứ.”Tôi giơ tay úp lên bàn tay cậu ấy đang đặt trên vai mình: “Tên Lâm Kiến Minh này cân nhắc rất kỹ, không nể mặt ai hết, giờ chỉ còn cược xem hắn vừa mắt bên nào hơn thôi.”

“Thế là mình đang chơi hả?”

“Chúng ta chơi được, không phải sao?”

“Trần Thạc, nếu vỡ trận, anh phải chống cho tôi đấy.”

“Khỏi cần nghĩ ngợi, tạm thời tôi vẫn là đại diện Trụ Phong mà.”

“Tạm thời?” Cậu ấy cúi xuống khẽ cắn lên cổ tôi: “Tai tôi có nghe nhầm không vậy? Không phải mãi mãi sao?”

“Mẹ nó, cậu đứng đắn đi.” Tôi bật cười đứng dậy, lắm lúc đúng là hết cách với cậu ấy: “Hôm nay phải thức thâu đêm rồi.”

“Công việc thời vụ có cần tập trung vậy không?” Cậu ấy khoanh tay nghiêng đầu nhìn tôi.

“Sao thời buổi này lại có loại sếp như cậu nhỉ.” Tôi lắc đầu, quay người bỏ vào phòng tắm.

Nhưng cậu ấy đã sải bước tóm tay tôi lại: “Tắm siêng thế lại không cho tôi đụng vào, còn lý lẽ gì cơ chứ?”

“Ông anh nói rõ lại coi.” Tôi huých ngực cậu ấy: “Tôi đang làm con tốt thí mạng cho ông anh đấy, tốt xấu gì phải quan tâm đến đời sống khổ cực của nhân viên chứ.”

“Làm tình khổ cực lắm à?” Bản mặt cậu ấy lúc này khiến tôi rất muốn đập cho một trận.

“Tôi lo cậu khổ cực thôi.” Tôi đáp trả đầy phũ phàng, sau đó hất cậu ấy ra, đóng cửa phòng tắm.

“Nè, cho tôi hôn một cái, tôi sẽ vứt bỏ tư tưởng đen tối trong đầu.” Cậu ấy đứng ngoài lười biếng gào lên.

Nửa phút sau, tôi mở cửa ra, ôm chặt cậu ấy không một kẽ hở, cho cậu ấy một nụ hôn đủ khiến hai bên đều hít thở không thông. Cậu ấy khẽ rên rỉ, hai tay xoa nhẹ thắt lưng tôi, cánh tay siết mỗi lúc một chặt, dần dần đầu váng mắt hoa. Ngay tại khoảnh khắc sắp bùng cháy, tôi dứt khoát đẩy cậu ấy ra, một lần nữa quay vào phòng tắm.

“Nè! Có nhầm không đấy?”

Cho đến khi làn nước ấm xối khắp thân thể, hưởng thụ cảm giác thư thái hiếm có sau cả ngày dài, tôi khẽ nhếch khóe môi. Diệu Dương, chúng ta sẽ thắng!

 

Phí luật sư kếch xù không hề uổng phí, GT không hổ là GT, đến giờ chót luật sư Bùi còn lấy được một số bằng chứng từ nội bộ phe địch khiến chúng tôi hết sức lạc quan. Đêm trước ngày quyết chiến đó, chúng tôi gần như không chợp mắt, ngồi bàn luận thâu đêm suốt sáng.

Chiều hôm sau, cuộc bầu cử hội đồng quản trị có thể nói là long trời lở đất. Tất cả những công ty có vốn góp ở Thành Nghiệp đều cử đại biểu tham dự, bỏ phiếu bầu vị chủ tịch mới của tập đoàn.

Quá trình tương đối rườm rà, nếu tôi kể lại tường tận thì cũng e không mấy ai hiểu hết, nói đơn giản làmọi thủ tục được được thực hiện hết sức bài bản, luật sư đôi bên đều tung hết ngón nghề của mình. Khoảng thời gian chuẩn bị quá dài, chỉ với vài tiếng đồng hồ mà muốn giải quyết hết vấn đề có vẻ quá hấp tấp, nhưng trên thực tế, luôn cần có người vượt qua ranh giới để kết thúc cuộc chơi, không thể dây dưa mãi được.

Thời gian phát ngôn của tôi và Trịnh Diệu Dương không nhiều, đã bước vào ải cuối cùng, tất nhiên không cần gõ trống khua chiêng lớn hơn nữa, chúng tôi chỉ có thể mượn lời kẻ khác để nói ra sự thật.

Trương Thủ Huy phái luật sư cao cấp đến tham dự, đồng thời đọc thư từ chức của ông ta ngay tại đó, chính thức tuyên bố cuộc chiến bắt đầu. Luật sư đại diện các bên bắt đầu lần lượt phát biểu, tỏ rõ cuộc chiến giữa Nghiêm thị và Trụ Phong. Các cổ đông tham dự bắt đầu bày tỏ lập trường, hội đồng cổ đông tách thành hai phe, tranh chấp gay gắt.

Tỷ lệ cổ phần của Nghiêm thị không thua Trụ Phong, nhưng bọn họ cứ cắn chặt lấy vấn đề đạo đức cá nhân của tôi và Trịnh Diệu Dương không chịu nhả, cũng gây được phản ứng không nhỏ với trường phái bảo thủ. Đồng thời, Nghiêm thị cũng lớn tiếng bẻ lái và hoài nghi những lời bàn tán mạo hiểm về Trụ Phong, luật sư của họ cũng không chịu ngồi yên, hùng biện không chê vào đâu được. Phía Trụ Phong thì một mặt vẫn nhấn mạnh nguyên tắc công tư rạch ròi, mặt khác đưa ra những kế hoạch phát triển dài hạn của Thành Nghiệp để thuyết phục các cổ đông, đồng thời lấy tốc độ phát triển hiện tại của Trụ Phong để chứng minh rằng Trịnh Diệu Dương mới là người lãnh đạo phù hợp nhất.

Nghiêm thị cũng tung đòn sát thủ, khơi lại chuyện năm ngoái Trụ Phong bị tổn thất trong lĩnh vực vận chuyển đường biển gây ảnh hưởng lớn, bày tỏ thái độ “quan ngại” trước sự “hấp tấp” của Trịnh Diệu Dương.

Tiếp đó Bùi Dũng đứng lên, chỉ ra hết sức rõ ràng rằng doanh thu ba quý gần đây của Nghiêm thị đang giảm liên tục, tuyên bố điều này kém xa kỳ vọng của cổ đông, thậm chí căn cứ vào một vài tư liệu tin cậy, vấn đề phân chia lợi nhuận trong nhiều vụ giao dịch lớn mà Nghiêm thị ký kết rất không thỏa đáng, còn bị chính quyền để mắt tới.

Mục tiêu của chúng tôi là khiến những người ngồi đây tin rằng lý do khiến Nghiêm thị tích cực giành giật chiếc ghế chủ tịch Thành Nghiệp rất có thể là để dùng tài sản của Thành Nghiệp bù đắp lại những tổn thất của Nghiêm thị. Đương nhiên, luật sư Bùi không nói trắng ra như vậy, nhưng mọi người ở đó đều nghe ra, Nghiêm Đình Quân cũng đứng ngồi không yên, bộ mặt càng lúc càng đanh lại.

Nghiêm thị kiên quyết phản bác, nhưng GT đã tung ra một đòn kinh người, khiến cho quân Nghiêm thị bầm dập không dậy nổi. Đây là quân át chủ bài duy nhất của chúng tôi, khi chưa xác định chắc chắn thì vẫn không dám sử dụng. Trước ngày hôm nay, chúng tôi gần như đã nắm chắc tất cả mới dám hiên ngang xuất hiện ở chỗ này, đối mặt với mọi lời chất vấn.

Bùi Dũng thẳng thắn vạch ra sự mờ ám trong nội bộ Nghiêm thị, đó là một vụ chiếm đoạt tài sản, nhân viên tài vụ cao cấp của Nghiêm thị bị nghi ngờ sử dụng tiền của công ty cho mục đích cá nhân, thực hiện những giao dịch bất thường, biển thủ hàng trăm triệu nhân dân tệ. Tập đoàn Nghiêm thị cố tình phóng đại lợi nhuận để làm đẹp sổ sách, che giấu những gian lận về tài chính, lượng trái phiếu chuyển đổi phát hành ra nước ngoài cũng bị nghi ngờ là mua bán khống. Các nhà chức trách và ủy ban giám sát tài chính quốc gia đều đang theo dõi và thu thập bằng chứng cũng như nắm bắt những tình tiết có liên quan, chỉ cần có đầy đủ tư liệu thì chắc chắn sẽ đưa ra khởi tố. Việc này chỉ rõ, Nghiêm thị đã vướng vào rắc rối lớn.

Ba năm trở lại đây, Nghiêm thị lần lượt bắt tay với một số khách hàng mới tại Hồng Kông, doanh số tăng mạnh so với những năm trước. Bây giờ những khách hàng này đều đã bị xếp vào danh sách bị điều tra. Vốn dĩ những tập đoàn quy mô lớn bắt tay với vài mối trên chợ đen cũng không có gì là lạ, có điều chuyện này không thể để bị vạch trần công khai được, chỉ trách Nghiêm thị không cẩn thận. Hiện tại, điều khiến mọi người ngạc nhiên nhất chính là những tư liệu tuyệt mật này lại bị Trụ Phong nắm được đầy đủ, thật sự phải cảm ơn năng lực của GT rất nhiều.

Nghiêm thị từng đưa năm công ty khách hàng ra tòa, kết quả lại dẫn đến sóng to gió lớn cho thị trường nội địa, ủy ban giám sát tài chính quốc gia đã tuyên bố trong vòng một tháng tới sẽ công khai báo cáo thanh tra, thế mà GT lại nắm được tài liệu quý giá này trước cả họ. Nghiêm thị vốn định lợi dụng việc vận động tạo thanh thế, tranh thủ chút thời gian ít ỏi còn lại để chiếm quyền điều hành Thành Nghiệp, từ đó mở đường thoát thân. Nghiêm Đình Quân cho rằng có thể làm mọi chuyện hoàn hảo không một kẽ hở, thậm chí không ngại dùng vũ lực bức ép Trịnh Diệu Dương, lại còn chó cùng rứt giậu chơi bẩn, vừa nhằm quét sạch trở ngại, vừa giữ được vỏ bọc đường hoàng. Ông ta tự đánh giá mình quá cao, mà chúng tôi cũng chẳng hề đánh giá thấp ông ta.

Cuối cùng, bằng ưu thế nhất định, Trịnh Diệu Dương đã hạ được pháo đài đánh mãi không xong này. Có lẽ niềm vui chiến thắng không hề nghẹn ngào như chúng tôi tưởng tượng, kết thúc cuộc họp, từng thành viên lượt bắt tay chúc mừng chúng tôi. Tôi và Trịnh Diệu Dương trao nhau một cái ôm ngầm hiểu, sau đó tự chia ra đối phó với những người cần đối phó, đây là một loại trách nhiệm, vì Trụ Phong, vì Trịnh Diệu Dương, cũng là vì chính tôi.

Không đến nửa tiếng sau, tôi nhận được một cú điện thoại khiến tôi thật sự bất ngờ và mừng rỡ.

“Chúc mừng, em đã nghe được tin mừng ngay từ phút đầu tiên rồi.” Giọng nói bên kia thật dịu dàng, như thể mọi chuyện đã qua đều tan thành sương khói.

“Cảm ơn em, Tú Phương.” Sau bao nhiêu năm như vậy, tôi vẫn có thể nhận ra giọng cô ấy: “Lần này, em cũng góp phần không ít đâu.”

“Giờ em đang đi nghỉ ở Bắc Âu, anh rảnh thì cứ qua khen em đi.”

“Được, ở yên đó đừng nhúc nhích, anh đến liền.” Tôi cũng hùa theo bật cười.

“Trần Thạc…” Giọng cô ấy dịu dàng chưa từng có: “Không ngờ các anh lại có thể thực sự ở bên nhau… xin lỗi vì sự ấu trĩ và cảm tính của em năm đó. Đến giờ, em vẫn không thể không nói, các anh là những người đàn ông xuất sắc nhất em từng gặp.”

Tôi cười nhẹ: “Đừng nghĩ mãi chuyện quá khứ làm gì, mặt trời Bắc Âu có rực rỡ không?”

Cô ấy cũng bật cười: “Bờ Tây trời xanh nắng ấm.”

Tôi vừa tắt máy đã bị cả đám đông xô đẩy ra ngoài, Trịnh Diệu Dương len vào đoàn người đưa điện thoại của cậu ấy cho tôi, vẻ mặt đầy miễn cưỡng: “Có người đòi gặp anh cho bằng được.”

“Nguyên thủ quốc gia à?” Tôi cầm lên nghe, vừa cười vừa lách khỏi đám người tìm chỗ yên tĩnh hơn một chút.

“Trần Thạc! A! Hai anh thắng rồi! Sắp về Hồng Kông được rồi, muôn năm!” Giọng cô ấy cao vút chói tai.

“Marlee, tốt xấu gì em nên làm thục nữ đi.”

“Thục nữ phải có người bảo vệ, các anh đều là cây đã có chủ rồi, em còn biết trông cậy vào ai nữa.” Cô nàng đột nhiên than ngắn thở dài: “Em chia tay với hoàng tử bạch mã rồi, cứ cười em đi.”

“Anh chàng họ Phùng hả?”

Marlee cười gượng: “Anh ấy vốn là người đàn ông tốt, là em không có phúc hưởng thôi, em không muốn chỉ làm tình nhân thứ năm của anh ấy.”

“Nghĩ thông suốt là tốt rồi.” Tôi cảm thấy may mắn vì Phùng Bằng Phi đã “nương tay”, tâm trạng Marlee cũng không đến nỗi tệ, chắc hẳn anh ta đã lựa chọn phương pháp chấm dứt khéo léo.

“Tuần sau Dương Dương được nghỉ tết rồi, sẽ về nhà ở một tuần đó, bao giờ các anh về vậy? Còn nữa…” Cô ấy nói thêm: “Đừng đưa con bé sang Mỹ vội.”

“Chuyện này cứ để tính sau, chỉ cần tốt cho Trần Dương là được.”

“Trần Thạc, anh không biết em yêu anh đến thế nào đâu!”

“Được rồi, mấy câu đó cứ đem về cất kỹ đi, đợi vị hoàng tử bạch mã khác xuất hiện rồi lại lấy ra dùng.”

“Không cần cất kỹ vẫn tươi ngon.”


Vui lòng click vào dấu mũi tên để lùi hoặc sang chương kế tiếp