TRƯƠNG CÔNG ÁN

Chương 41

trước
tiếp

Trương Bình nói: “Xin đại nhân chỉ dạy.”

Đặng Tự chậm rãi hớp một ngụm rượu từ cái bình dẹp kia: “Trước tiên bản tự phải kiểm tra ngươi đã, ngươi phát hiện ra được điều gì từ Cô Gia Trang rồi?” 

Trương Bình đáp: “Cách biệt thế giới, vụ nông nạp phú, không làm quan làm đinh. Trong huyện chí từng lấy truyền thuyết thần kỳ làm cớ, về sao bị bỏ đi. Đều vì có tị hiềm. Cô là họ đã sửa, cho thấy bản thân có tội. Triều đình đã khoan hồng dung thứ như thế, trước giờ lại không ra gánh vác triều ta. Bốn lá ba quả, có lẽ ám chỉ hoạ tam hiền tiền triều. Cô Gia Trang chính là hậu nhân của Dịch Thái phó tiền triều.”

Đặng Tự nhìn chằm chằm Trương Bình hồi lâu, đóng bình rượu lại: “Bản tự không có gì để nói cho ngươi biết cả.”

Trước khi tiền triều lập quốc, có tam hiền Hoàn, Dịch, Khánh phụ chính, thông binh pháp, giỏi sách lược, học vấn kinh thế.

Ba người họ phụ tá Võ Đế tiền triều lập nên đế nghiệp, nhưng lại không thể hoà thuận với đối phương. Lúc định thiên hạ thì ngầm đấu đá, khi giang sơn thống nhất thiên hạ thái bình liền cấu véo thẳng mặt. Các bên chia phái riêng, tranh đấu không ngừng. Lúc đến đời Văn Đế tiền triều, Dịch thị một nhà độc tài, lũng đoạn triều chính, một tay che trời. Hai tộc Hoàn, Khánh liên thủ, hãm hại vu tội, Dịch thị mắc tội diệt môn, Thái phó đương thời Dịch Kính moi tim vứt xác ngoài chợ, giống như Tỷ Can của Ân triều năm nào.

Tuy Dịch thị bị hai tộc Hoàn, Khánh hãm hại nhưng xét cho đến cùng vẫn là oai quyền quá cao không dung chứa nổi.

Võ Đế tiền triều đã từng kết bái huynh đệ với tam tài Hoàn, Dịch, Khánh. Dịch thị chưa qua hai đời đã bị tận diệt. Tuy rằng hai tộc Hoàn, Khánh qua hai ba đời cũng dần suy yếu lụn bại, nhưng so với Dịch thị vẫn xem như có cái kết hậu.

Trên phố vẫn đồn đãi nhau rằng, môn sinh của Dịch Thái phó đã lén lút che giấu huyết mạch của Dịch thị trong nhân gian, có người nói giấu trong đền miếu, cũng có kẻ nói là trong đạo quán, thậm chí còn có lời đồn là ở ngoại quốc.

Cuộc tranh đấu tiền triều khởi nguồn từ loạn lạc tam hiền kéo dài mãi về sau.

Tiền triều trải qua bảy đời vua, hao tổn khí số, tai hoạ ập đến không ngừng. Thiên mệnh Thái Tổ hoàng đế đã đến. Có một đạo nhân vân du tặng ông mười tập đồ phổ binh thư, khiến Thái Tổ nhiều lần phá được binh trận của tiền triều, đánh đâu thắng đó. Nhân gian kháu nhau lời hàm hồ, vị đạo nhân vân du đó chính là hậu nhân của Dịch thị, đến để báo thù diệt môn, trong quyển sách tặng cho Thái Tổ còn có phương pháp cắt đứt long mạch của tiền triều.

Trương Bình nói: “Những chuyện mà đại nhân đã tra có lẽ không liên quan đến Cô Gia Trang.”

Đặng Tự lại liếc nhìn hắn, hạ mắt không nói gì.

Trương Bình tiếp tục nói: “Rốt cuộc vì nguyên nhân gì mà Cô Gia Trang lại bị diệt vong, hạ quan vẫn chưa hiểu rõ hoàn toàn.”

Đặng Tự nói: “Ngươi cũng đã tra được đến đây, bản tự có tiếp tục giấu giếm cũng chẳng có tác dụng gì. Khoảng mười năm trước, bản tự vẫn còn ở trong quân đội ở biên cương, việc này ta không biết rõ. Ghi chép trong triều, quả thực là dịch bệnh.”

Liễu Đồng Ỷ nói: “Hạ quan nghĩ rằng, bản ghi chép này chắc không giấu giếm gì đâu, việc sao thì viết lại vậy thôi. Cô Gia Trang dưới sự cai trị của triều đình, an cư qua nhiều triều đại, nếu không xảy ra tai hoạ bất ngờ này, có lẽ cũng chẳng bị để ý đến.”

Đặng Tự gật đầu: “Không sai.”

Còn liên luỵ đến thôn xóm xung quanh, quan sai và binh lính cũng bị tổn thất về người, vốn cũng là một thôn nằm trong vòng kiểm soát của triều đình, theo lý không thể nào xảy ra kết cục như thế này mới phải.

Trương Bình nói: “Vậy thì hạ quan chỉ đành tiếp tục tra mấy chuyện khác thôi.”

Đặng Tự nhướn mày: “Ví dụ?”

Trương Bình đáp: “Cùng họ không thể kết hôn, gả cưới thế nào.”

Đặng Tự gật đầu: “Đây cũng là một vấn đề. Triều đình quan tâm việc dân chúng sinh con trai tăng hộ lại đến báo với nha môn. Trong trường hợp này thì, việc cưới sinh dù sao cũng là chuyện nhà, bọn họ không thể biết hết được. Ngươi đi tra cũng được.”

Trương Bình vâng một tiếng.

Đặng Tự lại hỏi: “Còn nữa không?”

Trương Bình đáp: “Vẫn còn, nhưng hạ quan không tra được.”

Đặng Tự cười khà khà nói: “Không được ngươi liền không tra nữa?” Thần sắc đột nhiên đanh lại, “biết sử dụng đầu óc là chuyện tốt, nhưng phải biết dùng đúng nơi, đừng đi chệch hướng đấy.”

Bữa ăn nhanh chóng qua đi, Trương Bình và Liễu Đồng Ỷ cùng nhau thu dọn xương gà và rác vụn, dọn sạch bãi đất trống. Đột nhiên Liễu Đồng Ỷ nhẹ giọng nói: “Trương huynh yên tâm, chuyện này sẽ không liên luỵ đến Trần huynh đâu.”

Trương Bình nhìn y một cái, im lặng không đáp lại.

Trương Bình lại đi vòng quanh khu vực gần bên cùng Đặng Tự và Liễu Đồng Ỷ, ba người cũng không nói gì nhiều.

Đặng Tự và Liễu Đồng Ỷ đi xe đến, phu xe chính là người đàn ông mà Trương Bình đã từng đụng trúng. Trương Bình đi quá giang một chuyến về huyện, xuống xe ngoài cổng thành, tự mình đi bộ về chỗ ở.

Lúc chia tay, Đặng Tự nói đầy ý vị sâu xa: “Nói không chừng qua mấy ngày nữa, bản tự sẽ lại tìm ngươi nói chuyện đấy.”

Trương Bình cung kính cáo từ. Đặng Tự nhìn gương mặt đơ như khúc gỗ của hắn, lòng thầm nghĩ, tiểu tử, ngươi cứ giả bộ đi. Rồi lại kéo mành xe lên nhìn cái bóng kia, cười khằng khặc.

“Lão Đào cướp của bản tự nhiều vụ án thế kia, lần này bản tự cướp đi đứa học trò của lão, để xem lão sẽ làm sao đây.”

.

Khi trời vào đông, mỗi sáng thức dậy đều cảm thấy hôm nay so với qua lại lạnh hơn một chút.

Trận mưa nhỏ rả rích rơi xuống từ trên cao. Lan Giác bãi triều sớm, bước lên bậc thang bạch ngọc ướt sũng nước, gió nhẹ thổi đến chứa đầy hơi ẩm, luồn qua kẽ áo, thấm vào lỗ chân lông.

Mưa bụi mù mịt từng chập từng chập buông xuống cung điện, lớp màu trầm của khói bụi nơi không gian rộng lớn mênh mông như bỗng tăng thêm vài phần tĩnh mịch trống rỗng.

Nhiều năm về trước, cũng vào buổi sớm tinh mơ thế này, y mặc bố sam phong phanh, đứng dưới mái hiên thấp bé bên đường, từ xa nhìn về phía cung điện. Những người dân lao động hối hả qua lại trên con đường trước mặt, bánh xe gỗ chất đầy tạp vật dính bùn bắn lên trên áo.

Lúc đó dù có thế nào cũng không tưởng tượng nổi tình cảnh giờ này khắc này.

Nhớ lại những tháng năm xa xưa ấy, ngỡ như chỉ vừa trôi qua trong cái chớp mắt.

Thường vẫn nghĩ rằng, những ngày tháng sống chẳng ra làm sao ấy cũng đã qua rồi, đến khi nhớ lại mới phát hiện chừng như đã đánh đổi cả một đời để sống.

Lan Giác bước từng bước xuống bậc tam cấp bằng ngọc, cất tiếng gọi bóng người phía trước: “Lưu đại nhân?”

Lưu Tri Hội nghiêng người: “Lan đại nhân.”

Bước chân Lan Giác hơi tăng tốc, đến cạnh bên y: “Lưu đại nhân về phủ hay là đến thẳng Ngự sử đài?”

Lưu Tri Hội đáp: “Có vài việc gấp cần phải hoàn thành, không thể về nhà được. Do đi vội quá nên lúc nãy mới không chào hỏi Lan đại nhân, xin đừng trách.”

Lan Giác ngậm cười, thực ra y và Lưu Tri Hội đã làm quan cùng triều được nhiều năm, ngoại trừ lúc giáp mặt không thể làm ngơ được, đôi bên mới xã giao vài câu, chứ thường thì không cách nào hỏi thăm nhau, người đi trước kẻ đi sau tự cách đối phương xa một chút.

Nhưng không phải vì trong lòng có khúc mắc gì, chí ít là với Lan Giác. Chỉ là lần đầu tiên y và Lưu Tri Hội gặp nhau, đôi bên đều hiểu không phải người cùng chí hướng, chẳng có lời chung nào để nói.

Hôm nay y lại chủ động chào hỏi, phỏng chừng trong lòng Lưu Tri Hội đang có chút nghi hoặc.

“À, lúc nãy nhìn cảnh có chút thất thần, không nhìn thấy Lưu đại nhân đi ngang qua, Lan mỗ phải sợ hãi mới phải.”

Lưu Tri Hội nói: “Lan đại nhân thật đúng là nhã sĩ, tất trong lòng đã có câu thơ tâm đắc.”

Khoé mắt Lan Giác khẽ cong lên: “Lưu đại nhân chê cười rồi, Lan mỗ không giỏi về câu từ, năm xưa tôi ngài cùng ứng thi, Lưu đại nhân nên biết rõ chứ. Chỉ là chiều thu mưa phùn, ngẫu nhiên nhớ lại cố nhân mà thôi.” Y đưa mắt nhìn những hạt mưa, khẽ khàng thở dài, “Kể từ khi Sơ Lâm từ giã cõi đời, tính đến nay cũng sắp mười năm rồi.”

Lưu Tri Hội hạ rèm mi xuống: “Cố nhân đã rời cõi trần, những kẻ tầm thường chúng ta chỉ còn biết đau buồn.”

“Cũng không thường mơ thấy.” Lan Giác đảo mắt sang nhìn Lưu Tri Hội, “Không biết Lưu huynh có mơ thấy Sơ Lâm lần nào không?”

Lưu Tri Hội chậm rãi ngước mắt nhìn màn mưa: “Cảnh mộng vốn do tâm mà thành, có hay không đều chỉ là mộng ão.”

Lan Giác lại thở dài lần nữa: “Năm ấy Sơ Lâm vẫn thường nói về mệnh với tôi, còn từng xem chuyện tương lai. Tôi vẫn thường nghĩ, nếu mệnh sớm đã được định vậy thực sự là có quỷ thần rồi. Không biết Sơ Lâm có biết sự tưởng nhớ này của chúng ta hay không.”

Lưu Tri Hội nói nhàn nhạt: “Lưu mỗ không phải người đa cảm như Lan đại nhân, người khuất đã khuất, chỉ còn dư tâm, chuyện hư vô mịt mù không đáng để tin, chưa từng nghĩ nhiều.” Rồi nhấc ống tay áo, “Công vụ quả thực rất bận rộn, xin phép đi trước, Lan đại nhân thứ tội.”

Lan Giác cũng chắp tay chào: “Lưu đại nhân đi thong thả. Giờ giờ phút phút trong lòng Lưu đại nhân luôn nhớ đến Sơ Lâm, bất luận là thần linh hồn phách có hay không, Sơ Lâm có lẽ cũng sẽ cảm thấy được. Tình nghĩa này của Lưu đại nhân, đất trời đều biết.”

Lưu Tri Hội rời khỏi ánh nhìn của Lan Giác, vội vã rời đi.

Lan Giác vẫn đứng ở chỗ cũ thêm một lúc rồi mới đi tiếp, từ phía xa một âm thanh vang lên: “Thật là chuyện hiếm có mà.”

Lan Giác quay đầu cười: “Đương buồn bực sao rời khỏi điện rồi mà vẫn chưa gặp Vương đại nhân, hoá ra hôm nay phá lệ đi ở phía sau.”

Vương Nghiên sải bước đi đến trước mặt, nói: “Rẽ vào nhà vệ sinh một chút, đi ra lại nhìn thấy kỳ cảnh này. Mới nãy Lan đại nhân có phải tâm sự với Lưu Tri Hội không?”

Lan Giác gật đầu: “Không sai, chuyện phiếm về phong cảnh, hồi tưởng lại chuyện xưa.”

Vương Nghiên cười hà hà hai tiếng: “Bội Chi, không bị trúng gió phát sốt đấy chứ?”

Lan Giác nói: “Vương đại nhân nói câu này, chẳng lẽ cảm thấy tôi và Lưu đại nhân vốn đậu cùng khoá, thỉnh thoảng ôn lại chuyện cũ lạ lắm sao?”

Vương Nghiên nói: “Vậy thì thôi, tôi thấy huynh bị tên tiểu tử họ Trương kia đầu độc rồi.” Khẽ cười lạnh, “Thật không biết tên tiểu tử đó có bản lĩnh gì mà huynh và lão Đào đều thương hắn đến tận xương cốt. Rốt cuộc hắn đang lén lút điều tra gì thế? Huynh lại muốn làm trò điên với hắn à?”

Lan Giác giả bộ câm điếc nói: “Tôi không biết Vương đại nhân đang nói gì.”

Vương Nghiên nhướn mày nhìn y, hồi lâu sau mới gật đầu: “Được lắm, Bội Chi, huynh thật biết giả ngơ đó.”

Lan Giác chỉ cười.

Vương Nghiên lại nói: “Nếu huynh không bị ngơ, chắc vẫn còn nhớ tình cũ hận xưa với Lưu Tri Hội và tên tiểu tử họ Cô kia chứ?”


Vui lòng click vào dấu mũi tên để lùi hoặc sang chương kế tiếp