TRƯƠNG CÔNG ÁN

Chương 37

trước
tiếp

Mấy gã hầu phóng ngựa về trước, húc thẳng vào gian hàng của Lan Giác. May mà Cô Thanh Chương kịp thời kéo Lan Giác tránh qua một bên nên y không bị giẫm bẹp.

Y và Cô Thanh Chương lăn hai, ba vòng trên đất, đầu tóc lấm bẩn đứng dậy. Gian hàng đã ngả nghiêng tanh bành từ lâu, thư pháp bay tứ tung, còn Vương công tử thì dẫn đám thuộc hạ hò hét bỏ đi.

Cô Thanh Chương giúp y nhặt mấy bức hoạ vẫn còn lành lặn, rồi nhặt bọc tiền ở dưới đất lên, mở ra xem và cười nói: “Vị Vương công tử này quả thực không tích đức chút nào, hay là tôi và huynh giúp y tích đức lần này đi.” Thế là cả hai đem hết tất cả tiền chia cho đám ăn mày gần đấy.

Lan Giác nhất thời nông nổi, đợi khi việc đã qua đi thì có chút hối hận. Y muốn cầu công danh nhưng lại đắc tội với Vương đại công tử, khác nào tự chôn vùi tiền đồ của mình. Sau này y mà nhìn thấy Vương công tử từ xa sẽ đi đường vòng mà tránh, nghĩ lại thì dạng người như hắn ta chắc sẽ không nhớ người như Lan Giác.

Nhưng không ai ngờ rằng, một thời gian lâu sau, khi Lan Giác và Cô Thanh Chương đã hoàn toàn xa lạ với nhau thì cả hai lại tình cờ gặp nhau ngoài quán trà. Ai lại nghĩ Vương công tử thực sự vẫn còn nhớ y, liền ghì cương lại, con ngựa trắng muốt hí một tiếng dài, giương thẳng vó trước lên. Vương Nghiên ngoắc ngón tay về phía Lan Giác, thằng hầu cất giọng the thé: “Đại công tử nhà ta bảo ngươi đến đây!”

Lan Giác thầm nghĩ, nếu đã nhìn thấy chắc chắn tránh không được. Y còn đương không biết phải ứng đáp thế nào thì lại nhìn thấy Cô Thanh Chương trong quán trà đang tính đứng dậy thì bị Lưu Tri Hội kéo tay áo lại, nhíu mày đánh mắt về phía Lan Giác.

Hàm ý trong ánh mắt ấy đủ để viết cả một bài văn, đề tên là… “Cùng với người không thể kết giao làm bạn, ắt gặp nhiều phiền toái.”

Trong lòng Lan Giác thoáng buồn bã, nhấc chân đi đến chỗ Vương Nghiên nhưng chỉ nhìn tên hầu kia nói: “Đại công tử nhà ngươi chặn đường một thư sinh nghèo như ta giữa đường giữa xá thế này, là có việc gì?”

Cô Thanh Chương đã đi đến sau lưng y, nhẹ giọng nói: “Bội Chi, không nên đụng đến thì tránh đi.” Đoạn cười nói với Vương Nghiên, “Tình cờ gặp các hạ trên đường, quả thực là có duyên phận nhưng trước mắt còn có chuyện gấp phải làm đành cáo từ trước vậy, nếu ngày sau có duyên ắt sẽ gặp lại, nhất định sẽ đến bái kiến các hạ.” Rồi kéo tay Lan Giác tỏ ý bảo y đi.

Nhưng Lan Giác chẳng cục cựa, Vương Nghiên hạ mí mắt xuống, chừng như trước mắt chẳng có người tên Cô Thanh Chương này. Lời của Cô Thanh Chương, tất nhiên y càng chẳng nghe thấy, chỉ nói với kẻ hầu: “Hỏi tay hắn đang cầm cái gì.”

Kẻ hầu lập tức cao giọng: “Đại công tử nhà ta hỏi ngươi, trong tay đang cầm cái gì thế?”

Lan Giác đáp: “Đại công tử nhà ngươi rảnh thật, còn quan tâm đến kẻ đi đường như ta tay cầm cái gì. Ta thích cầm cái gì thì cầm cái đó.”

Kẻ hầu quay đầu nói với Vương Nghiên: “Bẩm đại công tử, tên này cố ý không trả lời cậu, còn nói thích cầm gì thì cầm cái đó nữa.”

Cô Thanh Chương ở sau kéo tay Lan Giác, lại có một cánh tay khác kéo Cô Thanh Chương, là của Lưu Tri Hội.

Đúng lúc này, thằng hầu của Vương Nghiên lại bắt đầu chuyển lời: “Đưa thứ ngươi cầm trong tay lại đây, đại công tử nhà ta muốn xem.”

Lan Giác đáp: “Ồ, nói với đại công tử nhà ngươi, ta không muốn cho y xem.”

Thằng hầu lập tức quay đầu nói: “Đại công tử, tên nghèo này lại nói, không cho đại công tử xem đồ trong tay hắn.”

Cô Thanh Chương thấp giọng nói: “Bội Chi.”

Lưu Tri Hội lại kéo Cô Thanh Chương, nhíu mày: “Từ khi nào huynh lại dính phải mấy chuyện này thế?”

Lan Giác nghe thấy chói tai bèn nói với Cô Thanh Chương:”Cô huynh, hôm nay Vương công tử chỉ muốn nói chuyện với tôi, không phải là chuyện của huynh và Lưu huynh, huynh và Lưu huynh đi trước đi.”

Cô Thanh Chương sa sầm nét mặt: “Bội Chi…”

Ngay lúc này, Vương Nghiên ở trên lưng ngựa lại mở miệng, nhưng lại có vẻ như đang nói với Lan Giác: “Mấy thứ trong tay ngươi là thư pháp?”

Vương Nghiên nheo mắt, ánh mắt không hướng về kẻ hầu mà trực diện nhằm vào Lan Giác. Lan Giác đương muốn cười lạnh đáp lại, phải hay không phải có liên quan gì đến Vương công tử thì Vương Nghiên lại nói: “Đem đi bán à?”

Lan Giác chỉ phát ra tiếng cười lạnh, Vương Nghiên nói: “Đưa ta xem, ta mua.”

Lan Giác đáp: “Vương công tử, thực xin lỗi, mấy thứ tranh rách chữ tục này của tôi, không xứng với bàn tiệc, càng không muốn bán cho Vương công tử.”

Vương Nghiên nói: “Ngươi gửi đi bán, ta tất sẽ mua được.”

Lan Giác đáp: “Vậy thì chủ tiệm được một vụ buôn bán tốt rồi. Nhưng ngược lại trong tay tôi, sẽ không bán cho các hạ.”

Vương Nghiên cười giễu cợt: “Ngu ngốc.”

Cô Thanh Chương chắp tay với Vương Nghiên: “Vương công tử, thực sự xin lỗi, xin cáo từ trước.” Y lại kéo Lan Giác đi nhưng Lan Giác vẫn không nhúc nhích, Lưu Tri Hội nhíu mày thật chặt, thở dài nói: “Lan huynh, coi như huynh nể mặt Thanh Chương, đừng dây dưa chuyện này nữa.”

Trong lòng Lan Giác lại thêm buồn phiền, lúc này Vương Nghiên lại cúi đầu nói mấy câu với thằng hầu, thằng hầu cao giọng gào nói: “Tên nghèo kia, đại công tử nhà ta nói, cậu không đánh ngươi, cậu có một vụ mua bán, thực sự muốn bàn với ngươi, xem ngươi có đồng ý hay không.”

Lan Giác không biết bản thân đang nghĩ gì, chữ đã chui ra khỏi miệng: “Vụ mua bán gì?”

Khoé miệng Vương Nghiên hiện lên một nét cười, lại cúi người nói mấy câu với tên hầu. Tên hầu nói: “Phố xá đông người, đại công tử sao có thể ở đây nói chuyện chứ, tìm một nơi yên tĩnh đã.”

Lan Giác nhướn mày, Vương công tử ngồi trên yên ngựa cầm lấy dây cương, trưng ra một bộ dáng vô cùng thoải mái, liếc mắt về phía tửu lâu nguy nga lộng lẫy đối diện. Tên hầu nói: “Đại công tử đã chọn được chỗ tốt rồi, ngươi đi theo là được.”

Cô Thanh Chương nắm chặt lấy bả vai Lan Giác: “Bội Chi!”

Lưu Tri Hội nhẹ giọng nói: “Lan huynh, tôi và huynh đều là người muốn thi cử làm quan, nên biết vừa vừa phải phải, công tử nhà đại tướng quân không phải người mà bọn như chúng ta có thể chọc vào. Nghe lời khuyên của Thanh Chương, đừng hành sự theo cảm tính nữa.”

Tên hầu kia lại bắt đầu gào: “Đại công tử hỏi ngươi có dám đi hay không kìa?”

Lan Giác ngước mắt mỉm cười: “Công tử đại tướng quân mời khách, phải có mặt mũi lắm mới được cơ hội này, sao lại không đi chứ?”

Vương Nghiên ghìm cương, lại bày ra tư thế tiêu sái quay đi, tầm mắt vẫn ghim vào Lan Giác như cũ: “Ta chỉ mời một mình ngươi. Mời.”

Lan Giác dằn tay ra khỏi Cô Thanh Chương, khẽ cười nói: “Vương công tử, mời.”

.

Lan Giác nhìn ánh nến, thở dài nói: “Nhiều năm về sau cho đến hôm nay, mỗi khi ta nhớ lại Thanh Chương thì luôn nhớ đến việc này cảnh tượng này, ta vô cùng hối hận. Lúc đó sao ta lại nực cười, sao lại… Ta có lỗi với Thanh Chương, mấy chuyện làm tổn thương y xúc phạm y đâu chỉ có một chuyện này. Không sao đếm xuể. Y đối với ta khoan dung thật tâm, ta đãi lại y so đo vô lý, cứ nghĩ lại, quả thật… nhưng có hối hận, có tự trách, Thanh Chương cũng không thể nào sống lại. Người bạn duy nhất thật lòng muốn kết giao với Lan Giác ta trong kiếp này đã không thể trở lại rồi. Nếu như thực sự có linh hồn, đợi khi ta chết đi thì y cũng đã sớm chuyển kiếp. Kiếp này mất đi, kiếp sau để lỡ, đời đời kiếp kiếp, đều không thể gặp lại nhau nữa.”

Trương Bình gật gật đầu: “Ừm, lỡ như có kiếp sau, cho là gặp nhau rồi thì cũng không nhận ra nhau.”

Ánh nhìn của Lan Giác từ ngọn nến dời đến mặt hắn, lát sau mới nói: “Ngươi nói không sai, nhưng mà sau này, khi nghe thấy người bên cạnh hoài niệm chuyện cũ, nếu ngươi muốn an ủi thì tốt nhất đừng nói mấy lời này.”

Trương Bình nghiêm nghị gật đầu, lại nói: “Kỳ thực học trò hoàn toàn không tin việc đầu thai, cũng không tin luân hồi, cũng chẳng tin ma quỷ. Học trò cảm thấy người chết rồi giống như đèn đã tắt. Mới nãy vì những lời đại nhân nói cho nên mới nói thế.”

Lan Giác nói: “Thôi được rồi, vừa nãy là ta nói sai. Sau này người khác nói chuyện, ngươi chỉ nghe thôi, không cần tiếp lời.”

Trương Bình gật đầu, lại mấp máy miệng rồi đóng lại.

Lan Giác nhướn mày: “Ngươi muốn nói gì? Không cần nuốt vào đâu, câu này có thể nói được.”

Trương Bình nói: “Học trò muốn hỏi, lúc đó Vương đại nhân tìm Lan đại nhân rốt cuộc là…”

Lan Giác đáp: “À, việc đó thực sự vượt ngoài dự liệu của ta. Hoá ra lúc đó Vương Nghiên tìm ta không phải vì muốn làm khó dễ mà là thực sự muốn làm ăn.”

.

Lan Giác đem theo sự chuẩn bị sẽ bị Vương công tử tàn nhẫn dạy dỗ mình theo vào trong tửu lâu. Vương công tử phất tay bao hết nguyên tửu lâu trong hai canh giờ, lại chọn nhã gian lớn nhất thoáng đãng nhất. Lan Giác bước vào trong, tên hầu đóng cửa lại, sau bình phong không hề có mấy tên gia đinh tay cầm côn nhảy ra. Vương công tử ngồi trên ghế đầu bàn rượu, bày ra tư thế cao quý thanh nhã, nhìn Lan Giác: “Ngồi?”

Lan Giác giữ tâm lý duỗi đầu rụt đầu đều là một dao ngồi ổn định đối mặt với Vương Nghiên. Vương Nghiên nhìn mấy cuốn tranh y bày ra trên bàn thì lại nói muốn xem.

Lan Giác giờ đã ngồi đối diện với Vương Nghiên, lại nói không cho y xem cũng không được, bèn đẩy mấy cuộn tranh qua. Không ngờ Vương Nghiên đón lấy mở ra xem, còn xem với vẻ mặt rất chăm chú, sau khi xem xong hết mấy cuốn tranh lại nói: “Đều do ngươi tự tay viết?”

Lan Giác đáp: “Phải.”

Vương Nghiên gật gật đầu, móc ra một túi tiền cộm cộm từ tay áo, thảy cái cạch lên bàn nói: “Trong hai ngày, viết một bài phú về cây trúc.” Chỉ chỉ một bức chữ trong đống đó, “Giống với ý cảnh trong bài thơ này là được. Rồi vẽ thêm một bức xuân trúc. Bắt buộc phải có ý hăng hái tiến lên. Đống này là tiền đặt cọc, làm xong rồi sẽ thêm tiền công.”

Lan Giác nói: “Vương công tử nói thật?”

Vương Nghiên nói: “Ta có bao nhiêu hơi sức mà rảnh rỗi đi nói mấy lời thừa thãi này với ngươi?”

Lan Giác đáp: “Vậy thì tốt, việc mà Vương công tử muốn, không cần tới hai ngày. Đem giấy mực đến, lập tức có ngay.”

Vương Nghiên nhìn y chăm chú, sai kẻ hầu đi lấy bút mực.

Lan Giác nén một hơi trong ngực, tâm tình đương lúc cuộn trào. Sau khi bút mực đến, vén tay áo mài mực. Một bức xuân thu đồ vung lên liền có. Đương lúc vẽ tranh, câu chữ bài phú đã hình thành trong đầu. Sau khi vẽ xong lại đổi giấy bút, hạ bút liền tay, viết liền một mạch.

Vương Nghiên vẫn giữ tư thế tôn quý thanh cao kia nhìn y, đợi họa phú xong hết thảy, lấy qua xem một lượt, gật gật đầu, quả thật lại rút ra một thỏi bạc, đặt cạnh túi tiền kia.

Lan Giác nhận lấy, bỏ vào trong ống tay áo, chắp tay nói: “Vậy tại hạ xin cáo từ trước.”

Rồi khoác lên mình điệu bộ cực kỳ tự nhiên bước ra khỏi phòng.

Cho đến khi ra khỏi tửu lâu, quả thật không xảy ra bất cứ chuyện gì cả, Lan Giác mới tin đây là sự thật. Vương Nghiên đích thực là tìm y “bàn chuyện làm ăn.”

Lan Giác có cảm giác trên đầu bị đánh một cái, cứ ngỡ là một cục đá, không ngờ lại là cái bánh phúc khánh to tướng. Giữ nhiều tiền thế này, cư nhiên lại không dám bước vào tiệm mua bất cứ món đồ cần thiết nào, cứ thế chạy một mạch về nhà. Vừa về đến nhà lại phát hiện Cô Thanh Chương đang ngồi trong phòng.

Cô Thanh Chương vừa nhìn thấy y liền đứng dậy, mặt nghiêm túc nói: “Bội Chi, người tên Vương Nghiên này không thể kết giao. Nếu như huynh không phá được mệnh này, ngày sau tất có họa.”


Vui lòng click vào dấu mũi tên để lùi hoặc sang chương kế tiếp