VA CHẠM - CUỐN TỤC

Chương 03

trước
tiếp

VA CHM – CUN TC

Tác gi: Hiu Xuân

Người dch: Tàng Thư Quán

Thế là cậu ấy lại cùng con bé đi trước chọn quà rồi mới lộn trở lại, tâm trạng Trịnh Diệu Dương hôm nay có vẻ không tệ, đòi gì cho nấy. Cho đến khi cậu ấy đưa Trần Dương đến phòng âm nhạc tổ chức sinh nhật ở lầu ba, xác nhận thời gian buổi tiệc và địa điểm đưa đón với phụ huynh bên kia thì mới yên tâm rời đi.

Trịnh Diệu Dương vừa gọi điện vừa quay đầu nói với tôi: “Để tôi dặn tài xế đến đón con bé, giờ anh đi với tôi đến một nơi.”

Cậu ấy cười bí hiểm, biểu cảm toát ra vẻ dịu dàng rất nhẹ, giống như ẩn giấu âm mưu gì đó, tôi buồn bực lắc đầu. Cậu ấy tắt máy xong, ôm lấy cổ tôi, hình như rất gấp gáp muốn đi ra ngoài, vẻ hứng khởi của cậu ấy thật sự hết sức kỳ quái.

“Rốt cuộc cậu định chơi trò khỉ gì hả?” Sau khi lên xe tôi cất tiếng hỏi.

“Mấy ngày nay bị đám nước ngoài làm cho nhức hết cả đầu, thỉnh thoảng cũng phải thư giãn chút chứ.”

“Kiểu thư giãn của cậu xưa nay tôi không dám khen tặng.”

“Lần này tôi hi vọng anh có thể khen tặng nhiều hơn, chí ít đừng có làm lơ như những lần trước nữa.”

“Ồ, cậu dùng cách này để bày tỏ sự bất mãn đối với tôi đấy hả?” Tôi không khỏi bật cười: “Còn không phải do cậu nghèo ý tưởng quá hay sao?”

“Anh không biết muốn lấy lòng Trần Thạc anh khó như thế nào hả.” Cậu ấy bẻ vô-lăng một cái.

“Hôm nay thì tôi biết rồi.”

Diệu Dương đánh xe vào một bến du thuyền nổi tiếng của đất Cảng, tôi có chút mơ hồ, không nghĩ ra cậu ấy định đưa tôi đến đây làm gì.

“Thời gian còn sớm.” Cậu ấy lôi kéo cánh tay tôi, đột nhiên co chân chạy.

“Trịnh Diệu Dương, cậu phát điên gì thế!” Tôi cười quát cậu ấy, cậu ấy cũng không để ý.

Đến khi chúng tôi như hai thằng dở hơi chạy đến đầu bên kia, cậu ấy mới thở hổn hển chỉ vào chiếc du thuyền tư nhân cách đó mười mét, trên thân thuyền màu trắng có khắc mấy chữ nhã nhặn ánh nước sơn xanh: “C&Z[1].”

Tôi hơi giật mình, đi lên phía trước vài bước để quan sát gần hơn, đột nhiên hiểu ra.

“Mua lúc nào thế?”

Cậu ấy đi đến sau lưng tôi: “Được không?”

Tôi nhếch khóe miệng: “Trông cũng không tệ.”

Có một số công nhân đang cọ rửa boong tàu, thấy chúng tôi liền ngả mũ trèo lên bờ: “Ngài Trịnh, ngài đến rồi.”

“Bây giờ có thể nhổ neo không?”

“Nếu như bây giờ mà ra biển thì sẽ phải qua đêm ở trên đảo rồi.”

“Được.” Cậu ấy đi về phía boong tàu, quay đầu lại đưa tay vẫy tôi: “Ê, xuống đi.”

“Cậu chắc chứ?” Tôi nhướn mày, hơi do dự.

“Cả hè này chúng ta không có thời gian đi đâu du lịch cả, không lẽ cả việc hóng gió đêm trên biển cũng thành xa xỉ sao? Đừng làm tôi thất vọng, xuống đây đi.” Cậu ấy từ tốn mở miệng, trong mắt mang nét cười. Tối nay nước biển thật êm ả, gió đêm nhẹ nhàng thổi bay những sợi tóc đen của Trịnh Diệu Dương, ngọn đèn mờ nhạt chiếu trên khuôn mặt cậu ấy vẽ nên những đường nét vô cùng rõ ràng, toát lên vẻ gợi cảm mà lười nhác không dễ nhận ra. Người này dẫu nhìn theo cách nào cũng toát ra vẻ điển trai rắn rỏi như vậy. 

Cuối cùng, tôi vẫn nhảy lên boong tàu. Trên du thuyền còn có hai người công nhân, Trịnh Diệu Dương ra hiệu bảo họ rời bến.

Du thuyền đi không nhanh lắm, tôi dựa lưng vào lan can nhìn về bờ bên kia, chỉ cảm thấy ánh đèn chiếu rọi đến chói mắt.

“Có muốn xuống carbin đánh một giấc không?” Trịnh Diệu Dương phát hiện tôi hơi mệt, nên đã đưa ra một đề nghị kỳ quặc.

“Ngủ? Cậu kéo tôi ra biển chỉ để ngủ hả?” Tôi hứng thú nhìn cậu ấy.

“Chiều nay Hà phu nhân gọi điện cho tôi để hỏi chuyện của anh đấy.” Trịnh Diệu Dương đột nhiên nhắc đến một đề tài chẳng liên quan gì, có điều sau khi nghe xong tôi đã rất đỗi ngạc nhiên trợn to hai mắt.

“Bất ngờ hả?” Ánh mắt của cậu ấy dừng lại hồi lâu trên mặt tôi, sau đó lại quay ra nhìn mặt biển đen ngòm yên tĩnh: “Tôi cũng thấy bất ngờ.”

“Sao bà ấy lại hỏi đến tôi chứ? Tôi đã leo được lên hàng quý tộc, khiến giới thượng lưu chú ý từ bao giờ ấy nhỉ?” Tôi tự giễu.

“Bà ấy hỏi tôi, anh có bạn gái chưa.”

“Cái gì?” Tôi cười ngặt nghẽo: “Sao không dưng bị giội nước vào đầu thế này! Tôi đã khiêm tốn lắm rồi, xem ra còn chưa đủ độ, bà ấy vẫn còn nhắm vào tôi được.”

“Bà ấy hỏi tôi, nếu như trợ thủ đắc lực nhất lại để chuyện yêu đương làm ảnh hưởng công việc, thì chủ tịch như tôi đây có cảm thấy phiền lòng không.”

“Bà ấy nói vậy thật à? Chà, thú vị thật.”

“Bà ấy nhìn trúng anh rồi.” Trịnh Diệu Dương dời mắt khỏi mặt biển, nhìn sang phía tôi: “Chắc đang muốn giới thiệu anh cho mấy cô gái giàu chưa chồng, ngày mai anh cứ chờ xem.”

“Nực cười, có chọn thì cậu cũng có xác suất được chọn cao hơn nhiều chứ? Hà phu nhân biết tôi có con gái rồi mà.”

“Nếu như tôi từng nói với bà ấy, rằng tôi có đối tượng quan hệ ổn định rồi thì sao? Anh nói xem bà ấy còn không biết ngại mà giới thiệu bạn gái cho tôi không? Trần Thạc, tôi nhắc nhở anh, ngày mai đứng cho vững vào, khả năng tấn công của Hà phu nhân không vừa đâu.” Cậu ấy quẳng cho tôi vẻ mặt “tự mình giải quyết”.

“Chẳng ai dám đắc tội với bà ấy đâu nhỉ.”

Trịnh Diệu Dương nghe xong, mỉm cười quay về boong thuyền lấy đồ ăn và rượu lên, không nói thêm gì nữa.

“Bầu không khí này chính là thứ mà người ta vẫn nói… lãng mạn phải không?” Tôi trêu chọc cậu ấy.

Cậu ấy rót Champagne: “Là cái gì không quan trọng, không cảm thấy lãng phí thời gian là tốt rồi.”

“Mẹ kiếp, cậu chỉ biết nói vớ vẩn.” Tôi giật lấy chén rượu, nhịn không được cười rộ lên.

“Này, chúng ta ở bên nhau được bao lâu rồi nhỉ?” Cậu ấy nhẹ nhàng hỏi, đưa rượu đến bên khóe miệng tôi, môi gần như đã dán vào vành tai tôi.

“Rất lâu rồi, tôi không nhớ rõ nữa…” Tôi cười khẽ đẩy cậu ấy ra, đi tới đuôi thuyền, cậu ấy chậm rãi đi theo.

“Diệu Dương, cậu nghĩ chúng ta còn có thể ở cùng nhau bao lâu nữa?”

“Sao lại hỏi vậy?”

Tôi cười nhạt: “Chắc tôi không vô ý chọc giận cậu nữa chứ?”

Cậu ấy rầu rĩ nói: “Hiện tại thì không, có điều anh vẫn thường làm vậy, tôi quen rồi.”

Tôi ngửa cổ nốc cạn ly rượu, Trịnh Diệu Dương lúc này mới từ phía sau ôm lấy bả vai tôi, giọng nói như có chút hờn dỗi: “Có một số việc, anh chẳng bao giờ quen được.”

“Cậu ám chỉ cái gì?” Tôi cười: “Trịnh Diệu Dương, cậu đừng có giả bộ trong sạch trước mặt tôi, mấy năm nay, bê bối tình ái của cậu đã chình ình trên mặt báo không dưới năm lần rồi.”

“Còn anh chụp ảnh thân mật cùng cô người mẫu Susanna ở quán bar, đến giờ vẫn còn là đề tài tiêu khiển của người ta đấy.”

“Như nhau cả thôi.”

Thật ra, nói đến tình cảm dây dưa suốt năm năm này, chúng tôi không phải lúc nào cũng êm đẹp. Một chàng trai độc thân ngàn vàng như Trịnh Diệu Dương, mấy năm nay gần như không lúc nào hết những thông tin tình ái tràn trên mặt báo, nguyên nhân tất nhiên là bởi cậu ấy bẩm sinh có sức hấp dẫn quá lớn đối với phụ nữ, thường khiến truyền thông chú ý, có những nữ minh tinh còn mượn cơ hội đó hâm lại sức nóng của mình, cho nên phỏng chừng cũng khó phân rõ thật giả.

Giới truyền thông cũng từng hứng thú với tôi một lần, đưa tin trợ lý đắc lực của chủ tịch Trụ Phong tôi đây tài cán thế nào, làm việc thuận lợi ra sao, chắc là bởi vì vẻ ngoài cùng với thành tích kết hợp, làm có một khoảng thời gian tôi lên mặt báo như cơm bữa.

Tôi với Susanna là tình một đêm, nói chung hôm đó tôi say rượu, chuyện ngoài ý muốn đó khiến tôi cảm thấy hơi bất an. Cô ấy là một người phụ nữ nhiệt tình bốc lửa, đến khi tôi tỉnh lại thì đã thấy mình đang nằm cạnh cô ấy rồi. Sau khi Trịnh Diệu Dương biết chuyện đã vô cùng tức giận, hai tuần liền không thèm nhìn mặt tôi. Còn trong số những tình nhân tin đồn của Trịnh Diệu Dương, tôi đã gặp mấy người, đều là người đẹp hạng nhất, nhưng tôi chẳng bao giờ truy hỏi đến cùng vì vốn không cần thiết. Nếu tin tưởng cậu ấy, tội gì tôi phải canh cánh mấy chuyện làm sứt mẻ tình cảm này, chúng tôi vẫn giữ được chút ít những thứ thuộc về chính mình, không để thế giới phức tạp xung quanh đồng hóa.

Tôi và Trịnh Diệu Dương ở trên thương trường mấy năm nay đều đã lọc lõi hơn nhiều, gần như mọi việc đều thuận lợi, nhưng ai chẳng có lúc bị lật thuyền, cho nên đầu óc chúng tôi đều rất tỉnh táo, chí ít còn có thể nhắc nhở lẫn nhau. Hiện tại cậu ấy cần tôi, do đó tôi không cần tranh ghế với bất cứ kẻ nào. Thật ra ở lâu với Trịnh Diệu Dương thì sẽ phát hiện, mặc dù cậu ấy là một người đàn ông rất bình tĩnh và tỉnh táo, nhưng có lúc lại cực kỳ bốc đồng, không thể dễ dàng cho qua được.

Cũng giống như bây giờ, cậu ấy chẳng để ý hoàn cảnh mà đột nhiên hôn tôi, mãnh liệt mà dịu dàng, nhưng tôi đã nghe thấy tiếng bước chân đến gần của người lái thuyền, dốc hết sức lực mới đẩy được cậu ấy ra…

Người thợ đó xuất hiện nói: “Tiên sinh, ngài có muốn cập bờ không? Chúng ta còn cách hòn đảo nhỏ phía trước năm trăm mét.” Tôi nén lại tiếng thở dốc, nghe Trịnh Diệu Dương đáp: “Được, cập bờ đi.” Sau đó cậu ấy quay đầu lại nhìn tôi: “Thật lắm thứ phá hoại không khí.”

Tôi quay đầu đi chỗ khác: “Tối nay cậu kiềm chế chút đi.”

“Trần Thạc, dạo này anh bị áp lực công việc quá hả, thấy hơi…”

Tôi cắt đứt lời nói ngớ ngẩn của cậu ấy: “Cậu câm miệng cho tôi, đến lúc đó cho cậu xem xem ai mới là người không nổi.”

Cậu ấy trêu ghẹo tôi: “Đấu với anh những thứ khác thì tôi không dám chắc, chứ anh lại thách thức môn sở trường nhất của tôi thì…”

“Trưa mai mà dám không về thì cậu liệu cái thân đấy.” Cứ cảnh cáo trước cũng không có mất gì.

“Tôi chỉ mong không về được.” Cậu ấy hừ nhẹ: “Thứ tiệc rượu này chẳng qua chỉ là mấy trò ăn no rửng mỡ của đám người quý tộc đó thôi, loại người như Hà phu nhân, không hiểu nổi trong một đêm có thể tính ra bao nhiêu vụ làm ăn béo bở, anh thấy mãi rồi còn gì.”

“Tôi và cậu không bị hãm hại là được.”

Cậu ấy vừa cười vừa nháy mắt mấy cái với tôi: “Chuyện này khó nói lắm.”

Quả nhiên không ngoài dự liệu của tôi, ngày hôm sau biển hơi động, trì hoãn thời gian nhổ neo, khi chúng tôi quay về bến tàu thì đã là năm giờ mươi lăm phút, Trịnh Diệu Dương về công ty xử lý công việc trước, tôi thì về nhà chuẩn bị gửi số liệu từ máy tính qua cho cậu ấy, vừa vào đến cửa tôi đã bị quản gia chặn lại: “Trần tiên sinh, Giang tiểu thư tìm cậu từ hôm qua đến giờ, cô ấy nói điện thoại di động của cậu không có tín hiệu…”

“Được, tôi biết rồi.”

“Cô ấy đang ở sau vườn.”

Tôi thong thả bước qua vườn hoa thì thấy Marlee đang nói chuyện điện thoại, cô ấy vừa ngẩng đầu lên nhìn thấy tôi, hai mắt đã lóe sáng, chạy thẳng tới đồng thời nói qua điện thoại: “Thế nhé, anh ấy đến rồi! Lát nữa gặp sau.”

Marlee dập máy, kéo cánh tay tôi: “Em vừa nói chuyện với Diệu Dương, hừ, các anh thật biết dọa người, có chuyện cũng chẳng buồn điện thoại báo cho người ta một tiếng, Trần Dương đã hỏi em đến tám trăm lần rằng các anh đi đâu mất tiêu rồi, hôm nay mà còn không thấy đâu thì thật phát điên luôn.”

“Hai người to đùng như vậy thì rơi mất đâu được?” Tôi vỗ về cô ấy.

“Em là sợ các anh quên mất tiệc rượu tối nay của Hà phu nhân thôi! Đến lúc ấy lại bắt em đi một mình, em đây đến nói dối Trần Dương còn không được thì nói gì đến Hà phu nhân.” Tiểu thư xổ ra một tràng trách móc, tiếp theo thì lên án nhà thiết kế trang phục của mình: “Bực mình hơn nữa là lễ phục em đặt may mãi năm phút trước mới được đưa đến, cứ cập rà cập rập.”

 

Chú thích:

[1] Chữ cái đầu tiên trong phiên âm la tinh tên hai người: C là Trần Thạc và Z là Trịnh Diệu Dương.


Vui lòng click vào dấu mũi tên để lùi hoặc sang chương kế tiếp