TRƯƠNG CÔNG ÁN

Chương 105

trước
tiếp

Trương Công Án Chương 105

Trương Bình nói: “Chưa khám định thì hạ quan không dám chắc chắn, chỉ là suy đoán mà thôi. Hạ quan nghe nói, lúc bản triều khai quốc ở vùng Phong Lạc từng gặp địa chấn, một khoảng đất cao sụp xuống, được gọi là thôn Đại Oản”.

Phùng Thai thản nhiên nói: “Cái này bản phủ biết. Chính là chỗ thạch quan được đào ra”.

Vương Nghiên nói: “Thì ra là thế, vụ án này đại khái là có đầu mối rồi”.

Phùng Thai nheo mắt lại: “Ý Vương thị lang là gì? Lẽ nào ngài còn tra được chứng cứ nào khác?”.

Vương Nghiên thản nhiên: “Lão Phùng à, tôi biết mọi chuyện ông đều cần chứng cứ, nhưng mà vụ án này chứng cứ đã đủ nhiều rồi. Giờ chúng ta tạm thời xâu các đầu mối lại: Lúc khai quốc huyện này có địa chấn, một cái thôn bị sụp xuống, sau đó rất nhiều năm, ở đây đào ra một cái quan tài đá lớn. Tôi đã xem qua cái quan tài đó rồi, hoa văn chạm trổ đều không phải kỹ thuật thời nay, nhất định là đồ cổ. Nếu lão Phùng ông không tin, thì có thể đi khám nghiệm xem. Một cỗ quách bên ngoài quan tài cổ dựng thẳng đứng cắm trong đất, bị người ta đào lên, bên trong có một thi thể nữ, thế là bèn có người giả thần giả quỷ, nói là thần tiên hiển linh. Đưa quan tài đá và thi thể nữ lên chôn ở trên đỉnh ngọn núi này, còn mọc ra một cái miếu. Nhưng mà nữ thi trong thạch quan lại bị người ta đánh cắp di dời, tiếp tục nhét vào bên trong một cái quan tài gỗ, dựng thẳng chôn dưới gốc cây liễu”.

Phùng Thai hừ một tiếng, Vương Nghiên lập tức nói: “Lão Phùng ông đừng nói tôi vô căn cứ nữa, trong những thứ tôi đưa cho ông có chứng cứ có thể xét nghiệm đấy, cái thi thể ông khám nghiệm ban nãy đã từng ngủ trong quan tài đá tôi đào ra. Thật ra bố trí trên ngọn núi này còn là một bố cục phong thủy, đúng không, Trương tri huyện?”.

Trương Bình đáp: “Ừ.”

Phùng Thai nói: “Cô gái trong quan tài gỗ, trong bụng có thủy ngân, trên người có vết thương, quả thực có thể suy đoán là chết oan, Trương tri huyện, ngươi trả lời câu hỏi của thị lang đại nhân, sao có thể bất kính như vậy?”.

Trương Bình khom người: “Hạ quan biết sai”, rồi lại hướng về phía Vương Nghiên hành lễ, Vương Nghiên sốt ruột xua tay: “Miễn miễn miễn, lúc này có thể thoải mái thoải mái khỏi câu nệ đi, bản bộ viện cho phép. Lão Phùng ông cũng đừng khó tính như vậy, cô gái kia chính là lúc sống bị người ta đánh, sau đó nuốt thủy ngân mà chết. Thủ pháp hung ác, sau khi chết còn bị lôi ra lôi vào quan tài, rốt cuộc là vì cái gì, vẫn chưa hiểu à?”.

Phùng Thai nói: “Bản phủ thật sự vẫn không rõ, Vương thị lang nói những lời này rốt cuộc liên quan gì đến vụ án điều tra ở Diêu phủ mà Hình bộ đang điều tra đây hả?”.

Vương Nghiên a lên một tiếng: “Lão Phùng ông tích cực quá, đây không phải sắp nói đến rồi đây hả. Sau đó nơi đây thái bình vô sự qua vài chục năm, đột nhiên có một ngày, Diêu gia xảy ra chuyện. Một thanh niên mười chín tuổi bị vú em dụ dỗ bỏ nhà ra đi, cha nó lại cuống không chịu được, cứ nhất định đổ cho Từ Thọ Mụ Mụ người may mắn cát tường không gì sánh được đến Thái hậu nương nương còn phải đến dâng hương bắt đi. Con trai Diêu gia trước đây cũng chẳng liên quan gì đến cái miếu Mụ Mụ này, nơi đây từng có tập tục kinh hiến nam đồng nhưng cũng bỏ đi từ lâu. Người làm cha kia không chờ nổi nữa vội vàng sai người đến kinh thành báo quan, vụ án còn chạy tới Hình bộ chúng ta”.

Phùng Thai nói: “A!!”

Vương Nghiên tiếp tục: “Cái khác không phải nói nhiều nữa, sau khi con trai trở về không lâu thì cha hắn lại bị người ta giết, trong nhà còn có hai quyển phong thủy bị trộm”.

Phùng Thai nói: “Như vậy vương thị lang đã cảm thấy có liên quan? Gượng ép!”.

Trương Bình khom người nói: “Bẩm Phủ doãn đại nhân, hạ quan đã tra được, ông cố của người chết Diêu viên ngoại, lúc thạch quan được đào ra thì từng ở đây, còn không có động quan, có người từng ở hiện trường khi ấy có thể làm chứng. Tằng tổ của Diêu viên ngoại sau khi thạch quan bị đào ra không lâu đã rời khỏi Phong Lạc. Nhiều năm sau mới trở về. Diêu gia bị trộm “Thanh Ô Kinh”, “Bão Phác Tử” hai quyển này là do ông cố của Diêu viên ngoại truyền lại, còn dặn hậu nhân nếu người nhà xảy ra chuyện thì mang sách này giao cho quan phủ.

Vương Nghiên cười ha ha một tiếng: “Lão Phùng, chuyện này có thể chứng minh toàn bộ suy đoán của bản bộ viện rồi đúng không?”.

Phùng Thai nói: “Trương tri huyện, nếu làm chứng theo việc này, bản phủ chỉ có thể suy đoán đây là một đầu mối. Việc Diêu gia bị mất trộm sách đúng là có bí mật. Nhưng thứ bị mất và cái chết của Diêu Tùng có phải do cùng một nghi phạm gây nên hay không, hai chuyện này chúng ta không thể khẳng định được có quan hệ, thiếu chứng cứ. Bản phủ từng nói với ngươi, mọi người phải dựa vào chứng cứ, có thể, khả năng mấy cái này đều không phải sự thật”.

Vương Nghiên khoanh hai tay: “Nếu như theo lời lão Phùng ông nói thì cũng không cần điều tra vụ án nữa. Người điều tra vụ án đặt chứng cứ lên trước nhất. Có khả năng phải, cũng có khả năng không phải, như vậy đứng từ phương diện phải mà suy xét, thì mấy chuyện này thật sự hợp logic quá rồi, vụ án này đúng là cần phải xâu chuỗi lại. Không nói nhiều nữa, vụ án này chắc chắn có liên quan đến vụ trộm mộ”.

Trương Bình hơi ngẩng đầu nhìn về phía Vương Nghiên.

Phùng Thai lạnh lùng nói: “Hoang đường”.

Vương Nghiên cười tủm tỉm: “Hoang đường hay không thì lúc thật sự lộ chân tướng hãy kết luận, đó mới là phong cách của lão Phùng đúng không. Nếu như có chỗ nào không đúng tôi để cho ông nhảy vào”, rồi lại nhìn Trương Bình: “Nhìn sắc mặt ngươi thì suy đoán của ngươi và bản bộ viện không khác nhau mấy. Đại đa số vụ án trên đời này, nguyên nhân gây ra đều không thoát khỏi mấy chữ tài lộc tình cừu. Vụ án này có thể căn cứ theo các chứng cứ có được mà phán đoán, là xuất phát từ “tài”. Cái thôn gì mà đào ra thạch quan kia, dưới đất hẳn có một huyện mộ lớn, huyệt là khoảng trống, cho nên gặp phải động đất mới sụp xuống. Việc này mấy chục năm trước bị một đám người biết được, bèn đi trộm mộ cầu tài. Thi thể nữ dưới gốc cây hôm nay có dính dáng đến tổ tiên Diêu gia. Hoặc là chia của không đều, gây ra tranh cãi, hoặc là vì nguyên nhân nào khác, cô gái này bị đám trộm mộ giết chết. Người làm chuyện đào mộ quật mả chắc hẳn vô cùng tin vào chuyện phong thủy, nên cô gái này trước hết bị nhốt trong thạch quan, sau đó lại bị dựng thẳng chôn ở dưới gốc cây liễu, nói không chừng cô ta chết trong mộ cổ. Lúc thạch quan bị đào ra, làm mấy chuyện giả thần giả quỷ đương nhiên là đám người đó. Đời trước Diêu gia biết được chân tướng, nhưng đã bị mua chuộc, cho nên đã rời khỏi nơi này.”

Trương Bình gật đầu, lời nói của Vương Nghiên cùng suy đoán của hắn có mấy chỗ không khớp nhau, nhưng đại thể không sai biệt lắm. Hắn bèn nói ra chuyện ngày xưa sau khi ông cố Diêu Tồn Thiện của Diêu gia rời đi. Vương Nghiên gần như bắt đầu tán thưởng hắn: “Nhìn xem, chỗ này lại khớp rồi, tổ tiên Diêu gia nhất định đã để lại chứng cứ vụ đó, khả năng giấu ở trong thứ bị mất trộm kia. Sau đó Diêu viên ngoại đột nhiên bị bắt mất con trai, lúc tâm trí hỗn loạn thì suy đoán chuyện này là do thủ phạm năm đó gây nên, không ngờ lại kinh động đến nghi phạm, ngược lại đưa tới họa sát thân.

Trương Bình lại gật đầu, Phùng Thai mặt không đổi sắc liếc hắn một cái, rồi lại nhìn về hướng Vương Nghiên: “Vương thị lang suy đoán vụ án quả nhiên là ba hoa chích chòe. Nếu quả thực đoán đúng, thì nghi phạm vụ án này đúng là đa tài đa nghệ, dưỡng sinh có câu gừng càng già càng cay. Mấy chục năm trước đào mộ, giết người, giả thần giả quỷ, kinh động đến quan phủ và bách tính, còn làm một tên thợ mộc đóng một cái quan tài gỗ bày trận địa phong thủy gì đó. Hơn chục năm sau đã già bảy mươi còn có thể trước ở kinh thành hạ độc chết Diêu Tùng, rồi lại chạy về Phong Lạc không coi quan phủ và nhà họ Diêu cả đống người ra gì, võ nghệ cao cường, trộm sách đi, tiêu hủy chứng cứ phạm tội, thần không biết quỷ không hay, thật không khác gì siêu nhân”.

Vương Nghiên nói: “Có thể là hậu nhân, đồ tử đồ tôn mà”.

Phùng Thai nói: “Bản phủ chưa từng nghe nói trong luật pháp bản triều có quy định người phạm tội trộm mộ giết người sau khi chết thì đời sau gánh tội đâu đấy. Đã không phải lo thì cần gì hành hung? Vả lại, nghi phạm muốn tiêu hủy chứng cứ diệt khẩu, hành sự thuận lợi như vậy chứng tỏ biết rõ con đường, vì sao không làm sớm một chút?”.

Vương Nghiên vỗ tay: “Lão Phùng ông nói đúng lắm. Cho nên tôi và ông hợp tác điều tra vụ án này, thật sự là vô cùng hợp lý. Ông xem tôi xô ông đẩy có phải đưa ra bao nhiêu điểm đáng ngờ hay không, vụ án lại nhích về phía trước thêm một bước rồi. Ta cùng với Kính Nông thật sự là trời sinh một đôi đó”.

Phùng Thai thản nhiên nói: “Vương thị lang không cần bồn chồn như vậy, khả năng ngài hiểu lầm ý của bổn phủ rồi. Thứ lỗi cho bản phủ không thể gật bừa với suy luận của ngài. Tạm thời hôm nay bản phủ không cách nào xâu chuỗi mối liên quan giữa thi thể hôm nay ta khám nghiệm cùng với vụ án của Diêu Tùng cả”.

Vương Nghiên dịu dàng nói: “Ông không cần phải coi chúng có liên hệ, cứ thong thả tìm chứng cứ. Cứ để Hình bộ chúng tôi liên hệ cho”.

Phùng Thai lạnh lùng nói: “Liên hệ của Vương thị lang là tiếp tục truy tra hung phạm hay là đi đào mộ cổ?”.

Vương Nghiên mỉm cười: “Cứ chỗ nào khả nghi hoặc có đầu mối đều phải cận thận thăm dò mà”.

Phùng Thai nói: “Thứ cho bản phủ nhiều lời, mạo phạm nói câu này: Triều định lập ra Hình bộ, là vì chuyện hình tụng trong thiên hạ. Chuyện đào mồ quật mả hẳn không ở trong số đó đâu”.

Vương Nghiên buông hai tay: “Lão Phùng, tôi và ông đều là người phá bao nhiêu vụ án rồi, đã mở bao nhiêu quan tài, quật ra bao nhiêu cái mộ, chắc không đếm nổi nữa. Vì để phá vụ án, tìm ra chân tướng, không vi phạm pháp luật, bất luận là điều tra người đương thời hay người thiên cổ, đều là chuyện đương nhiên thôi”.

Phùng Thai khẳng khái nói: “Chỉ mong Vương thị lang nhớ kỹ nủa đoạn trước của câu nói hôm nay”, dứt lời phẩy tay áo bỏ đi.

Trương Bình yên lặng thi lễ với Vương Nghiên, cũng muốn xin cáo lui nhưng Vương Nghiên không nhìn Phùng Thai nữa, ngược lại quay ra ngó hắn: “Cách điều tra của lão Phùng và bản bộ viện, ngươi thấy ai đúng?”.

Trương Bình nói: “Hạ quan không biết phải phán đoán thế nào”.

Vương thị lang nói ra chuyện hắn suy đoán, sơ hở mà Phùng đại nhân bắt được hắn cũng không có nghĩ đến.

Hắn cảm thấy bản thân hiện tại còn chưa có tư cách bình phán.

Vương Nghiên a một tiếng: “Ngươi giờ cũng biết nói chuyện rồi đấy, là Bội Chi dạy cho ngươi à? Mà thôi lui xuống trước đi ngươi”.

Trương Bình yên lặng rời khỏi.

“Ắt xì iiiiii”

Trong căn phòng của dịch quán, Lan Giác che mũi miệng lại, hắt hơi một cái, người hầu lập tức đi đóng cửa sổ: “Buổi tối phong hàn, đại nhân bị cảm lạnh rồi, chỗ này hình như lạnh hơn kinh thành hay sao ấy ạ”.

Lan Giác nói: “Dịch quán này hẻo lánh trống trải, đương nhiên lạnh lẽo rồi. Chỗ điện hạ sao rồi?”.

Người hầu lập tức trở về nói: “Chúng tiểu nhân mới đi vấn an rồi ạ. Điện hạ đã ngủ, các công công ở cùng trong phòng, thuộc hạ ngoài cửa cũng tuyệt không dám chểnh mảng, đại nhân cứ yên tâm đi ạ”.

Lan Giác thầm thở phào một tiếng trong lòng, từ lúc lên đường đến nay, mắt phải của y cứ luôn bị nháy. Lan Giác không tin chuyện này, nhưng Đại Vương cứ luôn làm y nghĩ làm bạn với một con khỉ giời, hơi sơ sẩy một chút là cháy đuôi, chíu chíu nhảy lên chín tầng mây rồi mất dấu.

Trên chiếc giường trong phòng, Lan Huy cũng đang ngủ khò khò. Lan Giác để bút xuống, xem lại bản ghi chép công việc hôm nay, khép sổ lại, đang muốn đi ngủ thì ngoài cửa chợt có tiếng thông báo.

Lan Giác không muốn làm Lan Huy giật mình tỉnh giấc nên khoác áo tự đi đến trước cửa hỏi chuyện gì. Ngoài cửa người hầu khom lưng nói: “Bẩm lão gia, dịch quán mới vừa rồi lại có khách dừng chân, tiểu nhân nhìn như là thiếu gia Liễu tiểu công tử, bèn đi lên thỉnh an, quả nhiên chính là cậu ấy ạ”.

Lan Giác kinh ngạc: “Đồng Ỷ ư? Vì sao nó lại ở đây?”.

Người hầu nói: “Chất thiếu gia bảo tiểu nhân truyền bẩm lại, nếu như lão gia chưa ngủ thì cậu ấy muốn gặp lão gia nói chút chuyện. Chất thiếu gia là từ Phong Lạc tới ạ”.

Lan Giác lập tức bước ra cửa phòng: “Không cần bắt nó qua đây, nó ở nơi nào để tự ta qua đó”.


Vui lòng click vào dấu mũi tên để lùi hoặc sang chương kế tiếp