VA CHẠM - CUỐN TỤC

Chương 06

trước
tiếp

VA CHẠM – CUỐN TỤC

Tác gi: Hiu Xuân

Người dch: Tàng Thư Quán

“Kệ mẹ họp hành!” Cậu ấy nhẹ nhàng cắn cổ tôi, ôm chặt lấy nửa người trên của tôi, kéo tôi ra khỏi ghế đến sô pha, dùng thân thể đè chặt tôi, không để lại một khe hở nào. Đối diện với ngọn đèn màu cam mà tôi vẫn còn cảm thấy được đáy mắt cậu ấy tóe lửa, bùng cháy kịch liệt, trong không khí ngập mùi tình ái.

“Sao cậu có thể nói làm là làm luôn vậy?” Tôi vốn định trêu ghẹo cậu ấy, nhưng khi cậu ấy gắng gượng dùng nửa người đè lên thắt lưng tôi thì tôi lập tức im bặt. Lửa tình thiêu đốt hừng hực, trong phòng chỉ còn lại tiếng thở nặng nề cùng với những ánh mắt truy đuổi ganh đua cháy bỏng, một luồng cảm xúc nóng bỏng cuồn cuộn đan xen, tim bắt đầu đập loạn không theo trật tự gì…

Tôi đã ở cùng người đàn ông này lâu như vậy, nhưng lửa tình cháy bỏng thì chưa bao giờ giảm bớt, giữa chúng tôi thường xảy ra xung đột, thậm chí còn có lúc động tay động chân, nhưng thường thì sự khoan dung nhẫn nại cùng với tính bướng bỉnh tiêu cực sẽ làm tôi bình tĩnh trở lại trong nháy mắt. Đương nhiên, phần lớn thời gian cậu ấy thà đánh với tôi một trận chứ nhất định không chịu hòa hoãn. Nhưng dường như chúng tôi đã quá quen thuộc với cách biểu đạt và ám chỉ của người kia nên tôi buộc phải thừa nhận, trong suốt năm năm nay, nhu cầu cảm xúc mãnh liệt đã lấp đầy mọi kẽ hở giữa chúng tôi, khiến cho giữa chúng tôi không còn thứ gì có thể thay thế được.

Tôi giật phăng áo cậu ấy ra, xoay người đặt cậu ấy lên thành sô pha, hôn cậu ấy trong tư thế nửa quỳ, cánh tay cậu ấy nóng bỏng, hơi thở dồn dập quấn chặt vào nhau, mở ra một màn điên cuồng…

Tôi tiến công không chút chậm trễ, quyết định thuận theo ham muốn của chính mình, chủ động áp sát thân thể hoàn mỹ, vùi đầu vào cần cổ cậu ấy, xoa vòng eo trơn tuột cứng cỏi mà lại dẻo dai vô cùng, ngậm chặt vành tai đầy đặn của cậu ấy, hôn cắn điên cuồng. Cậu ấy đột nhiên kéo tôi ra, nhìn chằm chằm tôi như lửa cháy.

Cảm giác được thân thể cậu ấy hơi rung động, tôi hết sức dụ dỗ, vân vê theo lớp da cổ đi xuống, vội vàng đến thô lỗ mà giật thắt lưng của cậu ấy. Thứ đang căng tràn nóng bỏng vì ham muốn lộ ra khiến người tôi giật mình, không biết kích động từ đâu kéo tới, tôi chỉ hơi chần chừ một chút rồi cúi đầu xuống… Diệu Dương thấp giọng rên rỉ, phát ra những tiếng thở dốc động tình, luồn những ngón tay vào trong tóc tôi. Tôi biết cậu ấy muốn làm gì, chúng tôi quen thuộc thân thể nhau như thể hiểu rõ dục niệm của chính mình vậy.

Khoái cảm dâng trào, đầu óc trở nên mê muội, chúng tôi thoải mái phóng thích toàn bộ thèm khát đè nén bấy lâu: “Hôm nay anh thật nhiệt tình.” Cậu ấy thỏa mãn mân mê tóc mai tôi.

“Tôi muốn vào từ phía sau.” Tôi nhìn lồng ngực đang phập phồng của cậu ấy, nảy ra ý xấu.

“Hở?”

Không chờ cậu ấy trả lời, ngón tay tôi đã chạy dọc theo sống lưng cậu ấy mà tiến thẳng vào dò xét lối vào phía sau, tôi chuyển người một cái dán chặt lên cậu ấy.

Cậu ấy gượng gạo lắc đầu, ngồi dậy, bất động vài giây, sau đó nhắm mắt lại: “Làm đi.”

Chen đầu gối vào giữa hai chân cậu ấy, sau khi ngón tay ướt át đã dò xét kỹ càng rồi, tôi vội vã đưa dục vọng đã căng phồng đến tê đau của mình mà đẩy mạnh từng cái một vào trong cơ thể cậu ấy.

“A…” Tôi không nhịn được khẽ rên.

“… Trần Thạc, chậm một chút…” Cậu ấy ngẩng đầu lên, ngón tay bấu chặt lấy cánh tay tôi.

Lối vào co thắt nuốt trọn lấy tôi, tôi có thể cảm giác được bên trong cơ thể Trịnh Diệu Dương nóng đến mức nào. Hơi thở của cậu ấy, gân tay của cậu ấy, con tim đập loạn của cậu ấy, tôi đều có thể cảm giác được, vô cùng rõ ràng.

Tôi dùng sức hôn cậu ấy, lập tức bắt đầu một màn cướp đoạt, tấn công dồn dập gần như khiến Trịnh Diệu Dương không thể nào tiếp nhận được, cậu ấy dùng hết sức mà nâng thắt lưng lên, để cho tôi nhận được càng nhiều sung sướng. Giữa từng đợt ma sát chật hẹp mà kịch liệt, tế bào toàn thân tôi đều run lên, tôi cảm thấy tinh dịch của mình đã bắn vào trong cơ thể Trịnh Diệu Dương, đồng thời cũng gào thét mà chen chúc tràn ra ngoài, hưng phấn đến toàn thân tê dại.

Hai người đình chiến mấy phút, nhưng hình như cao trào còn chưa qua, Trịnh Diệu Dương đột nhiên chuyển thành chủ động xoay người đè tôi đổ xuống thảm, khi tôi còn chưa kịp “thương lượng” với cậu ấy, cậu ấy đã ngay tức khắc chiếm lấy toàn bộ cơ thể lẫn ý thức của tôi… Tôi không biết sao gần đây tính dục của cậu ấy lại có thể mạnh như vậy, khoái cảm đợt trước còn chưa qua đi, thì đợt tấn công tiếp theo đã lao thẳng đến. Ma sát mãnh liệt, xúc cảm điên cuồng khiến cho tôi gần như nghẹn lại, cố sức tìm cách mở miệng, chỉ mong thoát ra khỏi sự kích thích mạnh liệt quá sức chịu đựng ấy, nhưng Trịnh Diệu Dương vẫn bướng bỉnh xâm chiếm khiến cổ họng tôi chỉ có thể phát ra những tiếng kêu rên, thân dưới bị khiêu khích đầy kỹ xảo, ngón tay nóng rực như lửa ở phía trước càng khiến tôi lạc mất ý thức.

“Diệu Dương… Diệu Dương! Ra mau, tôi không chịu nổi nữa rồi, mau!” Tôi ôm siết lấy cổ cậu ấy: “A… cậu… a!”

“Trần Thạc Trần Thạc… A!” Rốt cuộc chúng tôi cũng đạt đỉnh.

Toàn thân tôi xụi lơ, nhìn lên đèn trần bằng ánh mắt mờ đục, mặc cho ngón tay của Trịnh Diệu Dương vẽ loạn lên cơ thể mình.

“Sao dạo này cậu khỏe thế… mẹ kiếp…” Một lúc lâu sau, tôi mới miễn cưỡng ngồi dậy được, vớ lấy gối tựa trên sô pha ném thẳng vào đầu Trịnh Diệu Dương.

“Trần Thạc, làm với ai cũng không tuyệt bằng anh.” Trông cậu ấy không khác gì mới được ăn no uống say.

“Dạo này cậu làm với những ai rồi? Hả?” Tôi rút một điếu thuốc ra châm, cười nhạt.

“Thế nào? Bắt đầu quan tâm đến mấy chuyện này rồi hả?” Cậu ấy phát hiện phép khích tướng rất có hiệu quả, trông rất đắc ý: “Trần Thạc, anh lúc nào cũng ra vẻ cao ngạo, thật khiến người ta hận không thể moi mọi thứ trong người anh ra.”

“Thật ra tôi cũng muốn nói, làm với ai cũng không thoải mái bằng với cậu.” Tôi đứng lên đi vào phòng tắm.

Đúng vậy, tôi chưa bao giờ dò hỏi chuyện riêng tư của cậu ấy, cậu ấy cũng không hề dò hỏi chuyện riêng tư của tôi. Thật ra đôi khi không tránh khỏi chơi bời qua đường. Tôi và Trịnh Diệu Dương chẳng qua chỉ là những thằng đàn ông bình thường mà thôi, cậu ấy nghĩ tôi thanh cao, tôi lại nghĩ cậu ấy kiêu ngạo. Giờ thói đời có chỗ nào mà không cần đến thủ đoạn, đặc biệt là trên thương trường, chỉ cần non tay chút thôi là sẽ bị kẻ khác ăn tươi nuốt sống.

Lúc tôi ra khỏi phòng tắm, Trịnh Diệu Dương vẫn ngồi nguyên chỗ cũ, nhìn tôi ra chiều ngẫm nghĩ.

Tôi dùng khăn lông vừa lau tóc cho khô vừa hỏi: “Sao, muốn nói gì với tôi hả?”

“Hôm nay, tôi nhận được một cú điện thoại, tìm anh.”

“Gọi đến tận đây sao?” Tôi dừng tay.

“Không, tới công ty.” Trịnh Diệu Dương nhíu mày: “Gã đó nói tên là Trần Cận, anh trai của anh.”

“Ai?!” Tôi giật mình, quay phắt đầu trừng mắt nhìn Trịnh Diệu Dương, trong chớp nhoáng lại khôi phục thái độ bình thường, ném khăn lau qua một bên, đĩnh đạc nhấc chân ngồi lên ghế sa lông: “Rất lâu rồi không liên lạc với anh ta…” Tôi làm bộ chẳng thèm để ý: “Chẳng khác gì người dưng rồi.”

Cậu ấy đứng lên: “Thế mà tôi… lại không hề biết Trần Thạc anh còn có người thân cơ đấy.”

Lúc nói câu này, ánh mắt cậu ấy nhìn thẳng vào tôi rất bình tĩnh, mà cũng bởi vì quá bình tĩnh, cho nên tôi cảm thấy không được tự nhiên, tôi thốt ra một câu để che giấu tâm tình: “Không phải cậu vẫn rất giỏi điều tra lý lịch người khác sao?”

“Con mẹ nó, anh đâu phải ‘người khác’!” Cậu ấy xoay người đi thẳng vào phòng tắm, tôi biết cậu ấy rất khó chịu.

Không khí hừng hực vừa nãy giờ lại bị phủi bay bởi một cái tên… Tôi đứng dậy vớ lấy cái ổ đĩa sao lưu trên bàn, rời khỏi phòng Trịnh Diệu Dương quay về phòng mình ngay sát vách, mở màn hình ti vi ngoại cỡ tám trăm năm không động đến, xem bộ phim người lớn chiếu sau nửa đêm trên kênh tiếng Anh, chỉ mong những tạp âm này có thể giúp mình phân tán tư tưởng.

Ai ngờ mười lăm phút sau, Trịnh Diệu Dương đẩy cửa đi vào, quay đầu liếc nhìn màn hình ti vi, nghiền ngẫm: “Anh không biết chương trình này thu phí à?” Tôi chẳng buồn nhìn cậu ấy, cũng chẳng quan tâm câu đùa nhạt nhẽo ấy.

Hai người chìm vào im lặng, mãi cho đến khi tôi mở miệng phá vỡ không khí nặng nề bế tắc đó: “Tôi không biết anh ta sẽ tìm tới tận cửa thế này.”

“Phiền lắm không?” Cậu ấy khoanh hai tay trầm ngâm: “Có cần tôi giải quyết giúp anh không?”

“Cậu đừng có xía vào là hay nhất.” Nói xong, tôi ngẩng đầu thấy cậu ấy đang nhìn mình bằng vẻ đầy nghiền ngẫm, bèn với điều khiển tắt ti vi đi: “Giờ cậu muốn tôi nói rõ toàn bộ thân thế bối cảnh cho cậu nghe phải không?”

“Không cần, tôi biết rõ anh của hiện tại là đủ rồi.” Cậu ấy phẩy tay đầy dứt khoát, nhìn thẳng vào tôi mấy giây, sau đó mở cửa đi thẳng.

Trịnh Diệu Dương, có một số việc không phải tôi không thể nói, mà là thời gian trôi qua quá lâu rồi, tôi không còn muốn nhắc đến nữa… Con người ai mà không có bí mật, cho dù quan hệ có thân thiết đến đâu đi chăng nữa cũng không thể nào hoàn toàn nhìn thấu lòng nhau. Cho dù hiểu được lý lẽ này, nhưng chúng tôi vẫn không nhịn được mà đào bới lỗi lầm của đối phương rồi phanh phui ra trước mặt, cho dù đau đớn, cũng thấy yên lòng.

Tròn ba ngày sau, chúng tôi đều không đề cập đến người ấy cũng như những chuyện liên quan. Có thể do biểu hiện của tôi tự nhiên quá mức, Trịnh Diệu Dương cũng không dò hỏi thêm, còn tôi, thì lại bắt đầu âm thầm bắt tay vào điều tra mục đích chuyến này của Trần Cận.

Rồi một buổi chiều, tôi nhận được điện thoại của Marlee, giọng nghe chừng rất hăm hở: “Trần Thạc, đêm nay em muốn mời ba người bạn đến biệt thự ăn tối, anh và Diệu Dương có thể nể mặt em chút hay không? Mấy ngày gần đây các anh chẳng chịu về đúng giờ, hôm nay phá lệ một lần vì em nhé?”

Tôi nghe ra ý đồ gì đó: “Xem ra có nhân vật quan trọng đến hả?”

“Hừ, anh mà ngốc đi một chút có phải càng đáng yêu không?” Cô ấy khoái trá cười ha ha: “Em cũng phải nhắc anh trước, đừng có bôi bác em trước mặt anh ấy đấy! Khó khăn lắm em mới tìm được chàng hoàng tử của đời mình, các anh hợp tác chút đi.”

“Đã sợ xấu mặt còn muốn tụi anh tham dự làm cái gì?”

“Em muốn các anh gặp anh ấy, với tư cách… người nhà của em.” Giọng cô ấy rất thành khẩn, xem ra con bé này động lòng phàm thật rồi.

“Mới có vài ngày đã muốn gặp phụ huynh, có hấp tấp quá không đây?” Tôi trêu ghẹo, ai ngờ lại đổi lấy tiếng xỉ vả của cô nàng, nên vội đổi giọng: “Được rồi, anh sẽ tranh thủ thời gian, Trịnh Diệu Dương thì anh không dám chắc, anh biết tối nay cậu ấy phải tham gia một bữa tiệc.”

“Anh nói rồi đấy! Không đến thì biết tay em!” Cô ấy yên tâm tắt máy.

Trên phương diện tình cảm, Marlee vô cùng đơn giản, thường ỷ lại vào tôi và Trịnh Diệu Dương, lúc nào cũng muốn chúng tôi tư vấn cho cô ấy. Marlee mặc dù rất nghịch ngợm nhưng luôn thận trọng mỗi khi kết bạn với người khác, đàn ông bình thường rất khó lọt vào mắt cô ấy, người này xem chừng khá may mắn đây.

Hôm đó quả nhiên Trịnh Diệu Dương bị vướng chân, tôi chỉ có thể trở về biệt thự một mình, vốn định nể mặt Marlee ăn chung bữa cơm tối, ai dè lại về muộn. Đưa xe đỗ vào trong ga-ra xong, tôi đi vòng qua vườn hoa vào nhà, tính lên lầu thay bộ quần áo thoải mái trước rồi mới xuống, ai dè bị Marlee đang tiếp “khách quý” ở phòng khách liếc thấy.

“Ồ, Trần Thạc! Qua đây qua đây!” Cô ấy hăng hái vẫy tôi, tôi chỉ có thể đi qua chào hỏi.

Tôi nhìn thấy quanh bàn còn có hai nam một nữ, nhìn thấy người quen cũ trong đám người, tôi không khỏi cảm thấy nao nao, Marlee đã xởi lởi lên tiếng: “Đây là người mà mình và anh họ tin tưởng nhất – Trần Thạc, tổng giám đốc của Trụ Phong. Đẹp trai đúng không? Đến nay anh ấy vẫn là người đàn ông độc thân hoàng kim đó, Lộ Lộ, tranh thủ cơ hội mà tiến tới đi!”

Lời này khiến cho cô gái tên Lộ Lộ kia hơi thẹn thùng, khẽ gật đầu với tôi.

Quay sang nhìn hai người khách khác, Marlee càng thêm nhiệt tình: “Hai người này không quen không được, mau mau tự giới thiệu đi nào.”


Vui lòng click vào dấu mũi tên để lùi hoặc sang chương kế tiếp