VA CHẠM - CUỐN TỤC

Chương 26

trước
tiếp

VA CHẠM – CUỐN TỤC

Tác gi: Hiu Xuân

Người dch: Tàng Thư Quán

Sáng sớm tỉnh dậy, nhận ra cánh tay đặt trên ngực mình vẫn chưa xê dịch, tôi vừa quay đầu sang đã thấy Trịnh Diệu Dương cau mày nhìn trần nhà, nằm yên không nhúc nhích.

“Không phải đã hẹn gặp luật sư Bùi Dũng chủ tịch GT lúc mười một giờ sao?”

“Ừ.”

Tôi thấy bộ dạng lười biếng của cậu ấy có vẻ quái gở, bèn đẩy một phát: “Cậu không sao đấy chứ?”

Cuối cùng cậu ấy cũng quay sang nhìn tôi: “Tôi… mẹ kiếp toàn thân như bị xe tải cán qua.”

Tôi phì cười, không phải phũ phàng mà thật sự không nhịn nổi: “Cậu yếu vậy hả?”

Cậu ấy nhoài người đè lại tôi vốn đang định dậy: “Anh khỏe như thế, đương nhiên không biết thông cảm cho người bệnh vừa khỏi như tôi đây, giờ còn sớm lắm, nào, mát xa cho tôi đi!”

“Mới sáng sớm đã muốn làm lần nữa? Chán sống thì cứ thử xem.” Tôi tốt bụng nhắc nhở.

Cái tên vừa lấy lại sức hùm đương nhiên không dám liều mạng: “Trần Thạc, anh thật xấu tính.”

Tôi cắn cắn vành tai cậu ấy, thấp giọng nói: “Chẳng lẽ tôi còn chưa đủ hợp tác à?”

Cậu ấy đột nhiên cúi xuống đặt lên môi tôi một nụ hôn sâu rồi lập tức bật dậy, cười gian xảo: “Giữ gìn thể lực, lúc khác tái chiến.”

Thật lòngtôi cũng khá mất sức, tiện tay vơ cái gối úp lên mặt cậu ấy: “Máy tôi có một ít tài liệu nội bộ của Thành Nghiệp đấy, đi coi thử xem, tôi thấy vài bản sao cũng có ích lắm.” Chúng tôi đều hiểu, cần phải nhanh chóng lấy lại sức chiến đấu.

Cậu ấy miễn cường ngồi dậy, dù động tác vẫn khá chậm chạp. Tôi ở một bên nhìn vậy đột nhiên cảm thấy khá hứng thú, bởi tôi đã quá quen thuộc một Trịnh Diệu Dương dứt khoát mạnh mẽ hô mưa gọi gió, giờ thấy cậu ấy chậm chạp yếu ớt, thậm chí còn có chút vụng về hiếm có, lòng tôi không khỏi xúc động lên một cách khó hiểu.

Dường như cảm giác được sự thương tiếc của tôi, cậu ấy đột nhiên ngoảnh lại, hung hăng chỉ vào tôi: “Trần Thạc, cấm nhìn tôi bằng ánh mắt đó, tôi có phải cho con mèo con đâu.”

“Cậu còn dễ thương hơn chúng nó nhiều.” Tôi chọc một câu, nhanh chân chiếm phòng tắm trước, bỏ lại cậu ấy dở khóc dở cười.

Đến khi tôi để nửa thân trần lau tóc đi ra, đã thấy Trịnh Diệu Dương đang ngồi nhìn màn hình máy tính hết sức chăm chú, tôi tiện tay vắt cái khăn ẩm lên vai cậu ấy, không thấy cậu ấy quay đầu lại.

Tôi nhìn theo ánh mắt đó, thấy cậu ấy chỉ vào một thư mục: “Trong này có ghi chép một số giao dịch, ba cái có vấn đề, trông có vẻ đáng tin.”

“Sao cậu khẳng định được?”

“Tai mắt của tôi ở Thành Nghiệp đâu phải có mỗi A Đỉnh. Mà tôi còn muốn hỏi anh, anh kiếm được mớ tài liệu này bằng cách nào thế?”

“Nhờ cậy vài thế lực, bỏ tiền ra là xong.”

“Tôi không ngờ anh giỏi vậy đâu, anh đã lén lút làm những chuyện cứu vớt nhân loại gì sau lưng tôi rồi?” Cậu ấy bật cười.

“Đừng có đánh trống lảng.” Tôi túm cái khăn tắm kéo cậu ấy lại: “Vấn đề ở cậu kìa! Trịnh Diệu Dương, cậu không hề cho tôi biết cậu vẫn luôn để ý đến Thành Nghiệp.”

Cuối cùng cậu ấy cũng chịu quay lại nhìn tôi, cười nhạt: “Tháng trước, Từ Tú Phương sang tên mười lăm phần trăm cổ phần của cô ấy cho tôi.”

“Tú Phương?” Nói thật lòng, tôi hết sức kinh ngạc, cái tên đã chôn sâu rất nhiều năm về trước cho đến giờ vẫn còn gợi lại nỗi tiếc nuối sâu sắc trong tôi.

“Đầu tháng trước cô ấy liên lạc với tôi, hỏi tôi sau năm năm có còn hứng thú nhận lại mười lăm phần trăm ấy không. Ngay sau đó, tôi nhận được thư của luật sư, di chúc của ông già lập tức đẩy tôi lên đầu ngọn sóng. Thế lực của tôi tại Thành Nghiệp ập đến quá nhanh khiến những kẻ đang nắm quyền cực kỳ e sợ, thành ra mới có kẻ chơi xấu tôi.”

“Lúc cậu mua lại mớ cổ phần chết tiệt ấy thì phải tự hiểu sự việc không hề đơn giản chứ. Cậu quá mạo hiểm rồi, tại sao không bàn bạc với tôi?”

“Trần Thạc, nếu cho anh cơ hội phân tích tình hình, anh sẽ không để tôi sang Mỹ một mình đâu.”

“Nhưng bây giờ tôi vẫn phải sang đấy thôi.” Giọng tôi dần dần cứng nhắc.

“Tôi sợ bọn họ gây khó dễ cho anh, thật không ngờ, lũ đó lại lộ liễu đến vậy.”

“Được, xem như tôi chấp nhận lý do này của cậu, nhưng sau này…” Tôi siết chặt nắm tay: “Không được phép làm gì giấu giếm tôi, tôi cấm đấy!”

Cậu ấy đứng dậy ôm lấy tôi chặn lại cơn giận dữ, nụ hôn vừa đáp xuống, tôi đã cảm thấy lửa giận bị dập tắt ngúm.

Cậu ấy xoa ngực tôi, ánh mắt chứa đầy vẻ kiên quyết: “Tôi không biết nếu không có anh, Trịnh Diệu Dương sẽ thế nào, bao nhiêu năm qua, tôi vẫn chẳng thích phải tưởng tượng điều đó. Tôi chỉ đơn giản không muốn anh bị cuốn vào bất cứ cuộc tranh chấp nào để rồi thương tổn. Nếu tình thế ép buộc, tôi nhất định sẽ vứt bỏ những thứ khác để giữ lấy anh, đây là nguyên tắc của tôi.”

“Tôi chuyên phá vỡ nguyên tắc đây.”

Lòng như trút được gánh nặng, tôi đẩy cậu ấy ra, mỉm cười quay đi mặc quần áo.

Lúc ra thấy cậu ấy vẫn còn ngồi trước máy tính, tôi bèn giục: “Gần mười giờ rồi, tôi nhớ GT không cho phép thân chủ đến muộn đâu.”

“Giờ anh càng lúc càng chu đáo nhỉ.”

“Đi chết đi!” Tôi cười mắng, quăng cho cậu ấy một cái khăn tắm sạch.

Lâu lắm không được nhìn thấy Trịnh Diệu Dương mặc quần áo chỉn chu, giờ ngắm cậu ấy tràn đầy phong độ trong bộ đồ tây, tôi không khỏi mỉm cười, lại bị cậu ấy nghiêm túc nhắc nhở: “Anh mặc đồ trắng chói mắt quá, mau, đi thay bộ nào tối màu đi.”

“Hả? Cậu quản nhiều quá đấy.” Tôi rất không hợp tác đi thẳng ra cửa.

Cậu ấy đành chịu, rút một tập tài liệu ra đuổi theo tôi: “GT năng suất thật, vừa gửi e-mail cho bọn họ đã có phản hồi rồi.”

“Cậu có bắt tay điều tra Mậu Quân Khải không? Tôi tin chắc lần này là do gã đó giật dây.”

“Nhưng chúng ta không nắm được thóp hắn, có một nhân vật then chốt có thể giúp chúng ta khai thông bế tắc này đấy.”

“Cậu có manh mối rồi à?”

“Ngay từ đầu tôi đã đoán Nghiêm thị sẽ gây chuyện, chỉ không ngờ bọn chúng lại liều lĩnh vậy.” Cậu ấy cắn răng, kiềm chế cơn kích động: “Cuộc họp hội đồng quản trị Thành Nghiệp sẽ diễn ra vào hai ngày nữa, chúng ta nhất định phải có mặt, không thể để bọn chúng tưởng gian kế đã thành công.”

Đi vào thang máy, tôi kinh ngạc nhìn cậu ấy: “Ngày kia đã đến Thành Nghiệp có vội vàng quá không?”

“Chúng ta không có nhiều thời gian để trì hoãn, bọn chúng đã dám làm một lần, khó đảm bảo sẽ không có lần thứ hai, lật bài sớm sẽ có lợi cho chúng ta.”

“Xem ra phải tập dượt chút nhỉ?” Tôi nửa đùa nửa thật.

“Khả năng diễn xuất của anh thì tôi yên tâm rồi.” Cậu ấy liếc nhìn tôi, khẽ nhếch khóe miệng.

“Như nhau cả thôi.”

Chúng tôi gặp mặt chủ tịch Bùi Dũng của GT trong một nhà hàng âm nhạc, đó là một người đàn ông trung niên thông minh và thẳng thắn, đôi mắt sắc sảo lọc lõi,người không có năng lực tài chính thì đừng mơ tưởng đến việc mời ông ta. Lúc này, thái độ của ông cực kỳ nghiêm túc.

“Trịnh tiên sinh, tôi cho rằng ngài hoàn toàn đủ điều kiện trở thành cổ đông lớn nhất của Thành Nghiệp.”

“Phải, tôi muốn GT giúp sức xoay chuyển tình trạng khó xử hiện nay.” Phong thái cử chỉ của Trịnh Diệu Dương luôn có sức cuốn hút rất mạnh với người khác, tình hình trước mắt đã tỏ rõ điều này.

Đúng lúc này, có một cô gái mảnh mai xinh đẹp hướng về phía bàn chúng tôi, dáng vẻ già dặn tự nhiên của cô ấy khiến cả tôi và Trịnh Diệu Dương đều chú ý, cô ấy rõ ràng đang đi thẳng đến chỗ này.

“Tôi muốn giới thiệu một chút.” Bùi Dũng mở lời giới thiệu: “Đây là K, cố vấn cấp một của GT, cô ấy cũng phụ trách vụ này, tin rằng cô ấy sẽ đưa ra những lời khuyên tốt nhất cho các vị.”

“A ha, được gặp hai vị thân chủ điển trai thế này, thật là phấn khích.” Sự thẳng thắn của cô ấy không hề có chút giả tạo nào, cử chỉ tự nhiên, nụ cười đúng mực đã nhanh chóng gây được thiện cảm với chúng tôi.

Sau khi bốn người trao đổi vắn tắt, K nói: “Mười lăm phần trăm của Từ tiểu thư đóng vai trò quyết định, Trịnh tiên sinh, tôi đề nghị ngài nên dùng danh nghĩa cá nhân để mua lại.”

Trịnh Diệu Dương chỉ cười không đáp, tôi biết cậu ấy cũng đang có ý như vậy.

Giọng nói và biểu cảm của K lộ vẻ bình tĩnh mà rành mạch: “Xét tình hình hiện tại thì đã có một phe chuyển sang ủng hộ Nghiêm thị lên nắm quyền, một phe đứng về phía chủ tịch Trương Thủ Huy. GT có thể giúp Trịnh tiên sinh có được vị thế vững vàng hơn về mặt luật pháp. Nghiêm thị đã ngầm ra tay với ngài và thất bại, cho nên ngài hoàn toàn có thể dùng việc này làm cái cớ, lấy danh nghĩa GT buộc các cổ đông trung lập chuyển hướng, nếu không sẽ chính thức thưa kiện. Đây là một tín hiệu không thể rõ ràng hơn, hầu hết cổ đông sẽ phản ứng ngay lập tức. Mặt khác, vung tiền thu mua cổ phần Thành Nghiệp mới là bước đi bản chất, cũng là mục đích Trịnh tiên sinh mời chúng tôi can thiệp vụ này, nếu không mọi hành động đều khó mà đạt được hiệu quả.”

Bùi Dũng bổ sung: “Đây là ý kiến của GT, chúng ta hãy bàn bạc kỹ hơn một chút. Thành Nghiệp chưa niêm yết trên sàn chứng khoán, nhất thiết phải xử lý những mảng tối trong kinh doanh. K vừa nói hết sức rõ ràng, chủ tịch Trương có thể chuyển giao ngay lập tức ba mươi phần trăm cổ phần cho Trịnh tiên sinh, con số này đã rất đáng kể rồi. Với một tập đoàn quy mô như Thành Nghiệp, ngay cả cổ đông lớn nhất cũng khó có thể nắm giữ quá năm mươi phần trăm cổ phần. Còn về việc làm cách nào để vỗ về những cổ đông trung lập, tạo dựng niềm tin mạnh mẽ của họ dành cho Trịnh tiên sinh, thì có khả năng cần mượn sức mạnh của Trụ Phong rồi.” Luật sư Bùi phân tích đến cùng vấn đề với Trịnh Diệu Dương.

Tôi ngắt lời: “Nghĩa là sở hữu chéo giữa Thành Nghiệp và Trụ Phong? Ba mươi phần trăm cổ phần Thành Nghiệp sẽ thu mua dưới danh nghĩa Trụ Phong, còn mười lăm phần trăm của Từ Tú Phương lại dùng danh nghĩa cá nhân Diệu Dương mua lại, như vậy có vẻ…”

K gật đầu tiếp lời: “Tôi biết ngài muốn nói gì, làm vậy thật sự rất mạo hiểm, nếu đã là sở hữu chéo, Trịnh tiên sinh sẽ rơi vào tình thế được ăn cả ngã về không, nếu không chấn chỉnh được Thành Nghiệp, rất có khả năng sẽ kéo cả Trụ Phong xuống bùn. Nhưng tôi là cố vấn luật pháp của vụ này, đương nhiên sẽ không mù quáng đưa ra phương án rủi ro cao. Hành động này thoạt nhìn có vẻ rất nóng vội nhưng lại là biện pháp hay để thu phục lòng người, cũng chỉ có cách này mới vỗ về được những cổ đông trung lập, khiến bọn họ không dám liều mạng nghiêng về bên nào.”

Trong mắt K lóe lên tia sắc sảo: “Hơn nữa sau đó Trần tiên sinh có thể lấy danh nghĩa Trụ Phong bước vào Thành Nghiệp, hai người cùng thuận lợi tham gia hội đồng quản trị, chiếm giữ hai ghế quan trọng nhất, kết quả hết sức rõ ràng, Trịnh tiên sinh đương nhiên sẽ có được quyền kiểm soát lớn hơn. Hiển nhiên, việc chuyển giao cổ phần giữa hai công ty khác quốc gia sẽ hết sức phức tạp, GT chúng tôi cần phải tìm được phương án giải quyết hoàn hảo nhất, dù quá trình thực hiện tương đối khó khăn.”

Bùi Dũng kết luận: “Cho nên nhiệm vụ của chúng tôi là giúp Trịnh tiên sinh xác nhận quyền thừa kế và chuyển giao cổ phần trong thời gian ngắn nhất. Đồng thời theo ý của hai vị, điều tra xem những người nắm giữ cổ phần khác có liên quan đến những việc làm ăn phi pháp hay không, dùng đó làm bằng chứng để điều chỉnh chiến lược, đương nhiên mục tiêu quan trọng nhất vẫn là Nghiêm thị.” Chỉ có những luật sư ma mãnh nhất mới có thể gọi “uy hiếp” là “điều chỉnh chiến lược” như vậy.

“Gần đây chúng tôi đã tiến hành điều tra, tranh thủ thu thập tư liệu mọi mặt, một tuần sau tôi sẽ gửi cho hai vị phản hồi ban đầu, trong quá trình đó sẽ chủ động trao đổi qua điện thoại với hai vị nếu cần.” K đứng lên bắt tay chúng tôi.

Một cuộc hội đàm nhanh chóng và hiệu quả nhất từ trước đến nay, không có một lời dư thừa nào, bên luật sư đại diện nhanh chóng ra về trước, đúng là chỉ có GT nức tiếng mới có tư cách này.

Đợi các tinh anh đều đi khỏi rồi, tôi mới hỏi Trịnh Diệu Dương: “Cậu vừa bảo có nhân vật then chốt, là ai vậy?”

“Con gái nuôi của Nghiêm Đình Quân, cũng là nữ chiến binh luôn xung phong tiền tuyến của Nghiêm thị, nhân vật mới nổi mấy năm nay, chúng ta nhất định phải qua cửa cô ta.”

Tôi cười nhẹ: “Nhớ giữ lấy phong độ quý ông đấy.”

“Là tự anh nói nhé, lúc ấy mà có xảy ra bê bối tình ái nào là tôi không giải thích đâu.” Cậu ấy cũng pha trò.

“Hờ, cái này thì cậu khỏi cần lo, cứ để tôi gánh cho.”

Nhưng không ngờ trong cuộc họp đồng quản trị Thành Nghiệp hôm sau, tôi lại rơi vào tình cảnh vô cùng bối rối – tôi gặp lại Sandy, chỉ có điều hiện tại, tên cô ấy là “Nghiêm Khả Tuệ”.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, cô ấy thoáng thất thần, tôi cũng hơi ngớ người. Sandy ăn mặc sang trọng và thanh lịch hơn trước kia rất nhiều, nhưng vẻ sắc sảo trong đáy mắt vẫn chưa hề mất đi.

Sự xuất hiện của tôi và Trịnh Diệu Dương khiến cho phòng họp nhanh chóng mất kiểm soát, thành viên hội đồng quản trị xì xào không ngớt, đưa ra đủ loại phỏng đoán, không khí vô cùng căng thẳng. Hiển nhiên, GT đã gửi những văn bản về quyền thừa kế đến hộp thư của từng người có mặt, như vậy kinh hoàng nhất hẳn là kẻ đứng sau trò bỉ ổi kia rồi. Chứng kiến Trịnh Diệu Dương ung dung xuất hiện trước mặt mọi người, toàn thân còn cháy bùng ngọn lửa phục thù, có phải chói mắt đến mức khiến bọn chúng hoảng hốt hay không?

Nhưng rõ ràng Nghiêm Khả Tuệ không nằm trong số những người kinh ngạc, cô ấy bình tĩnh đứng dậy chào đón, hội trường dần yên tĩnh lại, tất cả đều nín thở chờ giây phút bùng nổ trận ác chiến.

Vậy mà cô ấy lại chỉ nhẹ nhàng chìa tay ra, mỉm cười đậm chất xã giao: “Trăm nghe không bằng một thấy.”

“Nghiêm tiểu thư, mong rằng hành động đột ngột của tôi không khiến các cổ đông khác trong hội đồng quản trị hiểu lầm.”

“Ồ, mọi người vẫn luôn chờ đợi sự xuất hiện của Trịnh tiên sinh, ở đây, ngài là người có quyền lên tiếng nhất.” Khí thế của cô ấy đã khác xưa rất nhiều, chúng tôi đều phải trải qua biến cố mới có thể lột xác như vậy.

Bao nhiêu năm qua, tôi không hề liên lạc với cô ấy, cô ấy cũng không hề tìm đến tôi. Thật không ngờ lại có ngày gặp lại trong tình thế đối địch thế này.

Cô ấy đã lấy lại vẻ tự nhiên như thường: “Vị này chính là Trần tiên sinh của Trụ Phong phải không? Hân hạnh.”


Vui lòng click vào dấu mũi tên để lùi hoặc sang chương kế tiếp