VA CHẠM - CUỐN TỤC

Chương 21

trước
tiếp

VA CHẠM – CUỐN TỤC

Tác gi: Hiu Xuân

Người dch: Tàng Thư Quán

Tôi chậm rãi cởi quần áo cậu ấy ra kiểm tra, không thấy có vết thương nào rõ ràng khiến tôi yên tâm hơn một chút. Lúc ấy tôi mới đứng dậy, gọi điện thoại cho bác sĩ Lý, không tới nửa giờ sau, ông ấy đã đến rồi.

“Xin lỗi, giờ này còn gọi ông tới.”

“Trần tiên sinh, tôi thấy hiện giờ anh đang mệt mỏi lắm rồi, đề nghị anh đi nghỉ ngơi ngay.” Sau đó, ông ấy kiểm tra toàn thân cho Trịnh Diệu Dương, xong xuôi mới tổng kết: “Trước mắt xem ra Trịnh tiên sinh nhiều ngày không được ngủ ngon, tinh thần căng thẳng quá độ dẫn đến cơ thể xuất hiện dấu hiệu suy nhược, có điều tình trạng này có thể khôi phục sau một thời gian ngắn, không cần quá lo lắng. Còn mẫu máu tôi phải mang về bệnh viện xét nghiệm thì mới thông báo kết quả được, nói chung tình trạng tổng thể của anh ấy không có gì đáng ngại.”

“Cảm ơn ông.”

Bác sĩ vừa đi, tôi lại lâm vào tình trạng hoang mang chưa từng có, không hiểu nổi những kẻ đó bắt Trịnh Diệu Dương để làm gì?

“Ưm…” Tôi cảm nhận được sự dao động khẽ khàng trong không khí, nghe thấy tiếng rên khàn nhỏ vang lên, cậu ấy đã tỉnh rồi!

Vẻ mặt Trịnh Diệu Dương lúc này toát ra nét gợi cảm lười nhác pha lẫn chán chường cao độ, tôi thong thả bước tới trước mặt cậu ấy cười nhẹ: “Cũng may cậu không định ngủ thẳng đến sáng, bằng không tôi tính hắt nước lạnh gọi cậu dậy đây.”

“Trần Thạc…” Cậu ấy từ từ ôm đầu ngồi dậy.

Tôi đưa khăn mặt cho Trịnh Diệu Dương rồi ngồi xổm xuống thảm, chăm chú nhìn cậu ấy: “Cảm thấy thế nào?”

Cậu ấy cười cực kỳ gượng gạo: “Mấy ngày nay, mẹ nó đúng là bị bọn chúng giày vò đến chết…”

Cậu ấy nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi, vẫn là độ ấm quen thuộc ấy, tôi muốn hỏi cậu ấy những ngày qua đã xảy ra chuyện gì, nhưng cuối cùng vẫn không thốt ra được. Đến giờ phút này trái tim vẫn còn run rẩy cực độ, phòng tuyến cứng cỏi được tạo dựng bấy lâu che chắn tôi trước mọi phong ba bão táp, thứ vẫn ẩn sâu dưới lớp vỏ bọc bình thản, không dễ dàng bộc lộ ra ngoài. Lúc này đây, khi nhìn thấy Trịnh Diệu Dương ở trước mắt mình, cảm giác mệt mỏi rã rời sau biến cố, sự kiên cường chịu đựng ô nhục, tất cả khiến cho lớp ngụy trang ấy sụp đổ ầm ầm.

Tôi vùi mặt vào bàn tay cậu ấy, hồi lâu không động đậy.

“Ấy… đừng thế, thực sự có gì to tát đâu, có kẻ muốn làm tôi mất mặt, đời nào tôi để bọn họ hả hê chứ?” Cậu ấy cúi xuống chăm chú nhìn tôi: “Xin lỗi…” Rồi dùng cánh tay kia chụp lấy bờ vai tôi, kéo tôi áp sát vào ngực mình: “Trần Thạc, tôi đảm bảo sau này sẽ không để mình rơi vào bẫy rập khốn cùng như vậy nữa.”

Mấy ngày qua, tôi đã mường tượng đến mọi ý niệm kinh khủng nhất trong đầu, lại luôn liều mạng ép mình thả lỏng, cảm giác ấy thực sự đau đớn chưa từng có. Tôi ngẩng đầu cười khổ: “Chuyện này mà xảy ra thêm vài lần nữa, người ngỏm trước không chừng là tôi.”

Cậu ấy hôn chóp mũi tôi như trẻ con, lại cầm khăn mặt đắp lên trán tôi: “Bọn chúng không cần mạng tôi, chỉ muốn đánh đổ tôi thôi.”

Tôi biết! Hai mắt tôi hằn tơ máu: “Nghiêm thị bây giờ vốn chẳng coi Trương Thủ Huy ra cái mẹ gì!”

“Một lũ nham hiểm, phía sau còn có kẻ chống lưng, cái gì cũng dám làm, chúng ta không thể tóm được chúng đâu.” Cậu ấy lại nằm xuống, dường như thực sự mệt mỏi lắm rồi.

Tôi lấy một tập tài liệu trong ngăn tủ ra: “Có gã này không?”

“Không, tôi không biết gì hết, kể cả lúc nói chuyện với anh, tôi cũng bị bọn chúng đưa một mình vào phòng giám sát, còn tên kia dùng máy chung đường dây để nghe.” Cậu ấy nhìn bức ảnh, lại ngồi dậy lần nữa: “Anh… sao lại nghĩ là hắn?”

Tôi nói sơ qua về gốc gác gã này: “Tên hắn là Mậu Quân Khải, biệt danh Lông Cáo, mấy năm nay hắn đã nhúng tay đến vài vụ án rồi, chuyên xử lý những chuyện nội bộ của Nghiêm thị, trước giờ chưa từng tự mình lộ diện, tội trạng đều để kẻ khác gánh, là bàn tay lớn nhất giật dây phía sau. Tôi nghi chính gã này giúp Nghiêm thị giở trò.”

Cậu ấy đột nhiên bật cười: “Trần Thạc, giọng điệu anh giống cảnh sát quốc tế lắm.”

“Ở cùng cậu lâu ngày, dù không có năng lực phán đoán như cảnh sát thì cũng phải có trực giác của cảnh sát thôi.”

“Khiếu hài hước của anh cũng là do ở cùng tôi lâu ngày mà có hả?”

“Trịnh Diệu Dương, nếu giờ cậu vẫn còn nhàn nhã như vậy thì để tôi nhắc cho cậu biết tình trạng hiện tại của chúng ta.”

“Tin tôi đi Trần Thạc, tôi cũng rõ ràng lắm, chỉ là không muốn bầu không khí quá căng thẳng thôi.” Cậu ấy lịch lãm dang hai tay ra: “Nhìn xem, không phải tôi đã trở lại rồi sao?”

Tôi thở dài, đưa tay nhẹ nhàng ôm đầu cậu ấy: “Nhưng chúng ta không thể bị động ngồi chờ kẻ địch tự thò mặt ra được.”

“Tôi biết.” Cậu ấy giơ tay lên nắm cằm tôi: “Sắc mặt anh cũng chẳng khá khẩm gì, có phải lại không ngủ rồi?”

Tôi bật cười đáp: “Cậu cho tôi là siêu nhân à? Hơn một tuần lễ không chợp mắt.”

“Vậy ít ra cũng khẳng định được một việc.”

“Việc gì?”

“Không có tôi, anh ngủ không ngon.”

Nghe lời nói mờ ám như vậy, tai tôi không khỏi nóng lên, đâu ngờ đến giờ phút này mà cậu ấy còn hứng thú trêu chọc tôi được.

“OK, tôi thua cậu.” Tôi lùi lại, vơ cái chăn mỏng bên cạnh vứt lên đầu cậu ấy: “Người cần ngủ là cậu đấy, ngủ dậy rồi nói tiếp.”

“Thật chu đáo.” Tiếng cười của cậu ấy nghe đầy đen tối, khi tôi chuẩn bị ra ngoài đi tắm rồi còn nghe cậu ấy gọi giật lại: “Bọn họ có thể thả tôi về nhanh thế này, cũng vì bị sức ép từ bên ngoài thôi.”

Tôi quay đầu lại: “Mũi bọn này thính lắm, lập tức đánh hơi được mùi khác thường ngay.”

“Tôi không hề biết anh đi được cả lối này.” Ánh mắt cậu ấy đột nhiên lóe sáng nhìn thẳng vào tôi.

“Cái này phải cảm ơn ông anh Trần Cận không đội trời chung với cậu đấy.”

Mặt cậu ấy thoáng vẻ căng thẳng: “Không phải anh đồng ý về Hào Môn đấm đá với anh ta đấy chứ?”

“Anh ta đâu dám đặt điều kiện với tôi.” Tôi cười đẩy cửa ra ngoài.

A Cận, không biết anh ấy thế nào rồi, lần này chỉ sợ liên lụy đến anh ấy thật, chắc phải gọi cuộc điện thoại an ủi vài câu mới được.

“Á, cái loại em mất nết, bọn kia thả người rồi còn đâu, chú kiếm anh làm gì nữa? Đừng bảo lại muốn sai anh đi làm mấy vụ xúi quẩy không ai thèm nhận nữa đấy!” Tôi còn chưa kịp mở miệng, đầu dây bên kia đã om sòm cả lên: “Giờ anh thành đối tượng bị trông coi đặc biệt ở Hào Môn rồi, xong đời thật luôn! Anh tức đến ói máu rồi đây này. Em trai à, chú mày vì một người ngoài mà không tiếc thủ túc tương tàn thì thôi đi, lại còn năm lần bảy lượt thách thức giới hạn thần kinh của anh, chỉ này sai nọ, thật là quá đáng quá thể!”

“Quá đáng lắm sao?”

“Quá đáng lắm!”

“Là do em… quên nói cảm ơn anh.”

“Hờ!” Đầu dây bên kia cười ruồi một tiếng: “Anh em yêu thương đùm bọc, lại còn đẹp trai phong độ giống nhau, anh không nhỏ nhen như chú đâu. Trước kia chú không tới kiếm anh, anh còn tưởng chú cố tình vứt bỏ anh rồi, cho nên mới chủ động đến tìm chú đấy chứ. Thế mà anh vừa tìm được chú đã quẳng luôn cho anh một cục nợ đeo lưng, anh thật hối hận, không dưng đi rước lấy phiền phức. À đúng rồi, anh hỏi chú, nếu có ngày anh cũng mất tích, chú có hóa rồ như lúc Trịnh Diệu Dương mất tích không? Bọn đàn em bắt đầu rỉ tai nhau anh bị bệnh yêu em trai quá độ rồi đấy, vì nhiệm vụ chú giao mà anh sắp không làm nổi đại ca nữa rồi!”

Mặc dù không chịu nổi những lời bậy bạ bất cần của anh ấy, nhưng ân tình này tôi nợ, ít nhiều cũng phải nể mặt anh ấy mới được: “Nói chung, cảm ơn anh, sau này nếu không cần thiết, em sẽ không phiền anh nữa.”

“Ấy, Tiểu Thạc Thạc, chú đừng có qua cầu rút ván chứ, phải bồi thường cho anh. Nếu anh vì chuyện điều động người quá quyền hạn này mà bị cấp trên xử phạt, mất cái ghế đại ca, chú phải có nghĩa vụ nuôi anh đấy.”

“Được, anh không lăn lộn được nữa thì cứ đến đây tìm em.” Đầu tôi lại bắt đầu ong ong.

“Thỏa thuận xong, chúng mình quả nhiên là anh em hoạn nạn mới thấy chân tình à nha.”

Tôi vừa cúp máy thì tiếng chuông cửa đã vang lên, tôi lại trở về trạng thái cảnh giác cao độ, bên ngoài là nhân viên phục vụ khách sạn: “Trần tiên sinh, có tầm chục người đang đợi ngài dưới sảnh, họ nói muốn lên phòng ngài bảo vệ theo lệ thường. Chúng tôi không rõ tình hình lắm, phải lên xác nhận với ngài trước.”

Lúc này, một người đàn ông đứng thẳng sau lưng nhân viên đó bước lên: “Trần tiên sinh, tôi là Duy Sâm, đại diện cho tập đoàn Thành Nghiệp, theo lệnh chủ tịch Trương đến bảo vệ Trịnh tiên sinh và ngài.” Lời lẽ thật dễ nghe.

“Để lại ba người, còn lại rời khỏi đây.” Đây là giới hạn nhường bước cao nhất tôi có thể chấp nhận.

Anh ta thoáng do dự rồi gật đầu: “Vâng.”

Sau khi cho ba vị khách không mời vào trong, tôi bắt đầu tính đến việc điều tra chủ mưu đằng sau vụ bắt cóc này, kể cả có là đám cão già Nghiêm thị, tôi cũng sẽ dốc toàn lực đấu đến cùng.

Nhưng trước đó, đúng là tôi cần ngủ bù cái đã, ai ngờ mới thả lỏng một cái tôi đã ngủ liền năm tiếng đồng hồ mới tỉnh. Sau đó tôi vào phòng ngủ chính xem Trịnh Diệu Dương thế nào, cậu ấy vẫn đang say giấc, tôi đứng ở đầu giường lặng lẽ nhìn cậu ấy, cảm giác hơi thở của cậu ấy rất suy yếu, trong lòng không khỏi cồn cào sợ hãi.

Tôi quỳ một gối xuống, đột nhiên rất muốn gọi cậu ấy dậy: “Diệu Dương?”

Đúng lúc này thì di động đổ chuông, tôi vội vàng bắt máy: “Bác sĩ Lý?”

“Có kết quả xét nghiệm của Trịnh tiên sinh rồi, trong máu có chất độc, cho thấy cậu ấy đã bị tiêm ma túy có độ tinh khiết cao, tần suất và liều lượng mỗi lần tiêm đều rất chính xác, khả năng khống chế cực chuẩn, đủ nghiện nhưng không gây chết người…”

Không! Không! Lũ khốn nạn này!

Tôi cố gắng giữ bình tĩnh, ra sức kiềm chế nỗi sợ hãi đang khuếch tán cực nhanh trong lòng: “Hiện giờ cậu ấy… có cần cưỡng chế cai nghiện không?” Lúc nói ra bốn chữ kia, tim tôi như thể bị đâm xuyên qua vậy.

“Nếu dùng cách cưỡng chế cai nghiện ngắn hạn, không có bác sĩ chuyên môn hướng dẫn, chỉ dựa vào ý chí thì e rằng… e rằng người bình thường không thể làm nổi. Đương nhiên, nếu dùng các loại thuốc thích hợp kết hợp với trị liệu thì có thể giảm bớt đau đớn trong quá trình cai.”

Lòng tôi rối như tơ vò, ngồi ở mép giường, siết chặt tay Trịnh Diệu Dương trong lòng bàn tay mình.

“Bác sĩ Lý, chắc chủ tịch Trương đã nói sơ lược tình tình cho ông rồi, nếu lúc này đưa cậu ấy vào viện thì cần phải giữ bí mật tuyệt đối, nhưng việc này vốn không thể làm được.”

Đây chính là mục đích ghê tởm mà đám người đó muốn! Lãnh đạo của Trụ Phong, người kế thừa Thành Nghiệp, vương giả mới lên ngôi trên thương trường bị nhốt trong bệnh viện, cưỡng chế cai nghiện, tin tức kiểu này đủ sức công phá dữ dội, có thể lan truyền với tốc độ chóng mặt, len lỏi vào mọi ngóc ngách của xã hội, hậu quả e rằng không một ai đo đếm được. Âm mưu khốn nạn và thủ đoạn đê hèn của đám người đó chính là để chúng tôi tự mình đưa màn kịch mà chúng tự biên tự diễn này ra trước công chúng, che đậy chân tướng bằng những dối trá kinh tởm, dùng thủ đoạn nhớp nháp bôi bẩn sự trong sạch của chúng tôi. Đến lúc đó bọn chúng có thể hiên ngang đứng ra, danh chính ngôn thuận gây xích mích chia rẽ những người trung lập trong xã hội lẫn nhân vật cấp cao vốn chưa có thái độ rõ ràng của Thành Nghiệp, nhận được sự ủng hộ của số đông. Bởi lẽ không một ai sẵn sàng mạo hiểm gửi niềm tin hay trông cậy vào một lãnh đạo chìm trong nghiện ngập. Trận này thắng bại đã quá rõ ràng.


Vui lòng click vào dấu mũi tên để lùi hoặc sang chương kế tiếp