VA CHẠM - CUỐN TỤC

Chương 16

trước
tiếp

VA CHẠM – CUỐN TỤC

Tác gi: Hiu Xuân

Người dch: Tàng Thư Quán

“Không phải.”

“Vậy là được rồi. Các vị còn vấn đề gì nữa không?” Cậu ấy nhìn quanh một vòng, không ai ý kiến: “OK, giải tán.”

Quay về văn phòng của cậu ấy, tôi đi lấy cà phê tự xay: “Sao vừa rồi cậu không cho người ta cơ hội mở miệng? Đây đâu phải tác phong của cậu.”

“Thế à?” Cậu ấy cũng bật cười: “Nói chung là không muốn để nội bộ lục đục thôi.”

“Diệu Dương.” Tôi đi tới bên ghế làm việc của cậu ấy: “Chúng ta không bước lầm đường chứ?”

“Nếu bước lầm thì anh sẽ dừng lại à?” Cậu ấy vòng tay ôm thắt lưng tôi, muốn kéo tôi xuống hôn.

“Này.” Tôi cười vùng thoát ra, lùi lại hai bước: “Giải quyết cho xong mấy dự án trước mắt đi, giờ tôi thật không biết ngày mai sẽ ra sao nữa. Nếu bên Thành Nghiệp nghe tin rồi hành động, không biết có đỡ được không đây.”

“Chúng ta sẽ làm được thôi.”

“Ừ, cậu làm được.” Tôi cười ra khỏi phòng làm việc của cậu ấy: “Hợp đồng với Brunei lát nữa tôi bảo Tina mang sang cho cậu, tối nay về nhà bàn tiếp.”

“Thế thì tối chớ có kêu tôi dừng.”

“Đi chết đi.” Tôi đóng rầm cửa lại.

Lúc chạng vạng tối, tôi đang chuẩn bị về nhà thì nhận được một cú điện thoại không rõ của ai, vừa nhấc máy đã như hứng phải trận bom oanh tạc.

“Này, thằng nhãi ranh! Mày có lộn không hả? Anh vừa biểu diễn màn rượt đuổi ngoạn mục trên phố đây này, đều nhờ ơn mày nói nhăng nói cuội ban sáng cả, mày không thấy day dứt lương tâm à?” Vừa mở miệng anh ta đã ầm ĩ cả lên: “Mày có biết một người đàn ông đẹp trai đĩnh đạc như anh mà bị cả đám người lôi lôi kéo kéo phỏng vấn giữa đường khó coi đến thế nào không? Còn nữa, nếu là gái đẹp thì còn đỡ, đằng này toàn là lũ đàn ông bốn mắt đuổi anh khắp đường, chụp ảnh lia lịa, anh điên lắm rồi! Hồng Kông không có quyền chân dung à? Hôm nay anh ra đường còn chưa có gội đầu, hỏng hình tượng rồi thì biết làm sao!”

Tôi nhíu mày, chưa từng gặp gã đàn ông nào lại ồn ào cỡ này: “Mẹ nó anh muốn nói cái gì?”

“Này, lẽ nào chú mày còn muốn cãi?” Anh ta quát ầm lên: “Chú mày hại anh bị ức hiếp khắp nơi đấy, không tỏ ra chút ăn năn hối lỗi được à? Thằng ranh này mày chỉ biết gây phiền phức cho anh thôi!”

“Anh nói nhầm à?”

“Rồi rồi, anh nhận, anh nhận đã được chưa? Trước đây anh rất không phải, thường gây rắc rối cho chú, nhưng chú tội gì trả thù anh kiểu này.” Anh ta vẫn dùng cái giọng điệu ấy mà nheo nhéo bên tai tôi: “Dù anh quen chân đấm tay đá, hứng bão táp phong ba, nhưng bị người ta đuổi theo chụp ảnh thế này thật sự mệt mỏi lắm. Chú mày không thể thông cảm cho nỗi khó xử của người làm đại ca như anh sao? Anh còn cả lũ đàn em nữa, đại ca xã hội đen lại chường mặt lên báo làm trò mua vui cho kẻ khác, phiền phức lắm chú mày có biết không…”

“Anh nói xong chưa?” Tôi ngắt lời anh ta: “Muốn càu nhàu thì dẹp đi, tôi không có thời gian.”

“Hừ, anh em như chú mày thật bạc bẽo.”

“Anh đừng vòng vo.” Tôi xắn tay áo lên, nhẫn nhịn cầm điện thoại: “Có mục đích gì thì nói đi.”

“Thật thông minh, em của anh có khác, nói ít hiểu nhiều.” Anh ta tiếp tục líu lo: “Cho chú ba lựa chọn: Rời khỏi Trụ Phong gia nhập Hào Môn; rời Trịnh Diệu Dương theo anh làm đại ca; bỏ Hồng Kông về NewYork. Chọn đi.”

“Anh cố tình câu giờ tôi đấy hả? Cái đồ muốn đấm này!” Dứt lời tôi quăng máy xuống luôn.

Một phút sau, điện thoại lại đổ chuông, tôi vẫn bắt máy.

Bên kia quát ầm lên: “Con mẹ nó mày dám cúp máy anh? Trước nay chưa đứa nào dám cúp máy anh! Mày trật tay hả?”

Tôi lại điềm nhiên cúp máy lần nữa. Hừ, mấy năm trôi qua anh ta điên nặng lắm rồi.

Tôi lái xe về, trên đường đi mí mắt cứ giật liên hồi, vừa vào đến cổng đã thấy một chiếc xe thể thao hiệu Polar đỏ chóe đậu cách đó không xa. Tôi vội vàng xuống xe chạy thẳng qua vườn, từ xa đã trông thấy Trần Cận mặc nguyên cây đỏ cùng Trịnh Diệu Dương mặt nặng mày nhẹ ngồi đối diện trên ghế sô pha trong phòng khách, đầu tôi đau muốn nổ tung luôn.

Trần Cận huýt sáo đứng lên đi tới khoác vai tôi: “Nam chính về rồi, đẹp trai ghê gớm, không ngờ trên đời còn có người đẹp trai y như anh.”

“Anh mặc đồ xiếc đến đây diễn trò gì?” Tôi không khách khí quét mắt nhìn nguyên cây đỏ chói của anh ta, đây đại khái chính là kiểu đàn ông “bóng lộn” mà người ta vẫn nói, chơi nguyên cả bộ đồ này thì chẳng cần phải dính tin đã giống con tinh tinh bị khối người chạy theo trên phố đòi chụp ảnh rồi.

“Trịnh Diệu Dương, có phải tính cách Trần Thạc thế này nên chú mày mới mê nó không?” Mồm miệng anh ta đúng là dọa chết được người, tôi thật không tưởng tượng được ban nãy họ đã nói những chuyện đáng sợ gì nữa, xem tình hình chắc chắn không lạc quan rồi.

“Anh không kiếm chuyện thì trong người ngứa ngáy hả?” Tôi lắc đầu, huých cùi chỏ vào Trần Cận, anh ta ôm bụng lùi mấy bước, mặt mũi nhăn nhó chỉ thẳng vào tôi.

“Trần Thạc.” Vẻ mặt Trịnh Diệu Dương có chút hoang mang: “Sao anh lại có loại anh em này? Trước đây anh không nói gì với tôi, làm tôi chẳng chuẩn bị tâm lý gì hết.”

“Nè! Họ Trịnh kia, mày có ý gì hả?” Có người lập tức nhảy dựng lên: “Đều là mày làm hư Trần Thạc, trước đây nó rất nghe lời tao, giờ mày làm nó không tôn trọng tao thì thôi đi, ghê tởm nhất là mày còn lừa gạt nó, làm cho nó lệch lạc giới tính, mày vui lắm hả? Thỏa thuê lắm hả? Xem như mày lợi hại, làm em tao mụ mị thế này, tao ngứa mắt mày lắm rồi. Trần Thạc, sao chú lại bênh vực hạng người này? Không phải chú vẫn rất biết nhìn người lắm à? Không phải mắt chú vẫn tinh như cú sao? Cớ gì lại để nó lừa chứ? Rõ ràng nó đang lợi dụng chú.”

Tôikhông muốn anh ta tự bêu xấu ở đây thêm một giây nào nữa: “Điện thoại anh đâu?”

“Làm gì?”

“Gọi lũ đàn em của anh đến chiêm ngưỡng đại ca nhà chúng nó làm trò hề, không thu vé vào cổng, tiện thể khuân anh biến khỏi sân khấu là tốt nhất.”

“Mày!” Anh ta trừng mắt nhìn tôi, lại quay sang ngó Trịnh Diệu Dương, cuối cùng ánh mắt dán vào mặt tôi: “Không đi với anh, chú mày sẽ hối hận!”

“Trước kia anh không hề ép buộc tôi mà.”

“Trước kia mày không yêu đương sến súa như thế này, vừa nhìn đã buồn nôn!” Anh ấy chỉ thẳng vào Trịnh Diệu Dương: “Sớm muộn gì mày cũng bị thằng này báo hại, nó chính là thứ xúi quẩy.” Anh ấy phất tay, hầm hầm bỏ ra cửa, vừa đi vừa quát: “Đến lúc ấy đừng nói anh không nhắc nhở, dây dưa với một thằng đàn ông kiểu này chẳng có cái mẹ gì hay ho hết, mày phải rõ hậu quả hơn anh chứ. Mày ở với nó cả đời được không? Được không?”

Không rõ là Trịnh Diệu Dương thực sự bị chọc giận hay đang cố ý đùa dai, nói chung hành động tiếp theo của cậu ấy khiến tôi vô cùng bất ngờ. Cậu ấy tiến lên hai bước ôm lấy cổ tôi, cánh tay siết mạnh. Cậu ấy đón nhận ánh mắt đầy ngạc nhiên khó hiểu của tôi mà vẫn không hề thay đổi ý định, đến lúc hai môi áp chặt vào nhau, một sự kích thích nóng rực ập thẳng tới khiến toàn thân tôi cứng đờ.

Trần Cận vừa quát vừa quay đầu lại, trông thấy cảnh tượng này thì lập tức im bặt, sau đó bên tai tôi vọng đến tiếng bước chân dồn dập. Anh ta vốn đang định đi lại nổi khùng quay lại, lúc này tôi đã đẩy mạnh Trịnh Diệu Dương ra, không thể tưởng tượng nổi cuộc cãi vã sẽ rối đến mức nào nữa.

Hai người này không thể hợp nhau nổi, tôi nhắm mắt lại, có dự cảm ngày càng nhức đầu.

“Thằng họ Trịnh kia!” Trần Cận lồng lộn quát ầm lên đến trời long đất lở: “Con mẹ nó mày làm gì thế hả? Mày dám động vào Trần Thạc? Hả? Mày dám động vào nó?”

A Cận đạp vào lưng ghế sô pha, tung chân đá ngang mặt chúng tôi, Trịnh Diệu Dương dùng cánh tay cản lại, thản nhiên nhìn anh ta, khóe miệng còn nhếch lên nụ cười bỡn cợt, vẻ mặt này chỉ xuất hiện khi cậu ấy vô cùng tức giận. Tôi chợt hoảng hốt, cậu ấy mở miệng nói: “Anh dựa vào cái gì mà nói vậy? Anh cho rằng mình có tư cách quản lý Trần Thạc sao?”

A Cận nổi giận đùng đùng, giángthẳng nắm đấm vào đối thủ: “Mày còn lớn lối vậy hả? Mẹ nó, mày thử động vào nó lần nữa xem! Tao đập chết mày cho coi!”

Trịnh Diệu Dương không ngờ đối thủ lại thô bạo như vậy, lập tức đỡ đòn rồi phản kích, rốt cuộc kẻ đấm người đá túi bụi.

“Đủ rồi!”Tôi quát lên: “Hai người dừng lại!” Vốn định để mặc họ đánh tiếp thế này, đánh chết một người thì tự khắc yên tĩnh thôi, nhưng tôi lại sợ đồ đạc trong nhà hỏng hết, cuối cùng vẫn quyết định xông vào can. Hai gã đàn ông này nói sao cũng là đại ca cả, không dưng lại chẳng đầu chẳng đũa đánh nhau thế này, tôi thật phục sát đất luôn.

“Mày bênh nó?” Thấy tôi chặn giúp Trịnh Diệu Dương một đòn, A Cận trợn trừng mắt nhìn tôi như kẻ thù.

Tôi lạnh lùng tuyên bố: “Nếu hai người còn có não thì ngừng lại ngay, tôi đảm bảo lát nữa sẽ không mủi lòng gọi xe cấp cứu cho ai đâu.”


Vui lòng click vào dấu mũi tên để lùi hoặc sang chương kế tiếp