TRƯƠNG CÔNG ÁN

Chương 27

trước
tiếp

PHẦN 3 – THÔN NỮ NHI

Ngày mùng tám tháng tám diễn ra đại hôn của Hoài Vương, khắp cả Kinh Thành ngập trong sắc đỏ rực rỡ.

Hoài Vương là đường thúc của Vĩnh Tuyên Đế, trước khi Vĩnh Tuyên Đế đích thân chấp chính, y đã từng thay mặt hoàng đế chăm lo việc triều chính, vì thế lễ cưới này được tổ chức vô cùng long trọng xa hoa. Lão bách tính chen chúc đứng xem đều nói, cho dù có là đại hôn của hoàng thượng đi nữa thì cũng chỉ phô trương đến mức này mà thôi.

Vĩnh Tuyên Đế có ý đã vui càng thêm vui, sắp xếp kỳ thi Đình diễn ra ngay sau đại hôn của Hoài Vương, tức ngày mười tháng tám.

Ba mươi người được tuyển chọn từ kỳ thi Hội, Mã Liêm đứng cuối bị giết, chỉ còn lại hai mươi chín người, cảm thấy như thế không được may mắn nên Vĩnh Tuyên Đế lệnh cho Lễ bộ bổ sung thêm một người vào trong danh sách. Hình bộ Thượng thư Đào Châu Phong, người thay thế Lễ bộ Thượng thư Cung Tụng Minh làm chủ khảo chấm thi liền “nhiệt liệt tiến cử”, người được bổ sung chắc chắn là Trương Bình – thí sinh Quận Tây Xuyên.

Tin vui còn chưa thông báo ra, Lan Giác đã nhận được tin. Y trở về phủ kêu Trương Bình đến sảnh đường, nói: “Bất luận kết quả kỳ thi Đình thế nào thì ngươi cũng đã trở thành Tiến sĩ, Đào đại nhân là thầy của ngươi, nếu còn tiếp tục ở lại trong phủ của ta thì cũng là bất tiện. Ngày mai tin vui sẽ được gửi đến ngõ Tiểu Hao Tử, hôm nay ngươi thu dọn đồ đạc, trở về nơi đó đi.”

Trương Bình vâng một tiếng.

Lan Giác chờ chốc lát, Trương Bình vâng xong cũng không nói thêm gì nữa.

Lan Giác không khỏi nghĩ thầm, đối với chuyện thế thái nhân tình, tên học trò này quả thực còn non nớt quá.

Hoàng đế thêm Trương Bình vào trong danh sách, nhưng không để Lan Giác làm thầy của hắn. Lan Giác sớm đã dự liệu được. Trong mắt của những viên quan trong triều, Lan Giác vẫn còn trẻ tuổi, ít trải đời, nếu giả hoàng đế muốn bồi dưỡng Trương Bình, tất nhiên sẽ tìm một người thầy đức cao vọng trọng, danh tiếng tốt cho hắn.

Mặc dù đã liệu trước nhưng Lan Giác vẫn không tránh được có chút chạnh lòng, cũng giống như một người thợ làm ngọc, phát hiện ra một viên ngọc thô nhưng lại không thể tự tay mài dũa nó, chung quy vẫn thấy tiếc nuối.

Y không hy vọng Trương Bình sẽ nói, người dìu dắt tôi là Lan đại nhân, trong lòng tôi, Lan đại nhân mới chính là ân sư của tôi.

Nhưng dù có đần độn thế nào chăng nữa cũng nên nói một tiếng cảm ơn chứ. Ngươi dù sao cũng đã ở trong nhà của bản bộ viện lâu như vậy rồi, còn nhận tiền công nữa, thực sự thì ngươi đã nghiêm túc dạy Huy nhi được mấy lần rồi?

Tâm tình phức tạp, Lan Giác nhìn Trương Bình, Trương Bình khom người nói: “Học trò sẽ về phòng thu dọn đồ đạc ngay.”

Nói xong tiếng cáo từ hắn cứ thế rời khỏi tiểu sảnh.

Lan Giác nhìn theo bóng dáng hắn, rồi ngồi thêm chốc lát, sau mới đứng dậy trở về phòng ngủ.

Trương Bình ở trong sương phòng thu dọn đồ đạc, Ngô Sĩ Hân đến giúp hắn một tay, không ngờ bên cạnh lại có Lan Huy đi cùng. Ngô Sĩ Hân cười nói: “Tôi nói chuyện của huynh cho Huy thiếu gia biết, cậu ấy cứ khăng khăng nói muốn đến tiễn huynh.”

Lan Huy thò đầu nhìn hành lý của Trương Bình, bộ dạng nghiêm túc nói: “Ngô tiên sinh nói huynh đậu Tiến sĩ rồi. Huynh vẫn chưa thi Đình phải không, sau khi thi Đình mới có thể làm Tiến sĩ.”

Trương Bình đáp: “Đúng vậy.”

Lan Huy lại chớp mắt nhìn hắn: “Ngày xưa cha ta là Thám hoa, chắc huynh không đậu nổi Thám hoa đâu. Ngoại hình phải giống như cha ta mới có thể làm Thám hoa. Ta nghĩ Đồng biểu ca có thể làm Thám hoa nhưng cha ta nói, Đồng biểu ca sẽ đậu Trạng nguyên.”

Ngô Sĩ Hân biết chuyện Trương Bình là về sau được bổ khuyết thêm vào, e rằng kỳ thi Đình lần này vẫn sẽ đứng cuối bảng. Lời này của Lan Huy lại chẳng kiêng dè gì cả, có lẽ sẽ làm tổn thương lòng tự ái của hắn nên bèn vội vàng nói lảng sang chủ đề khác: “Ô, Trương Bình đậu cao thế này thật sự khiến tiểu đệ ngưỡng mộ. Ba năm sau tiểu đệ mới có thể đi thi, hy vọng sẽ được may mắn như Trương huynh đây.”

Trương Bình nói: “Chỉ là may mắn mà thôi, Ngô huynh học vấn tốt, kỳ thi sau tất sẽ đậu cao.”

Ngô Sĩ Hân cười khà khà nói: “Mong được như lời Trương huynh nói.”

Lan Huy tiếp tục giương đôi mắt đen láy nhìn Trương Bình, nói: “Nghe nói vì huynh phá được án nên mới có thể làm Tiến sĩ, vụ án giết người kia rốt cuộc là sao thế? Huynh có gặp qua con ma kia chưa? Lúc ta ở nhà cậu cả, nhà bác Vương đều đã từng gặp rồi. Cha ta nói tất cả đều là do có kẻ giả làm, vậy thì…”

Ngô Sĩ Hân vội vàng nói: “Huy thiếu gia, cậu quên rồi sao, Lan đại nhân đã nói qua với cậu rồi. Nếu còn nhắc đến chuyện này sẽ lại đụng đến tà khí, phải ngủ trong thư phòng đấy.”

Lan Huy miễn cưỡng ừm một tiếng, không nói gì nữa, giả vờ xụ mặt nhưng mắt vẫn nhìn lén Trương Bình như cũ.

Nhân lúc Ngô Sĩ Hân đi nhà xí, Lan Huy lại sáp đến trước mặt Trương Bình, kéo kéo tay áo hắn: “Sau này huynh có còn đến nữa không?”

Trương Bình gật đầu, Lan Huy mừng rơn, khẽ nói: “Vậy đợi đến lúc huynh đến, cha ta và Ngô tiên sinh đều không có ở đây huynh lại lén kể chuyện cho ta nghe nhé.”

Trương Bình xoa xoa đầu nó: “Được.”

 

Lan Giác nghỉ ngơi trong phòng ngủ một lát, lúc tỉnh dậy trời cũng đã tối. Người hậu bên cạnh nói: “Lão gia, tên Trương Bình kia muốn đi, đang ở bên ngoài đợi lão gia thức dậy nói lời từ biệt.”

Lan Giác bất giác nhíu mày: “Ô, hắn vẫn chưa đi à?”

Tiểu hầu nói: “Vẫn chưa, đã đợi rất lâu ở ngoài sân rồi ạ.”

Lan Giác khoác áo ngoài, đi ra khỏi phòng ngủ, một thân người lặng lẽ đứng trong ánh đèn vàng vọt u ám dưới hành lang.

Lan Giác đi đến trước mặt hắn, thấy bóng dáng kia cúi người: “Học trò xin cáo từ.”

Lan Giác khẽ gật đầu, dáng người kia vẫn cúi đầu dưới ánh đèn, nói: “Những ngày này học trò vô cùng cảm kích sự giúp đỡ của Lan đại nhân, học trò sẽ ghi nhớ mãi trong lòng.”

Lan Giác khẽ nở một nụ cười: “Không cần khách sáo như thế, về bên đó rồi nhớ chuẩn bị thật tốt. Lúc thi Đình ngươi đừng quá căng thẳng, cứ trả lời như bình thường là được rồi.”

Dáng người ấy trầm mặc một lúc dưới ánh đèn, đáp: “Học trò đã nhớ.”

 

Ngày mười tháng tám, ba mươi người đậu Tiến sĩ tham gia kỳ thi Đình. Cung Thượng thư lên điện hỗ trợ cuộc thi, Lan Giác chôn chân nơi nha môn Lễ bộ.

Gần xế trưa, Đậu Lang trung mặt mày vui vẻ gõ gõ cửa, chắp tay nói với Lan Giác: “Chúc mừng chúc mừng, Lan đại nhân, cháu vợ của ngài, Liễu Đồng Ỷ làm chấn động cả điện Kim Loan, đã được hoàng thượng khâm điểm làm Trạng nguyên rồi. Bảng nhãn là Thái Hiền Chương, thí sinh Quận Giang Nam, nghe nói là sĩ tử đề Nhã được Lan đại nhân ngài tiến cử, thám hoa là Du Hằng Thanh, sĩ tử Quận Đông Sơn. Lần này Lan đại nhân có thể nói là song hỉ lâm môn rồi.”

Trong lòng Lan Giác lại không nghĩ như thế. Liễu Đồng Ỷ làm Trạng nguyên là chuyện tất nhiên. Mặc dù bài thi của cậu sĩ tử đậu Bảng nhãn kia là do y tiến cử nhưng y là Lễ bộ Thị lang, chủ thẩm là Thượng ti của y Cung Tụng Minh. Theo lệ chế, người học trò này xem như đã là môn sinh của Cung Thượng thư.

Y tươi cười cám ơn Đậu Lang trung, Đậu Lang trung lại nói: “Đúng rồi, cái tên sĩ tử được thêm vào sau chót tên Trương Bình ấy… hình như vẫn là đứng nhất từ dưới đếm lên.” Ông lén nhìn sắc mặt của Lan Giác, nhỏ giọng nói: “Nghe nói sau khi thi Đình kết thúc, hoàng thượng có nói với người kế bên: “Nếu như không phải đang ở trên điện, chỉ nhìn nét mặt của tên học trò này thôi trẫm còn nghĩ mình thiếu tiền hắn chứ”. Xem ra dù hắn có gặp may ngoài ý muốn nhưng tiền đồ vẫn cứ… khó khăn đây.”

Lan Giác mỉm cười lắng nghe, lông mày khẽ giựt.

Mười một tháng tám, tiến sĩ tân khoa chính thức được yết bảng. Mười hai tháng tám, tiến sĩ đỗ tam giáp đi diễu phố.

Lão bách tính ở Kinh Thành vô cùng kích động. Đợt tiến sĩ trong kỳ thi năm nay đặc biệt có nhiều thiếu niên thanh tú, nhất là tân trạng nguyên kia, còn đẹp hơn cả thám hoa lang nữa chứ.

Trương Bình mặc áo bào tiến sĩ, trên ngực có đeo một đoá hoa đỏ, chậm rãi cưỡi ngựa đi phía cuối hàng tiến sĩ đang tuần hành. Trần Trù đứng trong đám đông hoan hô hắn liên hồi.

Việc liên tiếp phá được hai vụ án lớn đã khiến Trương Bình có chút danh tiếng trong Kinh Thành, không ít kẻ cố ngóc đầu ngửa cổ lên nhìn cho rõ mặt hắn, chỉ chỉ trỏ trỏ bình luận đủ kiểu, chính là cái tên sao chổi bán mì, tự nhiên vớ được cái chức tiến sĩ ấy.

 

Sau khi tuần hành xong, các tiến sĩ vào hoàng cung tham gia ngự yến. Mặc dù Trương Bình đứng cuối bảng nhưng các tiến sĩ khác đều biết giao tình giữa hắn và Lan Thị lang khá tốt, được hoàng thượng xem trọng, hơn nữa hiện giờ lại là môn sinh của Đào Châu Phong, cho nên tất cả đều đối xử với hắn vô cùng khách khí, chủ động đến bắt chuyện với hắn.

Trương Bình trời sinh ít nói, nói chuyện với nhiều người cùng lúc càng cảm thấy bí lời, đặc biệt là các vị tiến sĩ này ai ai cũng đậu cao hơn hắn, nhưng lại đều tâng bốc tài trí của hắn. Trương Bình không biết phải phản ứng như thế nào mới đúng. Hắn khổ sở vơ vét hết từ ngữ trong bụng ra ứng phó, biết giọng điệu nói chuyện của bản thân vốn thường cứng đờ, trước khi mở miệng luôn cân nhắc một hồi lâu sau rồi mới nói, lời thì ít mà nói thì lại chậm.

Khi đã đến Ngự hoa viên, hoàng thượng vẫn chưa giá lâm. Các vị quan thuộc Lễ bộ tham gia yến tiệc như Lan Giác cùng các vị tiến sĩ Hàn lâm viện đã đến trước. Lan Giác chỉ khẽ gật đầu mỉm cười với Trương Bình, đối xử với hắn như với các tiến sĩ còn lại. Nhân lúc các tiến sĩ khác đều đi bái kiến quan viên, Trương Bình giả vờ ngắm hoa, lặng lẽ đi vòng ra sau lưng một cái cây to, thở ra một hơi.

Hắn ngẩng đầu ngắm nghía cảnh trí của Ngự hoa viên, chỉ nhìn thấy một người từ đằng xa đi lại nơi này.

Ánh mắt của Trương Bình khoá chặt lên chân y.

Người này khoảng hơn hai mươi tuổi, dung mạo anh tuấn, thân hình ốm nhưng cao, nếu như dáng đi nhanh nhẹn nhất định sẽ là hình mẫu của các vương tôn công tử trong các vở kịch. Nhưng đáng tiếc thay, y lại là một người què.

Y kéo một chân chậm rãi đi, gương mặt mang nét mệt mỏi uể oải. Y nhận ra được ánh nhìn của Trương Bình bèn liếc mắt về phía hắn. Trương Bình cúi đầu khom lưng, người kia lạnh nhạt thu lại ánh mắt, tiếp tục đi về phía trước.

Trương Bình tiếp tục dán mắt vào y. Người bên cạnh hắn khẽ kéo áo bào, nhỏ giọng nói: “Trương huynh, huynh cũng lớn gan quá, có biết đó là ai không?”

Trương Bình nhỏ giọng đáp: “Biết.”

Mọi người trong vườn đều quỳ xuống đất, Trương Bình cũng quỳ xuống tại chỗ.

Người đó thân vận bào vân giao long mây sắc tím, trong bản triều, chỉ có một người mới có thể vận kiểu y phục này…

“Chúng thần khấu kiến Hoài Vương điện hạ.”

Hoài Vương lơ đãng nói: “Ôi, tất cả bình thân đi.” Gương mặt đã giấu đi nét mệt mỏi lúc nãy, nhìn Liễu Đồng Ỷ tân trạng nguyên bên cạnh, trên người vấn một đoá thược dược bằng lụa, mặt hiện lên nét vui vẻ: “Quả thật người như hoa tử vi.”

Liễu Đồng Ỷ bĩnh tĩnh cảm ơn lời tán dương của Hoài Vương, Hoài Vương lại bước đến gần y hai bước, nói: “Không cần phải đa lễ như thế, ngươi là tôn tử của Liễu thái phó?” Vừa nói lại vừa nắm lấy tay Liễu Đồng Ỷ, “Không biết ngươi có còn nhớ hay không, bản vương đã từng cùng ngươi…”

Liễu Đồng Ỷ thối lui về sau một bước, sắc mặt có phần ngạc nhiên, thái giám kế bên và hai vị Hàn lâm Học sĩ biểu tình đầy phức tạp. Lúc này, tiếng thông báo vang lên, hoàng thượng giá đáo.

Hoài Vương mới buông tay Liễu Đồng Ỷ ra, Liễu Đồng Ỷ nhân cơ hội này lại lùi về sau một bước, cúi đầu bái lạy. Vĩnh Tuyên Đế cười nói với Hoài Vương đang đứng giữa đám thần quan đương quỳ lạy: “Hoàng thúc thế mà lại đến sớm hơn trẫm.” Y đi đến bên cạnh Hoài Vương, rồi mới nói với mọi người: “Chúng khanh bình thân cả đi.”

Trương Bình đứng dậy, phủi phủi y bào. Người bên cạnh vừa mới nhắc nhở hắn chính là Đỗ Mộng Hoành – người đậu thứ hai mươi chín trong kỳ thi lần này. Thứ tự của y với Trương Bình gần nhau, nên tự nhiên cũng thân thiết với Trương Bình vô cùng. Sau khi ngự yến khai tiệc, y ngồi chung với Trương Bình. Hoàng đế đích thân khuyến khích các tiến sĩ vài câu, còn chúng quan phụ trách làm nền. Hoài Vương ngồi bên cạnh hoàng thượng, chỉ lo uống rượu ăn cơm, cực kỳ kiệm lời, khuôn mặt lại hiện lên nét mệt mỏi, ánh mắt thỉnh thoảng lại đánh về phía Liễu Đồng Ỷ.

Sau khi tan tiệc, hoàng thượng và Hoài Vương rời đi trước. Trương Bình ngồi xổm trên đất, nhíu mắt nhìn nhìn. Thần quan bên cạnh hỏi: “Trương tiến sĩ, ngài làm rơi đồ à?”

Trương Bình đứng dậy, phủi áo: “Không có.”

Ra khỏi hoàng thành, Đỗ Mộng Hoành thở hắt ra nói với Trương Bình: “Trương huynh, huynh làm tôi lo chết đây này. Huynh cứ dán mắt nhìn Hoài Vương điện hạ miết, vạn nhất bị hỏi tội bất kính chẳng phải gây nên một trận ồn ào hay sao. Tôi nhắc nhở huynh mãi, huynh cũng chẳng quan tâm.”

Y nhìn quanh một cái, nhỏ giọng nói: “Tôi biết huynh chưa từng gặp qua, khụ khụ… kỳ thực Hoài Vương ưa thích long dương…”

Trương Bình ngơ ra một lúc, Đỗ Mộng Hoành vô cùng đắc ý với biểu hiện của hắn, lại nhỏ giọng nói tiếp: “Chuyện này cả triều đều biết, hai ngày trước là đại hôn của Hoài Vương điện hạ, nghe nói đến cửa tân phòng ngài ấy cũng chưa đi vào, ngày thứ hai liền đi đến Mộ Mộ quán rồi.”

Nhìn thấy khuôn mặt mờ mịt của Trương Bình, biết hắn không hiểu gì liền giải thích: “Là câu lan ấy, nhưng mà bên trong toàn là đàn ông… Chuyện này huynh tuyệt đối không được nói với người thứ hai đấy, nếu không thì cả tôi với huynh đều tiêu đời.”

Trương Bình ừm một tiếng, mặc dù ngoài mặt không biểu hiện gì nhưng thực chất trong lòng lại hết hồn luôn.

Trước đây, hắn đã nghe qua bệnh thích long dương nhưng trước giờ chưa tận mắt thấy qua, cũng không hề chú ý đến.

Từ trước đến nay, Trương Bình sống rất đơn giản, đọc sách, bán mì, ăn cơm, gặp phải vụ án nào thú vị thì tìm hiểu. Nhưng trực tiếp tiếp xúc với nhân sinh phức tạp thế này làm hắn vô cùng kích động.

Lúc hắn quan sát Hoài Vương, nhìn thấy y nhiều lần ngó sang Liễu Đồng Ỷ, chỉ đoán là lúc trước giữa hai người họ từng có chuyện gì đó, hoá ra lại như thế.

Nhưng chân của Hoài Vương…

Lúc trước hắn có nghe qua truyền thuyết ít ai biết về Hoài Vương. Có người nói, giả như không phải vì Hoài Vương bị què thì rất có thể ngôi vị hoàng đế đã đổi người ngồi rồi. Cũng có người nói, nếu như không phải vì Hoài Vương bị què, nói không chừng đã bị tiên đế diệt trừ rồi, sẽ không có cơ hội độc chiếm triều cương.

Nhưng, chân của Hoài Vương…

Nhưng… chẳng lẽ…

Ngoại hình của Liễu Đồng Ỷ không giống nữ nhân, nhưng… lẽ nào…

Trương Bình chìm trong trầm tư.

 

Hôn sự của Hoài Vương đã xong, kỳ thi cũng kết thúc, Lan Giác đã có thể thở phào một hơi nhẹ nhõm rồi. Y cáo bệnh ở nhà nghỉ ngơi, ngủ đến mặt trời lên cao mới dậy. Người hầu nói: “Lão gia đã tỉnh rồi ạ. Trương tiến sĩ đến bái kiến lão gia, đã đợi ở tiền sảnh lâu lắm rồi ạ.”

Lan Giác nhất thời bối rối. Hôm nay là ngày tân khoa tiến sĩ đến bái kiến thầy, nhưng khoa cử năm nay không có thí sinh nào là môn sinh của y cả. Vị Trương tiến sĩ này…

Không phải là Trương Bình đấy chứ.

Quả nhiên là Trương Bình. Lan Giác đi đến tiền sảnh liền nhìn thấy Trương Bình đương đứng trong sảnh, trên bàn có hai hộp bánh trung thu, một giỏ lựu, là lễ vật hắn đem đến.

Lan Giác nhíu mày nói: “Ngươi nên đi bái kiến Đào đại nhân mới phải.”

Trương Bình đáp: “Học trò đã gửi thiếp rồi, chiều nay sẽ đi bái kiến Đào đại nhân.”

Lan Giác có chút bất đắc dĩ nhưng không nhịn được cười: “Đào đại nhân là thầy của ngươi, sau này ở trong triều cũng sẽ là người giúp ngươi nhiều nhất. Nhưng Đào đại nhân là một vị quan tốt, ngươi không cần phải tặng lễ vật đẹp đẽ nào cả, chỉ cần giống mấy thứ ngươi đem đến cho ta, mang đi tặng ông ấy là được rồi.” Rồi lại thong thả đi đến bên bàn nhìn hộp bánh trung thu, lại nói, “Đào đại nhân tuổi tác cũng đã lớn, bánh nhân thập cẩm quá nhiều dầu mỡ, ngươi có thể chọn loại bánh có nhân thanh đạm hơn một chút.”

Trương Bình đáp: “Học trò đã đặt bánh nhân ngũ nhân.”

Lan Giác bất giác bật cười, tên học trò này cư nhiên lại hiểu biết hơn y nghĩ nhiều.

Y chậm rãi nói: “Nếu như Đào đại nhân không giữ ngươi ở lại phủ Thượng thư ăn cơm thì tối nay ngươi cứ đến đây ăn nhé.”

Trương Bình gật đầu: “Vâng.”

 

Trung thu hôm đó, chiếu thư phong thưởng chức quan cho tiến sĩ tân khoa được công bố.

Trong kỳ thi năm nay, luật cũ của bản triều đã được thay đổi. Ba vị tam giáp không cần phải ra ngoài, trực tiếp vào nhận chức trong các ti bộ bản triều.

Trạng nguyên Liễu Đồng Ỷ được phong làm Đoạn thừa Đại lý tự, chính ngũ phẩm.

Bảng nhãn Thái Hiền Chương được phong làm Chủ sự Lại bộ, tòng ngũ phẩm.

Thám hoa Du Hằng Thanh được phong làm Chủ sự Lễ bộ, tòng ngũ phẩm.

Nhị giáp, tam giáp hoặc lưu lại trong triều làm việc hoặc ra ngoại thành, các chức quan đều hậu đãi hơn xưa, thấp nhất là đến Châu Phủ nhậm chức. Riêng chỉ có mạt hạng Trương Bình, đến Huyện Nghi Bình, Quận Mộc Thiên làm Huyện thừa, tòng thất phẩm.


Vui lòng click vào dấu mũi tên để lùi hoặc sang chương kế tiếp