VA CHẠM - CUỐN TỤC

Chương 05

trước
tiếp

VA CHM – CUN TC

Tác gi: Hiu Xuân

Người dch: Tàng Thư Quán

Tôi dựa bên cửa sổ buồn chán nhìn đồng hồ, trước nay tôi vẫn không có cách nào hoàn toàn hòa nhập vào những buổi tiệc rượu như thế này, tôi muốn về trước, nhưng lại ngại thất lễ, cho nên chỉ có thể đứng trơ ra ở đây. Cho đến khi Trịnh Diệu Dương tìm quanh nửa vòng đi đến bên cạnh tôi, tôi mới lơ đãng hỏi: “Thế nào, gặt hái được những gì rồi?”

“Chủ tịch tập đoàn Hoa thị muốn hẹn chúng ta một buổi nào đó nói chuyện.” Đây là lợi ích duy nhất của mấy trò đàn đúm tụ tập này.

“Hay đấy, đúng là sợ hết việc để làm mà.”

“Ngày mai quyết định việc mời đối tác, khả năng tôi vẫn phải tự mình giải quyết mới được.” Cậu ấy đột nhiên bật cười: “Tiểu thư Lương Mẫn Nghi ban nãy muốn mời tôi phỏng vấn một bài, anh có hứng hi sinh thân mình tham gia vụ này với tôi không?”

“Cho cô ta phỏng vấn cậu được rồi, mấy thể loại này tôi không muốn dính tới.” Tôi từ chối theo bản năng, mấy trò “phỏng vấn chuyên đề” này tôi tham gia cũng không ít, mỗi lần mất ít nhất nửa ngày trời, mười lần được mời thì đến chín lần Trịnh Diệu Dương thảy hết sang cho người đại diện là tôi đây ra mặt, đến lúc hình được đăng mới phát hiện ảnh chụp lấn át cả con chữ, còn bị cậu ấy lôi ra làm trò cười, đúng là bạc bẽo.

“Lần này là tạp chí Tài chính Kinh tế của Hà phu nhân đấy.”

“Trịnh Diệu Dương, con mẹ nó sao chuyện tốt thì chẳng bao giờ nghĩ đến tôi thế?” Tôi lắc đầu cười.

“Cô gái đó cũng thú vị đấy chứ, anh thấy thế nào?”

“Lương Mẫn Nghi hả?” Trịnh Diệu Dương rất ít khi tỏ vẻ hứng thú với người khác trước mặt tôi, cho nên tôi chỉ thuận miệng đáp: “Cậu thích thì cứ theo đuổi đi.”

“Anh không phản đối thì tôi theo đuổi luôn.” Cậu ấy nhẹ nhàng cười.

“Tôi chẳng bao giờ cố thay đổi quyết định của cậu, huống hồ tôi cũng chẳng có cái quyền ấy.” Tôi lắc ly rượu trong tay, nhìn lại cậu ấy.

“Anh không can thiệp là biểu thị muốn cho tôi tự do tuyệt đối, hay là căn bản không quan tâm mấy chuyện vặt này?”

“Trịnh Diệu Dương, cậu đừng có ở đây dò xét tôi, giữa tôi và cậu thì dẹp trò này đi được rồi.”

“Thật à?” Cậu ấy nhìn tôi hồi lâu như có điều suy nghĩ: “Sau khi quen anh, đúng là tôi đã thay đổi rất nhiều.”

“Nhưng thỉnh thoảng vẫn không kìm nén được bản tính đúng không.” Tôi nhấp một ngụm rượu tiếp lời, ừm, rượu rất ngon, mùi vị rất tuyệt.

“Anh đang nói tôi hay nói chính mình thế?”

“Nói chính tôi, đã được chưa?” Dứt lời tôi xoay người bỏ đi.

Đương nhiên, đừng tưởng khoảng thời gian năm năm dài mà tôi và Trịnh Diệu Dương ở bên nhau luôn hài hòa yên ấm, giữa hai bên vẫn không ngừng xảy ra va chạm, nhưng vẫn có thể bước tiếp một cách kỳ diệu như thế này là vì mỗi lần vào lúc căng thẳng nhất đều có một người chịu lùi bước trước. Có đôi khi tôi cũng nghi ngờ chính mình, tôi nghĩ cậu ấy cũng vậy, bởi vì số lần chúng tôi đạt được hòa bình bằng cách có một bên chịu nhún nhường ngày càng tăng lên.

Loại đàn ông như tôi và Trịnh Diệu Dương, suy cho cùng, vẫn quá xem mình là trung tâm vũ trụ, lúc nào cũng khăng khăng bảo vệ ý kiến cá nhân, không chịu nhượng bộ nhiều, đụng vào nhau tất nhiên sẽ tóe lửa. Nhưng vì bên nhau lâu ngày ăn ý không ai bằng, giữa chúng tôi không đến nỗi xảy ra mâu thuẫn không thể dung hòa. Bình thường chúng tôi như hòa vào làm một, chỉ có lúc đối mặt với những vấn đề quan trọng thì mới xảy ra chiến tranh. Tuy vậy, sau khi đấu đến sức cùng lực kiệt, chúng tôi đều nhận ra ý kiến của người kia có phần hợp lý, thành ra ngày càng hạn chế được những xung đột không cần thiết.

“Có vẻ Mẫn Nghi rất thích A Trịnh.” Giờ tôi mới nhận ra Hà phu nhân đang đứng sau lưng tôi mỉm cười, bà ấy cố tình gọi Trịnh Diệu Dương là A Trịnh để thể hiện sự thân thiết khác thường.

“Những cô gái tinh mắt đều chọn Trịnh Diệu Dương cả mà.” Tôi cười đáp lại.

“Ngạc nhiên thật.” Bà ấy nở nụ cười thoải mái: “Trần Thạc, tôi vốn định giới thiệu Mẫn Nghi cho cậu cơ.”

Thật không ngờ bà ấy lại nói thẳng như thế, tôi hơi bất ngờ, không thể làm gì khác hơn là đáp lại: “Thật không dám, cô gái xuất sắc như vậy sao có thể đến phiên tôi chứ, không biết có bao nhiêu chàng trai đang xếp hàng chờ đến lượt mời cô ấy khiêu vũ kìa.”

“Nhưng tôi nghe A Trịnh nói, cậu ấy đã có đối tượng rồi, cho dù tôi chưa từng thấy cậu ấy đưa một bạn gái cố định nào tới tham dự những buổi tiệc xã giao, nhưng tôi biết thật sự có người này, ưu điểm của A Trịnh chính là thẳng thắn đó.” Hà phu nhân không hề che giấu: “Tôi chỉ không muốn Mẫn Nghi rơi vào một cuộc tranh chấp không cần thiết, huống chi là tranh chấp trên phương diện tình cảm.”

“Lương tiểu thư xứng đáng có một chốn dừng chân tốt hơn nhiều.” Tôi bày tỏ quan điểm của mình, xét theo một mặt nào đó, lời nói này của tôi không phải chỉ là câu xã giao có lệ cho xong.

“Ý cậu muốn ám chỉ, Mẫn Nghi qua lại với cậu hay A Trịnh đều không hợp đúng không?”

“Xin hãy cho phép tôi được nói thẳng như vậy trước mặt bà.” Tôi cố gắng đối đáp một cách khéo léo.

“Trần Thạc, đây cũng là lý do tôi thích cậu đấy.” Hà phu nhân cười đến rạng rỡ: “Thời buổi này muốn giúp một cô cháu gái trẻ tuổi ưu tú tìm kiếm một chàng trai độc thân xuất sắc thật khó như mò kim đáy bể. Chỉ mong đêm nay cậu có thể vui hết mình là được.” Tôi gật đầu đáp lễ, bà ấy là người thông minh, tất nhiên nhìn ra được tôi không hứng thú lắm với cô Lương tiểu thư kia, cho nên đã quay đầu đi bắt chuyện với các vị khách khác.

Ngày đó bầu không khí trên đường về vô cùng kỳ quặc, tôi và Trịnh Diệu Dương không đề cập nhiều đến những chuyện trong tiệc rượu, chỉ có Marlee là phấn khởi ra mặt, ngồi trên xe cứ cười khúc khích, sau đó nói: “Trần Thạc, anh đoán thử xem hôm nay em gặp ai nào?”

Tôi không tiếp lời mà nhìn ra ngoài cửa sổ xe hơi, cũng không chú ý nghe câu hỏi của cô ấy.

“Này! Trần Thạc! Nể mặt người ta chút đi!”

Rốt cuộc tôi cũng nhìn sang cô ấy: “Ờ, em nói đi!’

“Xí, chẳng thật lòng gì hết!” Cũng như mọi lần, cô ấy nói vậy nhưng cũng không thật sự tức giận: “Ngày hôm nay em đã gặp một người, có thể chính là định mệnh đời em đó.”

“Chúc mừng nhé.” Giọng điệu chúc mừng hời hợt của tôi hiển nhiên đã khơi dậy sự bất mãn trong lòng Giang tiểu thư.

“Biết trước anh phản ứng thế này thì thà không nói còn hơn.” Nói xong cô ấy còn cố ý dùng cùi chỏ thụi tôi: “Hôm nào em mời anh ấy đến nhà mình uống trà chiều, anh không ngại chứ?”

“Em hỏi chủ nhà ấy, liên quan gì đến anh.”

“Chủ nhà?” Cô ấy nhất thời ù ù cạc cạc, sau đó chợt hiểu ra mà cười ầm lên: “Diệu Dương, em có thể đưa bạn khác giới tới ký túc xá[1] được không?”

Trịnh Diệu Dương ngồi trước cũng hùa theo: “Nhớ phải tắt đèn trước mười hai giờ, dạo này giám thị trông coi nghiêm ngặt lắm.”

“Các anh cũng hợp tác chút nha, đến lúc ấy đừng có bám theo chân em đấy.” Marlee bắt đầu hào hứng.

“Chỉ cần chàng trai bất hạnh kia vừa bước chân qua cửa, tập thể chúng tôi sẽ lập tức rút lui ra ngoài ba chục mét, nhường lại toàn bộ chiến hào cho cô cậu.” Trịnh Diệu Dương càng nói càng khôi hài.

“Cảm ơn, đến lúc đó sẽ cho các anh thấy năng lực nhìn người của em.” Marlee đốp chát, vẻ mặt vô cùng đắc ý, xem ra lần này thật sự động lòng rồi. Tôi biết Marlee chẳng phải một tay sành sỏi trong tình trường, sự vô tư thoải mái của cô ấy từng khiến cho không ít chàng nhát gan chạy mất dép.

Chẹp, chuyến đi hôm nay đúng là khiến nhiều người vừa ý, Hà phu nhân có thể nói là nhà từ thiện cũng không ngoa.

Xe về đến biệt thự thì trời cũng sắp sáng. Khi tôi đang bước lên lầu thì nghe thấy Trịnh Diệu Dương gọi giật lại: “Trần Thạc, bản phác thảo mời đối tác đã xong rồi, ở trong máy tính của tôi, lát nữa tôi mang một bản qua cho anh, ngày mai anh cùng phòng kế hoạch bàn bạc thống nhất nhé.” Lần này đầu tư xây dựng tòa tháp tài chính, quy mô hạng mục rất lớn, chi phí đổ vào cũng cao nên chúng tôi đều rất thận trọng. Hiện tại Trụ Phong đang thành lập mối quan hệ tốt đẹp với chính phủ, vấn đề quan trọng nhất trước mắt chính là tạo dựng nền tảng ban đầu, gia tăng giá trị lâu dài, một bức thư mời hợp tác tốt đương nhiên cũng có thể giúp tập đoàn Trụ Phong lôi kéo được nhiều nhà đầu tư có thực lực, từ đó có thêm nhiều sự lựa chọn hơn.

Tôi tắm rửa xong xuôi, đi qua phòng của Trịnh Diệu Dương, không ngờ cậu ấy không có ở đó, tôi tự mở máy tính của cậu ấy ra. Tôi biết mật khẩu máy tính của cậu ấy, trong công việc giữa tôi và cậu ấy bây giờ đã không còn cái gì đáng gọi là bí mật nữa. Thật lòng mà nói, hai người đàn ông luôn cảnh giác cao độ như chúng tôi lại có thể thoải mái với nhau đến vậy cũng không dễ dàng gì.

Thường thì nếu không cần thiết, tôi chẳng bao giờ mở máy tính của cậu ấy cả, lần này, tôi nhìn thấy ngay ngoài desktop có một thư mục, tên thư mục lại là tên tiếng Anh của tôi, chần chừ một lát, tôi không nén nổi hiếu kỳ mà click chuột vào, kết quả khiến tôi giật mình: Trong thư mục đó là mấy chục tấm hình của tôi, tấm nào tấm nấy cực kỳ mờ ám, thậm chí có tấm còn chụp lúc tôi để nửa thân trần ngủ say.

Tôi ngồi trên ghế nhất thời không khỏi run lên, vừa lúc Trịnh Diệu Dương đẩy cửa đi vào, tôi ngẩng đầu lên chạm mắt với cậu ấy, cậu ấy liếc nhìn màn hình vi tính, không nói gì.

“Thật không ngờ cậu có thứ sở thích này.” Tôi nhìn cậu ấy, lại nhìn ảnh chụp, buông một câu. Tấm hình tôi đang mở tới chính là vào một buổi sáng sớm, tôi nghiêng mặt nằm úp sấp ngủ ở trên giường, ánh sáng mờ tỏ, tấm chăn mỏng vắt qua hờ hững cũng không che được chỗ cần che, đầu tóc rối bù, nét mặt thư giãn, chăn nệm nhăn nhúm, vừa nhìn đã biết đã xảy ra chuyện gì. Tôi chưa bao giờ nghĩ mình lại có lúc thả lỏng không chút đề phòng thế này.

“Rất gợi cảm mà đúng không?” Cậu ấy đi lên phía trước, đứng ở sau lưng tôi, cúi người xuống, đặt lòng bàn tay lên tay tôi, nhanh chóng giật lấy quyền điều khiển con chuột.

“Tôi chỉ là kìm lòng không đậu, có người mẫu đẹp như vậy lại không dùng, chẳng phải lãng phí lắm sao?” Cậu ấy liếm vành tai tôi, ngón tay nhẹ nhàng click sang tấm tiếp theo.

Hai năm trước, Trịnh Diệu Dương đột nhiên cảm thấy hứng thú với việc chụp ảnh nghệ thuật. Từ đó trở đi, bên cạnh phong cảnh thì tôi cũng vô cùng bất hạnh trở thành mục tiêu, có điều tôi không biết, cậu ấy lại thật sự lưu những tấm ảnh bí mật này, tôi cảm thấy ít nhiều xấu hổ.

“Cậu tưởng mình có tài năng nghệ thuật thiên phú lắm đấy hả?” Tôi nhướn mày.

“Chỉ có anh xem thường tôi thôi, tuần trước hiệp hội nhiếp ảnh còn mời tôi tham gia triển lãm ảnh năm nay đó.” Cậu ấy cười đầy hứng thú.

“Không phải cậu định đem những thứ này của tôi… đi triển lãm ảnh đó hả?” Tôi không biết nên khóc hay nên cười.

“Vậy phải xem xuất phát từ góc độ nghệ thuật hay tình cảm cái đã.” Không ngờ cậu ấy lại cười gian xảo uy hiếp tôi: “Có mấy tấm cũng hợp lắm, anh xem tấm này đi, anh ở trên ban công uống cà phê, nhìn nghiêng từ góc này, trông cũng hiền lành lắm.”

“Cảm ơn đã khen ngợi.” Tôi nhếch khóe môi, rất biết phối hợp mà vẽ nên một nụ cười “hiền lành”.

Tôi thật không biết Trịnh Diệu Dương lại đi làm mấy chuyện “có duyên” thế này, cậu ấy giải thích ngay: “Yên tâm, tạm thời tôi không có ý định công khai hình của Trần Thạc anh đâu, vì tôi không muốn chia sẻ anh với bất kỳ ai hết.”

“Phải, sáng suốt lắm. Nếu cậu mang mớ ảnh này đi triển lãm, tôi sẽ giết cậu.” Tôi vỗ vai cậu ấy, khẳng định chắc nịch.

Cậu ấy cười khẽ: “May không đến nỗi đi sai một bước thành hận ngàn đời. Đã giữ được cái mạng rồi, anh coi tiếp theo có phải cũng nên làm những chuyện khác…” Tay cậu ấy bắt đầu lần theo cánh tay tôi chui vào trong cổ áo tắm.

Tôi hơi do dự: “Tôi không muốn đến muộn cuộc họp sáng mai đâu.”

 

Chú thích:

[1] Tức căn biệt thự mà họ đang ở chung, Giang Marlee đang muốn nói vui nơi đó là “ký túc xá” vì có cả chủ nhà lẫn người thuê.


Vui lòng click vào dấu mũi tên để lùi hoặc sang chương kế tiếp