VA CHẠM - CUỐN TỤC

Chương 17

trước
tiếp

VA CHẠM – CUỐN TỤC

Tác gi: Hiu Xuân

Người dch: Tàng Thư Quán

Trịnh Diệu Dương ung dung phủi áo, hừ một tiếng buồn bực: “Tôi cũng chẳng muốn đánh nhau, tự anh ta kiếm chuyện đó chứ.”

“Thằng ôn này! Mày có giỏi thì tuần sau đấu tay đôi!” A Cận nhìn tôi tối sầm mặt lại thì cũng biết nể nang, nhưng lời lẽ vẫn không chịu thiệt: “Mày đừng đắc ý, đừng tưởng Trần Thạc sẽ dính mãi với mày, sớm muộn nó cũng đi thôi.”

Phỏng chừng bị chọc trúng chỗ yếu, Diệu Dương đanh mặt, quét mắt qua chỗ tôi: “Điều đó phải hỏi Trần Thạc, không đến phiên anh quyết định thay đâu.”

A Cận đến gần tôi mấy bước: “Anh thật không ngờ mày lại chung đụng với một thằng đàn ông… mà tởm nhất lại là hạng thằng đàn ông khốn nạn thế này! Mày mà còn đỡ đòn cho nó, sớm muộn cũng có chuyện thôi! Anh biết mày ở với nó chẳng ngày nào yên đâu…”

Tôi nhìn thẳng vào anh ấy không chút do dự: “A Cận, bây giờ tôi có cuộc sống của tôi, anh có thể miệt thị, có thể khinh bỉ, nhưng không có quyền ngăn cản.”

Anh ấy vẫn thở hồng hộc, nhưng ánh mắt đã lấy lại vẻ bình tĩnh, không hổ là một gã đại ca, cười nói cợt nhả chỉ là một mặt rất nhỏ củaTrần Cận, còn bạo lực và khí thế mới là hai tầng nhân cách nổi bật nhất: “Tình hình bây giờ nát bét hết cả rồi, chú mày tự hiểu rõ, thằng này chẳng có gì tốt đẹp hết, bất cứ lúc nào anh cũng đợi mày trở về.” Nói rồi anh ta quay người đi tới trước mặt Trịnh Diệu Dương, chỉ thẳng vào mặt cậu ấy: “Mày đừng tưởng Trần Thạc đã là của mày, nó không thuộc về mày, tốt nhất mày hãy hiểu cho rõ điều đó. Nếu mày làm liên lụy đến nó, tao sẽ là người đầu tiên không tha cho mày. Tao còn định làm ăn với mày, may mà Trần Thạc không chịu, tao đúng là mụ mẹ nó đầu rồi, tìm bừa người cũng còn đáng tin hơn thằng ranh mày!”

Trịnh Diệu Dương liếc nhìn tôi rồi quay ra đáp lời Trần Cận: “Tôi chưa từng nghĩ đến việc kiểm soát Trần Thạc, người đang muốn kiểm soát ý chí của anh ấy là anh, không phải tôi.”

“Mày có gan thì nhớ lấy những gì hôm nay đã nói!” Dứt lời, A Cận quay lưng bỏ đi, lần này đi là đi thẳng.

Đến lúc này quản gia mới hốt hoảng bưng đá cục vào, hỏi Trịnh Diệu Dương bị thương ở đâu để ông ấy chườm cho, cậu ấy lau khóe miệng: “Không sao, gã đó không đánh tôi bị thương được, hừ.” Nói xong cậu ấy tóm chặt lấy cánh tay tôi lôi lên lầu: “Chúng ta cần nói chuyện.”

“Anh ta từng dọa dẫm anh?” Vừa kéo tôi vào phòng, cậu ấy chống cửa hỏi luôn.

“Không.” Đến lượt tôi hỏi lại: “Lúc nãy hai người nói chuyện gì?”

“Chắc chắn anh không thích nghe đâu, cho nên tốt nhất không nhắc lại.” Cậu ấy không dựa vào tôi quá gần, nhưng đôi mắt thì nhìn chằm chằm vào tôi: “Anh không đồng ý làm ăn với anh ta, là vì lo lắng cho tôi?”

“Tôi chỉ không muốn mạo hiểm nữa, hàng của A Cận là súng ống đạn dược, lâu rồi chúng ta không chơi loại đó, Trụ Phong bây giờ không cần phải kiếm tiền kiểu liều mạng như vậy.” Tôi vẫn nhìn thẳng vào mắt cậu ấy.

“Không đồng ý với anh ta và không nói với tôi là hai chuyện khác nhau.”

“Cậu nghĩ tôi thích thấy hai người diễn trò đánh lộn hả? Thật chẳng ra cái mẹ gì.”

Cậu ấy đột nhiên cười khẩy: “Tên khùng ấy là con sói hoang, cắn người bừa bãi, tôi chỉ phòng vệ tự nhiên thôi.”

“Anh ta chung một dòng máu với tôi đấy, cậu ăn nói cho cẩn thận.”

Cậu ấy phất tay tỏ ý không muốn tranh luận về chuyện này nữa, nhanh chóng chuyển trọng tâm câu chuyện: “A Đỉnh vừa gọi điện, có tai mắt đã gửi tin vụ họp báo rầm rộ hôm nay về cho Thành Nghiệp rồi, đám cáo già vừa nghe tin đã có hành động, cuộc đối đầu sắp tới chẳng dễ xơi đâu.”

“Truyền thông hăng hái quá cũng không hẳn có lợi cho người ta nhỉ.”

“Còn nói đùa được chứng tỏ tinh thần vẫn vững đấy.” Cậu ấy vỗ vai tôi, đi tới quầy bar rót rượu rồi hất đầu ý bảo tôi qua: “Nào, uống với tôi một ly, chúc mừng chuyến đi Mỹ trước.”

“Cậu chắc tinh thần cậu cũng vững chứ?”

“Đương nhiên, nếu anh chịu uống rượu với tôi…” Thấy tôi đến gần, cậu ấy cười tà quàng cổ tôi, ngửa đầu uống một ngụm rồi tiện thể đưa rượu vào miệng tôi. Hương rượu cay nồng kích thích vị giác, trên môi dính mùi tình sắc, đầu lưỡi ngấm chất kích thích trêu ghẹo thần kinh, có chất lỏng tràn ra từ khóe miệng, chảy theo cần cổ len vào cổ áo, người cũng bắt đầu ngà ngà say…

“Tôi đâu có đồng ý uống.” Tôi cười nhạt nhìn cậu ấy.

“Thế à?” Đầu lưỡi cậu ấy nhanh chóng liếm dòng chất lỏng đỏ sậm trên cổ tôi, ánh mắt ngước lên đầy hàm ý: “Còn dám nói không đồng ý?”

Tiếng thở dốc nặng nề giữa phòng ngủ yên tĩnh vang lên rõ ràng đến không ngờ, những bắp thịt rắn chắc tràn đầy mê hoặc dưới ánh đèn mờ tỏ. Trịnh Diệu Dương thong thả cởi áo tôi xuống, dẫn ngón tay tôi đặt lên cúc quần cậu ấy, chúng tôi đứng như vậy mà lẳng lặng ngắm nhìn cơ thể của nhau. Tiếng thở dốc ngày càng dồn dập, dục vọng đã căng tràn, dần thấm sâu từng tấc da thịt…

Ánh mắt mê đắm nhìn nhau khiến đôi bên đều không thể khống chế được nữa, tôi thô bạo đẩy cậu ấy ngã xuống giường, đầu lưỡi linh hoạt xộc vào khoang miệng nóng rực của Diệu Dương, liếm mút gặm cắn, không ngừng kích thích cậu ấy, bàn tay nóng rực vuốt qua từng khoảnh thịt mẫn cảm, chúng tôi tranh thủ bật ra những tiếng rên rỉ không ngừng.

Tôi trượt xuống, nhẹ nhàng hà hơi vào dưới rốn cậu ấy, dùng tay ép chặt hông cậu ấy, áp môi hôn lên đùi trong. Tôi ngẩng đầu nhìn biểu cảm của Trịnh Diệu Dương, thấy ánh mắt cậu ấy cũng rực lửa, sau đó tôi cúi xuống ngậm lấy cậu ấy mút thật mạnh vào.

“A!” Toàn thân như bị rút sạch sức lực, cậu ấy rướn cong người đầy kích thích, miệng bật ra tên tôi. Cảm nhận được sự khó nhịn của cậu ấy, tôi ngừng lại, đôi mắt ướt át của cậu ấy dán chặt vào tôi không tha, mang theo ý vị thúc giục, tôi không nhịn được mà động tình nhào lên đè ngực cậu ấy. Diệu Dương ôm lấy cổ tôi mà hôn điên cuồng, thân dưới gấp gáp ma sát đầy kịch liệt, thắt lưng tôi đã bị cậu ấy kẹp chặt muốn bốc cháy luôn rồi.

Bàn tay Diệu Dương lần xuống, tôi rất kiên nhẫn chờ đợi khoái cảm cậu ấy đem lại, không thể nào ổn định được nhịp thở nữa, ánh mắt đôi bên lại mờ đục nhìn nhau, hơi mù ẩm ướt giăng mắc khắp phòng.

Tôi cúi người cắn nhẹ vào tai cậu ấy: “Hôm nay cậu biểu hiện khá đấy…”

Cậu ấy hít sâu một hơi: “Anh muốn trên tôi?”

“Cậu tự nói xem, muốn hay không, ừm?” Môi tôi nhấm nháp yết hầu cậu ấy.

“Anh hư hỏng quá.” Cậu ấy cười khẽ, màng tai tôi cảm nhận được thứ gì rung nhẹ, như một sự mời gọi đầy mê hoặc.

Có đôi khi, chúng tôi cũng thường đưa đẩy vài câu tình tứ: “Có muốn biết tôi hư chừng nào không?” Tôi lần tay xuống dưới.

“Này, dầu bôi trơn trong ngăn kéo…”

“Không.”

“Anh muốn chết à?” Cậu ấy nhíu mày, nhưng vẫn giả bộ bình tĩnh.

“Không.” Tôi kiên nhẫn thăm dò vòng quanh thật nhẹ nhàng, rồi thúc mạnh vào cấm địa của cậu ấy.

“Trần Thạc!” Trông cậu ấy thật sự căng thẳng, cắn răng cố chịu đựng, tôi ra vào chậm lại nhưng vẫn không thể ngăn được cảm giác đau đớn ngập tràn, cuối cùng đành rút ra trước. Tôi thở hổn hển, trán cậu ấy cũng lấm tấm mồ hôi, đôi mắt nhuộm vẻ yếu đuối hiếm thấy.Tôi bị bộ dạng khêu gợi này của cậu ấy hấp dẫn, không kìm lòng được lại cúi xuống hôn lên đôi môi bướng bỉnh. Lúc này thật ngoài sức tưởng tượng, Diệu Dương đột nhiên ghì thắt lưng tôi, dẫn tôi tiến sâu vào lãnh địa của cậu ấy cho đến khi chạm đến tận cùng. Chúng tôi đều không khống chế được mà thốt ra những tiếng rên khẽ, tim đập gần như cùng chung một nhịp, vòng tay cường tráng, bắp thịt bóng láng, mồ hôi dính vị đàn ông. Trong khoảnh khắc này, tất cả đều trở thành thứ vũ khí hữu hiệu nhất, công phá bức tường phòng thủ kiên cố của cả hai bên.

Những đợt tấn công từ nhẹ nhàng đến thô bạo, khoái cảm căng tràn quyết liệt lại đầy tàn nhẫn đã cọ rửa sạch sẽ lý trí của chúng tôi, cho đến khi nhìn thấy đôi mày cậu ấy từ từ giãn ra, đôi môi cũng hé mở, ánh mắt mờ mịt, từng điểm nhạy cảm nhất trên thân thể đã quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn đều thức tỉnh. Dựa theo trí nhớ bao năm mà thăm dò tìm kiếm, chúng tôi say sưa bật ra những tiếng rên rỉ thỏa thuê, Diệu Dương bắt đầu vô thức đáp lại tôi.

Một Trịnh Diệu Dương tràn đầy quyền thế, kiên quyết, vững vàng, tự chủ, giờ này phút này đang ở dưới thân tôi, trong vòng tay tôi, để tôi chiếm đoạt thân thể, ý chí lẫn cuồng si của cậu ấy. Tôi chưa từng tưởng tượng một ngày mất đi cậu ấy thì sẽ ra sao, trong lúc làm tình người ta thường mất sức phán đoán, tôi cũng không biết tương lai của chúng tôi sẽ an toàn hay nguy hiểm nữa.

Thắt lưng đột ngột co thắt, chất dịch nóng cháy bắn ra, cậu ấy không ngừng hút chặt lấy tôi, gần như lôi tôi đắm chìm trong băng tan núi lở, thân thể căng tràn vì khoái cảm tột cùng. Chúng tôi quấn chặt nhau, hổn hển thở dốc, toàn thân đẫm mồ hôi hòa cùng tình thú mê loạn, hai người nhanh chóng bị kéo vào một trận cuồng si không thể kiểm soát tiếp theo…

Đại chiến đến nửa đêm, Trịnh Diệu Dương vớ lấy gối đập lên người tôi: “Này, tôi đói bụng.” Ý cậu ấy là chiến đấu xong tiêu hao quá nhiều thể lực, phải bổ sung năng lượng gấp.

“Cậu đang làm nũng hả?”

“Trần Thạc, ăn nói cẩn thận!” Cậu ấy gầm gừ: “Nghe nói anh từng học làm mấy món Quảng Đông.”

“Ý cậu là gì?” Tôi bật cười, thì ra đang tính đùn đẩy cho tôi.

“Marlee nói tôi biết rồi, anh biết làm, đừng lằng nhằng nữa, xuống làm nhanh lên.” Cậu ấy đá chân tôi.

“Thần kinh, tôi không làm đấy.” Tôi ngồi dậy: “Không thì, cậu phải làm món bít tết sáng cơ?”

“Được.”

Đàm phán xong xuôi, tôi không ngờ cậu ấy lại dứt khoát đến vậy.

“Này!” Tôi gọi Trịnh Diệu Dương đang đi vào phòng tắm: “Có vụ gì hay ho khiến cậu lên cơn thất thường vậy?”

Cậu ấy ngoái lại: “Sợ ở Thành Nghiệp lâu quá, ăn uống chẳng ra gì, đồ ăn Mỹ nổi tiếng khó nuốt, anh còn lạ gì nữa.”

Tôi vừa nghe vậy đã có chút nghẹn ngào, trong lòng bức bối một cách khó hiểu. Tôi biết đám cáo già ở Thành Nghiệp đang cảnh giác cao độ, chỉ chờ Trịnh Diệu Dương thò mặt ra trước họng súng, lúc đó tô có muốn bảo vệ cũng không xen vào được. “Phản ứng phụ” xung quanh những chuyện gần đây đều đang tích tụ ở phía sau, đến lúc cùng bùng nổ thì không biết tình hình sẽ đến đâu nữa.

Tạm dẹp lo lắng sang một bên, tôi cùng cậu ấy đêm hôm khuya khoắt xuống lầu “nấu nướng.” Thật ra bình thường tôi chẳng mấy khi béng mảng vào nhà bếp, thi thoảng về muộn quá không muốn phiền người làm mới tự tay vào làm vài món ăn khuya đơn giản. Lúc còn sống một mình ở Manhattan trước đây, tôi cũng từng thử làm mấy món kiểu pizza này nọ, nhưng sau đó thì hết “cơ hội” rồi.

Trịnh Diệu Dương còn hiếm khi lảng vảng ở nhà bếp hơn, có điều đồ cậu ấy nấu cũng không đến nỗi khó nuốt, chỉ là không dễ gì bắt cậu ấy bước chân vào bếp, cậu ấy coi vụ này là “riêng tư tuyệt đối”. Đôi lúc cậu ấy cũng đứng xem tôi làm sandwich, nhưng chỉ khoanh tay tựa cửa mà ngắm nghía thôi.

“Cho rau được không?”

“Hôm nay chỉ có xà lách.” Tôi mặc tạp dề vào, bắt đầu xắt rau củ đã rửa sạch.

Trịnh Diệu Dương vẫn đứng nhìn tôi cười như có như không: “Anh xắt cũng giỏi đấy.”

“Không giúp thì ý kiến ít thôi.”

Cậu ấy đi tới sau lưng tôi: “Đây là lần đầu tiên tôi thấy anh làm việc nghiêm túc trong bếp đấy.” Nói rồi cậu ấy hôn vành tai tôi.

“Cậu hay thấy tôi trong bếp lắm hả?” Tôi dùng khuỷu tay huých cậu ấy ra.

“Không hay thấy mới ngạc nhiên chứ.” Cậu ấy rướn cổ hỏi: “Cái gì đây?”

“Salad rau trộn nước sốt kiểu Ý.” Tôi quay đầu lại: “Hết chanh rồi.”

“Sao hả? Định ăn bớt nguyên liệu à?”

Tôi chẳng buồn để ý: “Nhớ nhiệm vụ của cậu đi, bít tết.”

“Giờ sắp sáng rồi còn đâu.” Cậu ấy vòng qua lấy dầu ô liu đặt vào tay tôi: “Cái du thuyền mua mấy hôm trước cũng bị mang ra xào nấu rồi đấy.”

“Không ngoài dự đoán.”

“Anh biết bọn họ giật tít thế nào không?” Cậu ấy nhướn mày: “Chữ đỏ chói: Du thuyền minh chứng tình yêu.”

“Con mẹ nó.” Tôi cười chửi, tự nhiên cảm thấy tò mò: “Sao cậu nhớ được cái tít này?”

“Tiện tay lật coi, buồn nôn cả nửa ngày.”


Vui lòng click vào dấu mũi tên để lùi hoặc sang chương kế tiếp