VA CHẠM - CUỐN TỤC

Chương 27

trước
tiếp

VA CHẠM – CUỐN TỤC

Tác gi: Hiu Xuân

Người dch: Tàng Thư Quán

Hả, thì ra cô ấy đã biết rõ vai trò của tôi, vả lại còn nhiều hơn tôi biết về cô ấy, Sandy ngày hôm nay đã là một nữ phú hào, thân phận vượt xa ngày xưa nhiều lắm.

“Hân hạnh.” Tôi mỉm cười, cũng hết sức tự nhiên.

Chúng tôi đều ngồi vào vị trí rồi mà những lời xì xào vẫn không hề chấm dứt, mặt đối mặt cũng chẳng làm khó được Trịnh Diệu Dương. Tôi chú ý nhìn quanh hội trường xem có Mậu Quân Khải ở đó không, nhưng lại phải thất vọng, tin đồn hắn không bao giờ đích thân ra mặt có lẽ là thật. Sau đó, tôi tiếp tục quan sát thái độ của Nghiêm Khả Tuệ. Liệu cô ấy có biết những hành động của cha nuôi mình hay không? Dựa vào sự hiểu biết của tôi về Sandy, dù cô ấy rất cá tính nhưng cũng hết sức ngay thẳng, chưa bao giờ làm việc gây hại đến ai. Chắc hẳn cô ấy không tham gia vụ hãm hại Trịnh Diệu Dương, bởi vì vẻ mặt của cô ấy vẫn duy trì khí thế đối đầu hoàn toàn tự nhiên, không hề có vẻ giả dối muốn che giấu thứ gì.

Lần xuất hiện long trọng này khiến suy nghĩ của mọi người về Trịnh Diệu Dương thay đổi đáng kể. Tôi biết cậu ấy dễ dàng thu hút được sự chú ý của cả hội trường này, cho dù trong số đó lẫn lộn không ít phần tử chống đối, nhưng cũng chẳng sao, các cổ đông đã có ấn tượng ban đầu cũng như sự kiêng dè rất lớn, trong lòng mỗi người đều đang thầm đánh giá năng lực cậu ấy. Tôi cũng không nhiều lời, chỉ lựa những lúc thích hợp thì đưa ra vài ý kiến về những điểm mấu chốt. Có những người sau khi quan sát Trịnh Diệu Dương xong lại chuyển tầm ngắm sang tôi. Kiểu tấn công này vốn không thể nào tránh được, chúng tôi chỉ còn cách ung dung đón nhận mới có thể khiến bọn họ yên lòng.

Vừa bước ra khỏi cao ốc Thành Nghiệp, tôi đã bắt đầu bồn chồn không yên.

“Hai người biết nhau à?” Trịnh Diệu Dương mở miệng khiến tôi thoáng ngẩn ra.

“Hả?”

“Anh và Nghiêm Khả Tuệ kia quen nhau.” Lần này cậu ấy khẳng định luôn.

“Tôi có nên biểu thị sự tán thưởng về khả năng quan sát nhạy bén của cậu không? Hay nên báo cáo mọi chuyện lớn nhỏ của tôi cho cậu biết?”

“Trần Thạc, lâu rồi không nghe anh châm biếm tôi thế này.”

Tôi khựng lại nhìn cậu ấy: “Rốt cuộc cậu có ý gì?”

“Trước kia anh từng ở Thành Nghiệp, quen biết Nghiêm Khả Tuệ cũng chẳng có gì lạ, nhưng điều làm tôi không hiểu nổi là, tại sao anh phải lẩn tránh?”

“Cậu cho rằng tôi đang lẩn tránh?”

“Chẳng lẽ không đúng sao?”

Biểu cảm của chúng tôi đều cứng đờ.

“Nghiêm Khả Tuệ là người yêu đầu tiên của tôi, sau thì cô ấy đá tôi, câu trả lời này hài lòng cậu chứ? Đây là điều cậu muốn hỏi à?” Nói xong, tôi quay đầu bỏ đi.

Tôi không hiểu vì sao mình đột nhiên nổi giận, không phải bởi một chuyện xưa nhỏ nhặt, mà chỉ là… chỉ là không muốn phải nhớ lại những mất mát đã qua. Tôi đang cùng Trịnh Diệu Dương đi trên con đường đầy rẫy “mất mát”, năm ấy tôi quá vô dụng, đã không cho Sandy được hạnh phúc, giờ lại ủng hộ Diệu Dương xông vào cuộc phiêu lưu còn nguy hiểm hơn gấp bội, tôi sợ mình đã sai rồi.

Ngồi lên xe, chúng tôi đều giữ im lặng, cũng không biếtdo bực bội hay vì cái gì khác, từ khi thân thể cậu ấy bình phục tới giờ, giữa chúng tôi luôn chập chờn những cơn sóng ngầm bất ổn, càng lúc càng gần, cũng càng lúc càng dè dặt, chỉ sợ cảm xúc yếu đuối nào đó dâng lên lần nữa, chiếm giữ mọi ngóc ngách trong tôi.

Đúng lúc này di động đổ chuông, vừa bắt máy đã nghe thấy giọng chào từ đầu dây bên kia khiến tôi không khỏi kinh ngạc, quét mắt qua Trịnh Diệu Dương, cậu ấy vẫn tập trung lái xe, không hề nhìn tôi.

“Tìm anh, hi vọng không quá đường đột.”

“Vẫn là bạn bè mà, ừm?” Tôi nhẹ nhàng nói. Tiềm thức tôi vẫn chưa thật sự dứt tình với cô ấy, nếu cô ấy đã có lòng lấy số của tôi, nhất định cố ý muốn cho đôi bên thêm một cơ hội quen lại từ đầu.

“Em biết mấy năm qua, anh ở Trụ Phong thể hiện vô cùng xuất sắc, trước kia em đã biết anh tới nơi nào cũng sẽ hơn người.”

Tôi hỏi thẳng một câu cực kỳ nhạy cảm: “A Lâm vẫn khỏe chứ?”

“Tìm được người thích hợp, đã phẫu thuật ghép tủy rồi, Nghiêm Đình Quân không xử tệ với bọn em.”

“Ừ.” Đột nhiên cảm thấy chẳng còn gì để nói nữa, tôi rơi vào im lặng, lại nhớ về những chuyện đã qua.

Năm đó chúng tôi cùng làm việc ở Thành Nghiệp, anh trai của Sandy là A Lâm gặp phải bệnh hiểm nghèo. Để cứu mạng anh ta, Sandy đã dứt khoát đến nương nhờ Nghiêm Đình Quân, kẻ đã thèm khát sắc đẹp của cô ấy từ lâu. Bởi vì khi ấy chỉ có một người đàn ông có đủ tiền tài và quyền lực mới có thể cứu được A Lâm, hơn nữa điều quan trọng nhất chính là, ông ta tình nguyện giúp Sandy.

Còn tôi, một nhân vật nhỏ bé mới lăn lộn ở Thành Nghiệp chưa đến hai năm, không cách nào kham nổi gánh nặng này. Có lòng mà không đủ sức thì cũng vô ích, trong tình cảnh ấy mà chôn chân chờ đợi chỉ càng chết mà thôi, cho nên cô ấy đã ra đi.

Tôi không biết cô ấy làm thế nào để biến mình từ tình nhân bí mật thành con gái nuôi, lại làm cách nào có được thế lực và địa vị như hôm nay, nhưng theo những gì tôi hiểu, cô ấy tuyệt đối không phải là một cô gái tầm thường, đây là lý do khiến tôi luôn nhớ về cô ấy.

Sandy khác với Lydia, tôi với Lydia chỉ đơn thuần là tình yêu, nhưng với Sandy còn chứa cả tình thân phức tạp. Có lẽ bởi quãng thời gian quen biết cô ấy đã ghi tạc quá sâu trong lòng, nên trong ký ức vẫn sót lại những cảm xúc ngây ngô đơn giản thuở ban đầu, không hề bị xóa bỏ bởi cuộc tình cháy bỏng với Trịnh Diệu Dương.

Có lẽ chúng tôi đều muốn dừng lại chốc lát trong ký ức về những tháng năm phai nhạt, bởi vậy đôi bên đều không lên tiếng nữa, cứ cầm điện thoại như vậy mà lắng nghe hởi thở đều đặn của đối phương, mãi cho đến khi cô ấy cất tiếng: “Trần Thạc, nếu phải đối đầu trực diện trên thương trường, em sẽ không tấn công anh đâu.”

“Có lời này của em là đủ rồi.”

“Có thể mời anh ăn bữa cơm không?”

“Không cần hẹn trước, vì anh sẽ là người mời em.”

Đầu dây bên kia truyền đến một tiếng cười khẽ: “Biết đâu… anh còn cần em gợi ý ấy chứ.”

“Việc ấy chắc chắn rồi.”

“Nhưng những chuyện trái nguyên tắc em sẽ không làm đâu.”

Đây chẳng phải là mục đích của tôi và Trịnh Diệu Dương sao? Cửa ải đầu tiên, Nghiêm Khả Tuệ. Ăn một bữa cơm là có thể quét sạch trở ngại? Hiển nhiên không có chuyện dễ dàng đến thế.

Đợi tôi tắt máy xong, người bên cạnh mở miệng: “Cô ta tìm anh ôn chuyện cũ?”

“Thế nào? Sợ tôi bắt tay với cô ấy trở mặt à?”

“Anh dám!”

“Nếu vậy thật thì cậu làm sao?” Tôi khoanh tay trước ngực, đầy hào hứng hỏi.

“Anh bị kích động ở đâu rồi à?” Cậu ấy lườm tôi.

“Sao lại nói vậy?”

“Nếu anh trở mặt, tôi hai tay dâng Trụ Phong cho anh luôn.”

“Vậy cậu phải đảm bảo hai mươi phần trăm cổ phần Trụ Phong không chạy sang Thành Nghiệp đấy.”

Sau một cái phanh gấp, chiếc xe dừng lại ở một chỗ không nên dừng.

“Anh biết rồi…”

“Trịnh Diệu Dương, Trụ Phong có bao nhiêu việc qua mặt được tôi? Lần này cậu lại ôm trách nhiệm một mình nữa hả? Năm năm trước, Trụ Phong đã sở hữu chéo cổ phần với Thành Nghiệp, mà mẹ kiếp đến giờ tôi mới biết!”

“Trần Thạc, năm năm trước anh trúng đạn nằm trong bệnh viện còn chưa qua cơn nguy kịch, tâm trạng tôi thế nào anh có biết không? Bên này ông già chấp nhận lùi một bước, đòi tôi gán hai mươi phần trăm cổ phần Trụ Phong cho Thành Nghiệp, tôi biết ông già chưa từng từ bỏ ý định thôn tính Trụ Phong, bắt tôi ngoan ngoãn phục tùng, còn anh lại là vật cản của ông ấy, đồng thời cũng là nhược điểm của tôi!”

“Cậu dùng hai mươi phần trăm cổ phần Trụ Phong làm cái giá thỏa thuận, đổi lấy tính mạng tôi à?”

Trong mắt cậu ấy như có ngọn lửa cháy rực, gay gắt chiếu thẳng vào mặt tôi: “Trần Thạc, tôi tình nguyện dùng tất cả đổi lấy mạng sống của anh, chẳng lẽ anh không biết?”

Tôi bình tĩnh lại, né tránh ánh mắt muốn gây sự của cậu ấy, khẽ ho một tiếng: “Nhưng trong số ba mươi phần trăm cổ phần mà Trương Thủ Huy đã thuận lợi trả lại cho chúng ta, thì đã có hai phần ba vốn là của ta rồi, phần cốt lõi nhất vẫn nằm trong tay những cổ đông khác của Thành Nghiệp. Tôi phải đoán ra sớm mới phải, lão già sẽ không chặn hết đường lui của mình đâu. Giờ tính lại, tình hình hiện tại của chúng ta chẳng tốt đẹp gì, dù có thêm mười lăm phần trăm của Tú Phương, chúng ta vẫn không đấu nổi Nghiêm thị.”

Trương Thủ Huy vẫn tự giữ lại một lượng cổ phần với danh nghĩa cá nhân, còn phần năm xưa chuyển cho Trụ Phong, ông ta cũng yêu cầu Trụ Phong dùng lượng cổ phần tương đương trao đổi lại. Sau khi tôi trúng đạn Trịnh Diệu Dương đã đồng ý cho Thành Nghiệp đầu tư vào Trụ Phong, cũng đồng ý gia tăng tỷ lệ vốn góp của Thành Nghiệp.

Có lẽ Diệu Dương đã nắm chắc sẽ giành được quyền điều hành Thành Nghiệp, sau đó có thể từ từ phân bổ lại số cổ phần sở hữu chéo giữa đôi bên. Cũng vì lý do này mà cậu ấy mới nhờ đến sự giúp đỡ của GT để giải quyết những vấn đề liên quan đến cả đầu tư và luật pháp, không ngờ chưa xong việc đã bị tôi phát hiện rồi.

Cậu ấy trầm tư một hồi mới nói ra kết luận mà chúng tôi cùng nghĩ trong lòng: “Chỉ còn cách lay chuyển những cổ đông còn lại để lật ngược tình thế.”

“Cậu nắm chắc được mấy phần?”

“Chẳng phần nào hết, đời là canh bạc mà.”

Không ngờ cậu ấy lại nổi hứng nói giỡn, xem ra tinh thần nghênh chiến của cậu ấy đang cực kỳ cao, tôi cũng bật cười: “Vậy chắc cậu biết, cậu sẽ không thua, vì cậu không có thói quen thua.”

Khoảng thời gian sau đó, chúng tôi bắt đầu hành động mọi mặt, kế hoạch ban đầu là thu mua lượng cổ phần rải rác trong nội bộ Thành Nghiệp, thuyết phục những cổ đông nhỏ đang dao động, nhưng lại sợ lượng vốn chuyển đổi từ Trụ Phong quá lớn, nên đến giữa chừng chúng tôi buộc phải hạn chế bớt hành động. Trương Thủ Huy chính vì quá khôn khéo mà phải nếm mùi trượt chân, việc công bố bản di chúc kia đã đẩy chúng tôi vào tình thế tồi tệ không thể vãn hồi. Một khi ông già còn sống thì trên thực tế Diệu Dương chỉ có quyền thừa kế với mười phần trăm cổ phần, trong khi hai mươi phần trăm còn lại vẫn nằm trong sở hữu chéo với Trụ Phong.

Trịnh Diệu Dương đã dùng một lượng tiền riêng rất lớn để lấp vào phần của Tú Phương, còn lại chỉ có thể dựa vào năng lực tài chính của Trụ Phong, điều này hết sức mạo hiểm. Trong khi tài lực của Nghiêm thị hùng hậu hơn chúng tôi dự đoán rất nhiều. Thế là K đề nghị chúng tôi thay đổi chiến lược, không chơi cứng đấu cổ phần với Nghiêm thị nữa, chuyển sang củng cố địa vị trong hội đồng quản trị, nhất là với những cổ đông nhỏ lẻ, chỉ cần nhận được sự ủng hộ của đa số cổ đông thì đã có thể ngồi vững cái ghế chủ tịch rồi. Giống như GT dự đoán trước đó, với một tập đoàn quy mô lớn thế này, cổ đông lớn nhất cũng khó có thể sở hữu quá năm mươi phần trăm cổ phần, điều này cho thấy chúng tôivẫn còn cơ hội chơi Nghiêm thị một vố đau.

Trong trận chiến cuối cùng, đôi bên cùng thăm viếng những nhân vật trong giới tài chính có sức ảnh hưởng lớn ở đất Mỹ, lại dựa vào truyền thông để tạo dựng quan hệ xã hội, mục đích cuối cùng chính là tranh thủ giành lấy cái ghế chủ tịch trong cuộc bầu chọn hội đồng cổ đông sắp tới. Quyền thừa kế của Diệu Dương là tất yếu, cả về lý lẽ lẫn luật pháp đều rất chắc chắn, nhưng trước cuộc bầu cử chúng tôi chưa thể nói chắc điều gì.

Nghiêm Đình Quân vẫn luôn dùng mọi thủ đoạn cả ngoài sáng lẫn trong tối để gây sức ép với những cổ đông khác, cho họ biết rằng đứng về phía Trụ Phong là buộc ông ta xung đột trực diện, tình hình càng lúc càng nghiêm trọng…


Vui lòng click vào dấu mũi tên để lùi hoặc sang chương kế tiếp