VA CHẠM - CUỐN TỤC

Chương 12

trước
tiếp

VA CHẠM – CUỐN TỤC

Tác gi: Hiu Xuân

Người dch: Tàng Thư Quán

Một vị luật sư mở miệng: “Hiện nay tình hình ngài Trương đã ổn định, ông ấy yêu cầu tôi đọc trước cho Trịnh tiên sinh nghe quyền thừa kế một phần tài sản của ông, trong đó có yêu cầu anh về Mỹ trước, tiếp nhận quyền thừa kế tập đoàn Thành Nghiệp.”

Ngay cả tôi cũng không ngờ tài liệu tiếp theo lại cho thấy Trương Thủ Huy muốn đem toàn bộ số cổ phần lớn nhất Thành Nghiệp chuyển cho Trịnh Diệu Dương, tôi bình tĩnh liếc nhìn người trong cuộc một cái, che đi chút cảm xúc cuộn trào trong lòng.

Sau khi nghe vậy, tôi cũng bắt đầu căng thẳng, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi. Trong số những người ở đây, tôi tin chắc không một ai cho rằng món hời này có thể dễ dàng rơi vào tay Trịnh Diệu Dương. Hội đàm ngắn gọn một lúc, đôi bên bắt tay giải tán. Lúc luật sư bên kia rời khỏi có nhỏ giọng nói vào tai Trịnh Diệu Dương mấy câu, tôi nhìn thấy người đó mỉm cười, có chút mùi vị cảnh báo.

“Gì thế?” Lúc này tôi mới bình tĩnh lại, đi tới bên cậu ấy, cùng nhìn những người kia bỏ đi.

“Phiền phức rồi.” Cậu ấy quay đầu lại nhìn tôi: “Người của mấy lão già bên đó đã bắt đầu hành động.”

“Tốt nhất cậu sắp xếp vệ sĩ đi.”

“Giờ anh bắt đầu lo lắng cho tôi đấy hả?” Cậu ấy cười đưa tay lên vuốt cổ tôi.

Tôi không có bụng dạ đùa giỡn: “Đến lúc này, cầm hay buông đều khó khăn cả, cậu định thế nào? Còn nữa, chỗ A Đỉnh tiến triển sao rồi?” A Đỉnh là người chúng tôi phái tới Thành Nghiệp.

“Một đám cáo già bảo thủ, không một ai mắt mù tai điếc hết, giờ mà đi sai một bước là sẽ gặp rắc rối ngay.” Cậu ấy đang nói, điện thoại lại vang lên: “À, là em hả… Phải, anh biết sẽ không dễ xử lý.” Cậu ấy nhìn tôi, lại cúi đầu thong thả bước đến cạnh bàn: “Cánh truyền thông luôn thích bịa đặt… Ừ, cảm ơn… Được, lúc đó gặp.”

Thấy cậu ấy tắt máy, tôi hỏi: “Lương Mẫn Nghi hả?”

“Cô ấy hỏi chuyện báo đưa lúc sáng.”

“Cô ta nghĩ sao?”

“Nói đây là những mánh khóe thường thấy trong giới giải trí, bảo chúng ta không cần đáp lại.” Cậu ấy lắc đầu: “Mẹ kiếp đám người này thật rảnh rỗi sinh nông nổi.”

“Chúng ta đừng ăn cơm với nhau nữa kẻo lại bị chụp ảnh chung, tôi đi trước đây.”

“Ừ, tối nay nói tiếp.”

Tôi và Trịnh Diệu Dương có thể vì người kia mà mạo hiểm tính mạng, nhưng vẫn chưa sẵn sàng công khai quan hệ với người ngoài, nhiều lúc hết sức lảng tránh vấn đề này, đôi khi lại thấy không cần thiết. Thế nhưng chuyện cứ phát triển tự nhiên như vậy, chúng tôi bị người ta lôi ra làm đề tài viết lách, cảm giác cũng thay đổi, giống như muốn cho mọi người một lời giải thích. Tôi không chịu nổi cực hình bị người ta ép hỏi chuyện quan hệ giữa mình và Trịnh Diệu Dương có bình thường hay không. Tôi vẫn không thể nào tưởng tượng tại sao chuyện riêng của hai chúng tôi lại phải khai báo với bàn dân thiên hạ, mỗi lần nghĩ đến là lại đau đầu!

Trong thời kỳ nhạy cảm như vậy, ngay cả một tiếng gió thổi cũng có thể gây bất lợi cho Trịnh Diệu Dương, tôi không cho phép mình để xảy ra sai lầm gì.

Tôi không tự chủ được đi tới Ngân Thuẫn, biết rằng Phùng Bằng Phi đang có cuộc họp cấp cao, tôi ngồi chờ ở phòng khách. Trợ lý của anh ta nhận ra tôi, bưng cho tôi tách trà, sau đó nói trước với tôi: “Cuộc họi của Phùng tiên sinh có thể sẽ kéo dài nửa giờ, liệu có làm lỡ thời gian của anh…”

“Tôi có thể chờ.”

Tôi ngồi tại chỗ, nhớ lại mấy năm trước mình cũng từng ngồi chỗ này, chẳng khác nào thằng ngớ ngẩn chờ Phùng Bằng Phi ra gặp rồi thuyết phục anh ta đứng ra giúp đỡ Trụ Phong. Sau nhiều năm chuyện cũ lặp lại, tôi không biết anh ta sẽ nghĩ thế nào.

Tôi đoán không sai, đợi đúng một tiếng bốn mươi phút, khả năng nhẫn nại của tôi cũng cao thật.

“Trần Thạc?” Phùng Bằng Phi bước vào, đầy vẻ ngạc nhiên: “Nghe nói cậu đợi tôi lâu rồi?”

“Không sao.”Tôi đứng lên cười tự giễu: “Mỗi lần tôi tới, hẳn anh luôn có dự cảm không lành nhỉ?”

Anh ta mỉm cười, bước lại phía tôi: “Chuyện ấy thì không sợ, tôi chỉ sợ cậu gặp chuyện rồi chẳng nhớ ra còn một người bạn như tôi mà thôi.” Năm năm không gặp, khả năng đóng kịch của Phùng Bằng Phi cao hơn trước nhiều rồi.

Tôi cũng thật sự làm ra vẻ giống bạn bè, kể qua một lượt nguyên do rắc rối lần này cho anh ta nghe.

“Tôi không cần truy xét, chỉ muốn dẹp yên vụ này.”

Anh ta gật đầu: “Tôi sẽ cố hết sức.”

Tôi đột nhiên khựng lại, nhưng rồi vẫn hỏi: “Anh và Marlee vẫn…”

Anh ta bình thản nhìn tôi: “Cậu lo cho cô ấy sao?”

Tôi thực có thấy hơi xấu hổ: “Không phải ý đó, đây là chuyện giữa hai người mà.”

“Trần Thạc, chí ít bây giờ cậu cũng chịu nói vài câu thật lòng với tôi rồi, không như trước kia, chẳng nói chẳng rằng, nhất là đối với tôi.”

Tôi thở dài: “Tôi lạnh nhạt thế thật hả? Tôi thì lại thấy có một số người cứ hay hiểu lầm tôi.”

“Lần này cũng vậy hả? Là báo chí họ hiểu lầm sao?”

Tôi cảnh giác nhìn anh ta: “Anh cho rằng tôi và cậu ấy đáng bị lôi ra cho người ta phán xét? Chuyện này chẳng phải hiểu lầm gì hết, mẹ kiếp đây chính là xâm phạm riêng tư!”

“Ở Hồng Kông này vốn không có riêng tư, cậu biết rồi đấy. Ngay từ đầu các cậu đã luôn nằm trong tầm soi xét của công chúng, cậu phải đoán trước sẽ xảy ra những chuyện thế này chứ?”Anh ta bình tĩnh nhìn tôi, những lời này khiến tôi không thể phản bác: “Trừ khi có một cái cớ hoàn hảo, nếu không sớm muộn gì cũng có ngày bị người ta lôi ra múa bút thôi.”

“Hừ, thật không hiểu chúng tôi sai chỗ nào nữa, tình cảm cá nhân không dưng bị người ngoài lôi ra bàn tán!” Tôi tính kết thúc cuộc nói chuyện: “Cảm ơn anh đã nhắc nhở, tôi sẽ cẩn thận lo liệu.”

“Muốn dẹp sạch tin tức cũng cần mất vài ngày, cậu hãy chuẩn bị sẵn tâm lý.”

“Cảm ơn.”

Lúc ấy, anh ta đột nhiên sải chân tới ngay trước mặt tôi, ôm choàng lấy vai tôi, nhẹ nhàng rướn lên hôn phớt lên môi tôi rồi lập tức buông ra, lùi về khoảng cách an toàn.

“Hả?” Tôi không hề đề phòng, bị hành động đột ngột của anh ta làm cho hoảng hốt, thằng cha này làm sao vậy, đầu óc úng nước rồi?

“Anh vừa làm gì đấy?”

“Chỉ là vẫn luôn muốn làm vậy thôi.”

“Anh tính để bọn họ có thêm cơ hội dựng điều tai tiếng nữa sao?” Tôi trừng mắt nhìn anh ta: “Phùng Bằng Phi, tôi thật không biết có nên tin anh không.”

“Tôi không có ý gì khác đâu, sorry.” Anh tacười miễn cưỡng: “Trần Thạc, cậu có thể tin tôi.”

Tôi lắc đầu đi ra ngoài, cuối cùng nói nốt một câu: “Nếu không định nghiêm túc thì đừng để Marlee ôm hi vọng, đây là lời cảnh báo chân thành của tôi đấy.”

Không biết đi đâu, tôi lái xe thẳng về nhà chuẩn bị những giấy tờ cần thiết cho chuyến xuất cảnh, cần phải chuẩn bị kỹ càng cho cuộc chiến khốc liệt sắp tới. Xe vừa vào ga-ra, nhìn qua gương chiếu hậu tôi phát hiện Trần Dương đang đứng chờ bên ngoài, tôi vừa xuống xe đã thấy con bé bấu chặt mép áo mở đôi mắt to tròn nhìn tôi.

“Sao con lại đứng đây?” Tôi tính bế nó lên, nhưng con bé tự nhiên lùi về phía sau hai bước, dẩu môi nhìn tôi nhưng không nói tiếng nào, tôi lắc đầu cười hỏi: “Dì Marlee đâu rồi?”

“A Thạc, có phải ba định đưa con đến trường nội trú không vậy?” Cuối cùng con bé cũng ấm ức nói ra.

Tôi ngồi xổm xuống, nhìn chăm chú vào gương mặt bé bỏng dễ thương của nó: “Con không thích à?”

“Con không muốn xa ba và Dương Dương, cả dì Marlee nữa.” Con bé cuống quýt đến suýt khóc òa: “Con không đi trường nội trú đâu, con không đi đâu, không muốn xa mọi người!”

Trần Dương đã đến tuổi phải đi học, mà điều kiện ăn ở và giáo dục ở trường nội trú kiểu Anh rất tốt, hơn nữa cũng cần người kèm cặp con bé học đàn và múa ba lê. Tôi và Trịnh Diệu Dương đều đã tới tận nơi thăm thú nhiều lần rồi mới đưa ra quyết định này. Một lý do khác là, chúng tôi không có thời gian chăm sóc nó, sắp tới Marlee cũng có kế hoạch đi du lịch, chúng tôi không thể yên tâm để Trần Dương cho người làm trông coi. Con bé từ nhỏ đã rất thông minh, nó đã vượt qua bài kiểm tra và hoàn toàn có đủ điều kiện nhập học trước tuổi.

Nhưng muốn giải thích những điều này cho một đứa trẻ thực sự rất khó: “Trần Dương, con phải nghe lời, biết không? Đến trường không có nghĩa là phải xa mọi người, mọi người vẫn luôn ở bên cạnh con mà, bây giờ con đã lớn rồi.”

Tôi ăn nói không giỏi cho lắm, nên con bé vẫn không hiểu được, lại đau lòng khóc òa lên: “Ba, con sẽ ngoan mà, đừng bắt con đi…” Chỉ những thảm thương nhất con bé mới chịu gọi tôi là “ba”.

Nhưng lần này tôi nhất định phải cương quyết thì mới có thể khiến con bé ngoan ngoãn nghe theo, làm vậy nó mới có không gian lớn hơn để phát triển được, chứ Trần Dương mà theo tôi thì tôi sẽ phải chăm lo cho nó cả đời. Tôi bế con bé trong vòng tay mình, nó dụi đầu vào vai tôi, khóc rấm rứt.

Vất vả lắm mới dỗ được con bé ngủ say, Marlee theo tôi ra khỏi phòng ngủ, xuống phòng khách dưới lầu, cô ấy lo lắng nói: “Thực sự không sao chứ? Nó còn nhỏ như vậy…”

“Marlee, bây giờ không phải lúc mềm lòng.”

“Em biết! Haizz, em thực tình không nỡ làm vậy với con bé, trông nom nó bấy lâu nay, giờ bảo rời ra thì làm sao mà đành lòng cho được.”

Tôi ôm vai cô ấy, mỉm cười khích lệ, Marlee cũng nghiêng đầu thân thiết dựa vào vai tôi, tinh nghịch lè lưỡi: “Muốn dùng chiến thuật dịu dàng đền bù cho em hả? Nói cho anh biết, chẳng có tác dụng đâu.”

Đang lúc chúng tôi còn đang trêu đùa thì Trịnh Diệu Dương đã đưa Lương Mẫn Nghi đi vào, đôi bên vừa thấy nhau đã ngẩn ra, cuối cùng Marlee sực tỉnh đầu tiên, nhanh chóng thoát khỏi cánh tay tôi tiến lên đón khách: “Lương tiểu thư, gặp lại chị thật vui quá!”

Cũng khéo thật, tôi đưa mắt nhìn sang Trịnh Diệu Dương, cậu ấy cũng đang nhìn tôi.

Tôi vừa bước tới chỗ họ, cậu ấy đã mở miệng: “Mẫn Nghi đã giúp chúng ta điều tra rồi, ngày mai hoặc ngày mốt sẽ còn một số báo tung hứng đưa tin, cô ấy tới góp ý xem chúng ta nên đối phó thế nào.”

“Ừm, Lương tiểu thư, vậy phải cảm ơn cô rồi.” Tôi bắt chuyện cho có lệ.

Lương Mẫn Nghi đã trút bỏ bộ dạng nhã nhặn, mở miệng mắng nhiếc một tràng: “Em thật không ngờ bọn họ lại viết linh tinh như vậy, có người còn mang mấy tấm ảnh ra mà sáng tác văn chương nữa, em xem xong cũng tức điên lên, đây rõ ràng là cố tình phỉ báng. Em vốn định đề nghị kiện bọn họ đó, nhưng ngẫm lại nếu Trụ Phong quyết liệt phản ứng mấy tin tức vớ vẩn này thì có khi lại đúng ý bọn họ.”

Tôi tính nói gì đó, cậu ấy cũng vậy, nhưng chúng tôi đưa mắt nhìn nhau rồi lại không nói gì hết. Có lẽ Marlee cũng nhận ra nên vội chen miệng xoa dịu: “Ôi dào, báo chí Hồng Kông vốn là vậy mà, chúng ta không thèm đếm xỉa là tốt nhất. Người đọc báo cũng tự có nhận định, mấy loại tin kiểu này đều là xào nấu cả, thấy mãi cũng nhàm rồi miễn dịch hết thôi. Các anh cứ im lặng thì bọn họ cũng chẳng xào nấu được gì nữa.” Marlee vừa mở miệng đã tuôn một tràng, thật ra tôi có thể nhận ra cô ấy còn sốt ruột hơn cả chúng tôi.

“Lần này bọn họ đã dám thêm thắt bịa đặt lung tung đến mức này, ai dám chắc còn không bịa ra thứ gì khó coi hơn nữa chứ? Dù vẫn có câu cây ngay không sợ chết đứng, nhưng các anh cũng không thể mặc kệ cho qua được, em cảm thấy nên nghĩ ra một cách giải quyết hợp lý nhất.” Lương Mẫn Nghi đầy vẻ nhiệt tình giúp đỡ: “Em sẽ đứng ra ngăn một số báo đưa tin. Ngày mai em viết một bài phỏng vấn được chứ? Dựa vào uy tín tạp chí chúng em, chắc chắn không còn ai có thể bêu rếu các anh cái chuyện… ý em là những chuyện bịa đặt vô căn cứ ấy.”

Cuối cùng tôi là người lên tiếng trước: “Lương tiểu thư, không cần phiền cô đâu, tôi đã tìm được người có thể đứng ra dàn xếp vụ này rồi, tin là anh ta sẽ xử lý được thôi.” Mọi người trong phòng đều đổ dồn ánh mắt về phía tôi.

“Hả… vậy sao, vậy thì tốt rồi, hôm nay em lo cho các anh lắm đấy, chỉ sợ Trụ Phong bị ảnh hưởng bởi những tin tức không đâu ấy.” Chắc chắn cô ấy không ngờ tôi lại chẳng nể nang như vậy nên vẻ mặt hơi ngượng ngùng.

Tôi đứng dậy tạm biệt cô ấy, nói còn phải xem gấp báo cáo rồi bỏ lên lầu, chính tôi cũng cảm thấy mình khác thường.

Không quá mười phút sau, Trịnh Diệu Dương cũng lên theo.

“Trần Thạc, anh sao vậy?” Cậu ấy hỏi rất nhẹ nhàng, không hề trách tôi vì thái độ gượng gạo ban nãy.

“Chẳng sao cả, không phải trước nay tôi vẫn thế à?”

“Lương Mẫn Nghi không có ý xấu.”

Tôi đứng phắt dậy: “Phải, mẹ kiếp chính vì cô ta không có ý xấu nên tôi mới bực mình, cậu hiểu không? Tôi không chịu nổi cái cảm giác bị thiên hạ lôi ra soi mói thế!”

“Tôi biết anh muốn nói gì.” Cậu ấy cúi đầu, thong thả bước tới cạnh tôi: “Chúng ta không thể làm vừa lòng tất cả, nên chỉ còn cách cẩn thận cư xử mà thôi.”

“Tôi vốn chẳng có ý định làm vừa lòng ai hết, có lẽ một ngày nào đó chúng ta sẽ bị thiên hạ lôi ra làm gương xấu.” Tôi cười khổ: “Đối với một số người mà nói, quan hệ của chúng ta cùng lắm chỉ là chuyện chướng tai gai mắt, dùng làm đề tài tám nhảm. Nhưng tôi hiểu chúng ta dựa vào cái gì mới tới được hôm nay, tôi hiểu rất rõ ràng, không hề hối hận. Vậy người ta có tư cách gì nói hươu nói vượn bàn ra tán vào? Chúng ta có chọc ngoáy gì bọn họ đâu cơ chứ?”

“Trần Thạc.” Cậu ấy vươn tay ôm lấy tôi, áp ngực tôi vào thân thể nóng rực của cậu ấy: “Có nhiều khi, tôi thực sự kích động đến mức muốn gào lên sự thật này với cả thế giới, anh không biết bây giờ tôi bức bối khổ sở thế nào đâu…”


Vui lòng click vào dấu mũi tên để lùi hoặc sang chương kế tiếp