VA CHẠM - CUỐN TỤC

Chương 19

trước
tiếp

VA CHẠM – CUỐN TỤC

Tác gi: Hiu Xuân

Người dch: Tàng Thư Quán

Di chúc hiện tại rất có thể sẽ bị phủ nhận, có người đã nắm được những tài liệu phạm pháp bí mật nhất của Thành Nghiệp. Nếu là mấy năm trước Trương Thủ Huy không thể nào sơ suất như vậy, nhưng hiện giờ ông ta lực bất tòng tâm, cho nên rất có thể đây là tín hiệu hoàn toàn vỡ trận.

Nhưng Trịnh Diệu Dương không thể trở thành vật hi sinh trong cuộc đấu đá của bọn họ, tôi không bao giờ cho phép kẻ nào động đến cậu ấy!

Tôi bước vào phòng làm việc của Trịnh Diệu Dương, ngồi xuống chiếc ghế của cậu ấy, gắng sức bình tĩnh lại, nhưng lửa giận từ sâu trong đáy lòng bao năm chưa từng bùng phát trong phút chốc hừng hực cháy tràn. Tôi không thể ức chế cơn kích động dữ dội này, càng không thể tỉnh táo đối diện với cục diện sinh tử trước mắt.Trước đây tôi đã đánh giá quá cao sức chịu đựng của mình. Tôi bực dọc đấm mạnh xuống bàn, đứng lên đi tới cửa sổ sát sàn, bồn chồn đi qua đi lại.

Cuối cùng tôi nhấn một dãy số: “Đại ca các người đâu rồi?”

“Là vị nào vậy?”

“Chuyển lời cho anh ta, có Trần Thạc tìm.”

“Lát anh hãy gọi lại, đại ca đang bơi.”

Tôi bóp trán: “Mẹ kiếp gọi anh ta lên bờ ngay!”

“Thằng ranh này, mày quát ai đấy? Mày là thằng nào hả, đắc tội đại ca chúng taolà mày bầm dập nghe con!” Gã đó nói xong thì thẳng thừng cúp máy.

Tôi quăng di động xuống sô pha, châm một điếu thuốc, nhìn cảnh đêm rực rỡ ngoài cửa sổ. Trịnh Diệu Dương, đừng để tôi thất vọng, bất kể thế nào cũng phải gắng gượng cho tôi!

Bây giờ là thời điểm hết sức nhạy cảm, Trụ Phong đang xúc tiến vài dự án lớn, không thể mắc sai lầm được, chỉ cần rò rỉ chút tin tức thôi là sẽ lập tức kéo theo những rối loạn không cần thiết, nhà đầu tư sẽ bỏ chạy hết. Đó là chưa kể gần đây truyền thông hết sức quan tâm đến chúng tôi, một sơ suất nhỏ cũng có thể gây ra tổn thất không thể bù đắp. Trước khi mọi chuyện sáng tỏ, tôi vẫn phải đặt sự thành bại của Trụ Phong lên hàng đầu.

Nhưng đây cũng chính là mâu thuẫn lớn nhất! Phải tiến hành điều tra và lục soát bằng cách nào? Tôi thực sự hối hận năm xưa đã không chừa chút quan hệ nào nào trong thế giới ngầm.

Đúng lúc này di động đổ chuông, tôi nhặt lên nhìn, là Trần Cận gọi lại.

“Hờ, hiếm có hiếm có, lại còn chủ động gọi điện cho anh chứ. Thạc Thạc thân yêu của anh, em cũng ghê gớm quá, không dưng quát nạt đàn em của anh, không nể mặt đại ca anh chút nào cả.”

“Đồ khốn nhà anh, nửa đêm bơi cái mẹ gì!” Tôi đi thẳng vào vấn đề: “Ở New York anh có bao nhiêu người?”

“Sao?” Nghe thấygiọng điệu nôn nóng của tôi, anh ấy không còn cợt nhả nữa: “Có rắc rối lớn gì à?”

“Giúp tôi liên hệ tất cả những con đường anh có thể lợi dụng.”

“Đây là nhờ vả hay uy hiếp thế?”

“Mặc mẹ là cái gì, anh phải làm cho tôi.”

“Có thằng em ngang ngược như chú mày đúng là xúi quẩy.” Anh ta thở mạnh rồi hỏi tiếp: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

“Trịnh Diệu Dương mất tích rồi.”

“Tại New York? Mẹ nó, là bọn khốn nạn nào cắn bậy thế?”

“Lũ đó dùng đến tay súng bắn tỉa chuyên nghiệp, không đơn giản chút nào đâu.”

“Chú có mục tiêu chưa?”

“Nghiêm thị, một tổ chức người Hoa.”

“Bọn đó chui đâu ra thế?”

“Thâu tóm một lượng cổ phần tập đoàn Thành Nghiệp, muốn xóa sạch vật cản lớn nhất.”

“Chết người chưa?”

Tôi đè nén nỗi hoảng sợ lóe lên trong lòng, khép mắt lại: “Một vệ sĩ trúng đạn.”

“Bọn này chơi thật rồi.” Anh ấy không khỏi buông câu tổng kết: “Xem ra lần này đạp trúng mìn rồi, chú khẳng định Nghiêm thị làm chứ?”

“Em chỉ nghi ngờ thôi!” Tâm tình tôi bất an không sao đè nén nổi màbùng nổ dữ dội: “Mẹ kiếp em không biết, không biết! Mẹ kiếp, nếu chúng dám động đến cậu ấy, em thề sẽ cày nát hang ổ chúng nó ra! Mẹ kiếp!”

“Trần Thạc, Trần Thạc!”A Cận ở đầu đây kia quát ngang: “Chú bình tĩnh lại, bình tĩnh lại!”

Tôi vỗ trán, vung chân đá văng cái ghế: “Anh nói đi, anh có chắc chắn điều động được người không?”

Giọng A Cận có vẻ miễn cưỡng: “Anh không có quyền lực lớn đến thế, ở Mỹ anh còn có đại ca ở trên, không được phép tự tiện hành động.”

“Từ nhỏ đến lớn, em chưa từng cầu xin anh.”

Anh ấy không đáp, lát sau mới hỏi: “Gã đó đối với chú quan trọng hơn bất cứ ai đúng không?”

“Phải…”

“Được, anh giúp chú.” Anh ấy thẳng thừng ngắt máy.

Sau đó tôi hối hả bay đi New York. A Đỉnh nhiều ngày lo nghĩ khiến đôi mắt cũng đỏ ngầu, nhìn tôi đầy sốt ruột và áy náy. Tôi biết mấy ngày nay rất nhiều người cũng không thể ngon giấc. Lúc tôi đến được đây thì cũng đã ba ngày trôi qua kể từ vụ mất tích đó, vẫn không có tin tức gì của bọn bắt cóc, tôi hoàn toàn rối loạn, chỉ có thể xác định bọn chúng không nhắm vào tiền chuộc, mà là muốn phá hoại đây.

Tôi không biết A Cận đã làm cách nào, nhưng anh ấy đã thực hiện được lời hứa của mình. Hào Môn có tai mắt rải khắp mọi ngóc ngách của New York, cuối cùng cũng xác định được mục tiêu chính là Nghiêm Đình Quân – đối tác của Trương Thủ Huy, kẻ đứng đầu Nghiêm thị. Tôi tạm thời chưa đi gặp Trương Thủ Huy, trước khi thu được manh mối chính xác, vội vàng hành động sẽ dẫn đến những xung đột và hiểu lầm không đáng có.

Cuối cùng tôi cũng nhận được một tin tức, chín giờ tối hôm đó, A Đỉnh gần như xông vào phòng đưa máy cho tôi.

“Tâm trạng tốt chứ?” Một giọng nói thản nhiên nhưng lạnh thấu xương truyền vào màng tai tôi.

“Chúng mày muốn gì?” Tôi tức khắc bình tĩnh lại, đây là khoảnh khắc bình tĩnh nhất suốt mấy ngày nay.

“Bọn tao muốn gì á? Ha ha, bọn tao đâu phải phường bại hoại, chỉ tính thử chút tính nhẫn nại và ý chí của mấy thằng được gọi là tinh anh xã hội mà thôi, nhưng xem ra, hắn cũng vừa ý chuyện này lắm đấy.”

Giọng điệu và lời lẽ của gã khiến tôi thấy buồn nôn đến dựng tóc gáy, bèn cứng miệng phản đòn: “Chúng mày đã làm gì cậu ấy? Tao cảnh cáo mày, không cần biết mày là ai, có ý đồ gì, tao phải nhắc trước, đừng có chơi quá lố. Nếu cậu ấy có bất kỳ xây xát nào, mày sẽ không đạt được mục đích đâu, bất kể đó là gì, tao đảm bảo.”

“Mẹ kiếp mày là thằng nào? Dám nói giọng ấy với ông mày à?” Lời lẽ gã đó đã đầy giận dữ, nhưng tốc độ vẫn đều đều không thay đổi.

Tôi có dự cảm lần này đụng phải đối thủ gai góc rồi, không thể phí lời với gã nữa: “Tóm lại mày muốn thế nào mới thả người?”

“Nghe giọng mày giống người có thể quyết định mọi chuyện nhỉ, xem ra tin đồn không sai, khà khà, thú vị quá…” Tiếng cười độc địa truyền qua ống nghe, cực kỳ chói tai: “Chắc mày không biết, kẻ tao muốn đàm phán chính là mày – Trần Thạc, một bàn tay làm mưa làm gió khác ở Trụ Phong!”

Lòng tôi mỗi lúc một ngứa ran theo từng lời vạch trần đáp án của tên đó: “Nói đi, mục đích thật sự của mày là gì?”

“Mục đích hả? Mày cũng nóng ruột quá đấy. Mấy hôm nay mày bình tĩnh sục sạo khiến tao phải rửa mắt nhìn, bởi tao biết mày và vị khách ở đây có quan hệ không bình thường, cho nên, tao thật tò mò lẫn kích thích muốn nhanh chóng làm quen với mày.” Giọng cười vô liêm sỉ của gã lại truyền vào ống nghe, lạnh lẽo đến thấu xương: “Đó là lý do tao không tìm Trương Thủ Huy trực tiếp đàm phán, vậy chẳng hay, tao có vinh hạnh đàm phán với mày không đây?”

Nếu chỉ đơn giản là một băng nhóm du côn điên cuồng liều lĩnh, phần thắng của tôi sẽ rất lớn, nhưng đối thủ rõ ràng không phải loại “thường thấy”. Gặp phải phần tử điên khùng làm việc tùy hứng lại có thói phá hoại khủng khiếp kiểu này, tôi không thể nắm chắc lý lẽ hành động của gã, mà trong tình thế đặc biệt nguy hiểm này, bất cứ sơ suất nào cũng có thể dẫn đến hậu quả khôn lường. Tôi không thể sai lầm, dù chỉ là một bước nhỏ.

“Được, thời gian, địa điểm.” Tôi gắng sức giữ tỉnh táo, biết rõ lúc này không thể rối loạn được: “Còn nữa, tao cần biết chính xác hiện giờ cậu ấy có an toàn hay không.”

“Được.” Gã đó cười lạnh: “Mày biết ra điều kiện lắm, quả nhiên là Trần Thạc, đến lúc này mà vẫn tỉnh táo linh hoạt vậy.”

“Tao muốn nói chuyện với cậu ấy.”

“Ai? Mày bảo ai cơ?” Gã đó còn giả ngu.

“Trịnh Diệu Dương.” Tôi kiên nhẫn cù nhây với gã: “Trước tiên mày phải để tao nói chuyện với cậu ấy, đồng thời để tao xác nhận hiện giờ cậu ấy không bị thương, bằng không, tao khó lòng đảm bảo sau cuộc điện thoại này không xảy ra sự cố đáng tiếc nào.”

“Hờ, đúng là một thằng khó chơi, xem ra mày đúng như lời đồn đại, thủ đoạn và ngón nghề đều ghê gớm lắm.”

Tôi chẳng coi lời gã ra gì: “Sao mày không sòng phẳng cái đi? Nếu còn kéo dài thêm một ngày nữa, tao không chắc sẽ kiểm soát được tình hình đâu.”

“Mày đang dọa tao à? Hừ, thái độ của mày quá ngạo mạn rồi thì phải, giám đốc Trần thật khiến người ta mở mắt. Được cái là tao cũng chẳng phải loại khó khăn gì, nếu mày đã đồng ý hợp tác, tất nhiên tao cũng không thể bỏ ngoài tai lời đề nghị của mày.” Gã ngừng lại chốc lát: “Một tiếng sau, tao gọi lại. Còn nữa, tao cũng muốn biết, rốt cuộc mày coi trọng thằng đó thế nào, chậc, vì tao không thể tưởng tượng được giữa hai thằng đàn ông có thể ôm ấp thứ tình cảm tởm lợm gì. Tóm lại, chốt một câu, mày phải cố giữ lấy biểu hiện xuất sắc này đến cùng đấy, đừng để tao thất vọng.”

Tuy đầu kia đã cúp máy, nhưng ngón taytôi vẫn nắm chặt ống nghe đến khớp xương trắng bệch, tôi hít sâu một hơi rồi quay người lại, thấy A Đỉnh bên cạnh đang đầy lo lắng. Vừa chạm phải ánh mắt tôi cậu ta đã không nhịn được lao đến: “Anh Trần, bọn chúng…”

“Một tiếng nữa mới có tin của cậu ấy, tình hình không lạc quan đâu, thứ bọn chúng muốn vượt ngoài dự tính của chúng ta.”

“Quỷ tha ma bắt lũ khốn kiếp đó!” A Đỉnh nện nắm đấm vào tường.

“Có một kẻ ghê gớm nào đó đứng sau giật dây Nghiêm thị.”

“Không phải người Nghiêm thị sao?”

“Không, hoàn toàn ngược lại, hình như hắn ẩn mình bên trong nội bộ của họ, mang một thân phận đặc biệt nào đó…” Tôi vỗ trán trầm ngâm một lát rồi phất taynói: “A Đỉnh, mang hết tài liệu về nhân viên Nghiêm thị lại đây, tôi muốn tìm cho ra gã này. Còn nữa, kiểm tra xem có tìm được nơi phát đi cuộc điện thoại này không.”

Trong một tiếng đồng hồ này, tôi gọi cho Trần Cận một lần, bảo anh ấy tạm thời rút hết người đi, đừng để kinh động đối thủ, rõ ràng, bọn chúng cực kỳ kiêng kỵ nhóm cao thủ lùng sục không rõ lai lịch này. Giờ mà động vào bọn chúng chỉ càng khiến Trịnh Diệu Dương chịu khổ hơn thôi, tôi không thể mạo hiểm được.


Vui lòng click vào dấu mũi tên để lùi hoặc sang chương kế tiếp