VA CHẠM - CUỐN TỤC

Chương 28

trước
tiếp

VA CHẠM – CUỐN TỤC

Tác gi: Hiu Xuân

Người dch: Tàng Thư Quán

Tôi nhấn số của Nghiêm Khả Tuệ, chúng tôi cần một “lời chỉ điểm” rõ ràng, bất kể cô ấy có thể hay can đảm tiết lộ được bao nhiêu thì đều là một sự gợi ý hết sức giá trị, hơn nữa tôi còn muốn thông qua cô ấy tìm hiểu một người, chính là hung thủ đã hãm hại Diệu Dương.

Trước khi tôi xuất phát, Trịnh Diệu Dương đột nhiên hỏi: “Tôi đi cùng anh nhé?”

“Không.” Tôi mỉm cười: “Không, cậu ngoan ngoãn chờ ở đây.”

“Anh bắt tôi ngồi yên trong văn phòng Thành Nghiệp, còn anh một mình đi gặp tình cũ à?”

“Thì làm sao?”

“Không sao.” Cậu ấy cũng cười với tôi: “Không sao, anh cứ đi đi.”

Tôi cởi áo vest xuống ném lên ghế sô pha phòng khách: “Điều hòa ở đây yếu quá vậy, nóng chết mất.”

“Hở, tôi có thấy nóng đâu. Lúc đi ăn tối, nhớ đừng có cởi cúc áo trước mặt người ngoài đấy.” Cậu ấy nháy mắt với tôi.

“Ba cúc.”

“Một. Không mặc cả.”

“Hai cúc.”

“Anh có thể giữ nguyên tắc chút không?”

 “Cái này không nói chắc được.” Tôi cười đóng rầm cửa lại.

Gần đây tôi chợt nhận ra, các cuộc đối thoại giữa chúng tôi bắt đầu pha chút bông đùa, có lẽ vì sau khi đã trải qua quá nhiều trắc trở, đôi bên đều đã hiểu phải làm thế nào để sống thoái mái với nhau.

Thật bất ngờ, Sandy đến muộn, tôi không ngại chờ, chẳng qua trễ hẹn quá lâu nên cảm thấy rất lạ mà thôi.

Đến khi cô ấy xuất hiện thì bên cạnh còn dẫn theo một người khác nữa. Gã đàn ông đó vóc dáng trung bình, mặt mũi thô kệch, nhưng ánh mắt lại rất tự tin, bước chân vững chãi, phong thái ung dung, chắc chắn không phải vệ sĩ mà là một nhân vật chính khác của ngày hôm nay.

“Trần Thạc, em thấy không thể nói lời xin lỗi suông rồi, bữa cơm hôm nay phải để em mời mới được.” Sandy mỉm cười chào hỏi, gã đi cùng kéo ghế cho cô ấy, sau đó cũng ngồi xuống ghế bên cạnh: “Mong là anh không cảm thấy quá đường đột, vị này là một trong những người quản lý của Thành Nghiệp chúng em, Mậu Quân Khải.”

Nếu tôi thiếu bình tĩnh một chút thì chắc đã nhảy dựng khỏi ghế, lao vào đấm vào giữa mặt gã rồi, nhưng tôi vẫn bình tĩnh lại sau hai giây, thầm nghĩ, biết rõ gã là ai còn quan trọng hơn là đấm gã hai cú. Con mồi chưa bắt được đã tự dẫn xác đến, chuyện này không hợp lý chút nào.

Tôi khẽ nhếch khóe môi, hẳn là một nụ cười hết sức gượng gạo: “Mậu tiên sinh, nghe danh đã lâu, tôi là Trần Thạc, chắc anh biết rất rõ về tôi rồi nhỉ.”

Nghe được ý chế nhạo trong lời nói của tôi, gã cũng chẳng hề biến sắc: “Trần tiên sinh trên thương trường tiếng tăm nổi như cồn, làm sao tôi không rõ được.”

Sandy đã ngửi ra mùi căng thẳng giữa hai chúng tôi, lập tức chen vào: “A Khải rất kính nể anh, biết em và anh là bạn cũ nên nhất định muốn em đưa tới gặp anh một lần.”

“Kính nể?” Tôi khinh thường: “Là anh phải kính nể Mậu tiên sinh mới phải, luôn có sẵn cả mớ thủ đoạn chẳng tốt đẹp gì để dồn ép người ta.”

“Trần Thạc.” Sandy đột nhiên nghiêm túc ngắt lời tôi, sắc mặt gã kia thì chẳng mấy thay đổi: “Em không biết giữa hai anh đã xảy ra chuyện gì, nhưng chắc chắn chỉ là hiểu lầm thôi, cho nên em mới đưa A Khải đến xóa bỏ hiểu lầm này. Thành Nghiệp và Trụ Phong vốn là bạn làm ăn với nhau, chúng ta lại có chung dòng máu dân tộc, dù cạnh tranh cũng không nên ác ý tấn công lẫn nhau.”

Mấy câu này đáng ra phải đập nguyên si vào mặt gã khốn nạn này, vào cả lũ cáo già Nghiêm thị, để người đời biết kẻ nào mới là phường vừa ăn cướp vừa la làng.

“Bạn làm ăn cầm dao đâm sau lưng nhau có đáng tin không? Hay phải hiểu rằng con cáo biết chối tội sẽ lại là con chó trung thành?” Tôi nhìn thẳng vào tên cáo già giả dối kia: “Mậu tiên sinh nghĩ sao?”

“Có lẽ đôi lúc không tránh khỏi phải làm như vậy.”

“Đây không phải cuộc chiến gián điệp, Mậu Quân Khải! Chúng ta không cùng đường, nếu mày dám giở trò nữa, thì tao cho mày biết: Không đơn giản vậy đâu, tuyệt đối không đơn giản như vậy nữa đâu!” Tôi đập bàn, vứt mẹ nó hết chừng mực, vứt mẹ nó hết bình tĩnh đi! Giờ tôi chỉ còn muốn đòi lại công bằng cho Trịnh Diệu Dương. Gã khốn nạn này đã bày ra kế hoạch độc ác đó, thiếu chút nữa đã giết chết cậu ấy rồi, làm sao tôi có thể để thằng cha ấy ung dung phủi sạch tội lỗi ngay trước mũi mình? Lần này, tôi không thèm nhượng bộ nữa đâu.

“Trần Thạc, anh…” Sandy hoang mang đứng dậy.

Gã họ Mậu đưa tay cản cô ấy: “Khả Tuệ, em về trước đi, anh và Trần tiên sinh cần nói chuyện riêng.”

“A Khải, Trần Thạc, em mong rằng hai anh cân nhắc từ lập trường của chính mình, đừng làm ra những chuyện quá giới hạn. Các anh đang cần phải hiểu nhau, hiểu nhau cặn kẽ. Hi vọng ngày mai gặp lại hai anh, em có thể nhận được một lời giải thích hợp lý, đặc biệt là anh, A Khải.” Sandy dặn dò hết sức từ tốn mà nghiêm túc, sau đó nhã nhặn đứng dậy rời đi.

Tôi không ngờ lại gặp kẻ thù không đội trời chung trong tình huống chưa hề chuẩn bị thế này, nhưng nhìn ở một góc độ khác thì tôi cũng đã chuẩn bị đủ lâu rồi. Thật mừng vì hôm nay Diệu Dương không tới, bằng không tôi sẽ lập tức nổi khùng chẳng màng hậu quả.

Mậu Quân Khải nhìn tôi chằm chằm, thái độ vô cùng cứng nhắc. Hai người đã mặt đối mặt, gã chẳng cần làm bộ nữa: “Xem ra mày thù tao lắm nhỉ.”

“Vì mày đã làm chuyện quá sức ghê tởm.”

“Mày định trả thù tao?”

Tôi cười nhạt: “Tên nhãi nhép như mày chỉ là một quân cờ đáng thương thôi, đâu cần tao tự ra tay.”

Gã hơi chán nản vì sự khinh thường của tôi: “Lời này mới mẻ thật, chưa một ai dám phán Mậu Quân Khải tao như vậy đâu.”

“Thế thì do mày bị hoang tưởng quá nặng rồi.” Tôi nhoài người lên trước, nhìn thẳng vào mắt gã: “Cuộn cái đuôi và rút móng vuốt của mày lại, giấu cho kỹ vào, đừng có để bọn tao nhìn thấy. Mày biết đấy, Trụ Phong hiện giờ, Trịnh Diệu Dương hiện giờ, không phải tìm hai thằng bắn tỉa hạng xoàng mà giải quyết được đâu. Nếu mày định làm gì, thì chắc chắn được một mất mười đấy. Mày còn chưa muốn để ông chủ mày rớt đài quá sớm đúng không?”

Mắt gã nheo lại: “Ván cờ này, chưa bên nào chiếm ưu thế, không phải sao?”

“Nếu mấy mũi kim ấy đâm vào người mày, mày thua là cái chắc, tao cam đoan đấy.” Tôi dùng ánh mắt cho gã thấy được mình khinh thường gã đến mức nào.

Gã dùng phép khích tướng đầy ác ý hòng gỡ lại mặt mũi: “Mấy món đó được đặc chế đấy, mùi vị hẳn rất tuyệt vời. Hắn có kể cho mày cảm giác đó không? Có cho mày biết hắn đã sảng khoái cỡ nào không?”

“Mẹ kiếp mày đừng được đằng chân lân đằng đầu!” Tôi lập tức chộp lấy cổ áo gã: “Nếu tao muốn cho mày nếm mùi vị đó, thì sớm muộn gì mày cũng phải nếm thôi.”

“Chuyện này tao tin.” Ánh mắt gã quét quanh một vòng, ngụ ý nhắc tôi khách khứa trong nhà hàng đã bắt đầu để ý đến tình hình chỗ này: “Cho nên tao không hề có ý định chống cự.”

Tôi thả gã ra, ngồi mạnh xuống ghế: “Là Nghiêm Đình Quân sai mày làm đúng không?”

“Không bằng chứng gì có thể bác bỏ kết luận trong lòng mày, đúng không?”

“Chúng mày tưởng hại chết Trịnh Diệu Dương thì có thể nắm hết mọi thứ à? Chúng mày còn lộ liễu lắm, chẳng thông minh chút nào, luật sư của Trương Thủ Huy sẽ không bỏ qua cho chúng mày đâu.”

“Tao không sơ ý vậy đâu, mà cũng chẳng tính hại chết hắn, chưa bao giờ nghĩ vậy, chỉ là muốn bòn rút chút ý chí của hắn, khiến hắn không còn lòng dạ lo sự nghiệp mà thôi. Ai ngờ bên cạnh hắn lại có kẻ ghê gớm như mày, tiềm lực vượt xa những gì chúng tao tưởng tượng, vốn tưởng mày chẳng qua là… của hắn… mày hiểu ý tao đấy.” Gã cười đầy xấu xa.

“Toan tính trên thương trường không thể có sai lầm, mỗi sai lầm đều có thể mất mạng, thậm chí còn dẫn đến những đòn phản pháo khủng khiếp hơn.” Tôi không nổi giận vì những lời lẽ khiêu khích như gã muốn: “Mày, Mậu Quân Khải, cùng cả lũ kiếm chuyện thị phi ở Thành Nghiệp đã cho chúng tao một cơ hội phản pháo tuyệt vời, một cơ hội không thể chần chừ, không thể lùi bước. Chính tay mày đã đẩy chúng tao lên đỉnh Thành Nghiệp, chúng tao nên cảm ơn âm mưu vĩ đại của mày và Nghiêm thị mới phải. Còn nữa, đám bắn tỉa chết tiệt mày mướn ấy, nếu hết tiền thì có thể bảo bọn chúng đến tìm tao, Trụ Phong sẽ kiếm cho chúng vài công việc thu nhập cao và lương thiện hơn nhiều, ví như làm vệ sĩ, bị những tay súng bắn tỉa khác thủ tiêu! Mậu Quân Khải, đừng tưởng chỉ có mạng của mày đáng tiền, nếu theo cách làm việc của Trụ Phong trước đây, mày không còn sống được đến bây giờ đâu.”

“Tao tiếp thu lời cảnh cáo của mày.” Gã ta cười lạnh đáp lại.

“Tốt. Về nói cho ông chủ mày biết, muốn chính diện giao phong cũng được, chứ giở trò đê tiện thì không phải ý kiến hay đâu.”

“Hôm nay tao dám đến đây, cũng là để nói rõ điều này.”

“Vì mày biết sớm muộn gì tao cũng tìm ra mày, tao hiểu mày sợ Trụ Phong tóm được.” Tôi nói vô cùng chắc chắn: “Loại người như mày đáng ra có thể làm được nhiều chuyện ý nghĩa hơn chứ không phải chui rúc giở trò trong bóng tối, chẳng có tương lai gì hết.”

“Mày thú vị lắm, thực sự rất thú vị…” Hắn cười hết sức gượng gạo: “Trần Thạc, mày hơi khác những gì thiên hạ đồn đại đấy.”

“Nếu mày tin mấy thứ gọi là đồn đại, thì mày thua là cái chắc.”

Đúng lúc này di động trái khoáy đổ chuông, lại của Trương Thủ Huy: “Trần Thạc, mày đang ở đâu?”

“Có việc gì?” Tôi có dự cảm không lành.

“Nghiêm thị đang triệu tập hội nghị bất thường với nhân viên Thành Nghiệp, muốn buộc tội Diệu Dương, vì chuyện của chúng mày.”

“Chúng tôi?”

“Về mau lên, luật sư đã qua đó rồi, bọn chúng đã nắm được bằng chứng bất lợi cho chúng mày…” Trương Thủ Huy ngừng lại vài giây rồi tiếp: “Bọn họ có một cuộn băng ghi hình.”

“Cái gì?”

“Tôi không lo nổi nữa, chúng mày tự giải quyết hậu quả đi, nếu chúng mày không khống chế được chuyện này thì những vấn đề khác cũng khỏi cần hi vọng! Tao chỉ nói thế thôi, chúng mày tự lo liệu.” Ông ta vừa nói xong thì đùng đùng dập máy luôn.


Vui lòng click vào dấu mũi tên để lùi hoặc sang chương kế tiếp