TRƯƠNG CÔNG ÁN

Chương 23

trước
tiếp

Đào Châu Phong ngồi trong Vụ chính điện, tay cầm hai cây thăm trúc, phân vân mãi không sao quyết định được.

Ông mân mê mãi hai thanh trúc trong tay, trên thân mỗi cây đều có hai dấu khắc, hết xem qua lại xem lại.

Rốt cuộc là nên thăng đường? Hay là không? 

Đương lúc Đào đại nhân nhắm chặt mắt lại, ném thăm trúc đi thì từ ngoài cửa có tiếng ồn ào truyền đến.

“Đại nhân, đại nhân, thánh chỉ đến.”

Đào Châu Phong mở bừng mắt, đi thẳng ra cửa, suýt nữa đau luôn cả cái hông già.

Thánh chỉ nói, vụ án Mã Liêm bị giết và Liễu phủ có ma liên quan mật thiết, ra lệnh Hình bộ lập tức ngừng thẩm tra, hai vụ án nhập lại thành một, do Hình bộ, Đại lý tự, Ngự sử đài, tam ti cùng tra thẩm.

Đào Châu Phong thở phào một hơi nhẹ nhõm. Không lâu sau, Thẩm Thiếu Khanh của Đại lý tự dẫn theo hai vị thôi thừa một vị chủ bộ đến ghi chép lại hồ sơ của hai vụ án này.

Thẩm Thiếu Khanh chắp tay với Vương Nghiên, cười ha ha nói: “Vương Thị lang, đắc tội rồi. Ngoài hồ sơ ra, phụng thánh dụ, chúng tôi cũng sẽ đem lệnh đệ về Đại lý tự.”

Theo quy định của bản triều, vụ án lớn do tam ti cùng thẩm, nghi phạm quan trọng đều thống nhất giao cho Đại lý tự giam giữ.

Vương Nghiên nghiêm mặt nói: “Thẩm đại nhân, đây là phụng lệnh hành sự, nói đắc tội thật quá khách sáo rồi. Đặng đại nhân đích thân tháp tùng hoàng thượng đến nơi xảy ra án mạng xem qua, nghĩ tất trong đầu đã có kết luận, muốn bắt nghi phạm nào, xin cứ tự nhiên.”

Thẩm Thiếu Khanh lại khách sáo hàn huyên hai ba câu rồi sai người đến đại lao dẫn Vương Tuyên ra.

Từ bé tới lớn Vương Tuyên chưa từng chịu khổ, ở trong đại lao một hồi, đầu tóc rối bù bẩn thỉu, râu ria lún phún, hai hóc mắt lõm xuống cả. Y bị vài nha sai dắt đi, đầu luôn cúi gằm, không nhìn Vương Nghiên đứng bên cạnh. Thẩm Thiếu Khanh cố tình ngạc nhiên nói: “Ây da, sao lại đối xử với Vương tiểu công tử thế này? Nhanh, mau chuẩn bị để y tắm rửa rồi tính tiếp.”

Vương Nghiên lạnh nhạt nói: “Một nghi phạm ở trong đại lao, sao có thể tắm rửa chứ? Hình bộ không có quy định này.”

Vương Tuyên ngẩng đầu, ngạo nghễ nói: “Đúng vậy, đợi sau khi được giải oan, tôi tự nhiên sẽ tắm rửa cho thoả thích! Hy vọng Đại lý tự sẽ không phán nhầm án oan.”

Thẩm Thiếu Khanh mỉm cười nói: “Lần này là do tam ti cùng điều tra, Hình bộ, Đại lý tự, Ngự sử đài, bên nào cũng không thể tự mình quyết định tội trạng của Vương tiểu công tử ngài, xin tiểu công tử cứ yên tâm.”

Vương Nghiên nhíu mày nhìn Thẩm Thiếu Khanh đương muốn rời đi: “Trần Trù và hai thư sinh khác trong đại lao, Thẩm đại nhân sao lại không nhắc đến?”

Thẩm Thiếu Khanh phất phất ống tay áo: “Thẩm mỗ chỉ phụng mệnh đến đưa một mình Vương Tuyên đi, Vương đại nhân, cáo từ.”

 

Lan Giác ở trong triều, nghe rất nhiều tin đồn về hai vụ án này, tự trong lòng cũng sinh hoài nghi. Vốn chỉ là một thí sinh bị giết, thế mà lại truyền đi ầm ĩ như thế.

Nhưng càng khiến y nghi ngờ hơn là, ngày nọ Trương Bình vội vàng ra khỏi phủ, đến đêm mới cuống quýt quay về. Rồi tự nhiên lại xin y cho nghỉ vài ngày.

Lan Giác đồng ý rồi.

Ngày hôm sau, tổng quản lại nói với Lan Giác, gã sai vặt ở bếp hôm nay đi đến tiệm gạo mua lương thực, nhìn thấy Trương Bình lưng đeo túi đồ, ngồi trên xe lừa ra khỏi thành. Lúc đó trời còn chưa hửng, cổng thành cũng vừa mở.

Gã sai vặt cho rằng Trương Bình trộm đồ trong Lan phủ đang chạy trốn, nên vội vã quay về báo với tổng quản, tổng quản hối hả đến thông báo cho Lan Giác.

Lan Giác nói qua loa: “A… chuyện này ta có biết, nhà hắn có chút việc nên xin nghỉ rồi.”

Lan Giác không khỏi thắc mắc, rốt cuộc Trương Bình đi đâu, muốn điều tra cái gì?

Sau khi Trương Bình đi rồi, Lan Giác nhận chỉ vào cung. Vĩnh Tuyên Đế ngồi trên long kỷ trong Cần chính điện, trong phòng phảng phất mùi dầu cao thanh tỉnh cả đầu óc.

Lan Giác bèn nói: “Gần đây chính vụ bận rộn, thỉnh hoàng thượng bảo trọng long thể.”

Vĩnh Tuyên đế day day huyệt thái dương: “Ôi, mấy ngày này, lúc thì Thái sư, lúc thì Đặng khanh, lúc lại là Liễu khanh, mỗi lần trẫm tính làm biếng lén đánh một giấc thì các khanh lại đến. Đúng rồi, Lan khanh… Trương Bình sao rồi?”

Lan Giác nói: “Y xin nghỉ, hình như nhà có việc gì đấy, đã ra khỏi thành rồi ạ.”

Vĩnh Tuyên đế ngáp một cái rồi nói: “Ô, trẫm cảm thấy tên thư sinh này có chút tài hoa đấy, tiếc là lại rớt bảng. Nhưng chuyện của hắn, phải đợi xử lý xong hai vụ án này mới có thể quyết được. Hắn cứ muốn đi xem trường thi, trẫm cũng không tiện đồng ý, hôm đó có nói với Lan khanh, sau đó thế nào?”

Lan Giác đáp: “Người học trò này nhờ một tổng quản trong nhà thần, len lén chui vào trường thi xem rồi. Là do thần quản thúc không nghiêm người trong nhà, xin hoàng thượng giáng tội.”

Vĩnh Tuyên đế phất tay nói: “Thôi, chuyện nhỏ xíu này không cần phải tính toán chi li”, nói đoạn lại ngáp một cái: “Chuyện hôn sự của hoàng thúc trẫm, chuẩn bị thế nào rồi?”

Lan Giác không ngờ Trương Bình lại may mắn đến thế, nhưng dính vào vụ án này rồi, không biết là phúc hay hoạ.

Hắn làm gì y cũng không biết, cũng không hỏi qua. Hai vụ án này nhập lại thành một, sau đó chuyển thành cả tam ti cùng điều tra. Bởi vì cả Đại lý tự và Ngự sử đài đều muốn thẩm duyệt hồ sơ, phải lấy cung nghi phạm lại từ đầu, lời khai chứng cứ đều phải kiểm tra lại lần nữa, rồi từ đấy điều tra hồ sơ, thân phận của những người có liên quan. Thậm chí đến địa điểm gây án cũng phải xem lại thêm một chập, làm tới làm lui, sau khi trì hoãn nhiều ngày mới thẩm vấn.

Ngày khai thẩm, Lan Giác bận rộn kiểm tra hỉ hoa dùng trong đại hôn của Hoài vương. Vốn là đã quyết định xong kiểu dáng, dâng lên cho thái hậu xem, thái hậu lại nói, không đẹp như bà đã nghĩ, phải đổi đi, thế là cả Lễ bộ người ngã ngựa đổ.

Cung đại nhân tuổi tác đã cao, chạy không nổi nữa. Mấy việc như dâng kiểu dáng lên cung, đợi thái hậu và hoàng thượng xem qua đều do Lan Giác làm cả.

Khó khăn lắm thái hậu mới chấm được một kiểu, Lan Giác thở phào đầy nhẹ nhõm. Y vừa ra khỏi hoàng thành, lại đụng trúng Hàn lâm Học sĩ Ngô Cảnh Tân đã từng cùng y chấm thi chung. Ngô học sĩ nhíu chặt mày nói với y: “Lan đại nhân, người của Đại lý tự hoặc Ngự sử đài tìm đến ngài chưa?”

Lan Giác sững người, Ngô Học sĩ chú ý tới biểu cảm này của y, nhỏ giọng nói: “Chẳng lẽ Lan đại nhân vẫn chưa biết gì sao? Ai ngờ được một sĩ tử bị giết lại liên quan lớn thế chứ, thậm chí đến ngài đến tôi cũng không chắc được yên ổn.”

Lan Giác nói: “…Lan mỗ quả thực vẫn chưa rõ ràng, mong Ngô đại nhân nói rõ hơn.”

Ngô học sĩ lại thở dài nói: “Chính là vụ án sĩ tử Mã Liêm bị giết. Hôm nay khai thẩm, Hình bộ đã tra ra Mã sinh chính là đệ đệ ruột của Mã Hồng – nghi can trong vụ án Trần Tử Thương sáu năm về trước. Hình bộ còn bắt được một sĩ tử, chính là em trai của Trần Tử Thương, bên Hình bộ đoán rằng, có thể đệ đệ của Trần Tử Thương giết chết đệ đệ của Mã Hồng, báo thù thay huynh trưởng. Đại lý tự lại nói, phán đoán này của Hình bộ không đúng, kẻ giết Mã Liêm, thật ra chính là tiểu công tử của Vương thái sư, Vương Tuyên.”

Lan Giác lại ngớ người: “Đây là…”

Ngô Học sĩ ngước nhìn chân trời xa xôi: “Đại lý tự tra được, lúc vào trường thi, hành vi của Mã Liêm có chút kỳ quặc. Đến tối còn có thí sinh nghe thấy tiếng khóc ở căn phòng trống vọng ra, một thí sinh phát bệnh động kinh trong lúc làm bài, bị khiêng ra khỏi trường thi. Đặng đại nhân cảm thấy, chuyện này có liên quan đến việc Mã Liêm bị giết hại, phụng lệnh đi tra xét trường thi. Kết quả phát hiện, dưới giường trong phòng thi đều có kẻ đánh dấu, nghi rằng việc này có liên quan đến vụ gian lận thi cử. Có kẻ đã tiết lộ đề từ lâu… Mã Liêm thi đậu là bởi đã gian lận. Thật may mắn quá, Lan đại nhân, ngày hôm đó, ngài lại chấm Trương Bình, không tiến cử Mã Liêm, nếu không quả thực không xong rồi.”

Lan Giác đáp: “Quả là may mắn, nhưng mà, ngày đó Lưu đại nhân nhất nhất tiến cử Mã Liêm. Giả như việc Hình bộ tra ra được là sự thật đi, thế nhưng ngày trước anh trai của Mã sinh đã có khúc mắc với Vân thái phó… Dù thế nào Lan mỗ cũng nghĩ không thông.”

Ngô học sĩ thở dài: “Chu đại nhân và Cao đại nhân – hai người ra đề đã bị Đại lý tự bắt đi tra hỏi rồi, Lưu Bính bản thân cũng khó giữ. Hai vị quan coi thi cũng đã bị giam trong đại lao, một kỳ thi cử, lại gây ra vụ ầm ĩ thế này. Ôi, nếu như ngày hôm đó, Lý đại nhân không đột nhiên rút lại ý định, không tiếp tục tiến cử sĩ tử tên Trương Bình kia nữa, thì có lẽ đã không có kết cuộc hỗn loạn như ngày hôm nay.”

Y lắc đầu rời đi.

 

Trưa ngày hôm đó, Lan Giác hạ triều, lại gặp Thẩm Thiếu Khanh của Đại lý tự dẫn theo vài người, canh giữ trước kiệu của y.

Lan Giác trong lòng đã dự kiến trước, khẽ cười nói với Thẩm Thiếu Khanh: “Thẩm đại nhân, muốn còng tay hay còng chân Lan mỗ? Có muốn Lan mỗ cởi bỏ quan phục ra trước không?”

Thẩm Thiếu Khanh chắp tay nói: “Không dám, không dám, hôm nay tam ti thẩm vấn vụ án sĩ tử Mã Liêm bị giết, có một chuyện muốn mời Lan đại nhân đến để hỏi thăm, làm chứng trên công đường mà thôi.”

Đích thân vén màn trên xe ngựa lên, để Lan Giác lên xe, chạy thẳng đến Đại lý tự.

Công đường tam ti thẩm vấn, đặt tại Đại lý tự.

Lan Giác lên công đường, chỉ nhìn thấy Đặng Tự cùng Ngự sử đài Đô đại phu Bốc Nhất Phạm ngồi ngay ngắn trên công đường. Quỳ bên dưới là Trần Trù, Vương Tuyên và hai thư sinh khác, còn người đang đứng là Lưu Bính.

Thuộc quan của tam ti dưới công đường phẩm cấp thấp hơn Lan Giác đều khoanh tay tránh sang. Đào Châu Phong cư nhiên lại không ngồi cùng Đặng Tự và Bốc Nhất Phạm mà ngồi một bên sau bàn con, gương mặt đầy vẻ thương cảm. Vương Nghiên đứng cạnh Đào Châu Phong, gương mặt so với thường ngày đỏ hơn một chút, giống như vừa tranh chấp kịch liệt với ai xong. Lúc y mỉm cười gật đầu với Lan Giác có chút miễn cưỡng. Lan Giác hành lễ với Đặng Tự, Bốc Nhất Phạm và Đào Châu Phong, lại mỉm cười nói: “Lan mỗ là người liên quan đến vụ án, các vị đại nhân không cần đa lễ.”

Đặng Tự nói: “Không có không có, chỉ là mời Lan đại nhân đến làm nhân chứng, tuyệt đối không liên quan đến vụ án”, nói rồi sai người đem ghế ra mời Lan Giác ngồi. Lan Giác chỉ đứng ở vị trí đối diện với Vương Nghiên, khom lưng hướng lên công đường: “Đặng đại nhân và Bốc đại nhân có việc gì cần hỏi tại hạ, mời nói.”

Đặng Tự nói: “Lan đại nhân, hôm bình xét bài thi Hội, trong các vị chấm thi, có phải hành vi của Lưu Bính có phần khác thường?”

Lan Giác nói: “Hạ quan hoàn toàn không cảm thấy có gì bất thường. Hôm đó Lưu Bính đại nhân vì tiến cử thí sinh đã có chút tranh chấp với Lý Phương Đồng đại nhân. Chuyện này trong lúc chấm thi vẫn thường hay gặp. Quan khảo thí chọn bài thi, cũng giống như thợ nghề tuyển chọn ngọc đẹp, lỡ như bắt gặp chữ viết hợp ý sẽ thích đến mức không muốn buông tay.”

Đặng Tự nói: “Nói cách khác, Lan đại nhân không hề cảm thấy vì Lưu Bính đã nhận hối lộ nên mới tiến cử Mã Liêm?”

Lan Giác khẽ nhíu mày: “Khi chấm bài thi, vốn luôn là quyết định chọn bài thi nào xong mới mở niêm phong xem danh tính thí sinh. Trước kia còn có mục sao chép lại, nhưng về sau do có vài sĩ tử chữ viết quá tháo, trong quá trình sao chép khó tránh sơ sót, cho nên tiên đế đã sửa lại. Các quan thẩm bài mới đầu hoàn toàn không biết bản thân sẽ chấm bài thi của bộ đề nào. Bộ đề Luân mà Lưu đại nhân đã chấm lúc đó suýt chút nữa là do hạ quan thẩm.”

Ánh mắt Lưu Bính nhìn Lan Giác chứa đầy cảm kích.

Đặng Tự gật đầu: “Vậy thì Lưu đại nhân, bản tự vẫn không hiểu, tại sao ngài lại có khả năng lớn như vậy, hết lần này đến lần khác bóc trúng bài thi của Mã Liêm.”

Lưu Bính nhìn chằm chằm Đặng Tự, đáp: “Hạ quan cũng không hiểu, Đặng đại nhân sao lại luôn miệng nói là ta nhận của đút lót nên mới tiến cử Mã Liêm. Bài thi của Mã Liêm, Đào đại nhân và các quan chủ thẩm khác cũng đã xem qua, rất có tài năng. Đặng đại nhân không bằng không chứng, lấy gì vu tội cho hạ quan?”

Đặng Tự nói: “Đã mời Lưu đại nhân lên công đường, tất nhiên là có bằng chứng rồi.”

Phất tay một cái, đoạn thừa quan dưới công đường dâng lên một xấp biên lai.

Đặng Tự cầm lấy xấp biên lai này: “Đây là biên lai các thứ trân ngoạn Mã Liêm đã mua tại Hồ Thương ở kinh thành, trong đó gồm có một tượng ngọc bát bảo, trong nhà của Lưu đại nhân cũng tìm thấy một cái y đúc vậy. Hạ nhân nhà ngài đã được gọi đến, đến danh sách quà tặng cũng có, còn về phần bài văn của Mã Liêm vô cùng tài hoa…”

Đặng Tự lại cầm chìa khoá lên: “Trước khi Mã Liêm thi, cầm một cái hộp bên trong đã từng đựng trân bảo trai, con dấu in trên hộp còn ghi ngày tháng, trong hộp chính là bộ đề Hiền. Lưu đại nhân có thể không biết, kỳ thi lần này, bộ đề Hiền đã đổi một lần. Sau khi ra đề, Cao đại nhân cảm thấy không hay, rồi thỉnh chỉ làm lại một bộ đề khác. Đề thi trong hộp của Mã Liêm lại chính là bộ đề cũ lúc trước. Chỉ là một thí sinh tầm thường sao lại có được bộ đề bị bỏ đi này? Thí sinh ở phòng thi ba trăm năm mươi sáu phát bệnh động kinh, lại cũng là đề Hiền, thật quá đỗi trùng hợp.”

Đại lý tự đã đi điều tra tên thư sinh phát bệnh động kinh kia, nhưng giờ hắn đã trở thành một kẻ ngu đần, miệng suốt ngày cứ ê ê a a, đến một câu nguyên vẹn cũng không nói được.

Đại lý tự lại đi điều tra viên quan phụ trách niêm phong đề thi, phát hiện có một người đã mất tích trước hôm Đại lý tự đi tra xét. Tiếng khóc giữa đêm hôm đó, một quan tuần tra trường thi lúc đó nói, có một tiểu lại thấy có dơi trong phòng thi trống, tưởng nhầm là ma, liền đi vào kiểm tra, lại lỡ tay thắp đèn lồng, bị quan tuần tra mắng nên sợ quá khóc toáng lên.

Tất cả mọi người đi tuần tra lúc đó đều có thể làm chứng.

Trong lòng Đặng Tự biết chuyện không thể nào khéo thế được, nhưng khổ nỗi lại không có chứng cứ, chỉ có thể tạm thời gác lại.

Ông lại cầm lên một xấp giấy khác đặt trên bàn: “Đây là xấp ngân phiếu, giá trị cực lớn. Mã Liêm chỉ là một thư sinh nghèo, tuyệt đối không thể có nhiều tài sản thế này. Vương Tuyên, nguồn gốc của đống ngân phiếu này, ngươi rõ hơn ai hết đúng không?”

Vương Tuyên ngang nhiên đáp: “Tôi không biết Đặng đại nhân có ý gì.”

Đặng Tự đặt xấp ngân phiếu xuống: “Chân tướng vụ án này, trong lòng bản tự đã nắm đại khái rồi. Vương tiểu công tử, ngoài thành có một chợ ma do cậu làm nhà cái nhỉ. Mã Liêm làm tay sai cho cậu, lại thay cậu làm mấy việc có liên quan đến vụ ma quỷ lộng hành ở Liễu phủ. Đống tiền này đều là phần thưởng của hắn cả. Cho nên hắn mới có được bộ đề thi Hiền, rồi còn tặng trọng lễ cho Lưu Bính, mua được sự tiến cử. Mã Liêm bị giết, căn bản chính là bị diệt khẩu.”

Vương Nghiên bước lên một bước nói: “Đặng đại nhân, hạ quan có ý khác. Đại nhân cũng đã nói, chỉ là suy đoán mà thôi. Mã Liêm vốn là đệ đệ của Mã Hồng, tại sao lại đổi hộ tịch, đến Kinh Thành? Giả như hắn dùng tiền mua đề, rồi đút lót quan chấm thi, lưu lại chứng cứ, cũng chính là để lại mầm hoạ cắt đứt tiền đồ của mình. Tại sao hắn lại làm như thế? Trần Trù là đệ đệ của Trần Tử Thương, hôm xảy ra vụ án, lại trùng hợp có thời gian gây án. Rõ ràng hắn cũng là nghi phạm quan trọng, tại sao đại nhân cứ phớt lờ điều tra của Hình bộ chúng tôi, không đề cập đến?”

Không khí trên công đường dần trở nên căng thẳng, Vương Tuyên yếu ớt nói: “Ca, huynh đừng chống đối Đặng đại nhân, người khác sẽ nói huynh vì bao che mà bênh vực đệ. Đệ không có làm chính là không có làm. Một kẻ như thế, đệ cần phải ra tay để phạm tội giết người sao? Đệ tin hoàng thượng và ông trời đều có đạo lý.”

Lan Giác không khỏi nghĩ, nếu như y là Vương Thái sư, giờ này phút này nhất định sẽ bóp chết hai đứa con ngốc này.

Y cũng lại nghĩ, chân tướng rốt cuộc là sao đây.

Mã Liêm là đệ đệ của Mã Hồng, Vân Thái sư có thù giết huynh với gã. Từ những chứng cứ mà Đặng Tự có được cho thấy, những hành vi này của Mã Liêm trái lại giống như…

Đương lúc công đường vẫn trong thế giằng co, Thẩm Thiếu Khanh vội vã chạy đến bên Đặng Tự thì thầm vài câu vào tai.

Thần sắc Đặng Tự âm u, cuối cùng nhíu mày cất giọng nói: “Hiện giờ có một người biết rõ hung thủ và chân tướng của vụ án này, đã được hoàng thượng ngự phê, đặc chuẩn lên công đường.”

Tất cả mọi người liếc nhìn nhau. Lan Giác đảo mắt nhìn ra ngoài công đường, chỉ nhìn thấy một thân ảnh mệt mỏi phong trần băng qua đình viện, bước vào đại đường. Vài ngày không gặp, hắn lại ốm đi rất nhiều, trên làn da đen xuất hiện màu đỏ, mắt càng lúc càng lõm vào, trên mặt còn nhú một vòng chân râu xanh đen.

Trần Trù nhất thời cảm động vùng vẫy quay người về phía hắn, trong giọng nói còn mang theo tiếng khóc nức nở: “Trương huynh, Trương huynh, huynh đến rồi…”

Vương Nghiên nhăn mày, các quan lại của hai ti kia cũng chẳng hiểu chuyện gì, Đặng Tự nói: “Trương Bình, mặc dù ngươi đã xin được ngự phê của hoàng thượng, đặc chuẩn lên công đường. Nhưng nếu như ngươi không biết hung thủ là ai, kết cục của tội khi quân là gì, ngươi tất đã rõ.”

Trương Bình cung kính đáp: “Học trò biết, học trò đã tra ra hung thủ là ai, chứng cứ vô cùng xác thực.”

Đặng Tự cười nhạt nói: “Ô? Vậy thì tốt, ý kiến của bản tự và Hình bộ trái ngược nhau. Bản tự cho rằng, Mã Liêm có liên quan đến vụ gian lận trường thi nên bị diệt khẩu. Hình bộ lại nói, cái chết của Mã Liêm có liên quan đến vụ án Trần Tử Thương năm xưa. Hung thủ mà ngươi nói không biết là ở bên nào.”

Trương Bình nhướn mí mắt, nhìn Đặng Tự, rồi lại nhìn Đào Châu Phong và Vương Nghiên. Vương Nghiên hừ một tiếng, chuyển tầm mắt. Trương Bình nói: “Kết quả học trò tra được, giống với bên Hình bộ. Cái chết của Mã Liêm là bởi vì vụ án Trần Tử Thương năm xưa, không liên quan gì đến việc gian lận ở trường thi.”

Vương Nghiên có chút ngạc nhiên đảo mắt nhìn hắn, Đặng Tự càng ngạc nhiên hơn, khẽ biến sắc nói: “Trương Bình, ngươi chắc chứ?”

Trương Bình nói từng chữ: “Học trò chắc chắn,” rồi lại nhìn Vương Nghiên, “thật ra hung thủ của vụ án này đã bị Vương Thị lang của Hình bộ bắt giữ từ lâu, trước giờ luôn bị giam trong Hình bộ.”

Mặt của Trần Trù sớm đã không còn giọt máu, Đặng Tự mặt vô biểu tình nói: “Hung thủ là ai?”

Trương Bình đáp: “Hung thủ của vụ án này, là người đã chết rồi.”


Vui lòng click vào dấu mũi tên để lùi hoặc sang chương kế tiếp