VA CHẠM - CUỐN TỤC

Chương 07

trước
tiếp

VA CHẠM – CUỐN TỤC

Tác gi: Hiu Xuân

Người dch: Tàng Thư Quán

“Tôi là Chương Khải.” Cậu thanh niên đứng dậy đưa tay ra: “Nghe danh Trần tiên sinh đã lâu, cuối cùng hôm nay cũng được gặp mặt.”

“Rất hân hạnh.” Tôi nhẹ nhàng bắt tay cậu ta, quay đầu nhìn sang người đàn ông còn lại.

Anh ta đứng lên, cũng đưa tay ra: “Tôi tên là Phùng Bằng Phi.”

“Chào anh.” Tôi và anh ta không có động tác và thái độ gì khác thường, thực sự không khác gì hai người xa lạ lần đầu tiên gặp gỡ, như vậy cũng tốt, tôi thật không muốn phải giải thích với Marlee những chuyện đã qua liên quan đến anh ta.

Marlee đột nhiên lớn giọng: “Trần Thạc, anh làm chúng em đợi lâu quá đấy, chúng em ăn tối no say rồi. Nào nào, phạt một chén rượu! Bằng Phi đã mang đến loại rượu thượng hạng đấy.”

Đến lúc ăn tráng miệng, Marlee len lén hỏi tôi: “Anh ấy được không?”

“Anh nào?”

“Giả vờ giả vịt gì chứ! Đáng ghét!” Cô ấy làm bộ giận dỗi rồi bật cười.

“Được lắm.” Tôi lơ đãng trả lời: “Em thích là được rồi.”

“Bằng Phi không hề có điểm xấu nào của đàn ông Nhật Bản, ngoài anh và Diệu Dương, thì đây là lần đầu tiên em cảm thấy trên đời còn có người đàn ông xuất sắc đến vậy.” Marlee mỉm cười, sau đó phát biểu một tràng cảm khái: “Anh có biết vì sao trước giờ em vẫn không có bạn trai nào không? Bởi vì có các anh ở bên cạnh, lâu dần em quen so sánh, bất cứ người đàn ông nào cũng không lọt được vào mắt, em cũng đau khổ lắm đó.” Nói vậy tiểu thư đây không tìm được bạn trai suy cho cùng đều là lỗi của tôi và Trịnh Diệu Dương cả.

“Vậy ra bọn anh cần kiểm điểm lại vì điều kiện quá tốt hả?” Tôi phì cười.

“Cứ nói tiếp rồi anh lại bảo thần kinh em có vấn đề cho xem, hừ, bỏ đi, em không muốn làm trò cười cho các anh đâu. Kìa kìa, anh ấy tới rồi, các anh nói chuyện đi, em đi pha cà phê.” Cô ấy nháy mắt ra hiệu rồi bỏ đi.

Phùng Bằng Phi đã đi đến trước mặt tôi.

“Marlee đánh giá anh cao lắm đấy.” Tôi lên tiếng trước, vẻ mặt rất nghiêm túc, vì tôi không muốn mang thành kiến ngay từ khi bắt đầu.

“Tôi biết, nếu không tôi cũng sẽ không đến đây đâu.” Ánh mắt kiên nhẫn ẩn chứa sự chờ đợi vẫn như xưa.

“Anh biết con bé là em họ của Trịnh Diệu Dương nên mới tiếp cận nó đúng không?” Tôi nói thẳng suy nghĩ của mình.

“Không phải, lúc đầu tôi không biết. Trần Thạc, nhân cách của tôi không tệ đến thế đâu.”

“Nếu dùng tư cách bạn của Marlee, anh có thể đến đây lúc nào cũng được.” Biểu cảm của tôi dịu lại một chút: “Anh tính ở lại Hồng Kông hả?”

“Ừ.” Anh ta gật đầu: “Tôi luôn cảm thấy vẫn còn có thể phát triển ở đây.”

Tôi cười, không tiếp lời.

Ngoài cửa lóe lên ánh đèn pha ô tô, tôi biết Trịnh Diệu Dương đã trở về.

Tôi không nhúc nhích, vẫn đứng cạnh Phùng Bằng Phi ở ghế sô pha phòng khách, anh ta nhìn ra ngoài cửa sổ rồi quay đầu lại hỏi tôi: “Là cậu ta?”

“Ừ.”

“Hai người… ở cùng nhau bao lâu rồi?”

Thấy tôi im lặng nhíu mày, thái độ thắc mắc, anh ta cũng cảm thấy mình hơi đường đột nên đã vội sửa ngay: “Ý của tôi là cậu đã hợp tác với cậu ta bao lâu rồi?”

“Không phải anh biết rất rõ sao?” Tôi cười nhạt, đứng lên đi về phía trước, nghiêng người dựa vào khung cửa sổ nhìn ra ngoài.

Sau đó, tôi nghe thấy một âm thanh không ngờ tới, giọng nói trong trẻo cùng với điệu bộ duyên dáng kia, ngoài Lương Mẫn Nghi còn có thể là ai?

“Diệu Dương, em không biết phải làm sao để cảm ơn sự ga-lăng của anh hôm nay, không ngờ anh có thể dành thời gian cho em nhanh như vậy.” Cô ấy vừa cười vừa bước vào phòng khách một cách rất tự nhiên như chủ nhân ngôi nhà vậy.

Trịnh Diệu Dương để Lương tiểu thư kéo tay đi vào, ngẩng đầu thấy tôi đang chờ đón thì hơi ngạc nhiên, sau đó tỉnh bơ rút tay ra nói với tôi: “Chiều tối qua tôi vốn định hẹn Mẫn Nghi phỏng vấn ở Bán Đảo, ai ngờ lại có việc đột xuất không đến được.”

Cô ấy rất rộng lượng: “Nhưng em không hề có ý định bắt lỗi anh đâu, em biết thời buổi này người ta không thích nhà báo cho lắm, chỉ tiếc đáng ra nên hẹn Trần Thạc trước mới phải.”

Chà, mới mấy ngày không gặp đã gọi thẳng tên nhau bằng thái độ thân thiết như vậy, tôi thật không ngờ Diệu Dương và Lương Mẫn Nghi đã gần gũi đến thế.

Cậu ấy trêu chọc: “Tốt lắm, em phỏng vấn Trần Thạc trước đi, anh ấy là đại diện toàn quyền của anh đấy, lời anh ấy còn có giá trị hơn cả anh…” Lúc này, Trịnh Diệu Dương cũng đã nhìn thấy những người khác.

Nhưng Lương Mẫn Nghi đã cắt lời: “Bằng Phi! Thật trùng hợp, sao anh lại ở đây vậy?” Đúng là dân nhà nghề.

Xem chừng Phùng Bằng Phi và cô nàng rất quen thuộc nhau, cũng bước lên nắm tay cô ấy: “Mẫn Nghi, đúng là chỗ nào cũng gặp nhỉ.”

“Anh đến đây gặp ai vậy?” Cô ấy cười hỏi đầy ẩn ý.

“Tôi!” Marlee đã bưng cà phê ra cười ha ha đi tới: “Khách em mời đến đây đều là nhân vật ưu tú cả, hai người kia là Chương Khải và Lộ Lộ.” Mấy người theo đó chào hỏi nhau.

Tôi tiến đến sát Trịnh Diệu Dương: “Cậu bày trò khỉ gì đấy hả?”

“Câu này phải là tôi hỏi anh mới đúng chứ?” Cậu ấy lạnh lùng liếc mắt nhìn tôi, rồi lại nhìn về phía Phùng Bằng Phi đang bận ôn lại chuyện cũ với Lương Mẫn Nghi: “Anh đừng có bảo tôi anh ta là bạn trai của Marlee đấy nhé?”

“Sao hả? Cậu tính can thiệp vào chuyện của họ sao?” Tôi cười lạnh.

“Người này không đáng tin đâu.”

“Cậu ám chỉ khía cạnh nào?”

“Hừ, chẳng lẽ anh không nhìn ra hả.” Cậu ấy nhẹ giọng, tôi vừa tính đi thì cậu ấy lại kéo cánh tay tôi lại: “Anh ta đã từng đối với anh…”

“Đừng có bới lại chuyện cũ, tất cả đã qua rồi.” Tôi nhẹ nhàng hất tay cậu ấy ra: “Động lực gì đã khiến cậu đột nhiên nhận lời phỏng vấn vậy?”

Cậu ấy nhếch khóe miệng: “Anh… ghen hả?”

“Cậu nghĩ vậy thật à?” Tôi đi về phía đám người kia, lại quay đầu nói thêm một câu: “Đầu óc tôi còn chưa hỏng đâu.” Tôi nghe thấy cậu ấy cười rất khẽ.

Lúc này Lương Mẫn Nghi bắt đầu nói với tôi: “Bằng Phi là bạn em, anh ấy dễ khiến người ta thích lắm.” Xem ra là quan hệ cá nhân rồi.

Cô ấy còn nửa đùa nửa thật: “Trần Thạc, em muốn hỏi Diệu Dương vài vấn đề, nếu còn gì thắc mắc thì sẽ hỏi lại anh cho chắc nha.”

Tôi bật cười. Trịnh Diệu Dương nói xin lỗi rồi đưa Lương Mẫn Nghi lên phòng sách trên lầu phỏng vấn.

Tôi thì ngồi xuống một chiếc ghế sa lông đơn, Marlee liếng thoắng không ngừng. Tôi thấy cô ấy thật sự thích gã họ Phùng kia, tuy rằng người đó thỉnh thoảng vẫn liếc nhìn về phía tôi đang lặng thinh một chỗ, nhưng cũng không toát ra thái độ gì đặc biệt. Đến khi khá muộn rồi, Chương Khải mới đứng dậy chủ động nói muốn đưa bạn gái về nhà, thế là đưa Lộ Lộ đi trước. Phùng Bằng Phi trước khi ra khỏi cửa còn muốn hỏi số điện thoại của tôi, tôi từ chối thẳng thừng, sau đó Marlee tiễn anh ta ra cửa.

“Anh ấy vừa uống rượu, liệu có lái xe được không đây?” Marlee vừa quay đầu nhìn theo chiếc xe của Phùng Bằng Phi đã ra khỏi cổng, vừa lẩm bẩm đi vào trong nhà.

“Yên tâm đi, anh ta sẽ cẩn thận mà.” Tôi buông một câu lấy lệ.

Cô ấy quay đầu trừng mắt nhìn tôi, sau đó cười khúc khích: “Trần Thạc, em thích anh ấy.”

“Xem ý anh ta thế nào đã rồi hẵng nói.”

“Không cần biết anh ấy nghĩ sao, em cũng yêu anh ấy rồi.”

“Cẩn thận đấy.” Tôi bỏ lại một câu rồi chuẩn bị lên lầu.

Marlee gọi giật lại: “Ồ! Có phải Diệu Dương với cô Lương tiểu thư kia đang yêu nhau không nhỉ?” Bước chân của tôi hơi khựng lại, ngay tại chân cầu thang xoay đầu nhìn cô ấy: “Việc này thì em phải đi hỏi cậu ấy rồi.”

“Trần Thạc!”

“Muốn nói gì hả?”

“Rốt cuộc anh và Diệu Dương có phải là… người yêu không?” Marlee nghiêm túc nhìn thẳng vào tôi: “Tuy rằng các anh luôn kiềm chế thận trọng trước mặt người khác, nhưng từ trong ánh mắt của các anh em thấy có điều khác lạ, em biết các anh là…”

“Đừng nói nữa.” Tôi cắt ngang lời cô ấy: “Chuyện này tốt nhất em đừng hỏi đến, cũng đừng xía vào.”

Lúc đi qua phòng sách, tôi vốn cũng không tính dừng chân, nhưng tiếng nhạc nhẹ nhàng phát ra từ bên trong khiến tôi không tự chủ mà đi chậm lại. Tôi không hề gõ cửa, trực tiếp vặn tay nắm cửa phòng sách, dưới ánh đèn mờ ảo tình ý dạt dào, một đôi trai tài gái sắc đang ôm nhau khiêu vũ, trên bàn bày la liệt giấy bút với máy ghi âm.


Vui lòng click vào dấu mũi tên để lùi hoặc sang chương kế tiếp