TRƯƠNG CÔNG ÁN

Chương 29

trước
tiếp

Chớp mắt đã đến cuối thu, tiết trời cũng dần trở nên lạnh hơn. Vào ngày cuối cùng của tháng Chín, Đào Châu Phong theo lệ nhập cung báo cáo công việc trong một tháng qua của Hình bộ.

Bản tóm tắt công việc cuối tháng của lục bộ vốn chỉ cần báo với Thượng thư lệnh, rồi Thượng thư lệnh tổng kết lại chuyển lên Trung thư nha môn là được. Nhưng từ khi Vĩnh Tuyên Đế kế vị đến nay đã có thay đổi một chút.

Theo lệ cũ của bản triều, Thừa tướng thường kiêm nhiệm luôn chức Trung thư lệnh. Sau khi tiểu kết của lục bộ chuyển đến Trung thư nha môn, cũng chính là chuyển đến tay của Thừa tướng. Thừa tướng trước kia là Vân Đường, sau khi được thăng lên làm Thái phó đã chuyển sang đảm nhiệm chức Thượng thư lệnh. Trung thư Thị lang Tăng Nghiêu thăng chức Thừa tướng, thế là kiêm luôn vị trí Trung thư lệnh, chức vị có chút chồng chéo.

Trước khi Vĩnh Tuyên Đế chấp chính, công việc của lục bộ đều báo trực tiếp lên Vân Đường, Tăng Thừa tướng làm bình hoa di động một thời gian dài thật dài.

Đợi đến khi Vĩnh Tuyên Đế chấp chính, để cân bằng lại mối quan hệ giữa Vân Thái phó và Tăng Thừa tướng, bèn quyết định vào mỗi cuối tháng Vân Thái phó, Tăng Thừa tướng cùng Thượng thư của lục bộ đều cùng vào Sùng Đức điện báo cáo tiểu kết.

Sau khi họp hành xong xuôi, các quan đều cáo lui. Tiểu hoàng đế giữ lại một mình Đào Châu Phong, nói chuyện như thân thiết lắm.

Đào Châu Phong có chút bất an. Mấy ngày trước, Vương Nghiên lại cướp hai vụ án từ trong tay của Kinh triệu phủ. Ông nghe nói Phùng Thai đã báo lên Ngự trạng rồi.

Đào Châu Phong cũng không tán đồng cách làm việc bộp chộp này của Vương Nghiên. Mặc dù ông cho rằng, án do ai phá thì cũng như nhau, đều ra sức cống hiến cho sự thái bình của thiên hạ, cho sự an lạc của nhân dân cả, nhưng giữa các Ti bộ nha môn, giữa các đồng liêu trong triều, vẫn nên dĩ hoà vi quý mới đúng.

Ông đã nghĩ xong bản nháp nhận tội, đợi khi tiểu hoàng đế nhắc đến thì cứ thế mà đọc, rồi nói đã xử phạt Vương Nghiên rồi.

Thế nhưng không ngờ là Vĩnh Tuyên Đế lại không đề cập đến Vương Nghiên, trái lại lại nhắc đến một chuyện vượt ngoài dự đoán của Đào Châu Phong.

Tiểu hoàng đế nói với Đào Châu Phong: “Dạo gần đây trời ngày càng lạnh, Đào ái khanh bận rộn công vụ nhưng phải chú ý bảo vệ sức khoẻ đấy.”

Đào Châu Phong vội vã tạ ơn, rồi cũng thỉnh hoàng đế quý trọng long thể.

Tiểu hoàng đế thở dài nói: “Cung ái khanh tuổi tác đã cao, mấy ngày này lại bị nhiễm phong hàn. Cung ái khanh còn từng nói với trẫm có ý muốn từ quan, nhưng trẫm nỡ làm sao được. Nếu không có các khanh, trẫm làm sao ngồi chắc được trên long ỷ này?”

Đào Châu Phong lại lần nữa cảm tạ khuyên giải, lòng nghĩ, Cung Tụng Minh, Lễ bộ, cách Kinh triệu phủ cũng khá xa.

Tiểu hoàng đế lại hỏi Đào Châu Phong mấy hôm nay ăn uống sinh hoạt thế nào, rồi nói: “Đúng rồi, Đào ái khanh, học trò Trương Bình của khanh có thường liên lạc với khanh không?”

Đào Châu Phong đáp: “Gần đây thần có nhận được thư của y, y vừa mới đến nhậm chức ở Nghi Bình. Mọi thứ đều phải học lại từ đầu, không dám phụ thánh ân.”

Vĩnh Tuyên Đế cười hai tiếng nói: “Trong số ba mươi Tiến sĩ năm nay chỉ có chức quan của hắn là thấp nhất. Do hắn được bổ sung sau cùng nên trẫm phải đối xử với hắn khác những người còn lại, trẫm sợ hắn oán giận mình.”

Đào Châu Phong lập tức nói: “Nếu như không có ân điển của hoàng thượng, y cũng không thể trở thành Tiến sĩ được, lão thần cũng sẽ không có đứa học trò này. Trong thư y viết cho thần có nói, nhìn huyện Nghi Bình ngày một phồn thịnh có thể thấy được sự anh minh của hoàng thượng.”

Đào Châu Phong không thường làm mấy chuyện ca ngợi công đức này nhưng Vĩnh Tuyên Đế lại hạ cố hỏi chuyện Trương Bình. Đây là một cơ hội, cho nên một lần nữa vì đứa học trò này Đào Châu Phong không ngại mặt dày đắp thêm một chút.

Vĩnh Tuyên Đế nói: “Hắn có thể hiểu cho trẫm là tốt rồi. Hắn làm việc sinh sống có gặp khó khăn nào không? Hoặc có chuyện gì không hiểu, Đào ái khanh thường xuyên chỉ dẫn hắn thêm nhé.”

Đào Châu Phong lại cảm tạ lần nữa. Ông nghĩ, hoàng thượng vẫn rất xem trọng Trương Bình, thế thì, Trương Bình có thể nhanh chóng quay về triều rồi.

Sau khi Đào Châu Phong trở về phủ liền viết một bức thư cho Trương Bình. Đem những lời hỏi thăm của thánh thượng nói hết cho hắn nghe. Sau khi ông ngủ một giấc dậy, nghĩ ngợi một hồi lại không gửi lá thư đó đi.

Ông sợ Trương Bình sẽ vì chuyện này mà đắc ý, ngộ nhỡ lại sinh tính kiêu căng. Những người trẻ tuổi ấy mà, cần phải im lặng quyết tâm làm việc mới có thể từng bước đi lên được.

 

Lại trôi qua mấy ngày, Lan Giác vào cung báo cáo với thái hậu việc tổ chức thọ thần. Vĩnh Tuyên Đế ngự thẩm thiếp mời thọ yến xong xuôi thì nói với Lan Giác: “Đúng rồi Lan ái khanh, tên Trương Bình kia đến Huyện Nghi Bình nhậm chức, khanh có biết tình hình gần đây của hắn không?”

Lan Giác đáp: “Vi thần cũng không rõ tình hình dạo này của hắn thế nào, chỉ nghe nói hắn đang chủ trì việc biên soạn tạp chí địa phương, còn về chi tiết, hoàng thượng hỏi Đào đại nhân có lẽ sẽ rõ hơn ạ.”

Hai đầu mày của Vĩnh Tuyên Đế khẽ nhíu lại: “Trương Bình đang biên soạn tạp chí địa phương?”

Lan Giác mỉm cười nói: “Vi thần cũng chỉ là nghe Đào đại nhân nói.”

Vĩnh Tuyên Đế im lặng. Lan Giác có thể nhìn ra, tiểu hoàng đế không hài lòng lắm khi thấy Trương Bình làm việc nhỏ nhặt này, nhưng rốt cuộc là bất mãn ở chỗ nào thì thực sự y khó nói rõ.

Y lại cười nói: “Thần nghe nói, các tạp chí địa phương đã biên soạn qua của các huyện thuộc Quận Mộc Thiên đều do Lưu Ngự sử lúc còn đương chức ở Mộc Thiên chủ biên. Trên phương diện viết sử liệu Trương Bình vẫn còn kém một chút so với Lưu đại nhân.”

Vĩnh Tuyên Đế nói: “Biên soạn dư địa chí, lời văn chất phác là được, Trương Bình đủ sức đảm nhiệm. Chỉ là, trong ba mươi Tiến sĩ năm nay, chỉ có chức quan của hắn là thấp nhất, trẫm chỉ sợ hắn lại mang lòng oán hận.”

Lan Giác đáp: “Tên học trò này có thể trúng bảng, được phong quan đều do hoàng thượng đặc cách cất nhắc, cho nên trong lòng hắn vốn phải cảm kích hoàng thượng mới phải.”

Sau khi Lan Giác rời khỏi, Vĩnh Tuyên Đế một mình ngồi thừ người trên long ỷ rất lâu.

Việc y để Trương Bình đến Huyện Nghi Bình, vốn là có mục đích sâu xa.

Dạo gần đây trong dân gian nổi lên một vài tin đồn có liên quan đến mệnh trời, số phận gì đó, vô cùng mơ hồ khó đoán. Triều đình đã bí mật phái người đi điều tra, phát hiện những tin đồn đó trước đây là ca dao, được mấy đứa trẻ truyền hát khắp nơi.

Có mấy bài đồng ca đã vang đến gần Kinh Thành, tỉ dụ như vài phố huyện của Quận Mộc Thiên.

Nếu như mấy lời hát ra từ miệng trẻ con mà cũng khiến quan phủ phải điều tra, thì cho thấy triều đình có chút kích động rồi. Vĩnh Tuyên Đế cũng muốn xem phía sau sợi dây dài đó, rốt cuộc là thứ cần câu gì.

Tốt nhất vẫn nên là vào một ngày nào đó, mấy bài đồng ca này bị một vị quan có chức nhỏ thôi, ví dụ như Huyện thừa chẳng hạn, tình cờ nghe thấy trên đường. Người này vì cũng có chút thích thú nên có thể sẽ đi điều tra, tra hoài tra mãi rồi biết đâu cũng lôi ra được chút đầu mối nào đó về cái cần câu cá kia.

Nhưng Vĩnh Tuyên Đế chờ ròng rã một hai tháng cũng chẳng đợi được mấy cái tốt nhất và có thể ấy.

Trương Bình vốn đang biên soạn tạp chí địa phương, xem ra một hai tháng này có khả năng sẽ không ra khỏi kho sách đâu.

Còn đồng dao đã hát đến tận gốc rễ của Kinh Thành rồi.

Bản tạp chí địa phương mới nhất của Quận Mộc Thiên được biên soạn lại chưa quá mười năm. Người như Trương Bình mà lại đi sửa tạp chí địa phương ư? Tri huyện của Huyện Nghi Bình tên gì nhỉ?

Vĩnh Tuyên Đế đứng dậy: “Gọi Đặng Tự lập tức nhập cung gặp trẫm.”

 

Trong Kinh Thành và hoàng cung xảy ra những việc trên Trương Bình hoàn toàn không biết gì cả.

Quả đúng như Vĩnh Tuyên Đế dự đoán, hắn cứ cắm cúi chúi đầu vào biên tập tạp chí địa phương, một hai tháng nay cứ từ chỗ ở đến kho sách rồi ngược lại, có lúc ngủ lại chỗ kho sách luôn.

Hắn lật xem tạp chí địa phương bản trước, nghe nói là do Tri huyện Quận Mộc Thiên tiền nhiệm đích thân chủ trương biên soạn, ghi chép chi tiết, văn chương tài hoa vô cùng.

Mấy năm nay trong huyện nha luôn có người chuyên quản việc ghi chép lại huyện chí, nhưng Thiệu Tri huyện lại nói với hắn, mấy người đó tài năng có hạn, mấy thứ làm ra tệ không thể tả, nên để Trương Bình làm lại từ đầu.

Trương Bình bèn đem hết mấy văn thư có liên quan đến chuyện trong huyện những năm gần đây ra sắp xếp lại một lần trước đã, trợ thủ Trần Trù của hắn ngó qua mấy chồng giấy đó, chân có chút nhũn ra.

Huyện chí Nghi Bình bản trước sửa thành sáu tập, Trương Bình dự kiến lần này sửa chỉ còn hai tập. Lý Chủ bộ nói với Thiệu Tri huyện: “Trương đại nhân làm có hơi ngắn gọn rồi, huyện chí bản trước từng chữ từng câu như trân châu ngọc bảo. Lần này bổ sung thêm mấy năm nữa mà chỉ có hai tập, có thể thêm cái gì vào chứ.”

Thiệu Tri huyện cười híp mắt nói: “Lời văn đơn giản nhưng tinh tế, to lớn thì lại phức tạp, nghĩ lại thì Trương đại nhân vốn đã thấu hiểu đạo lý này rồi, có gì mà không được chứ?”

Lý Chủ bộ nói: “Tiểu nhân thấy hắn chỉ là muốn bớt việc mà thôi.”

Trương Bình và Trần Trù sống những tháng ngày trên giường to nệm ấm, cơm thịt đầy đủ, mặc dù đêm ngày bận rộn nhưng vẫn phát tướng lên một chút.

Ấy vậy mà Thiệu Tri huyện lại nói Trương Bình bận rộn đến mức xanh xao gầy gò, rồi lại đem tới tặng mấy con gà con vịt cho hắn tẩm bổ.

Buổi tối, Trần Trù uống một bát canh gà, gặm cẳng chân gà, nóng đến trong người bốc hoả. Nửa đêm gã leo xuống giường đi uống nước, lúc mở cửa sổ hít thở khí trời thì bỗng nhiên nhìn thấy một cái bóng đen đi lại trong sân. Gã bị doạ cho một trận, may mà có trăng, gã run rẩy mở cửa ra, phát hiện cái bóng đó hoá ra lại là Trương Bình.

Gã tiến về phía trước, nói: “Trương huynh, huynh lại bỏ bữa nữa rồi à?”

Mấy ngày này phác thảo huyện chí, Trương Bình vẫn chưa ghi chép và viết xong quyển đầu. Trần Trù đoán, có lẽ Trương Bình muốn tìm cảm hứng lúc về đêm.

Trương Bình nói: “Ngày mai tôi muốn ra khỏi thành.”

Trần Trù nói: “Có phải vì chuyện bản đồ biên giới huyện không?”

Biên giới của huyện, hương đều được vẽ lại cả nên bản đồ lần này không giống với bản đồ của lần chỉnh sửa trước. Trương Bình xem đi xem lại tấm bản đồ mới kia rất nhiều lần, khiến cho viên tiểu lại tham gia biên tập cùng có chút không vui.

Trương Bình nói: “Chủ yếu là muốn xem ranh giới của hương và thôn xóm đã biến mất.”

Sống lưng của Trần Trù ớn lạnh, rồi rùng mình một cái.

Nửa đêm canh ba lại nhắc đến chuyện doạ người này.

Gần đây giúp Trương Bình sửa huyện chí, gã cũng biết chuyện Huyện Nghi Bình có một thôn ma.

Nhiều năm về trước, dân trong thôn ấy đều chết cả, không còn một ai.


Vui lòng click vào dấu mũi tên để lùi hoặc sang chương kế tiếp