VA CHẠM - CUỐN TỤC

Chương 18

trước
tiếp

VA CHẠM – CUỐN TỤC

Tác gi: Hiu Xuân

Người dch: Tàng Thư Quán

Tôi vui vẻ tháo tạp dề ra tròng vào cổ cậu ấy: “OK, đến phiên cậu rồi, tôi đi chờ ăn đây.”

“Cả thế giới này có mình Trần Thạc anh được thưởng thức tay nghề nấu nướng của tôi thôi đấy.”

“Vinh hạnh.” Tôi cười nhạt liếc cậu ấy một cái rồi ra sô pha ngồi, đột nhiên nhớ ra vấn đề quan trọng lại gọi với vào bếp: “Chín tái đấy!”

“Anh cứ ăn sống luôn đi.” Bên trong vọng ra tiếng cười.

“Wow!!!” Đúng lúc này, một tiếng hú hét vang trời dậy đất từ trên cầu thang dội xuống, Marlee mặc áo ngủ lao thẳng tới, tròn mắt nhìn Trịnh Diệu Dương đứng trong bếp lại quay sang nhìn tôi đang ngồi gác chân chờ ăn: “Em có điên không? Hay ngoài kia trời đang bão lớn? Diệu Dương trở thành người đàn ông mẫu mực thời đại mới, giỏi việc nước đảm việc nhà rồi, phụ nữ cả thế giới phải điên vì anh ấy mất thôi! Mẹ ơi, chắc chắn là em đang mộng du, là ảo giác, nhất định là ảo giác! Trần Thạc, là anh phải không? Là anh khiến anh ấy thay đổi, là sức mạnh tình yêu đúng không?” Cô ấy khoa trương dang hai cánh tay.

Tôi chịu hết nổi, che mặt giả điếc.

Marlee chạy ào tới trước mặt tôi, chắp tay trước ngực: “Năn nỉ anh mà, truyền thụ cho em ít bí quyết đi, làm sao thuần phục được một người đàn ông, khiến anh ta tình nguyện vào bếp vì mình vậy?”

“Anh cũng năn nỉ em, tránh xa anh một chút, lên phòng ngủ tiếp đi.” Tôi bật cười khoanh tay trước ngực.

“Này này, Trần Thạc, anh thật vô duyên!” Con ngươi cô nàng lại đổi mục tiêu: “Trời ơi, Diệu Dương à, anh thật biết giấu nghề đó! Nào nào, cho em nếm thử cái coi.”

“Marlee, nửa đêm nửa hôm ý tứ chút đi, đừng làm quản gia giật mình tưởng có tên trộm thần sầu nào phá được hệ thống an ninh.” Trịnh Diệu Dương vén tay áo đi ra.

“Em nhận em là kẻ trộm, mà còn muốn trộm hai miếng bít tết trong tay anh kìa.”

“Muốn ăn thì tự đi mà làm.”

“Trần Thạc, Trần Thạc!” Marlee gào lên kiện cáo: “Anh xem Diệu Dương làm biếng kìa!”

Trịnh Diệu Dương tỉnh bơ đi tới bên cạnh tôi: “Mai là cuối tuần, đến trường thăm Trần Dương nhé.”

“Được.” Tôi đứng dậy, tính vào bếp dọn dẹp.

Marlee cười cười kéo tay tôi lại: “Thua mấy anh luôn, định chơi trò gia đình à? Hai người cha bảnh bao ngày lo trăm công nghìn việc, Tiểu Trần Dương thật là có phúc, thôi hôm nay để em làm bữa bít tết này vậy.” Nói xong cô nàng cất bước đi vào bếp.

Trịnh Diệu Dương vòng tay ôm thắt lưng tôi, hỏi một câu làm tôi kinh ngạc: “Trần Thạc, anh đã từng nghĩ đến chuyện đưa Trần Dương về Mỹ chưa?”

Tôi im lặng mấy giây, nghiêm túc quay đầu nhìn cậu ấy: “Cậu cho rằng hiện giờ thích hợp sao? Tôi chẳng lạ gì thái độ nhà Feist đâu.”

“Anh muốn con bé có mẹ mà.” Cậu ấy nói đúng tim đen của tôi.

Tôi thở dài: “Lydia cũng từng đề cập với tôi vài lần, nhưng không hề gượng ép gì cả, dù sao nhà Feist cũng không phải một gia tộc khoan dung.”

“Mấy anh đang nói chuyện của tiểu Trần Dương hả?” Marlee thò đầu ra, vẻ mặt hốt hoảng: “Các anh muốn đưa con bé qua với mẹ nó sao?”

“Marlee, em có quyền lên tiếng.” Trịnh Diệu Dương rất bình tĩnh hỏi ý kiến cô ấy.

Marlee bối rối đáp: “Em không biết… có lẽ là hợp lý, con bé rất cần có mẹ, nhưng nó còn nhỏ vậy… thay đổi môi trường sống em lo…” Cô ấy khoát tay: “Mặc dù em vẫn ẵm bồng nó, nhưng nó là con của hai anh, việc này nên thận trọng quyết định.” Cô ấy dứt lời lại quay vào trong bếp.

Trịnh Diệu Dương buông câu chốt: “Trần Thạc, nếu anh quyết tâm rồi, học kỳ này xin nghỉ cho con bé đi, đưa Trần Dương qua Mỹ gặp mẹ nó.”

Tôi lo lắng vò tóc cười khổ: “Tôi vốn không muốn để cậu quyết định thay tôi.”

Cậu ấy nhẹ nhàng ôm lấy vai tôi, ghé vào tai tôi nói: “Anh cũng có lúc do dự nhỉ?”

“Cho nên mới phiền tới cậu nhắc tôi nên làm thế nào.”

Cậu ấy hôn vào vành tai tôi: “Sao? Không phục? Có muốn lên lầu tái chiến đến khi phân thắng bại mới thôi không?”

“Cậu điên à.” Tôikhó tin nhìn cậu ấy, tính nghiêng đầu sang trái tránh đi, nhưng cậu ấy đã xáp tới hôn lên gáy tôi.

“Á!!!”

Nghe thấy tiếng hét inh ỏi, tôi và Trịnh Diệu Dương cùng quay ra cửa phòng bếp, đồng thanh cảnh cáo: “Marlee!”

“OK, OK, em không thấy gì hết.” Cô ấy lập tức quay đầu trở vào, chỉ hai giây sau đã cất tiếng hú hét đầy kích động: “Tôi thấy rồi, tôi thấy rồi! Cuối cùng cũng thấy rồi! Trời ơi, thật không thể tin nổi, Trần Thạc với Trịnh Diệu Dương, trời ơi!”

Cậu ấy bật cười: “Con nhỏ này điên nặng rồi.”

“Cậu ngẫm lại chút đi, cô ấy mới là bình thường đấy.”

Trịnh Diệu Dương vỗ ngực tôi, mỉm cười ngồi xuống sô pha, không hề có chút ăn năn nào.

 

Ba ngày sau, Trịnh Diệu Dương tổ chức cuộc họp hội đồng quản trị, sau đó cùng hai vệ sĩ bay sang Mỹ, toàn bộ hành trình đều rất kín kẽ, vậy mà Thành Nghiệp vẫn biết tin mà cho người ra đón.

Tôi ở lại tham gia lễ khởi công xây dựng tòa nhà thương mại, dự án này rất quan trọng với Trụ Phong, mục tiêu là để tỏ ý phát triển trong ngành bất động sản, cho nên chúng tôi cố ý mời các quan chức chính phủ cấp cao ở Hồng Kông tới dự, ngoài ra còn có cả đại biểu ngành công nghiệp và thương mại nữa. Suốt buổi tiệc cocktail đêm đó, tôi gần như bị ánh đèn và ống kính máy ảnh vây kín, thế là ngay lập tức tin tức Trần Thạc là “người phát ngôn cao cấp” của Trụ Phong kiêm “người thân thiết nhất” của chủ tịch tuôn ra ào ào, không thể nào ngăn chặn nổi. Trong những người này, có kẻ ngạc nhiên, có kẻ soi mói, có kẻ đánh giá, cũng có kẻ cân nhắc, nói chung mỗi người một ý. Họ đang dựa vào hành động của những người đứng đầu mà phán xét thực lực Trụ Phong, việc tư tạm thời không nói, bọn họ cũng cho rằng biểu hiện của chúng tôi không thể soi mói gì hơn.

Sau khi đối phó xong đám phóng viên và quan chức, tôi vừa quay lại thì đã thấy một bóng dáng thanh lịch đập vào mắt. Lương Mẫn Nghi cầm ly rượu vang thong thả tiến về phía tôi. Tôi không hề chủ động bước lên chào, chỉ đứng nguyên đó chờ cô ta đến.

Cô ấy thản nhiên nói: “Dân cảng rất nể mặt Trụ Phong, dự án này chắc chắn đem lại lợi nhuận cực lớn.”

“Cảm ơn lời chúc của cô.” Tôi gật đầu, cụng ly với cô ấy.

Cô ấy thoáng do dự rồi chuyển đề tài: “Anh ấy… rời Hồng Kông rồi phải không?”

“Mới đi thôi.”

“Hai anh…” Cô ta đột nhiên ngập ngừng, chắc không biết phải nói sao: “Em muốn nói… có nhiều chuyện khiến người ta giật mình, đặc biệt là chuyện xảy ra với hai anh.”

“Có một số việc, chỉ cần thay đổi cách nhìn một chút, cũng chưa chắc đã khó chấp nhận.” Tôi mỉm cười, thẳng thắn bày tỏ thái độ.

“Lúc trước em… thật thất lễ trước mặt hai anh, để các anh chê cười rồi.” Chắc cô ấy đang nhắc đến việc nhanh nhảu “lên án” vụ bê bối truyền thông.

“Trước nay cô vẫn rất nhã nhặn.” Tôi cầm tay cô ấy dắt vào sàn nhảy: “Là tôi nên xin lỗi cô mới phải.”

“Không không, em biết vì sao anh ấy lựa chọn và ở bên cạnh anh.” Cô ấy mỉm cười thoải mái: “Không ai có thể thu hút ánh mắt của tất cả mọi người giống như anh. Em phải thừa nhận anh là một người đàn ông khó ai sánh được, vừa rạng ngời chói lóa lại vững vàng thận trọng, không ai có thể kháng cự anh.”

“Lời khen của cô mới khiến tôi kinh ngạc đấy.”

Bước nhảy của cô ấy rất uyển chuyển: “Không thể phủ nhận, trước kia em rất sợ anh, anh khiến người khác có cảm giác thất bại.”

“Tôi không biết mình xấu tính vậy đâu.”

“Ừm.” Cô ấy mỉm cười, cúi đầu tựa vào vai tôi tìm kiếm sự an ủi, thân mật như cách cô ấy khiêu vũ cùng Trịnh Diệu Dương trong phòng lần trước, chỉ là hiện giờ có thêm ánh mắt mọi người đầy kinh ngạc đổ dồn về phía chúng tôi. Sự chú ý của công chúng đối với cô cháu gái thân thiết bên cạnh Hà phu nhân không hề kém chúng tôi chút nào, nên lúc này bọn họ ngạc nhiên cũng phải thôi. Nhưng tôi và cô ấy lại không quá để tâm, những chuyện hiểu lầm trên thế giới này đâu có ít.

Nhảy xong một bản, cô ấy tạm biệt tôi: “Tuy em không rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng em hi vọng cả anh và anh ấy đều có thể đạt được điều các anh thực sự muốn.”

“Cảm ơn em, Mẫn Nghi.” Đây là lần đầu tiên tôi xưng hô như vậy, cô ấy như hơi ngẩn ra, mỉm cười quay đi. Với xuất thân của Lương Mẫn Nghi, cô ấy có thừa khí chất và sự quyết đoán không thể thấy ở người thường, nhưng đồng thời ưu điểm này cũng là thứ trói buộc bản năng của chính cô ấy. Lương Mẫn Nghi chung quy sẽ không tranh giành tình cảm hay cam chịu sống vì bất cứ ai. Tôi rất thích cá tính này, một người phụ nữ hiểu rõ chừng mực còn mạnh mẽ hơn nhiều một gã đàn ông.

Đến lúc tiệc gần tàn, một trợ lý thân tín của tôi đột nhiên đi đến, đưa di động cho tôi, cúi người nói: “Giám đốc Trần, điện thoại khẩn từ Mỹ.”

“Alô, A Đỉnh à?”

“Anh Trần… anh Trịnh mất tích rồi.”

“Cái gì?” Lòng tôi chấn động mạnh: “Nói rõ cho tôi biết đi.”

Giọng cậu ta cực kỳ gấp gáp: “Sáng nay anh Trịnh và vệ sĩ ra ngoài, đến trưa thì có tin báo về, giữa đường vệ sĩ bị thủ tiêu, do bọn bắn tỉa chuyên nghiệp làm. Anh Trịnh cũng mất tích luôn, chúng tôi đã dốc toàn lực tìm kiếm mấy tiếng rồi vẫn không có tin tức gì, bọn chúng rõ ràng đã có chuẩn bị…”

Tôi cố gắng bình tĩnh lại, nhưng vẫn không khỏi càng thêm hoảng sợ, tôi có thể đoán được lúc này mặt mũi mình khó coi đến mức nào. Tôi xanh mặt ngắt lời cậu ta: “Tôi chỉ cần biết hiện giờ cậu ấy ở đâu?! Còn sống không? An toàn không? Còn nữa, lũ đó là bọn chết mẹ nào?”

“Anh Trịnh không rõ tung tích, lũ kia cũng không có động thái gì, chúng tôi…”

“Không chờ được nữa! Đi tìm Trương Thủ Huy, nhanh lên!” Tôi vừa giật nơ cổ vừa lao ra khỏi hội trường, nhân viên an ninh nhìn tôi đầy khó hiểu.

“Chúng tôi đã báo cáo ông ấy rồi, ông ấy cũng đang phái người tìm kiếm.”

“Không tiếc bất kỳ giá nào, phải tìm cho được Trịnh Diệu Dương. Tôi muốn cậu ấy an toàn, kệ mẹ lũ kia là bọn nào!” Hai mắt tôi đã đỏ ngầu.

Tôi gọi điện cho trợ lý: “Tina, giúp tôi đặt vé đi New York ngày mai.”

“Dạ? Cái này không có trong lịch làm việc…”

“Làm ngay lập tức, OK?” Tôi còn nhắc thêm một câu: “Việc tôi đi lần này không được nói cho ai biết.”

“Vâng.” Nhân viên nhanh nhẹn thì không cần giải thích dài dòng, mặc dù muốn giữ kín mọi chuyện quả thực rất khó.

Tôi lái xe về Trụ Phong, đại não chìm vào trạng thái tập trung phân tích cao độ pha lẫn chút hỗn độn mơ hồ. Tôi biết mình không thể ngồi đợi được, một khi còn ở Hồng Kông, dù tôi có dốc hết sức lực thì mọi thứ vẫn nằm ngoài tầm kiểm soát. Một mình tôi chiến đấu không đủ, nhưng lại không thể bắt tay với những kẻ không đáng tin cậy được.

Tôi nhớ hôm qua lúc Trịnh Diệu Dương gọi điện cho tôi lần cuối, cậu ấy có kể qua tình hình Thành Nghiệp hiện giờ. Đầu óc Trương Thủ Huy hoàn toàn tỉnh táo, chỉ là đi lại bất tiện thôi, nhưng không thể phủ nhận, nội bộ Thành Nghiệp đã bắt đầu chia rẽ. Một ngày ông già không có mặt ở đó, tự nhiên sẽ khó kiểm soát toàn bộ cục diện như trước. Hơn nữa cách đó không lâu, đồng minh lớn nhất của Trương Thủ Huy trong hội đồng quản trị là một lão họ Nghiêm đã trở mặt, khiến cho Thành Nghiệp rơi vào tình cảnh nhiễu nhương chưa từng có.

Cơ cấu tập đoàn Thành Nghiệp rất phức tạp, năm năm qua, vì Trương Thủ Huy đã dốc toàn lực tập trung vào những vụ làm ăn chốn chợ đen nên một lượng cổ phần không nhỏ bị những tổ chức người Hoa có thế lực tại Mỹ thu mua, khiến Thành Nghiệp bề ngoài có vẻ rất thịnh vượng nhưng bên trong đã lục đục nội bộ. Một khi Trương Thủ Huy ngã xuống, tình hình sẽ không thể cứu vãn được nữa.


Vui lòng click vào dấu mũi tên để lùi hoặc sang chương kế tiếp