VA CHẠM - CUỐN TỤC

Chương 25

trước
tiếp

VA CHẠM – CUỐN TỤC

Tác gi: Hiu Xuân

Người dch: Tàng Thư Quán

“Diệu Dương!” Đầu gối chen vào giữa hai chân tôi, ác ý tạo nên sự phối hợp hoàn mỹ nhất với động tác nơi tay, chỉ như vậy đã khiến tôi không kiềm chế nổi, buột miệng thốt lên tên cậu ấy.

“Tôi muốn anh, muốn đến phát điên rồi.”

Dằn xuống mọi kích động, tôi cố hít một hơi thật sâu, vuốt ve thân thể nóng rực mê người phía sau, da thịt dẻo dai giữa những đầu ngón tay, tôi không ngừng lần tìm xuống dưới cho đến khi nắm được ngọn nguồn hưng phấn đã vượt tầm kiểm soát của cậu ấy. Thân dưới tiến lui mang theo thể nghiệm trực tiếp đầy mãnh liệt, luồng nhiệt cùng cơn thèm khát từ phía sau truyền tới khiến tôi không nhịn nổi mà thở hổn hển. Chúng tôi bắt đầu vô thức giật tung hết những thứ che đậy trên người, dán chặt sống lưng, tứ chi quấn quýt, khoái cảm cuồn cuộn vỗ bờ, dục vọng bốc hơi dưới ánh đèn mờ tỏ, hơi thở ẩm thấp nhanh chóng tràn ngập không gian.

Tôi quay đầu lại vừa vặn đụng phải ánh mắt cậu ấy, động tác đôi bên đều có chút kích động, không còn cách nào kiềm chế nổi nữa. Đặt tay lên đỉnh dục vọng của cậu ấy, tôi thử chống người lên, lại bị cậu ấy nghiêng mình ghìm lại, cảm giác tê dại truyền qua thắt lưng. Cậu ấy tập trung ngắm nhìn cơ thể tôi như đang nghiên cứu một tác phẩm nghệ thuật, sau đó cúi đầu chăm chú hôn xuống, tựa như một nghi thức thành kính, men từ cần cổ, bờ vai, cánh tay, dọc theo sống lưng chạy xuống cánh mông đi vào dải đất mẫn cảm nhất. Mỗi nơi trên thân thể đều vương lại hương vị của cậu ấy, khoái cảm lan tràn chạy vào giữa hai đùi, tôi miễn cưỡng muốn cựa mình thì nhận ra đã không còn sức chống đỡ, chỉ có thể ngây ngất ngửa đầu, nhắm mắt hưởng thụ cảm giác lâng lâng mê hồn này, hưởng thụ mọi thứ Trịnh Diệu Dương trao tặng, lòng thầm tự nhủ: Nếu phải sa đọa, thì cùng nhau đi.

Cậu ấy mải miết hôn, giọng khàn đục: “Trần Thạc, cho tôi…”

Khi ngón tay cậu ấy đột ngột tiến vào, dần dần tăng tốc khuấy động, tôi cảm nhận được cơn khoái cảm hòa cùng đau đớn tức tốc dâng trào, tựa như ngọn lửa cháy bùng xộc thẳng tới bụng dưới, lập tức tràn ra khắp toàn thân. Chút lý trí còn sót lại đều bị đánh tan, khiến tôi hoàn toàn mất đi quyền kiểm soát.Cậu ấy như muốn trút hết mọi tình cảm dồn nén, dục vọng tích tụ lâu ngày ùa ra như vỡ đê. Tôi thuận theo nhịp điệu xâm chiếm của cậu ấy, ham muốn tăng lên cuồn cuộn, điên cuồng đến mức chính mình cũng phải kinh ngạc.

Cậu ấy nhận được tín hiệu đáp lại của tôi, cơn kích động đã vượt quá giới hạn, đôi bên cùng nôn nóng vì chưa được thỏa mãn mà nhộn nhạo khắp người, cơ thể mướt mồ hôi hằn đầy những dấu vết va chạm cuồng loạn, ánh mắt mê ly, đôi môi mím chặt, mái tóc bết dính, tứ chi quấn lấy cánh lưng đầy mê hoặc, nhiệt độ hừng hực cháy tràn.

Tôi nhận ra thân dưới cậu ấy đã không đè nén nổi hưng phấn, đầy nguy hiểm mà áp sát, tim đập dồn dập không còn theo nhịp điệu. Từng chút từng chút một, cậu ấy mài mòn lý trí của tôi, phả vào tai tôi những thanh âm trầm khàn: “Nói anh muốn, nói đi…”

Thực sự lúc này, chúng tôi đều sắp nổ tung đến nơi, da thịt sắp mài ra lửa rồi. Chúng tôi chỉ đang kiếm tìm kích thích trong sự chinh phục đối phương hòng đòi thêm càng nhiều hưng phấn, giờ thì không chịu nổi chiến thuật dùng dằng nữa, cánh cửa giải thoát đã mở toang. Đến khi cậu ấy đem thân dưới bừng bừng hưng phấn xâm nhập vào cơ thể mình, tôi không kiềm chế nổi mà hét lên: “Ha… a…”

“Ưm… Trần Thạc!”

Chúng tôi vẫn nằm nghiêng, chưa bao giờ gắn bó và triền miên đến thế, nhiệt tình cuộn trào không ngừng nghỉ, tôi như thể muốn nuốt chửng cậu ấy vào cơ thể mình. Cổ họng cậu ấy bật ra những tiếng rên rỉ cao vút, cánh tay quấn quanh ngực tôi, như thể vĩnh viễn không muốn rời ra vậy. Lòng vừa muốn dốc sức bù lấp sự đau đớn, mặt khác lại vẫn tham lam thét gào đòi hỏi! Đòi hỏi càng nhiều!

Cậu ấy không ngừng xỏ xuyên, dùng cách thức nguyên thủy nhất mà dằn vặt tôi. Giữa nhịp thở hổn hển đứt quãng, cuộn trào mãnh liệt khiến người điên cuồng gột rửa hết thảy mọi trật tự còn sót lại, dữ dội như chưa từng dữ dội hơn, khuấy tung tất cả những xao động phức tạp nhất trong sâu thẳm tâm hồn, xen lẫn những rối loạn vô danh, đốt lên càng nhiều cháy bỏng.

“Ha… anh tuyệt thật…”

“Nóng quá, Diệu Dương…”

Tiếng rên rỉ thỏa mãn tràn ra, hất tung mọi tạp niệm mà chuyên tâm nhập cuộc đến cùng. Đôi môi cậu ấy lại phủ lên mặt tôi, tiếng gầm khẽ nương theo tư thế vốn có mà đè chặt tôi xuống. Bừng bừng đuổi riết, đẩy dục vọng lên càng lúc càng cao. Bằng khí thế dũng mãnh kinh người, cậu ấy nâng thắt lưng tôi lên, tiếp tục vỗ về an ủi. Chúng tôi hoàn toàn bị dục vọng chi phối, từ từ cảm nhận được sóng triều ập tới, không còn phân được rõ ai đang dẫn lửa trong ai. Cao trào ập đến không hề báo trước, tôi co thắt kịch liệt, như thể muốn nuốt chửng cậu ấy vào trong cơ thể mình. Cậu ấy lớn tiếng rên rỉ, thúc thẳng vào chốn sâu nhất, còn chưa kịp rút ra hoàn toàn, dịch lỏng nóng hổi đã phụt ra từng đợt, trát đầy dải đất bí mật bằng luồng nhiệt đặc sệt, toàn thân tôi run rẩy, không chống đỡ nổi kỹ thuật cao siêu của cậu ấy mà cùng lúc phun trào.

“A!” Mồ hôi nhỏ xuống lớp ga trải giường, chúng tôi quấn lấy nhau.

Tranh thủ lúc thư giãn sau đợt cao trào cuối cùng, tôi vùi mặt xuống gối, thật là… quá sung sướng. Ai ngờ cậu ấy còn có thể mãnh liệt đến cỡ này, tôi nghiêng đầu hé miệng thở dốc, muốn nhúc nhích thắt lưng đẩy bớt luồng nhiệt nóng rực trong cơ thể ra, lại không hay cử động này đã kích thích người bên cạnh. Cậu ấy vòng tay ôm tôi, khẽ cắn yết hầu tôi, cẩn thận mút vào, một lần nữa khiêu khích thành công, tôi cúi xuống khẽ cười, ghé sát vào tai cậu ấy, một tay đã mò xuống phía dưới: “Còn chờ tôi giúp hả?”

Cậu ấy hoảng hồn, vội vàng ngẩng lên, phủ lấy tôi bằng ánh mắt gần như cháy rực: “Trần Thạc, đừng trêu tôi, làm thêm lần nữa là tôi không dậy nổi đâu.”

“Hiếm khi thấy cậu thành thật trên giường như vậy.”

Cậu ấy gác đầu trên ngực tôi, nằm nghiêng người, bộ dạng lười nhác: “Vừa rồi thiếu chút không lên nổi, chỉ với anh mới có thứ cảm giác này.”

Tôi tỏ vẻ kiêu ngạo: “Cậu đang khen kỹ thuật của tôi tốt đúng không?”

Cậu ấy vươn tay cào tóc tôi, bật cười: “Hờ, đâu chỉ tốt, mà là quá tuyệt vời. Ngày mai không biết còn sức đi Thành Nghiệp giương oai nữa không đây.”

Tôi mỉm cười ôm cậu ấy, yên lặng nhắm mắt lại, cho đến khi nghĩ rằng cậu ấy đã ngủ rồi, tôi mới khẽ thì thầm: “Không có cậu, tôi cũng không lên nổi.”


Vui lòng click vào dấu mũi tên để lùi hoặc sang chương kế tiếp