VA CHẠM - CUỐN TỤC

Chương 08

trước
tiếp

VA CHẠM – CUỐN TỤC

Tác gi: Hiu Xuân

Người dch: Tàng Thư Quán

Tính cảnh giác của Trịnh Diệu Dương vẫn rất cao, tôi vừa bước vào cậu ấy đã phát hiện ra ngay, lập tức quay đầu lại. Đúng lúc này, điện thoại di động của tôi lại đổ chuông khiến tôi tức chết.

Lương Mẫn Nghi cũng nhìn lên, hơi giật mình nhìn tôi, tôi giơ tay tỏ ý xin lỗi rồi tiện tay bắt máy, lùi ra ngoài hành lang.

“A lô?”

“Là tôi, Phùng Bằng Phi đây.” Giọng nói của anh ta điềm tĩnh mà mạnh mẽ.

Tôi buồn bực hỏi: “Anh đang lái xe đúng không?”

“Không, tôi dừng ở vệ đường rồi.”

“Có chuyện gì không?”

“Trần Thạc, tôi chỉ muốn xác định một việc, chúng tôi vẫn còn là bạn bè chứ?”

Tôi miễn cưỡng lắc đầu với không khí: “Ừ, cứ coi vậy đi.”

“Trần Thạc, năm năm rồi, thói quen thẳng thừng từ chối của cậu xem ra chẳng thay đổi chút nào.” Cách nói của anh ta không được ngắn gọn cho lắm.

“Vậy à? Có thể cố chấp sẽ có lợi cho tôi hơn.”

“Trịnh Diệu Dương… cậu ta phù hợp với cậu sao?”

Tôi cười lạnh: “Không một ai có tư cách hỏi tôi như vậy, bao gồm cả anh, Phùng Bằng Phi.” Tôi tắt máy, trở về phòng mình.

“Trần Thạc.” Trịnh Diệu Dương gọi tôi lại: “Tôi đưa Mẫn Nghi về trước.”

Tôi quay đầu, ánh mắt xoẹt qua cậu ấy, nhìn về phía Lương tiểu thư: “Khi nào có thời gian anh sẽ đến thăm hỏi em và Hà phu nhân.”

Có lẽ vì vừa bị tôi bắt gặp cảnh thân mật với Trịnh Diệu Dương nên mặt cô ấy hơi đỏ: “Chúng ta là bạn bè mà, lần tới anh nhất định phải cùng Diệu Dương tới tham gia party ở nhà riêng của em đấy.” Tôi gật đầu lễ độ.

Bạn bè, ồ, Trần Thạc tôi lấy đâu ra lắm bạn bè như vậy! Chỉ trong một ngày đã bới ra không biết bao nhiêu bạn bè chẳng liên quan.

Khoảng chừng một giờ sau thì Trịnh Diệu Dương trở về, trực tiếp mở cửa phòng tôi. Tôi vừa tắm rửa xong đang từ phòng ngủ đi ra rót nửa ly Cognac, thấy cậu ấy vào cũng chỉ nhìn thoáng qua: “Sao không gõ cửa?”

“Lúc nãy anh có gõ sao?”

“Hờ.” Tôi cười nhạt, đổ rượu vào cuống họng: “Rượu này không ngon như năm ngoái, cậu để bọn họ chuyển từ đâu về vậy?”

Cậu ấy không buồn để ý câu nói vô nghĩa của tôi mà hỏi trực tiếp vấn đề của mình: “Vừa rồi anh có chuyện tìm tôi sao?”

“Phá ngang hứng thú của cậu hả?” Tôi quay đầu lại nhìn cậu ấy.

“Trần Thạc, tôi thích cô ấy, nhưng không phải tình yêu.”

“Cậu đưa người ta vào nhà, chỉ để nói cho tôi biết giữa hai người là thích nhau đơn thuần?” Tôi đi đến trước mặt cậu ấy: “Trịnh Diệu Dương, có phải cậu quá khách sáo rồi không?”

“Anh cứ việc nói thẳng.”

Phải, tôi thật sự rất muốn nói thẳng: “Tôi không quen nhìn cậu khiêu vũ với người khác ngay sát vách phòng tôi, như vậy đã rõ hay chưa? Còn nữa, chuyện này chẳng liên quan gì đến ghen tuông hết, tôi chỉ mong cậu đừng khiến cho mối quan hệ giữa chúng ta trở nên nông cạn như vậy.”

“Được, sẽ không có lần sau đâu.” Cậu ấy khoanh tay nhìn tôi chăm chú, tựa như muốn nhìn ra nhiều điều hơn từ trên nét mặt của tôi.

“Chỉ cần là đàn ông thì sẽ không thể nào từ chối người phụ nữ như thế, nếu là tôi thì cũng sẽ không bỏ qua cơ hội ấy đâu, cậu vốn chẳng sai gì hết, là tôi sai.” Tôi uống cạn ly rượu, cảm thấy rượu không chỉ không ngon mà còn nhạt toẹt: “Trịnh Diệu Dương, chúng ta có nên dành cho chính mình một khoảng thời gian để bình tĩnh lại không? Cậu nghĩ kỹ xem cậu muốn cái gì, tôi cũng muốn nghĩ xem tôi muốn cái gì.”

“Anh muốn thế nào? Cho đến khi người nào đạt được mục đích của người ấy mới thôi?” Ánh mắt cậu ấy tối sầm lại.

Không biết lấy đâu ra động lực mà tôi lại muốn nói cho đến cùng vấn đề này: “Thói quen giữa tôi và cậu có thể đã trở thành gánh nặng của cả đôi bên.”

“Rốt cuộc anh muốn nói cái gì? Dạo này anh nghĩ cái gì trong đầu thế hả? Tôi không nhìn ra nổi nữa.” Giữa tôi và cậu ấy xưa nay đều rất thẳng thắn: “Tôi sẽ không cùng người phụ nữ nào làm trò cười cho thiên hạ đâu, lần trước anh với cô người mẫu kia quậy phá đến lên cả trang nhất, tôi cũng đâu có bắt bẻ gì.”

“Tôi tưởng là cậu tin tưởng tôi.” Tôi bình tĩnh nhìn cậu ấy.

“Phải, mặc dù tôi cũng biết ghen, nhưng tôi tin tưởng anh.”

Tôi tới gần cậu ấy: “Tôi muốn nói cho cậu biết, tôi không phải sợi dây trói buộc cậu, cậu cũng không phải tấm khiên che chở cho tôi, chúng ta chỉ cần làm theo ý mình, những thứ khác đừng miễn cưỡng làm gì. Trịnh Diệu Dương, cậu tin tưởng chính bản thân cậu chứ?”

“Trần Thạc, không ai có thể thay thế anh hết, lời nói này tôi không muốn phải lặp đi lặp lại nhiều lần đâu.” Cậu ấy đưa tay xoa phía sau tai tôi, tôi đưa tay đẩy cậu ấy ra, đột nhiên nở nụ cười: “Tôi không phải đàn bà, không cần cậu dỗ dành, cậu tự lo cho mình đi.”

“Anh có tâm sự.” Cậu ấy nói rất chắc chắn: “Báo cáo ban ngày kia anh sai vài chỗ, chuyện này không mấy khi xảy ra.”

Tôi vỗ ngực cậu ấy, xoay người thả mình ngã xuống giường, nằm nhìn trần nhà: “Cậu đừng có tự cho là đúng thế.”

“Này,” Cậu ấy gọi khẽ, ngồi xuống bên cạnh, nắm cánh tay tôi, giọng nói đầy vẻ trấn an: “Có người tìm anh gây phiền phức đúng không?” Tôi đã quá quen với sự nhạy cảm của cậu ấy rồi.

“Ai có thể tìm tôi gây phiền phức chứ?” Tôi hơi nhướn mày, nghiêng mặt qua nhìn cậu ấy: “Cậu hả?”

“Đừng có đánh trống lảng.” Cậu ấy cúi xuống, đè nửa người lên ngực tôi, nhìn sâu vào mắt tôi: “Trần Thạc, tôi tin vào chính tôi.”

“Được, tôi nói.” Tôi xoay người đè cậu ấy lại: “Không phải chỉ có mình tôi gặp phiền phức đâu.”

“Ồ?” Cậu ấy cười tà: “Kể tôi nghe xem nào, nói không chừng vận đỏ thì còn có thể thoát đấy.”

“Anh ta tên Trần Cận, dân chơi đích thực.”

“Từ đâu chui ra vậy? Tôi không điều tra được lai lịch của anh ta, cũng chẳng có chút manh mối nào hết.” Cậu ấy khai báo rất thành khẩn. Thật ra tôi đã biết từ lâu, chuyện của tôi, cậu ấy sẽ không nhịn nổi quá ba ngày mà tự mình điều tra.

“Tôi và anh ta không liên lạc nhiều năm rồi.”

“Anh ta là đặc vụ ngầm hả?” Cậu ấy hơi ngẩng đầu cắn môi dưới tôi.

Tôi hôn siết cậu ấy một lúc mới nói: “Có phải dạo này cậu xem phim nhiều quá không? Sao sức tưởng tượng lại nghèo nàn đến mức ấy?”

“Anh muốn chết hả?”

Tôi cười, nhưng vẻ mặt không thoải mái chút nào: “Anh ấy từng liên lạc với tôi, muốn khuyên tôi gia nhập Hào Môn.”

“Hào Môn?”

Tôi thở dài: “Tên gọi chung của mấy băng đảng ngầm có quyền lực nhất vùng Trung Đông, Tây Âu và Bắc Mỹ hiện nay, có chính phủ chống lưng, tổ chức tinh vi, thậm chí có thời gian còn tham gia thực chiến quân sự. Trần Cận hiện nay đang làm đại ca ở một chi nhánh lớn, số lượng đàn em e rằng còn nhiều hơn công ty chúng ta đấy.”

“Thế sao anh ta tự dưng nghĩ đến anh?” Cậu ấy ôm lấy tôi: “Tốt nhất đừng để cho tôi biết anh còn tham gia mấy vụ chém chém giết giết nữa, bằng không tôi sẽ đổi nghề đi làm lưu manh luôn đấy.”

Tôi tự dưng cũng muốn trêu đùa: “Lâu quá không dính máu tươi rồi, có phải dạo này cũng ngứa tay rồi không?”

Cậu ấy cười không ra tiếng, tay lại tiếp tục lần mò trên người tôi: “Anh ta có được xem là nhân vật nguy hiểm không?”

“Nói chung là nguy hiểm hơn tôi và cậu.” Tôi khá nghiêm túc: “Anh ấy còn để mắt đến tôi khá lâu rồi.”

“Chứng minh xem.”

Tôi giãy khỏi cánh tay cậu ấy, đứng dậy lấy từ trong ngăn kéo ra một bao đồ, ném tới trước mặt cậu ấy, cậu ấy ngồi dậy liếc nhìn tôi, mở ra.

“Là anh ta gửi tới.”

Cậu ấy có vẻ hơi hoang mang: “Là ảnh chụp hành động của chúng ta hai tháng gần đây…”

Trong đó không thiếu những hình ảnh thân mật giữa tôi và Trịnh Diệu Dương, lại có cả ảnh hoạt động thường ngày như tôi bế Trần Dương ra khỏi nhà, tất cả đều là hình chụp bên ngoài. Hình ảnh rất sắc nét, hành động rất gọn nhẹ, chúng tôi không hề phát hiện ra.

“Được lắm chứ, không có tấm nào kém chất lượng cả, hành động còn tài tình hơn cả mấy tay săn ảnh nữa.” Cậu ấy vừa nói giỡn vừa nhíu mày: “Anh ta có mục đích gì?”

“Chắc anh ta cho rằng tìm hiểu hoạt động gần đây của cậu em song sinh là một cách biểu thị sự quan tâm.”

“Cậu em song sinh?” Cậu ấy ngẩng đầu: “Anh và anh ta là…”

“Kinh ngạc lắm hả?” Tôi cười, thỉnh thoảng có thể làm cho Trịnh Diệu Dương kinh ngạc, trong lòng cũng cảm thấy khoái trá: “Không ngờ anh ta lại đến Hồng Kông kiếm chuyện với tôi. A Cận ở Hào Môn lăn lộn cũng khá lắm, mấy năm nay bận rộn công việc cũng không liên hệ với tôi, nên lần này tôi không tránh khỏi ít nhiều bất ngờ.”

“Anh không cảm thấy cần giải thích với tôi vài chuyện hay sao?” Trịnh Diệu Dương khoanh tay, ám chỉ bằng vẻ mặt tỉnh bơ: “Tôi không muốn bị đâm sau lưng đâu.”

“Sao vậy? Cậu không tin tôi sẽ bảo vệ cậu à?” Tôi hài hước hỏi.

Cậu ấy cười khẽ: “Vậy cũng phải đợi tôi biết rõ tình hình cái đã.”

Tôi biết, cậu ấy muốn câu trả lời. Sau khi cân nhắc kỹ càng, tôi quyết định giải thích.

“Ban đầu cha mẹ tôi sống ở Trung Quốc đại lục, sau đó di dân sang Mỹ, định cư ở Texas, sau khi chúng tôi sinh ra, họ lại chuyển về Ma Cao, đến lúc chúng tôi bắt đầu biết nhận thức thì đã thấy mình đang ở bang Nevada[1].” Tôi thấy Trịnh Diệu Dương có vẻ suy tư: “Cậu biết họ làm nghề gì không?”

Cậu ấy trầm giọng đáp: “Dân cờ bạc chuyên nghiệp. Họ ở lại Las Vegas bao lâu?”

“Bảy năm, vì thế trước nay tôi chưa bao giờ biết cái gì gọi là yên ổn, cũng không dễ dàng tin người khác.” Việc nhắc lại chuyện cũ đã không còn khiến tôi cảm thấy chua xót nữa, nhưng vẫn không tránh khỏi nặng lòng: “Sau khi cha tôi phải trả cho người ta một cánh tay, gia đình tôi bắt đầu chạy trốn. Nhưng số phận dân cờ bạc vốn chẳng có cách nào thay đổi, mà hai anh em chúng tôi cũng lựa chọn hai con đường khác nhau. Trần Cận đến New York nương tựa Hào Môn, tính lấy xã hội đen trị xã hội đen; còn tôi thì giãy giụa giữa hai bờ sáng tối, cho đến khi gặp được Trương Thủ Huy. Ông ta thích tôi ở chỗ kiên quyết và không vướng bận nên đã thu nhận, giúp tôi xây dựng sự nghiệp.”

“Nghe bảo anh đã từng lăn lộn ở thế giới ngầm rồi.” Trịnh Diệu Dương nói, tôi ngồi xuống thảm, gác tay lên đùi cậu ấy.

“Phải, Trần Cận chỉ ra đời sớm hơn tôi năm phút, cho nên những khi anh ấy gặp phiền phức, tôi sẽ nhân đêm xuống mà đóng giả thành anh ấy, đi đánh đấm giùm một tay, khi ấy tôi khoảng mười bảy mười tám tuổi, chúng tôi giống như một người vậy.”

Trịnh Diệu Dương hơi ngẩn ra, khẽ nhíu mày cúi đầu nhìn tôi: “Tôi cứ nghĩ ở chung lâu vậy sẽ không có chuyện gì của anh khiến tôi phải giật mình nữa, thế nhưng sự thực đã chứng minh, anh không phải loại người có thể nhìn sơ là hiểu được.”

Tôi lắc đầu: “Nếu A Cận biết quan hệ giữa tôi và cậu thì càng tệ hơn đấy.”

“Anh ta sẽ phá chúng ta sao?”

“Không đâu, nhưng anh ấy cũng sẽ không ủng hộ.”

“Cái này thì tôi cũng biết.” Trịnh Diệu Dương vỗ cánh tay tôi, đứng dậy: “Nói chung, không ai cản trở được chúng ta đâu.”

“Nếu không phải quá điên cuồng, chúng ta cũng không kiên trì được tới bây giờ.”

“Còn nguyên nhân nào khác nữa, tự anh biết đấy.” Cậu ấy xoay người chỉ vào tôi rồi đi tắm gội.

 

Ba ngày sau, một chuyện lớn xảy ra, Trần Dương bị bắt cóc.

Tôi thật sự bực muốn phát điên, Marlee sợ đến phát khóc, còn Trịnh Diệu Dương thì đang đàm phán với đối tác Singapore nên tôi quyết định tạm thời không nói cho cậu ấy, hơn nữa cũng vì biết là ai làm nên tôi không đến mức tuyệt vọng.

Đến khi tiếng chuông điện thoại vang lên, tôi mới bình tĩnh nghe máy: “Chơi đủ chưa hả?”

“Ha ha, Trần Thạc, mấy năm rồi không gặp, sao nóng tính vậy?”

“Mẹ kiếp, anh làm trò vừa thôi.”

“Chúng ta là cùng một mẹ, đừng mắng bừa thế chứ?” Giọng Trần Cận từ đầu kia tương đối nhàn nhã: “Cháu gái anh ngoan quá, rất giống với bác nó.”

Tôi hít sâu một hơi rồi bình tĩnh lại, vì hiểu rõ tính cách anh ta cũng không nổi cáu: “Tôi đề nghị anh lần sau chơi trò khác đi, bằng không, tôi không đảm bảo khống chế được cảnh thủ túc tương tàn đâu.”

“Đối diện với gương mặt điển trai của anh, anh chắc chắn chú em không ra tay được.”

“Đồ vô liêm sỉ, Trần Dương đâu?”

Anh ta cười to: “Con bé chơi vui lắm, năm cô bồ của anh đều đang ở đây chơi với nó, bây giờ chú đến đón cũng không chắc nó chịu về nhà đâu. Bé con này thật lớn gan, có tương lai lắm.”

“Anh đang ở đâu?” Tôi tin lời anh ta nên tạm thời yên tâm.

Anh ta cũng không vòng vo nữa, khai ra địa chỉ luôn: “Xem ra chú còn chưa báo chuyện này với thằng họ Trịnh kia phải không?”

“Tôi nghĩ cho anh thôi.” Tôi lạnh lùng hừ một cái.

“Ha ha, chú em cũng xấu tính quá, hình như quan hệ giữa chú và Trịnh Diệu Dương tốt lắm, rốt cuộc chú bị hắn nắm thóp những gì rồi, đáng phải bán mạng cho thằng đó vậy hả? Trước nay chú có phải người vậy đâu hả Thạc Thạc?” Giọng điệu anh ta có chút châm chọc.

Tôi bước thẳng ra ga-ra, Marlee đuổi theo lo lắng nhìn thôi, tôi ra hiệu bảo cô ấy yên tâm ở nhà chờ tôi, sau đó mở cửa xe: “Anh nói nhảm ít thôi, tôi qua liền đây.”

“Sốt ruột vậy.”

Tôi chạy xe như bay, đến thẳng biệt thự trên đỉnh núi mà anh ta nói, vừa lái xe qua cánh cửa sắt chạm trổ hoa văn thì đã có hai con chó ngao Tây Tạng lao tới, sủa ầm ĩ ngay ngoài cửa kính xe.

“Shit!” Tôi bấm số vừa gọi đến: “Trần Cận, anh trông lũ thú cưng của anh cẩn thận đi!”

“Hở, là A Địch với Tiểu Lệ hả, đây là cách chúng nó bày tỏ lòng hiếu khách đấy.” Anh ấy cười ha ha.

“Tôi thật không dám khen tặng sở thích quái đản này của anh.” Cuối cùng hai con chó cũng bị tiếng huýt gió gọi đi, nhưng nước dãi vẫn còn bầy nhầy trên cửa kính xe làm tôi buồn nôn muốn chết. Mấy tên đàn em cung kính chạy lên đón tôi, vừa nhìn tôi một cái là ai nấy đều tỏ ra khiếp sợ, rồi lại cảm thấy thiếu lịch sự mà vội vã cúi đầu che giấu, người dẫn tôi vào phòng khách vẫn không dời mắt khỏi tôi được.

“A Thạc yêu dấu của anh, cuối cùng cũng gặp được chú rồi.” Nhìn thấy người mang gương mặt giống hệt mình lại bày ra biểu cảm đáng ghét như vậy, tôi cảm thấy hơi bực. A Cận mặc nguyên cây đỏ, thần thái hiên ngang, biểu cảm lười nhác, ánh mắt linh hoạt ẩn giấu bản lĩnh hơn người: “Sao vậy chứ? Gặp anh chú không vui à?”

“Muốn tôi vui thì trả Trần Dương cho tôi trước.”

“Ầy, thật chẳng có khiếu hài hước gì cả, anh chỉ đùa với chú xíu thôi. Chú cũng biết đấy, Trần Cận anh đã lên sàn mà không có màn gì đặc sắc thì mất mặt lắm, chuẩn không?” Anh ta tiến lên phía trước ngay sát mặt tôi, rồi kéo mạnh tôi xuống ghế sa lông diễn màn anh em tương thân tương ái: “Con bé ở trên lầu chơi vui lắm, để anh cho người đưa nó xuống đây.”

“Mẹ kiếp anh không lăn lộn tiếp ở thế giới ngầm lại chạy đến đất Hồng Kông chật hẹp này làm phiền em ruột mình hả? Có phải hai năm rồi đầu óc anh bị người ta đánh cho hỏng luôn rồi không?” Những lúc chúng tôi ở cạnh nhau không khí đều tương đối căng thẳng thế này.

“Đừng có nói khó nghe vậy chứ, tốt xấu gì cũng mặc chung cái quần thủng đít lớn lên, anh gặp chuyện chẳng nhẽ chú làm lơ?” Ở trước mặt tôi, anh ta có ra vẻ oai phong cũng sẽ bị tôi phủi bay không thương tiếc, cho nên cứ chuyển thẳng sang kiểu lưu manh, tôi lại chẳng có cách nào trị được.

“Từ lúc nào mà đại ca Hào Môn như anh lại suy bại đến mức ôm chân dân buôn rởm như tôi xin giúp đỡ thế này?”

Anh ấy rướn đầu đến sát tai tôi: “Anh biết quan hệ giữa chú với thằng họ Trịnh kia không bình thường, chú bỏ nhiều công sức ra vì thằng ấy như vậy, kiểu gì nó cũng phải tìm dịp báo đáp chứ? Chỗ anh có chút hàng Đông Nam Á muốn tuồn đi từ công ty của chú, chú biết đấy, thỉnh thoảng anh cũng cần có người giúp làm vỏ bọc, sẽ không có bẫy gì đâu, anh đảm bảo.”

“Anh nghĩ ai cũng là thằng ngu hả?” Tôi cười khinh khỉnh.

“Cho nó hai phần, điều kiện này không tệ chứ?”

“Anh nói tôi biết là hàng gì cái đã?”

“Súng đạn cấp R, cấp trên ra lệnh phải bí mật vận chuyển đến Trung Đông.” Làm ăn kiểu này ít cũng phải trên trăm triệu, tôi nhìn ra được A Cận đang bí quá hóa liều, nhưng nếu không chắc chắn anh ta cũng sẽ không lặn lội xa xôi nhận nhiệm vụ này.

Tôi nói thẳng: “Mấy thứ này không phải chưa từng làm, nhưng bây giờ cậu ấy đã làm ăn đàng hoàng rồi, không giúp anh mạo hiểm nữa đâu. Hơn nữa, Trụ Phong cũng chẳng thiếu hai phần của anh.”

 

Chú thích:

[1] Nevada nằm ở miền tây Hoa Kỳ, là tiểu bang thứ 36 gia nhập liên bang vào năm 1864. Thủ phủ của Nevada là thành phố Carson, còn thành phố lớn nhất là Las Vegas.


Vui lòng click vào dấu mũi tên để lùi hoặc sang chương kế tiếp