VA CHẠM - CUỐN TỤC

Chương 20

trước
tiếp

VA CHẠM – CUỐN TỤC

Tác gi: Hiu Xuân

Người dch: Tàng Thư Quán

Mặc dù đã bao lần tự nhủ phải bình tĩnh chiến đấu, nhưng nỗi bất an khó diễn tả thành lời vẫn cứ ngập tràn đầu óc tôi, đã rất nhiều năm tôi không hề trải qua cảm giác bất lực thế này. Tôi vào nhà vệ sinh tát nước lên mặt, hi vọng có thể khiến đầu óc tỉnh táo thêm một chút, khổ nỗi hai ngày liền không ăn không ngủ cùng áp lực đè nặng trong lòng khiến tôi mệt mỏi rã rời. Tấm gương phản chiếu một gương mặt cực kỳ uể oải nhưng lại đầy phòng bị, trên quai hàm đã thấy rõ râu ria lởm chởm, ánh mắt vốn luôn mang vẻ lạnh lùng bình tĩnh giờ lại ngập tràn mê man. Tôi không khỏi cười khổ: Trần Thạc, đã bao lâu rồi mày không nhìn thấy bộ dạng sa sút này? Đợi đến lúc đưa được Trịnh Diệu Dương trở về, mày phải ngủ liền ba ngày ba đêm mới được.

“Anh Trần, có điện thoại!” Có tiếng A Đỉnh gọi ngoài cửa.

Tôi đẩy văng cửa ra, lao đến giật lấy máy, khi cái giọng quen thuộc mà ghê tởm ban nãy vang lên, cả người tôi nổi hếtda gà: “Cứ tưởng mày sẽ ngồi canh máy chờ tin tao chứ, sao còn rảnh chạy lung tung được vậy? Không phải đang ủ mưu gì chứ?”

“Cậu ấy đâu?” Tôi nhẫn nhịn, chỉ muốn nhanh chóng nghe được giọng tôi muốn nghe.

“Hắn ở ngay bên cạnh tao đây, vô cùng khỏe mạnh, như mày dự đoán, không hề bị thương, đáp án này thỏa mãn mày chứ?”

Tôi gằn từng tiếng: “Để cậu ấy nghe điện thoại.”

“Chúng mày chỉ có nửa phút, không hơn một giây, tao bấm giờ đây.”

Ngay sau đó, tôi nghe được giọng của Trịnh Diệu Dương, là cậu ấy!

“Trần Thạc…”

“Cậu đang ở New York đúng không?” Tim tôi đập dồn như trống trận.

“Thằng ranh con! Cẩn thận câu hỏi của mày!” Đột nhiên có tiếng quát chen vào, tôi lập tức hiểu ra bọn chúng đã mở loa ngoài.

“Tôi không sao, còn chịu được.” Giọng cậu ấy suy yếu rã rời đến thằng ngu cũng nhận ra, nói thật lòng,lúc đó tôi cảm thấy lòng mình quặn thắt.

“Chịu được nghĩa là sao? Bọn chúng làm gì cậu hả?” Tôi không giấu được sự gấp gáp và lo lắng trong giọng nói của mình, chí ít tôi phải biết bọn chúng đã làm những gì với cậu ấy mấy ngày nay, thật tức phát điên!

“Đừng hỏi nữa, tôi không sao.” Cậu ấy thong thả mà bình tĩnh nói với tôi: “Bọn chúng sẽ thả tôi sớm thôi.”

“Đây là lời hứa à?”

“Không, là sự thật.”

“Được, Trịnh Diệu Dương, tôi tin cậu không nuốt lời, nếu cậu không cầm cự nổi, không cần bọn chúng ra tay, tôi sẽ tự tìm cậu tính sổ.”

“Anh… đã ở Mỹ rồi à?”

“Cậu nghĩ tôi còn ngồi yên ở Hồng Kông được hả?”

“Được rồi, tôi sẽ tự lo được…”

Đúng lúc này điện thoại bị kẻ khác cướp đi: “Đặc sắc quá đặc sắc quá, có thể sánh ngang siêu phẩm Hollywood đấy, có điều phải giới hạn thời gian tán gẫu thành ra phải kết thúc ở đây thôi. Nếu không phải do tao quá đa nghi, thì chúng mày đang ám hiệu cái gì cho nhau đúng không? Nhưng tao nói cho chúng mày biết, vô dụng thôi, giở trò gì cũng vô dụng!” Gã đàn ông kia đột nhiên cười ầm lên: “Trần Thạc, mày đang rất nôn nóng phải không? Yên tâm, tao chăm sóc bạn mày rất chu đáo, không xảy ra chuyện gì được đâu. Huống chi, đây chỉ là cảnh cáo, chỉ cảnh cáo mà thôi, đừng mơ mộng điều tra được gì bởi sẽ chẳng có kết quả đâu. Ba ngày nữa tao sẽ trả Trịnh Diệu Dương về khách sạn mày ở tại New York, nhớ đừng có đổi phòng đấy, bằng không trả sai chỗ thì đừng trách bọn tao sơ ý làm lỡ chuyến bay về Hồng Kông của mày.”

Tôi nhăn mày, dựa vào những điều vừa nói với Trịnh Diệu Dương, tôi nhận được một thông tin vô cùng chính xác: Bọn chúng sẽ trả cậu ấy về. Nhưng bọn chúng nhanh nhảu nói ra như vậy vẫn khiến tôi kinh ngạc, vì sao phải làm vậy? Vì sao? Không thể chỉ là một lời cảnh cáo, tuyệt đối không phải! Bọn chúng dùng đến tay súng bắn tỉa, bắt cóc người đứng đầu Trụ Phong, nhân vật thừa kế quan trọng của Thành Nghiệp, giờ lại nói chỉ là “cảnh cáo”, nói thế thằng khùng nào tin?

“Chúng mày không được làm cậu ấy bị thương, ba ngày nữa, hi vọng chúng mày giữ lời.”

“Mọi người đều là dân làm ăn cả, đương nhiên phải giữ lời rồi. Còn nhớ không, tao đã bảo muốn sớm ngày làm quen với mày? Tao không nói đùa đâu.”

“Tin tao đi, mày đang đùa với lửa đấy.”

“Không bỏng được đâu, vì tao đứng xa lắm, ha ha ha…”

Buông máy xuống, tôi rơi vào trạng thái rối loạn cực độ, sợ rằng khi Trịnh Diệu Dương xuất hiện trước mặt tôi thì đã không còn là người tôi quen thuộc nữa. Phản ứng vừa rồi của cậu ấy vô cùng do dự và kỳ quái, tôi không biết liệu sau lưng cậu ấy có kẻ nào đang dí súng hay không, chuyện này không hề đơn giản. Cậu ấy đang gặp nguy hiểm, tôi có thể khẳng định chắc chắn. Tôi ngồi xuống, đan tay vào nhau, A Đỉnh thở dài lặng lẽ bỏ đi, cậu ta hiểu lúc này tôi chỉ cần yên tĩnh.

Ba ngày nay, tôi hầu như không thể tự kiềm chế được, trong nước gọi điện qua báo cáo tiến độ những dự án gần đây của Trụ Phong cũng chỉ nghe câu được câu chăng, đến giờ tôi mới biết mình thiếu “chuyên nghiệp” đến mức nào. Không có tin tức chắc chắn về Trịnh Diệu Dương, tôi không thể nào coi như không có chuyện gì để tiếp tục làm việc được. Tôi không tin bọn chúng sẽ đối đãi tử tế với cậu ấy, nhất định có những chuyện không thể lường trước được đang ngấm ngầm diễn ra, tôi chỉ giận bản thân không thể lập tức đập tan những bí mật này.

Nửa đêm, tôi ngồi bệt trên thảm, tựa lưng vào khung cửa sát sàn ngoài ban công, đầu óc quay cuồng giữa bao nhiêu suy đoán đáng sợ.Tôi nghiêng đầu nhìn cảnh đêm rực rỡ bên ngoài, tim đập mỗi lúc một dồn dập. Không thể kìm chế nổi cơn bức bối trong lồng ngực, tôi vùi đầu vào cánh tay bất động hồi lâu.

Có lẽ chưa một ai có cơ hội nhìn thấy bộ dạng chán chường mờ mịt, hoang mang hết cách này của tôi, thật không dễ chịu chút mẹ gì! Tôi chậm chạp cầm tách cà phê bên cạnh lên, mới nhấp một ngụm đã thấy đắng ngắt không nuốt nổi, có lẽ từ giờ trở đi, tôi phải quen việc thêm đường mới được.

Trong suốt mấy chục tiếng đồng hồ này, tôi nghĩ đi nghĩ lại không biết bao nhiêu lần những lời Trịnh Diệu Dương nói qua điện thoại, không thể đoán ra được bất cứ hàm nghĩa gì bên trong, điều này khiến tôi vô cùng bất an cùng chán nản, trong khi vẫn biết rõ tất cả đều là một phần của âm mưu. Bọn chúng không tiếc phái sát thủ chuyên nghiệp bắt cậu ấy, đến giờ, đã thu được cái gì hay ho mà lại dễ dàng thả cậu ấy về? Rốt cuộc bọn chúng muốn gì? Chắc chắn không ngoài tiền bạc và quyền lực, nhưng tôi không rõ bọn chúng chỉ cần một trong hai thứ đó hay là toàn bộ, chỉ biết không một âm mưu nào lại có chỗ cho sự nhân từ đâu.

Ngày hôm sau tôi quyết định đi gặp một người, kẻ mà tôi cho rằng sẽ không bao giờ phải đối đầu trực diện nữa – Trương Thủ Huy.

Tôi đi qua hai cửa mới vào được phòng chăm sóc đặc biệt của ông ta, thấy ông ta đang ngồi dựa vào thành giường, bệnh tình không có vẻ nguy kịch như lời đồn, ánh mắt ông ta vẫn sáng rõ và nguy hiểm, cùng lắm bớt đi vài phần sát khí mà thôi.

Tôi không ngồi xuống, chỉ bước tới cạnh giường, chúng tôi quan sát lẫn nhau, không ai định mở miệng trước.

Cuối cùng ông ta cũng không nhịn được mà phá vỡ sự phòng bị: “Diệu Dương có tin tức gì chưa?”

“Lẽ nào ông còn chờ tin tốt sao?” Đến nước này, tôi không cần thiết phải vòng vo nữa.

“Là do tao sơ suất.” Về sự việc lần này, Trương Thủ Huy hiểu rõ tình hình hơn ai hết: “Tao không nên để liên lụy đến nó, vốn chỉ định đưa một lời cảnh báo ra bên ngoài, nhưng lần này tao tính sai rồi, đánh giá nhầm sự nham hiểm của bọn chúng, không ngờ chúng lại là lũ khốn kiếp không tuân thủ luật lệ giang hồ.”

Tôi nói thẳng lập trường của mình: “Không thể kết thúc đơn giản vậy đâu, nếu Diệu Dương xảy ra chuyện gì, tôi sẽ đấu với lũ đó đến cùng, dù lôi cả Trụ Phong theo cũng không tiếc.”

Trương Thủ Huy đột nhiên kích động: “Trụ Phong là cơ nghiệp Diệu Dương dốc sức gây dựng, không phải đồ riêng của Trần Thạc mày.”

“Trụ Phong không có Trịnh Diệu Dương vốn chẳng còn ý nghĩa gì hết.” Thái độ của tôi không hề dễ chịu: “Chủ tịch Trương đã thừa nhận giá trị của Trụ Phong rồi sao? Chẳng phải trước kia ông vẫn trăm phương ngàn kế bày trò phá hoại à? Lúc đó Trụ Phong trong mắt ông không đáng một đồng, giờ sự hào phóng nửa mùa của ông khi không lại lôi chúng tôi vào vũng bùn rồi đấy! Lẽ nào ông không tìm ra được lối thoát tử tế nào sao?”

“Tao đã điều động mọi lực lượng đi tìm kiếm tung tích Diệu Dương rồi, chỉ là lần này bọn chúng quá xảo quyệt…”

Tôi tức giận cắt lời ông ta: “Những thủ đoạn mà ông dùng với kẻ khác năm xưa chẳng phải còn lợi hại, xảo quyệt hơn cả bắt cóc nhiều hả? Thói đời này, nếu đã có kẻ muốn làm loạn thì không một ai có thể ngăn cản được đâu. Nhưng việc gì cũng có cái giá của nó, ngày mai Trịnh Diệu Dương sẽ được trả về, nếu cậu ấy có gì bất trắc, dù bất cứ giá nào tôi cũng phải ăn thua bằng được với lũ đó! Tôi đây nói được làm được!”

Ánh mắt ông ta càng lúc càng lạnh lẽo: “Trần Thạc, mày lúc nào cũng nghĩ đến chuyện chết chùm. Chuyện mày ở bên Diệu Dương vốn đã sai rành rành rồi, tao chưa bao giờ nghi ngờ điều đó. Mấy ngày trước hội đồng quản trị của Thành Nghiệp còn đem chuyện của chúng mày ra mổ xẻ, công khai phản đối quyền kế thừa của Diệu Dương, cái mặt già của tao biết giấu đi đâu được? Chúng mày từng nghĩ đến chưa?” Thì ra suy cho cùng, thứ Trương Thủ Huy quan tâm nhất vẫn là chuyện mặt mũi chết tiệt đó.

Tôi cúi xuống nhìn thẳng vào mắt ông ta: “Có một số chuyện một khi đã xảy ra sẽ không thể thay đổi. Nếu ông còn có thể làm gì cho cậu ấy thì hãy mau nghĩ cách quét lũ rác rưởi đó ra khỏi Thành Nghiệp đi! Trong trận này ai cũng có thể thất bại thảm hại, tôi không hi vọng người thua là ông. Còn nữa, tôi chẳng quan tâm mặt mũi ông còn giữ được hay không, tôi chỉ quan tâm đến sự an toàn của Trịnh Diệu Dương.”

Ông ta đáp như đinh đóng cột: “Diệu Dương không phải quân cờ, nó là cháu ngoại tao!”

“Được, tôi tin ông.” Tôi đứng thẳng người, ngang ngạnh bỏ đi, trong thời khắc bước qua cánh cửa phòng bệnh, tôi quay đầu lại nói: “Nếu có thể rời khỏi cậu ấy, tôi đã làm lâu rồi, nhưng tôi không làm, bởi vì cậu ấy cần tôi ở bên cạnh. Nếu hôm nay người mất tích là tôi, cậu ấy cũng sẽ dốc hết sức mình làm vậy.”

Trở về khách sạn, tôi giải tán hết tất cả vệ sĩ công khai lẫn ẩn nấp rồi ngồi đợi một mình. Đến lúc đồng hồ đổ chuông mười hai giờ đêm thì tiếng chuông cửa cũng vang lên, tôi cảnh giác nhìn quét qua phòng khách đến cửa chính, thấy hai gã áo đen bên ngoài, đến rồi! Tôi bình tĩnh mở cửa ra, nhìn thẳng vào hai bộ mặt lạnh tanh.

Một trong hai tên cất giọng: “Trần tiên sinh, ông chủ của chúng tôi luôn rất giữ lời.”

“Cậu ấy đâu?” Tôi tỏ ra hết sức bình tĩnh.

Gã còn lại búng ngón tay ra hiệu: “Ông chủ tạm thời không thể tự mình tới gặp ngài, có điều Trịnh tiên sinh chúng tôi đã đưa đến đây.” Lúc này, có thêm hai gã nữa dìu theo Trịnh Diệu Dương đang hoàn toàn xụi lơ xuất hiện trước mặt tôi.

Dáng vẻ tiều tụy của cậu ấy khiến tôi hoảng hồn, không nén nổi nỗi sợ hãi ùa ra trong lòng, nhưng ngoài mặt tôi vẫn cố gắng giữ bình tĩnh hỏi: “Ai trong các người có thể giải thích việc này?”

“Xin ngài yên tâm, trước khi đến đây chúng tôi cho Trịnh tiên sinh dùng chút thuốc an thần thôi, không sao hết, một giờ nữa sẽ tỉnh lại.”

Tôi tiến lên một bước, đỡ lấy thân thể đổ xuống của Trịnh Diệu Dương, nhìn quét qua bọn chúng: “Phiền chuyển lời đến ông chủ các vị, tôi cực kỳ bất mãn với thủ đoạn hèn hạ này, nếu ông ta thực sự có thành ý thì đừng giở mấy trò dơ bẩn này ra nữa, kết cục không tốt đẹp cho bất cứ ai đâu.”

“Chúng tôi chỉ phụ trách trả người về, không phụ trách chuyển lời.” Một trong số đó cứng miệng đáp lại, sau đó đưa mắt nhìn nhau, mặt mày u ám lùi lại mấy bước rồi bỏ đi.

Tôi dìu Trịnh Diệu Dương vào phòng ngủ, để cậu ấy nằm xuống giường. Những đường nét hoàn hảo trên gương mặt cậu ấy dường như càng được khắc sâu hơn, mớ tóc đen rối loạn lởm chởm che trước đôi lông mày hơi nhíu chặt, sống mũi cao thẳng phả ra những nhịp thở đều đặn khiến người an lòng, đôi môi mềm mại mím chặt, nhưng vẫn ấm áp như ngày nào. Cậu ấy thoạt nhìn trông bình yên vô hại đến kỳ lạ, chỉ như một đứa trẻ bị ức hiếp mà thôi.

Cảm tạ trời đất, cậu ấy vẫn ở đây! Tôi nửa quỳ xuống thảm, vươn ngón tay cảm nhận hơi ấm trên gương mặt cậu ấy, lại lần mò xuống tay trái cậu ấy đưa lên môi mình, vị thuốc lá trên đầu ngón tay này đã nhạt đi rất nhiều. Tôi chỉ muốn xác nhận một lần nữa sự tồn tại của cậu ấy, thứ cảm giác đã mất đi lại tìm được về này khiến tôi cảm thấy kiệt sức hoàn toàn,không dám chắc mình có thể bình tĩnh đối mặt thêm một lần nữa hay không.


Vui lòng click vào dấu mũi tên để lùi hoặc sang chương kế tiếp