VA CHẠM - CUỐN TỤC

Chương 04

trước
tiếp

VA CHM – CUN TC

Tác gi: Hiu Xuân

Người dch: Tàng Thư Quán

Tôi trêu cô ấy: “Đến kịp là tốt rồi, em cũng tiết kiệm chút hơi sức trở về phòng đi, tốc độ thử đồ của em chắc không cần anh nhắc lại nữa chứ? Đến lúc anh không đợi nổi nữa thì em tự bắt taxi đi dự tiệc nha.”

“Ha ha, lại châm chọc em, được rồi, em đi thay đồ, không tự làm mất hứng nữa, vấn đề của mình thì tự mình giải quyết vẫn hơn.” Cô ấy xoay người vào nhà, bỗng nhiên như nhớ tới cái gì lại quay đầu nói thêm: “À phải rồi, em đi thử váy, lát nữa anh giúp em xem bộ đồ mới này có hợp hay không, nếu như không hợp thì em thà mặc lại mấy bộ trước kia còn hơn.”

“Tùy em thôi.”

“Thẩm mỹ của anh và mắt nhìn của Diệu Dương lúc nào cũng làm cho em thán phục.”

“Quá khen.”

“Hôm qua các anh đi đâu vậy?” Cô ấy vừa lui về phía sau vừa tiếp tục phát huy năng lực bới móc bẩm sinh của mình.

“Bí mật kinh doanh, không thể trả lời.”

“Tào lao.”

Áo quần thơm hương, tóc mây lụa là, phồn hoa như gấm, phải đến một nửa số nhân vật có ảnh hưởng nhất truyền thông đất Cảng đều đang tụ tập trong hội trường này. Hà phu nhân vốn là quả phụ Hoa Kiều Canada nức tiếng, trở về Hồng Kông sáng lập ra tập đoàn phát thanh báo chí của riêng mình. Bà là người hào phóng rộng rãi,  lại quý phái cao sang, cho nên mạng lưới quan hệ rộng khắp, nơi nào cũng có người quen, danh tiếng trong ngành rất tốt, địa vị xã hội cũng cực kỳ vững chắc. Ai cũng mong được trở thành khách quý của bà, tạo dựng mối quan hệ tốt đẹp với giới truyền thông, coi như giành được giấy thông hành, mở lối cho công ty mình nổi tiếng.

Không biết là vô ý hay là trùng hợp, trong một lần xã giao nhìn thấy tôi và Trịnh Diệu Dương, Hà phu nhân đã chủ động đến làm quen, chúng tôi tự nhiên vui vẻ tiếp nhận ý tốt của bà ấy, sau đó thì phần lớn các hoạt động xã giao do bà ấy chủ trì đều không quên bảo trợ lý đưa thiếp mời đến. Tôi và Trịnh Diệu Dương sau khi cân nhắc thiệt hơn đã quyết định cứ thuận theo tình thế.

Khi chúng tôi đồng thời xuất hiện trong hội trường thì đã nhận được không ít ánh mắt ngưỡng mộ, ngay cả Marlee thần kinh thô như thế cũng chú ý: “Ồ, đúng là bạch mã hoàng tử! Lễ phục mặc trên người nào cũng đầy phong cách, xem chừng Hà phu nhân muốn anh và Diệu Dương sắm vai đại diện hình ảnh rồi. Hội trường này lớn quá, em nghĩ Mr. Right của em cũng có mặt ở chỗ này thôi.”

“Vậy phải chúc em may mắn rồi.” Trịnh Diệu Dương nghe Marlee nói, quay đầu lại cười nhạt với cô ấy, giọng nói chẳng có mấy chân thành.

“Giả bộ có lòng.” Marlee cười mắng.

Sau đó cậu ấy đánh mắt ra hiệu ý bảo tôi cùng qua chào hỏi Hà phu nhân.

Hà phu nhân Hà Lý Lệ có thể xem như một đóa hoa lộng lẫy trong giới thượng lưu, thanh thế qua năm tháng càng ngày càng lớn, bản lĩnh lôi kéo người khác cũng càng ngày càng cao thâm, trên thương trường không một gương mặt trẻ nào có thể vượt qua được, cho nên hiện nay bà ấy có thể dễ dàng mời đủ các nhân vật có máu mặt đến tham dự tiệc rượu hay tiệc sinh nhật của mình.

Tôi và Trịnh Diệu Dương tới trước mặt bà chủ vừa đoan trang vừa nồng nhiệt, không dám lơ là bỏ qua chút lễ tiết nào, liếc mắt ra hiệu cho nhau, đều muốn gắng sức không làm cho Hà phu nhân “chú ý” hơn nữa.

“Hai chàng thanh niên đẹp trai tài giỏi hạ cố đến đây, thật sự là vinh hạnh tột cùng.” Hà Lý Lệ bất ngờ tiến lên đón chúng tôi: “Các cậu cũng thật khó mời, trước đây tôi đã gửi thiếp mời ba lần liền, các cậu hai lần ở châu Âu, một lần ở Singapore, lần này tôi phải chắc chắn các cậu đang ở Hồng Kông thì mới dám gửi thiếp mời đi đấy.” Lời bà ấy nói có chút khoa trương.

“Hà phu nhân thật ưu ái chúng tôi, phu nhân đã mời, chúng tôi ắt phải vui vẻ tham dự rồi.” Trịnh Diệu Dương hơi cúi người hôn vào tay Hà phu nhân, diễn tròn vai quý ông lịch lãm.

“Tiệc rượu của tôi nếu như thiếu đi hai người đàn ông độc thân ngàn vàng sáng giá nhất đất Cảng này thì chắc chắn mất vui không ít.” Hà phu nhân cười tươi như hoa nhìn chúng tôi: “Nào, tôi muốn giới thiệu các cậu với một người, chính là cháu gái của tôi, tên là Lương Mẫn Nghi.”

Một cô gái yêu kiều quay người đi đến chỗ chúng tôi, cử chỉ hết sức nhẹ nhàng nhã nhặn, cô ấy không đẹp rạng rỡ, nhưng khí chất thì vượt xa người thường, khiến cho người ta nảy sinh thiện cảm. Ánh mắt của cô ấy rất tập trung, ẩn chứa vẻ xem xét đánh giá, cô ấy đối diện với chúng tôi, hơi gật đầu, sau đó lễ độ quay sang Trịnh Diệu Dương.

“Mẫn Nghi, hai vị này là Trịnh Diệu Dương và Trần Thạc của Trụ Phong, chắc cháu nghe qua rồi đúng không.” Hà phu nhân lên tiếng giới thiệu rất đúng lúc.

“Chào Trịnh tiên sinh, Trần tiên sinh, tôi thường được nghe người trong ngành nhắc đến hai vị rất nhiều.” Nụ cười của cô ấy rất nhã nhặn: “Không chỉ dì tôi thích hai anh, mà tôi vẫn luôn ngưỡng mộ, không ngờ lại được gặp sớm thế này.” Mấy lời xã giao vô nghĩa như vậy được nói ra từ miệng cô gái này lại có vẻ rất xiêu lòng người.

Tôi cười hờ hững, hình như cô ấy cũng nhận ra, nhìn sang phía tôi.

“Tôi có thể mời cô nhảy một bài không?” Có vẻ Trịnh Diệu Dương đang muốn giải vây cho tôi.

“Rất hân hạnh.” Cô ấy đưa tay ra, cùng cậu ấy đi vào sàn nhảy.

Hai người họ thong thả khiêu vũ giữa đám người, trở thành một cặp vô cùng bắt mắt. Trịnh Diệu Dương không giấu được vẻ điển trai cuốn hút của mình, còn Lương tiểu thư kia cũng dịu dàng như cúc nồng nàn tựa lan, toát lên vẻ thanh cao thoát tục, thoáng chốc khiến tôi không sao rời mắt nổi.

Không biết từ lúc nào Marlee đã đi tới bên cạnh tôi, nháy nháy mắt, cười đến quái đản: “Khà khà, Diệu Dương trúng mánh rồi, vớ được mỹ nhân cao quý. A Thạc, anh có ghen tị không thế?”

Tôi cười, thật không hiểu phải xử lý cô nàng này ra sao. Cô ấy nghiêng đầu có chút hoang mang: “Lẽ nào trước nay là do trí tưởng tượng của em quá phong phú? Chậc, chỉ trách hai anh đứng cạnh nhau thật sự rất đẹp mắt, loại cảm giác hài hòa này rất mạnh mẽ, giống như… giống như giữa hai người không thể có kẻ thứ ba chen vào vậy.”

“Tóm lại em muốn nói gì?”

“Giữa anh và Diệu Dương… thực sự khiến người ta vô cùng khó hiểu.”

“Là em khiến cho anh thấy khó hiểu thì đúng hơn, em có thời gian rảnh rỗi nghiên cứu quan hệ của tụi anh sao cả tuần lại chỉ thấy ló mặt đến Trụ Phong có ba ngày nhỉ?”

“Anh đừng có chọc vào nỗi đau của em…” Cô nàng làm bộ muốn bỏ đi: “Ha ha, có người đàn ông siêu cấp đẹp trai như anh đứng bên cạnh thì còn chàng trai nào dám đến mời em nhảy nữa chứ? Muốn tìm bạn trai thì nên tránh xa anh với Diệu Dương một chút.”

“Được, không phiền em nữa.” Tôi lùi lại, cười vẫy tay, tiện thể cầm một ly Champagne trên chiếc khay người bồi bàn đang bưng, hòa vào đám đông. Đêm nay, mỗi khi ánh mắt của tôi chạm đến Trịnh Diệu Dương và bạn nhảy của cậu ấy, ngực lại có cảm giác khác thường, là do cô gái kia quá đặc biệt, hay là tôi quá mẫn cảm đây?

“Trần Thạc?” Có người kêu tên từ phía sau làm tôi giật mình. Tôi quay lại, thấy một gương mặt lạ lẫm mà quen thuộc. Thời gian chỉ khiến cho vẻ ngoài của anh ta thêm già dặn, anh ta vẫn khoác trên mình bộ trang phục vừa vặn, cổ áo mở nút không thắt cà vạt, trông hơi ngông nghênh, có lẽ anh ta vẫn quen chơi trò đuổi bắt giống như ngày trước.

 

Chương 2

“Anh là…” Tôi làm bộ ngẫm nghĩ.

“Chắc cậu không đến nỗi quét phăng tôi ra khỏi đầu rồi chứ?” Anh to nói rất rõ ràng, rất thẳng thắn, khác hắn với ấn tượng trước đó trong đầu tôi, đúng là thời gian có thể thay đổi rất nhiều thứ.

“Cũng may, tôi cũng không phải loại người hay quên.” Tôi chủ động đưa tay ra đền bù sự chậm trễ vừa rồi: “Phùng tiên sinh, đã lâu không gặp.”

“Trần Thạc, cậu bắt đầu quy củ như vậy từ bao giờ thế?”

“Trước đây tôi bừa bãi lắm hả?” Tôi nhìn anh ta chòng chọc.

“Không sai chút nào.” Anh ta đột nhiên lôi mạnh cánh tay tôi, tôi không kịp đề phòng va thẳng vào anh ta, anh ta tiện tay ôm tôi chặt cứng, giống như bạn cũ lâu ngày, tôi nhíu mày khó chịu nhưng cũng không để bụng lắm, trước mặt nhiều người như vậy, cái tên Nhật lai này cũng chẳng dám giở trò gì đâu.

“Theo tôi nhớ thì Phùng tiên sinh trước đây đâu có nhiệt tình như vậy.” Tôi bình tĩnh lùi lại đến khoảng cách an toàn.

“Có lẽ do gặp lại cậu nên kích động chăng.” Con ngươi của anh ta đậm vẻ thâm trầm, không có gì là kích động: “Tôi không muốn phải làm quen lại từ đầu với cậu đâu, cậu hãy gọi tôi là Bằng Phi đi, tôi nghĩ rằng chúng ta vẫn có thể làm bạn mà.”

“Đương nhiên rồi.” Tôi đổi đề tài: “Nghe nói anh về Tokyo từ ba năm trước rồi, tôi không nghĩ sẽ gặp lại anh ở Hương Cảng.”

“Phải, tôi qua Anh một năm, còn phần lớn thời gian đều ở trụ sở chính Ngân Thuẫn tại Tokyo.” Anh ta quét mắt một lượt khắp người tôi bằng vẻ nghi hoặc: “Không ngờ cậu chẳng thay đổi chút nào.”

“Tôi thì có thể thay đổi thế nào được chứ?”

“Chí ít đừng tiếp tục điển trai cuốn hút như vậy chứ.”

“Anh khen cũng ngọt quá đấy.” Tôi cũng chỉ có thể nói đùa, nhưng thật sự đã cảm thấy không trụ nổi nữa: “Lúc nào rảnh rỗi cứ liên lạc với tôi, giờ thì xin lỗi không tiếp chuyện anh được.”

“Thật không ngờ, cậu vẫn còn ở lại Trụ Phong.” Phùng Bằng Phi ở sau lưng tôi nói một câu.

Tôi không quay đầu lại, cũng không có ý dừng bước: “Trên đời còn rất nhiều chuyện anh không ngờ tới.”


Vui lòng click vào dấu mũi tên để lùi hoặc sang chương kế tiếp