VA CHẠM - CUỐN TỤC

Chương 29

trước
tiếp

VA CHẠM – CUỐN TỤC

Tác gi: Hiu Xuân

Người dch: Tàng Thư Quán

Tôi nhìn lại Mậu Quân Khải, gã đang bày ra vẻ mặt vô tội nhìn lại tôi, tôi đứng dậy, chống hai tay lên bàn, cúi xuống tuyên bố: “Tao không tha cho chúng mày đâu.”

“Thoải mái, Nghiêm thị sẵn lòng chờ đón.” Gã nhếch mép cười độc địa.

“Cứ đợi xem.” Tôi quay người sải bước ra khỏi nhà hàng.

Ra bãi đậu xe tôi ấn số gọi cho Trịnh Diệu Dương, cậu ấy tắt máy, khiến tôi cảm thấy tình hình nghiêm trọng lắm rồi. Tôi nhấn ga phóng như bay đến tòa nhà Thành Nghiệp, vừa bước vào phòng họp đã bị không khí căng thẳng bên trong làm cho hoảng sợ. Phòng họp có hai dãy ghế, tổng cộng khoảng ba mươi người, Nghiêm thị và chúng tôi mỗi bên chiếm một nửa, mà điều dễ nhận thấy nhất, là sắc mặt ai nấy đều rất khó coi.

“Trần tiên sinh, ngài tới đúng lúc lắm.” K mỉm cười đứng dậy, phong cách thẳng thừng đẹp đẽ mà sắc sảo cũng khiến tôi bớt được phần nào những phỏng đoán bất an trong lòng. Ánh mắt tôi và Trịnh Diệu Dương lướt qua nhau, tôi lập tức bình tĩnh lại, ung dung đi đến ngồi xuống chiếc ghế đối diện cậu ấy.

Hình ảnh trên màn hình lớn buộc tôi phải chuẩn bị tâm lý, chính là cảnh tôi và cậu ấy ôm hôn nhau trong phòng làm việc, không nghi ngờ gì nữa, chúng tôi bị chụp trộm, còn đám người trong hội trường thì đều bị kích động trước cảnh tượng đó.

Thực tế muốn chụp được cảnh tôi và cậu ấy thân mật chẳng khó khăn gì, trước mắt mọi người chúng tôi vẫn giữ khoảng cách đúng mực, nhưng ai ngờ lại có kẻ giở trò trong phòng làm việc, lại còn hùng hồn lôi ra bôi vẽ thế này. Chắc hẳn vừa rồi Trịnh Diệu Dương đã đón nhận không ít lời chất vấn.

Màn hình vừa bị K tắt đi thì tôi nghe được lời phát ngôn của Bùi Dũng: “Hệ thống giám sát và bảo an của tòa nhà Thành Nghiệp bị xâm phạm trái phép, hơn nữa lại trong tình trạng đương sự không hề biết gì, đây là một vụ xâm phạm quyền riêng tư nghiêm trọng, đủ để cấu thành tội phạm. Chúng tôi sẽ điều tra đến cùng người phải chịu trách nhiệm về việc này và tiến hành khởi kiện quyết liệt, đền bù tổn thất cho thân chủ chúng tôi.”

Tiếp đến là giọng điệu có chút hả hê của người phát ngôn Nghiêm thị: “Một cuộn băng ghi hình như vậy bị công khai sẽ dẫn đến tổn thất nghiêm trọng cho danh dự công ty, nên tôi thấy không thể là người trong nội bộ Thành Nghiệp làm được, chỉ sợ Trịnh tiên sinh đã gây chuyện vớ ingười nào đó mới bị họ thừa cơ bố trí trả thù. Tạm thời không nói đến vấn đề bị theo dõi bất hợp pháp, Trịnh tiên sinh, ngài là cổ đông cao cấp nhất của Thành Nghiệp và cũng là lãnh đạo của Trụ Phong, sao có thể hành động quái gở như vậy? Ngài thật khiến chúng tôi khó xử, còn gây rắc rối cho hội đồng quản trị. Chuyện bừa bãi này mà lọt ra ngoài thì sẽ dẫn đến hậu quả thế nào, ngài từng nghĩ tới chưa? Ngài có nghĩ cho Thành Nghiệp không vậy?”

Đối mặt với lời ép hỏi trắng trợn này, Trịnh Diệu Dương vẫn rất bình thản, lạnh lùng đáp: “Tôi thấy sẽ chẳng có ai phát tán cuộn băng này ra ngoài hết, vì đây chỉ là chuyện cá nhân tôi, chẳng liên quan gì đến Thành Nghiệp cả.”

Hàm ý sau xa khiến những người ngồi đây đều hiểu rõ, nếu đó là do người ngoài làm, thì thứ này đã đã bị dùng với mục đích tống tiền cá nhân lâu rồi, chẳng có cơ hội cho hội đồng quản trị cùng mọi người đem ra thưởng thức nữa.

Đại biểu cổ đông Nghiêm thị mặt cực kỳ khó coi, một người trong đó lên tiếng: “Ngài đang biện hộ cho hành vi thiếu đứng đắn của mình sao? Chỉ cần danh dự của Thành Nghiệp bị bất cứ ảnh hưởng gì thì chúng tôi đều có quyền ngăn cản.”

Đúng lúc ấy xảy ra một chuyện không ngờ nổi, một thành viên vốn đứng về phía chúng tôi giận dữ đứng bật dậy: “Trịnh Diệu Dương, uổng công chúng tôi tin tưởng anh như vậy! Sao anh có thể làm ra cái chuyện này mà vẫn ở đây già mồm được hả? Cả anh nữa, Trần Thạc, hai người đàn ông với nhau mà lại có thể…”

“Diệp Minh Sinh, tôi có sức ảnh hưởng thế nào đến Thành Nghiệp, đến các ông, tôi hiểu rõ hơn ông nhiều.” Trịnh Diệu Dương dùng ngôn từ sắc bén mà ngắt lời ông ta: “Nếu ông không tin tưởng tôi, thì cứ việc đưa ra lý do đầy đủ khác, chỉ cần thuyết phục là được, nhưng tuyệt đối không thể là việc này.”

“Chuyện anh và Trần Thạc còn chưa đủ thuyết phục sao? Loại quan hệ này của các anh nói thẳng ra là điên khùng! Các anh vừa ra vẻ quân tử lấy tình cảm của chúng tôi, mặt khác lại lén lút làm ra những trò hề này, dối trá, dối trá ghê tởm…”

Mẹ kiếp, tôi sắp không nghe nổi nữa rồi, sau bao nhiêu năm tôi lại phải tiếp tục hứng chịu những lời phán xét của người đời? Mẹ kiếp, thật chẳng có đạo lý gì hết. Tôi quay đầu lại, vừa vặn đụng phải ánh mắt của K, cô ấy mỉm cười với tôi, ý bảo “yên tâm đừng nóng”.

Lúc này, Trịnh Diệu Dương đã đứng lên: “Các vị không có tư cách chỉ trích tôi và Trần Thạc dối trá! Không một ai ở đây có tư cách này! Nếu các vị từng tìm hiểu rõ ràng về tôi và không đến mức mù tịt về những tin tức ở Hồng Kông thì phải biết tôi từng công khai với truyền thông về mối quan hệ giữa tôi và Trần Thạc, nhưng doanh số tháng đó của Trụ Phong lại đạt cao nhất trong năm. Nếu các vị cho rằng Mỹ không thoáng bằng Hồng Kông, cổ phiếu Thành Nghiệp có thể mất giá vì đời tư của một thành viên nào đó trong hội đồng quản trị, vậy thì thưa các vị, các vị thực tình phải khai thông lại đầu óc mình chút đi!”

Cậu ấy nhìn quanh hội trường, đầy khí thế và áp đảo: “Nếu các vị còn tỉnh táo, còn phân biệt được ai với ai, hiểu rõ người nào có thể mang lại lợi ích và triển vọng cho các vị, thì các vị nên quẳng mẹ nó mấy hành vi chụp choẹt hèn hạ kia vào sọt rác rồi quay lại đây, ngồi vào bàn này thảo luận đường lối phát triển của Thành Nghiệp, về túi tiền của các vị, chứ không phải lên giọng chỉ trích lề thói xã hội, chỉ trích tôi và Trần Thạc suy đồi đạo đức! Tôi không phải Elton John vừa đánh dương cầm vừa kể chuyện yêu đương sến súa. Tôi là thương nhân, là bạn làm ăn của các vị! Tôi không quan tâm những người ngồi đây đánh giá việc này thế nào, còn bản thân tôi thì cảm thấy cực kỳ khó chịu và ghê tởm, tôi chân thành khuyên những kẻ đó biết điều một chút, nếu làm tổn hại đến Thành Nghiệp, vấn đề sẽ không kết thúc đơn giản vậy đâu.”

Những lời nói hùng hồn này khiến cả hội trường vừa lúng túng vừa ngạc nhiên, có vài người còn đưa mắt nhìn sang tôi đầy dò xét, hi vọng bắt được biểu cảm bối rối nào đó của tôi, nhưng rất xin lỗi, để bọn họ thất vọng rồi. Cứng rắn tự vệ mới là vỏ bọc chân thực của tôi và Trịnh Diệu Dương từ trước đến nay.

Đến khi lên tiếng, suy nghĩ của tôi đã hết sức rõ ràng: “Là đại diện của Trụ Phong, cũng là một trong những cổ đông lớn nhất của hội đồng quản trị hiện tại, tôi nghĩ tôi có đầy đủ quyền phát ngôn chứ không phải ngồi đây nhận lấy những lời tra hỏi của các vị như một tên tội phạm. Nếu hôm nay các vị nhất định công tư lẫn lộn, thì tôi hoàn toàn có thể rút lui, nhưng tôi không đảm bảo người thay thế tôi có thể cam đoan với các vị xác suất rủi ro và tỷ lệ hoàn vốn như tôi đã làm đâu.” K khẽ giơ ngón cái với tôi, còn ánh mắt Diệu Dương thì lóe sáng, từ lúc tôi lên tiếng cậu ấy chưa hề rời mắt khỏi tôi.

Lão già họ Diệp đứng phắt dậy, đùng đùng ra khỏi phòng: “Loạn hết cả rồi, chẳng ra thể thống gì!”

Diệu Dương nói với theo sau lưng ông ta: “Tôi và Trần Thạc, về công lẫn tư đều không thẹn với lòng, nếu gài máy quay lén đời tư của bất cứ thành viên nào trong hội đồng quản trị, thì kết quả ra sao, trong lòng các vị đều biết rõ.” Cậu ấy tiếp tục: “Ai cũng có quyền riêng tư, đây đâu phải phiên họp quốc hội, cần gì phải hùng hồn chất vấn lẫn nhau, ở đây chúng ta có cả luật sư lẫn thẩm phán rồi! Bây giờ, các vị có thể thảo luận đôi điều về tình hình Thành Nghiệp được không? Có thể tỉnh táo phân tích phương hướng phát triển tương lai thay vì ngồi đây đấu đá nội bộ?”

Mấy lời này thật có tác dụng, phe cánh hai bên dù có khó chịu đến đâu cũng không lên tiếng nữa, bọn họ không ngờ Trịnh Diệu Dương có khả năng ăn nói và khí thế át người đến vậy, cuộc họp hội đồng quản trị bất thường nhằm buộc tội một thành viên giờ lại thành hội nghị nghiêm túc. Sự thay đổi chủ đề cuộc họp một lần nữa chứng minh thực lực của Trịnh Diệu Dương. Đây là một cuộc chiến tâm lý, thua một ly là đi một dặm, chúng tôi đã kiên cường được đến cuối cùng.

Trò hề này đã tạm thời được dẹp yên bởi thái độ cứng rắn của chúng tôi, nhưng hậu quả thì vẫn còn sót lại, chúng tôi cần phải gấp rút đẩy nhanh kế hoạch lôi kéo cổ đông, bởi suy cho cùng lý luận cảm tính cũng không qua nổi sự thật tàn khốc, tôi và Trịnh Diệu Dương vẫn bị các cổ đông hoài nghi ít nhiều.

Chúng tôi hiểu rõ không có sự phản công nào mạnh hơn chính sự thật, phần thắng của Trụ Phong đang tăng lên, vậy mới khiến đối thủ tung đòn ác ý thế này. Bọn chúng tấn công càng dữ dội thì càng chứng minh khả năng chiến thắng của chúng tôi đang ngày một rõ ràng, đây không hẳn là chuyện tệ đâu.

Cuộc họp kết thúc, Diệu Dương cố ý sóng vai tôi đi ra ngoài, còn ghé vào tai tôi nói: “Đừng cho bọn chúng cơ hội.”

“Xem ra cần thay đổi phương án rồi.”

“Chúng ta còn bao nhiêu thời gian?”

“Nhiều nhất là một tháng.”

“Đủ rồi.”

Tôi cười với cậu ấy: “Hôm nay cậu biểu hiện không tồi.”

Đợi chuyện này lắng lại, chúng tôi bắt tay vào rà soát lại những thành viên có dấu hiệu dao động, tình hình rất khẩn cấp. Qua mấy ngày nỗ lực, chúng tôi lại thành công thuyết phục được hai cổ đông, trong đó có một người họ Ngô vốn thuộc phe Nghiêm thị trong hội đồng quản trị, nhưng vì không vừa lòng chuyện ăn chia mà bắt đầu phát tín hiệu đáp lại đề nghị của Trịnh Diệu Dương. Chỉ cần biết được bất cứ tin tức gì về lục đục trong nội bộ Nghiêm thị, chúng tôi sẽ luôn nắm lấy và phản ứng nhanh nhạy nhất, đưa ra hành động ngay lập tức hòng giành được càng nhiều sự ủng hộ cho công cuộc nắm quyền sau này.

Có điều, vụ “quay lén” để lại di chứng chính là ánh nhìn soi mói của người đời. Chỉ cần tôi và Trịnh Diệu Dương cùng xuất hiện ở bất kỳ sự kiện xã giao hay cuộc họp nào đều sẽ trở thành tiêu điểm cho mọi ánh mắt đổ dồn đến, muốn tránh cũng không được. Thành viên hội đồng quản trị và các cổ đông phổ thông đều nhìn chúng tôi bằng ánh mắt săm soi kỳ lạ và bồn chồn không yên. Với những người quen làm việc mạnh mẽ chắc chắn như chúng tôi mà nói, không thể phủ nhận đây là một thử thách hết sức nghiêm khắc.

Nhưng biểu hiện của chúng tôi thì hết sức hoàn hảo, luôn giữ cự ly đúng mực nơi công cộng, hành động rất ăn ý khiến những người xung quanh cảm thấy cơ sở sự nghiệp lẫn tình cảm của cả hai đều vững chắc không gì sánh được.

Biểu hiện xuất sắc của Trịnh Diệu Dương và tôi trong xã giao đã nhanh chóng chiếm được sự chú ý của giới truyền thông. Phong cách giao thiệp linh hoạt và thái độ đứng đắn cùng tư duy quản lý tỉnh táo vững vàng của Trụ Phong cuối cùng cũng phát huy được tác dụng tổng lực trước giờ khai chiến, cho đến khi Nghiêm Đình Quân đưa ra đề nghị đàm phán chính thức với Diệu Dương.

Đây là mục đích của chúng tôi – ép kẻ cầm đầu ra mặt, giải quyết triệt để vấn đề. Thời cơ đã tới trước mắt, chúng tôi sẽ không chùn bước.

Cuộc hội đàm ngày hôm đó được tổ chức bán công khai, Mậu Quân Khải cũng có mặt, đây là lần đầu tiên tôi thấy gã lộ diện ở một cuộc họp chính thức, lần này gã nhìn chúng tôi đầy cảnh giác, so với kẻ cợt nhả hôm trước gần như khác biệthoàn toàn, cũng may Sandy không tham dự.

“Hậu sinh khả úy, những chiến lược mạo hiểm mà các cậu đang thực hiện, xem ra cũng liều mạng lắm, tôi ngả mũ kính phục sự lỗ mãng thô bỉ của các cậu.” Nghiêm Đình Quân vừa mở miệng đã cậy già lên mặt, lời lẽ khiêu khích.

“Chủ tịch Nghiêm, chúng tôi quý mạng mình lắm. Trụ Phong chẳng qua chỉ muốn tìm con đường phát triển mới mà thôi, nâng cao uy tín là chính, chứ nói về chút thành tích cỏn con nào đó, cũng là nhờ may mắn cả, vẫn mong được các vị tiền bối chỉ dạy.” Nụ cười của Trịnh Diệu Dương trên bàn đàm phán luôn có sức thuyết phục, lần này cũng không ngoại lệ.

“Các cậu cho rằng đạt được cái ghế cao nhất trong hội đồng quản trị thì liên minh Nghiêm thị sẽ ngả về các cậu sao?”

“Họ sẽ ngả về quyền lợi của họ.” Cậu ấy thong thả đáp: “Hôm nay bọn họ tin rằng Nghiêm thị có thể đem lại quyền lợi cho mình, thì ngày mai họ cũng có thể dựa vào Trụ Phong để tồn tại. Đó là quy luật thương trường không ai đảm bảo được, mà không có luật chính là quy luật cao nhất, chủ tịch Nghiêm phải hiểu rõ sự ảo diệu trong đó hơn bọn hậu sinh chúng tôi nhiều chứ.”

Nghiêm Đình Quân đanh mặt: “Một khi Nghiêm thị không thỏa hiệp, chúng mày đừng hòng nắm được thực quyền.”

“Thực quyền nằm trong tay đa số cổ đông, không phải Nghiêm thị, cũng không phải Trụ Phong.”


Vui lòng click vào dấu mũi tên để lùi hoặc sang chương kế tiếp