TRƯƠNG CÔNG ÁN

Chương 97

trước
tiếp

Vương công công ngồi trong sảnh nhỏ, cắn quả thông rôm rốp, trong lòng không khỏi muốn bật cười.

Sống từng này năm rồi, lần đầu tiên mới thấy cái nha môn có đủ thứ chuyện loạn cào cào kéo đến cùng một lúc như thế này. Lão nhân gia ông đi đến Hoài vương phủ truyền chỉ, Hoài vương đều phải đích thân mời ông dùng trà. Thế mà một huyện nha nhỏ xíu xiu như vầy lại bỏ mặc ông ở cái sảnh nhỏ này lâu như vậy, Huyện lệnh, Huyện thừa, Chủ bộ, cả nửa ngày trời cũng chẳng ló đầu ra một cái, chỉ có Lễ phòng chưởng thư gì gì đó của huyện nha là tới tới lui lui, ra ra vào vào. Một tên quan bé mọn chân to đầy bọ chét, nói năng cũng chẳng ra đâu vào đâu. Lão nhân gia ông muốn nghỉ ngơi, đều là tiểu hoạn quan theo ông tới đây bóp vai cho.

Lễ phòng chưởng thư nói muốn đi chuẩn bị cơm, rồi lặn thẳng vào trong viện, hồi lâu sau cũng chẳng thấy đâu nữa. Vương công công nhai nhai nhân hạt thông, lòng thầm nhủ, sống tới nửa đời người, không ngờ lại học được bài học lớn nhất trong một huyện nha nhỏ nhoi, thật đúng là mở rộng tầm mắt mà.

Thật khó mà nuốt nổi cái thứ trà do nha dịch pha, tiểu hoạn quan đòi luôn trà cụ, tự mình ngâm trà cho Vương công công, nhỏ giọng nói: “Công công, kỳ này chuyện có vẻ hơi nghiêm trọng rồi đấy ạ. Lúc nãy tiểu nhân vào nhà bếp coi nước sôi, nghe một nha dịch nói, đợt trước ở đây có một vụ án, bảo ngay từ đầu có liên quan đến…ngọn núi mà chúng ta muốn đến thăm ấy ạ.”

Mí mắt Vương công công khẽ động: “Hả?”

Tiểu hoạn quan nhìn ra ngoài cửa, giọng lại thấp hơn một chút : “Tên nha dịch đó nói, vụ án đó đã lan tới kinh thành, còn do đại công tử đang giữ chức Thị lang ở Hình bộ của Thái sư điều tra, bảo rằng không có vấn đề gì. Tri huyện ở đây bị giáng chức, chính là vị Huyện thừa chúng ta đã gặp ấy ạ. Tri huyện hiện tại là người mới đến. Vốn nghĩ vụ án vậy là xong rồi, ai mà ngờ được mấy hôm trước, gia chủ của gia đình đó đột nhiên qua đời. Thi thể bị phủ Kinh Triệu khiêng đi, do đích thân Phùng Phủ doãn khám xét. Vị Tri huyện mới này mới tới huyện này hôm qua thôi, tay nải còn chưa kịp gỡ xuống đã lập tức chạy đến nhà đó tra án suốt một đêm. Hiện tại, Hình bộ Vương Thị lang và Kinh Triệu phủ Phùng đại nhân đều có mặt trong huyện này, là đang ở chỗ nhà kia đó ạ.”

Vương công công giật mình: “Ổ?”

Giọng của tiểu hoạn quan càng nhỏ hơn nữa: “Tên nha dịch đó nói, huyện nha cũng chỉ mới vừa biết chuyện này, vốn ngài tri huyện và Huyện thừa đều muốn đến mời công công uống rượu, nhưng nghe tin này xong Huyện thừa đã lật đật chạy đến nhà đó rồi. Tri huyện thì dẫn theo vài người đi lên núi rồi ạ.”

Vương công công cau mày.

Mới nãy nghe lời nói của hai tên cứng nhắc Tri huyện và Huyện thừa, ông cũng cảm thấy chuyện này hơi nghiêm trọng rồi.

Lúc này nghĩ lại, chuyện này không phải nghiêm trọng bình thường thôi đâu.

Vẻ mặt tiểu hoạn quan lo âu nói: “Công công, tiểu nhân còn nghe nói…vị Tri huyện đó lên núi, là đi đào…đào cái gì đó…tiểu nhân không tin. Chuyện này có khi nào sẽ liên lụy đến việc của chúng ta không ạ? Chuyện này…này…”

Vương công công cụp nửa mắt xuống: “Đúng là tên vô vọng, chưa gì đã sốt vó lên. Chúng ta chưa nghe cái gì cả, cái gì cũng không biết hết, hiểu chưa?”

Tạ Phú cùng nha dịch của huyện nha chạy thẳng một mạch đến Diêu phủ, trên đường đi nghe tên đó thuật lại thì chung quy cũng hiểu ra được tại sao đêm qua ở Diêu phủ đám người Diêu gia lại có thái độ thất lễ như thế.

Phàm chuyện gì tất cũng có nguyên nhân của nó.

Hóa ra lúc đó, Hình bộ Vương Thị lang dẫn theo người bên Hình bộ vốn đã có mặt ở Diêu phủ từ sớm rồi. Chỉ là dặn dò không được phao tin ra ngoài. Đợi bọn họ điều tra xong xuôi rời khỏi thì lúc này người của Hình bộ mới lại xuất hiện. Bọn họ đều mặc thường phục nên nha dịch canh gác Diêu phủ hoàn toàn không nhận ra. Không ngờ hôm nay Phủ doãn đại nhân đột nhiên xuất hiện nên đám người Hình bộ mới lộ diện.

Tạ Phú chợt hiểu ra, chẳng trách sao lúc từ huyện nha đến đó và ngay cả khi vào phủ, thái độ của Diêu Kỳ đối với Trương Bình vẫn vô cùng cung kính, nhưng sau đó lại ngày càng thất lễ hơn. Tên họ Trương kia tuy không biết ăn nói, nhưng tân Tri huyện nhậm chức, đến nha môn còn chưa bước vào liền chạy đến Diêu phủ tra án, người của Diêu gia lại trưng ra điệu bộ chẳng lấy gì làm cảm kích, lúc sau Diêu Kỳ cũng không thèm để tâm đến mặt mũi gì của Trương Bình nữa. Hóa ra là vì đã có một vị Hình bộ Thị lang ở trong phủ rồi.

Tạ Phú cười lạnh trong lòng. Thế gian này đúng là một nơi chốn vô cùng vẩn đục. Cũng tốt, cũng không phải sống tạm bợ lâu hơn nữa ở nơi này.

Nha dịch lén nhìn thần sắc kỳ lạ của ông, rồi lại nói tiếp, Phủ doãn đại nhân nổi trận lôi đình, muốn người của Hình bộ lập tức cút ra khỏi Diêu phủ, bằng không sẽ lấy lý do bọn họ vượt quyền quấy nhiễu công việc của Kinh Triệu phủ mà báo lên hoàng thượng. Vị Vương Thị lang kia cứ cười hì hì suốt, nói Phủ doãn đại nhân đừng hiểu nhầm, kỳ thực bọn họ đâu có điều tra cùng một vụ án.

Người của Hình bộ lẫn người của Diêu gia đều nói, Hình bộ hoàn toàn không có ý cướp án. Chuyện này chỉ là ngẫu nhiên mà thôi.

Mấy ngày trước ở kinh thành, Kinh Triệu phủ mang thi thể của Diêu viên ngoại vào phủ nha khám xét, người của Diêu gia khóc lóc chạy ra cửa. Lão bộc hầu hạ thân cận của Diêu viên ngoại muốn đâm đầu chết ngay bên đường để đi theo Diêu viên ngoại nhưng bị người qua đường xung quanh ngăn lại. Một người trẻ tuổi cản lão bộc lại, ngạc nhiên nói: “Cụ ơi, sao lại là cụ? Chuyện này là sao vậy ạ?”

Qua đôi mắt đẫm lệ, lão bộc lờ mờ nhận ra cậu trai trẻ này chính là tiểu bộ khoái của Hình bộ, người mà mình đã gặp ở trước cửa Kinh Triệu phủ lúc lên kinh báo án vụ thiếu gia bị mất tích đây mà.

Lúc điều tra vụ Diêu tiểu thiếu gia mất tích, tiểu bộ khoái này cũng đi theo Vương Nghiên đến Diêu phủ, trong quá trình tra án, lúc nào cũng chạy tới chạy lui rất siêng năng, bỏ ra không ít công sức, người của Diêu gia đều biết y ta, trong lòng cũng đầy sự cảm kích.

Tiểu bộ khoái không mặc công phục, trên dưới đều là thường phục, còn cầm một túi lá sen, một cây hành, dễ nhận ra là đi ngang qua đây trên đường đi chợ mua đồ. Vì cản lão bộc lại mà hành của y bị đạp nát cả, túi lá sen rơi vãi lung tung dưới đất, mẩu thịt trong túi không biết bị người hay chó cuỗm đi mất rồi.

Người Diêu gia có mặt ở đó đều áy náy vì thất lễ với y. Tiện thể giải thích ngọn nguồn cho y biết.

Tiểu bộ khoái vừa kinh sợ vừa đau lòng nói: “Sao lại thế này chứ! Tại sao lại không nhanh chóng thông báo cho Hình bộ bọn cháu biết chứ?”

Vì do báo án lên Hình bộ, hại Tạ Tri huyện bị cách chức, Diêu viên ngoại vô cùng áy náy bèn đến kinh thành thì chẳng may gặp chuyện. Đương có mặt vị tiểu bộ khoái Hình bộ ở đây, làm sao mà nói mấy lời thực tình này ra cho được? Người của Diêu gia chỉ có thể ậm ờ bảo việc này đã được báo lên Kinh Triệu phủ.

Tiểu bộ khoái lập tức nói: “Phùng đại nhân của Kinh Triệu phủ chính là thanh thiên đấy, định án như thần. Cùng với Vương Thị lang của chúng cháu được xưng tụng là “tam đại thần đoạn” của bản truyền. Nếu như ngài ấy đích thân thẩm tra thì nhất định vụ án này sẽ nhanh chóng lộ rõ chân tướng thôi. Xin các vị nén bi thương. Chuyện này Hình bộ bọn cháu cũng sẽ không để mặc đâu.”

Người Diêu gia vừa nghe xong đã run rẩy, nhưng tiểu bộ khoái đã nói tiếp: “Các vị cứ yên tâm, vụ án mà Hình bộ bọn cháu đã nhận điều tra thì nhất định sẽ làm tới cùng. Xin đừng trách cháu đường đột, mọi người chẳng lẽ không cảm thấy lão viên ngoại qua đời có chút kỳ quái sao? Cháu nhớ cái hôm đến quý phủ điều tra vụ tiểu công tử, Thị lang đại nhân từng nhắc qua nỗi thương tiếc sâu sắc đối với ấu nhi của viên ngoại nhưng phản ứng lúc đó của ngài ấy có hơi kỳ lạ. Chỉ là không có liên quan đến vụ án, có thể là về chuyện xưa riêng tư của quý phủ nên Thị lang đại nhân mới không hỏi nhiều. Chưa từng nghĩ qua viên ngoại cứ thế mà qua đời. Rõ ràng là do Hình bộ chúng cháu sơ suất rồi.”

Đám người Diêu gia vội nói, chuyện này thực tình không thể trách Hình bộ được. Có khi đúng thật là không liên can gì.

Tiểu bộ khoái thở dài một cái, giọng chắc nịch, “Các vị đều là người tốt, không cần phải phủ nhận trách nhiệm giúp Hình bộ chúng cháu. Giờ cháu liền quay về bẩm báo. Kinh Triệu phủ điều tra án, chắc chắn là bắt đầu từ việc khám nghiệm thi thể, điều tra manh mối trong kinh trước. Hình bộ bọn cháu thì tiếp tục tra vụ án đợt trước, tìm kiếm điểm liên quan ẩn giấu bên trong, sẽ đến huyện mình để điều tra. Thế này thì hai vụ đều tách biệt, hai hướng tra án, Hình bộ và Kinh Triệu phủ cùng hành động, việc tra ra manh mối sẽ nhanh hơn.”

Người Diêu gia cảm thấy rất hợp lý.

Tiểu bộ khoái lại nói: “Hình bộ chúng cháu và Kinh Triệu phủ điều tra là hai vụ án khác nhau, sẽ không xảy ra mâu thuẫn gì đâu, nên sẽ không khiến chư vị khó xử. Các vị an tâm, Kinh Triệu doãn Phùng đại nhân và Vương Thị lang chúng cháu là chỗ khá hòa thuận. Đến hoàng thượng còn thỉnh thoảng gọi Phủ doãn đại nhân và Vương Thị lang chúng cháu cùng vào yết kiến cơ mà.”

Nghe lời thuật lại xong, Tạ Phú cười lạnh: “Một tên tiểu bộ khoái của Hình bộ mà lại có quan điểm như thế về vụ án, đúng là Hình bộ nhân tài đông đúc nhỉ. Đến để giành án thì cứ nói thẳng ra đi, còn ngại cái gì.”

Nha dịch khiếp sợ nhìn Tạ Phú.

Từ tối qua đến hôm nay đều cảm thấy Tạ đại nhân có chút gì đó kỳ kỳ.

Khi đã đến Diêu phủ, so với tưởng tượng của Tạ Phú thì cảnh tượng diễn ra trước mắt tương thân tương ái hơn một chút. Người của Kinh Triệu phủ không có sống mái một mất một còn với bên Hình bộ, mà Phùng đại nhân lại còn đang ngồi trong sảnh uống trà với Vương thị lang.


Vui lòng click vào dấu mũi tên để lùi hoặc sang chương kế tiếp