TRƯƠNG CÔNG ÁN

Chương 104

trước
tiếp

Trương Công Án – Chương 104

Tạ Phú giật nảy mình.

Tam hoành nhất tung, cung mộc trường tài, là ám chỉ họ của Vương Nghiên và Trương Bình.

(Chú thích: Chữ Vương () hợp thành từ ba nét ngang (tam hoành) và một nét dọc (nhất tung), còn chữ Trương () hợp thành từ chữ cung () và chữ trường ())

Lẽ nào trên đời này thật sự có quỷ thần trong bóng tối?

Vương Nghiên chậm rãi nói: “Lẽ nào mấy câu này là do cô gái mà lão Phùng đang nghiệm thi kia khi nằm trong quan tài đá trước lúc chết khắc nên? Sắp chết rồi còn muốn khắc hai câu, ừm, cô này yêu văn chương ghê”.

Tạ Phú thì lại run rẩy cả lòng mề, chính là, bột phấn màu đỏ ở dưới đáy quan tài, Phùng đại nhân cũng đã tìm ra trên mình thi thể trong quan tài gỗ. Như vậy cho thấy, cỗ thi thể kia ngay từ đầu đã nằm trong quan tài đá này rồi?

Vì sao lại bị đẩy vào quan tài gỗ sơn đỏ kia, dựng thẳng đứng chôn dưới gốc cây liễu?

Nếu như lời Vương thị lang là đúng, vậy khi cô ta nằm trong quan tài đá vẫn còn sống sao?

Nhưng lớp nến bịt kín bên trên là thế nào?

Trương Bình nghiêm nghị nói: “Mấy câu này không nhất định là thi thể lúc trước trong quan tài khắc, cũng có thể là người khác khắc mà”.

Vương Nghiên nhướng mày, nhìn hắn như cười như không, lúc này Tạ Phú mới phát hiện đám người Hình bộ ở đây vẫn đang cười, có mấy cười còn cười ra tiếng nữa cơ.

“Trương đại nhân chưa từng cùng thị lang đại nhân nhà chúng tôi phá án nên không hiểu ý của ngài ấy, ngài ấy là đang nói đùa thôi.”

“Đại nhân sợ đám chúng tôi nhát gan, nên mới nói chuyện tếu táo cho chúng tôi nghe thôi.”

“Thị lang đại nhân của chúng ta vui tính lắm, hai vị đại nhân sau này thường xuyên theo đại nhân nhà chúng tôi phá án sẽ quen thôi.”

Thật ra đám người Hình bộ cũng không hoàn toàn nói sự thực, thật ra là mỗi lần Hình bộ phá án, đặc biệt những lúc khám nghiệm hiện trường tử thi các thứ, Đào Châu Phong thường đích thân đến hiện trường, nói một chút suy luận phá án, phân tích lập luận, phong cách thoải mái làm mọi người phấn chấn tinh thần. Lâu dần đám người trong Hình bộ cũng quen không nghe được đôi câu dạy bảo của Thượng thư đại nhân thì cứ như thiếu thiếu cái gì, nếu Thượng thư đại nhân không ở đây thì sẽ do Vương Nghiên hoặc sếp khác bắt chước Thượng thư đại nhân nói đôi câu làm cho hiện trường thoải mái lại.

Đào Châu Phong làm việc hiền hậu, quan tâm mọi người, tất cả nhân viên Hình bộ đều vô cùng yêu thích Thượng thư đại nhân, việc này chỉ coi là một niềm vui chứ hoàn toàn không có ý gì bất kính, ngay cả bản thân Đào Châu Phong cũng biết và còn cảm thấy vui vẻ, chỉ không tiện nói ra thôi.

Vương Nghiên khoác tay chặn lại: “Bỏ đi, chính sự quan trọng hơn. Hàng chữ trên nắp quan tài này dù do ai khắc nên thì cũng tám chín phần mười là cố ý tỏ ra huyền bí. Khoắc xong còn thoa lên một lớp sáp càng như vẽ rắn thêm chân. Giống như bố trí trong hầm này vậy, làm cho người ta hoang mang tí thôi, hoặc còn tính toán nếu có người đào được ra chỗ này mà phát hiện trong quan tài không có thi thể thì có thể nghĩ rằng thi thể trong đó thăng tiên rồi. Những tiểu tiết này tạm thời không có gì nhiều để suy luận, xem ra cỗ thi thể mà lão Phùng đang kiểm tra đã từng nằm ở đây lúc trước. Vụ án này càng ngày càng thú vị rồi, không biết thi thể vốn nằm trong quan tài chạy đi đâu nữa.”

Tạ Phú sửng sốt, bổ khoái Hình bộ rất nhanh hỏi ra nghi vân trong lòng hắn: “Thứ lỗi cho tiểu nhân ngu dốt, ý của địa nhân là trong quan tài này còn có thi thể khác ư?”.

Vương Nghiên quay người lại nhìn quan tài đá: “Đương nhiên rồi, các ngươi ở Hình bộ phá án lâu như vậy chẳng lẽ không nhìn ra đây là cỗ thạch quách sao?”.

Tạ Phú và đám người Hình bộ lẫn thị vệ đều ngẩn ra. Phải, ngoài quan tài có quách, vốn là điều hết sức bình thường, lại có người của Hình bộ nói ra suy nghĩ chợt lóe trong đầu Tạ Phú: “Mong đại nhân thứ tội, không dám gạt đại nhân, vụ án này quả thật có nhiều điều kỳ lạ, chúng tiểu nhân đã sơ suất rồi. Nếu đây là một cỗ thạch quách, thì chứng tỏ trước đây bên trong từng có một cỗ quan tài đúng không ạ?”.

Vương Nghiên nói: “Ừ”.

Lại có một thị vệ nói: “Cỗ quan tài mới đào ra dưới gốc cây ngoài kia có phải là quan tài bên trong thạch quách không ạ?”.

Vương Nghiên còn chưa đáp, Trương Bình vẫn yên lặng đứng một bên đã lắc đầu.

Vương Nghiên khoanh hai tay nhìn hắn: “Trông ngươi lắc đầu kìa, thế nói thử xem nào”.

Trương Bình nói: “Không phải”.

Vương Nghiên nói: “Không phải thế nào?”.

Trương Bình nói: “Không xứng tầm. Tay nghề quá kém.”

Hắn vừa đi xung quanh thạch quan đo lường tính toán xong, cỗ quan tài dưới gốc cây liễu mà bỏ vào bên trọng thạch quách này thì lọt thỏm, trống quá nhiều không gian, hoàn toàn không tương xứng. Hơn nữa quan tài gỗ tay nghề làm quá kém, giống như vội vã đóng nên, tay nghề không thể xuất phát từ cùng một thợ thủ công được”.

“Quan tài vốn dĩ bên trong, chắc là…”

Vương Nghiên khoác tay: “Không sai, nhãn lực của ngươi khá đấy”, rồi lại nhìn ra mọi người xung quanh: “Các ngươi cũng học hỏi cậu ta thêm một chút, lúc phá án thì suy luận phỏng đoán là điều đương nhiên, nhưng cũng phải dựa trên logic mà phỏng đoán”.

Người của Hình bộ đều cúi đầu tạ ơn lời dạy bảo của thị lang đại nhân. Trương Bình tiếp tục im lặng.

Vương Nghiên lại nói: “Xem đến đây chắc được rồi, theo bản bộ viện ra ngoài thôi”, nói rồi y đi đầu trèo lên thang dây.

Trương Bình Tạ Phú cùng những người khác theo ra, đến cửa hang Tạ Phú có cảm giác hai chân đong đưa, ôi, vốn là trái tim đã chết, sao lại để ly kỳ thế tục quấy nhiễu chứ?

Hốt hoảng không?

Mê ly không?

Sau cùng tất cả chỉ là trống vắng, cần gì phải chấp nhất chứ?

Hắn yên lặng để cõi lòng mình trở về hư vô, chỗ kia Vương Nghiên đang dặn dò mấy tùy tùng ban nãy ở lại ngoài cửa động xuống dưới lần nữa, đậy lại những thứ trên thạch quan kia, rồi đập bỏ tường trong động đi, rồi lại nói: “Những người vừa mới theo bản bộ viện xuống động đâu rồi, lại theo ta đi ra ngoài đi”.

Trương Bình và Tạ Phú lại theo Vương Nghiên đi ra đại điện.

Sắc trời đã tối, bầu trời đêm trong vắt, gió nhẹ nhàng khoan khoái, sao trời lấp lánh, Tạ Phú hít vào thật sâu, chỉ cảm thấy hồn phách lúc này liền muốn bay bay rời trần thế, hòa vào trong gió.

Hắn khép hai mắt lại.

Vốn nên không lo không nghĩ, sao lại ràng buộc rối ren?

Cánh tay hơi căng cắt đứt suy tư của Tạ Phú, Trương Bình không nói tiếng nào đỡ hắn. Vương Nghiên quay đầu nhìn: “Run chân rồi hả? Đúng là bản bộ viện cũng hơi đói bụng, đi tìm Tri phủ đại nhân của các người trước đi, để ổng mời khách”.

Trương Bình không nói gì, trong lòng Tạ Phú nhẹ nhàng thở ra, khom người gỡ tay Trương Bình ra: “Tạ ơn thị lang đại nhân quan tâm, đây là do hạ quan tiếp đãi không chu toàn, giờ sẽ đi sắp xếp đây ạ”.

May mà ngay lúc này, có một thị vệ cầm đèn lồng đến bẩm báo, trụ trì muốn mời thức ăn chay, không biết đại nhân có muốn dùng không để bảo các đạo nhân trong quán chuẩn bị.

Tùy tùng của Vương Nghiên nói: “Thị lang đại nhân của chúng tôi không muốn làm phiền các vị đạo trưởng, vả lại ngày mai các vị còn phải chuẩn bị cho nghi thức tế lễ của Thái hậu nương nương nữa”.

Tạ Phú cũng không trông cậy vào Trương Bình nữa, vội khom lưng nói: “Trong Từ Thọ Quan có người chuyên chuẩn bị đồ ăn mặn cho khách hành hương, giờ hạ quan sẽ đi căn dặn hạ nhân mượn phòng bếp một lát, không cần quấy rối các vị đạo trưởng thanh tu, cũng không hề làm ồn đến sự yên tĩnh trong quán. Chỉ là chuẩn bị vội vàng, trà nước sơ sài mong thị lang đại nhân không trách tội”.

Tùy tòng của Vương Nghiên nói: “Lúc thị lang đại nhân của chúng tôi ra ngoài phá án thì đều ăn cùng đám chúng tôi”.

Tạ Phú lại biểu thị sự kính ngưỡng với Vương thị lang rồi lập tức đi làm. Một tùy tùng của Vương Nghiên nói: “Tiểu nhân đi cùng đại nhân nhé”.

Vương Nghiên căn dặn thị vệ phải canh gác chặt Từ Thọ Quan, không cho bất cứ kẻ nào quấy rối nơi thanh tĩnh, đặc biệt là đại điện phía sau này. Trương Bình im lặng cùng Vương Nghiên rời khỏi khu bên trong thì đã thấy bên ngoài chỗ ngọn đèn dầu sáng sủa, Phùng Thai ngồi trên một cái ghế, trước mặt là một chiếc bàn nhỏ bày một xấp hồ sơ. Phùng Thai đang xem duyệt công văn, nha dịch huyện nha cùng thị vệ Kinh Triệu phủ đứng hầu hai bên.

Vương Nghiên đi đến bên cạnh, Phùng Thai vừa đóng công văn lại đứng lên: “Vương thị lang kiểm tra đến đâu rồi?”.

Vương Nghiên nhìn công văn trong tay Phùng Thai cười ha hả: “Đã khám nghiệm xong thi thể rồi à? Ta vẫn chậm hơn Kính Nông rồi.” Tùy tùng bên cạnh chuyển vật chứng lấy được trong hố ban nãy đưa lên cho Phùng Thai. Tùy tùng bên cạnh Phùng Thai nhận lấy, Phùng Thai thản nhiên nói: “Sắc trời đã tối, đợi ngày mai lại khám nghiệm kỹ hơn”. Phùng Thai gật nhẹ đầu, thị vệ Kinh Triệu phủ lập tức trình một tập hồ sơ lên trước mặt Vương Nghiên.

Vương Nghiên nhận lấy mở ra, Trương Bình đứng ở một bên Vương Nghiên nhòm lên, trên giấy vẽ hai bóng người một sấp một ngửa, cánh tay, chân, cổ tay, mắt cá chân và lưng đều có vết trói đỏ.

Vương Nghiên nói: “Trước đây cô gái này từng bị chịu hình sao?”.

Phùng Thai nói: “Có thương tích, nhưng không kết luận được là do đâu gây nên. Chỗ Vương đại nhân có phát hiện gì không?”.

Vương Nghiên không trả lời, quay đầu nhìn về hướng Từ Thọ Quan, rồi lại quay sang nhìn Phùng Thai: “Kính Nông à ông đừng vội, một vụ án mạng tôi sao dám dấu ông manh mối đã điều tra ra, chờ một lát tôi sẽ nói cho ông biết”.

Sắc mặt Phùng Thai bình tĩnh: “Vương thị lang suy nghĩ nhiều rồi, bản phủ đã đồng ý để Vương thị lang tham gia vào vụ án này thì sao lại nghi ngờ gì chứ”.

Vương Nghiên cười: “Kính Nông tin tôi là tốt rồi”. Từ xa hướng Từ Thọ quan có hai ngọn đèn lồng đi đến, lại chính là Tạ Phú cùng tùy tùng được Vương Nghiên sai đi làm cơm chạy tới.

Hai người chào hỏi Phùng Thai và Vương Nghiên, sau khi hai người bái xong lễ thì Vương Nghiên nhìn quanh bốn phía: “Những người vừa cùng bản bộ viện đi xuống đều ở đây rồi hả?”.

Tạ Phú và mấy người đều lên tiếng đáp lại, Trương Bình cũng cung kính khom người.

Vương Nghiên nhìn về phía Phùng Thai: “Lần này ta đi không mang theo nhiều người. Ta thấy lão Phùng ông mang nhiều ghê nè”.

Phùng Thai nói: “Vương đại nhân ông nói lời này là ý gì?”.

Vương Nghiên đáp: “Không có gì, muốn mượn người của ông dùng thôi”, rồi lại quay người lại: “Người đâu, trừ cái tên họ Trương này, thì tạm thời bắt tất cả lại cho ta”.

Trong nháy mắt Tạ Phú tựa như hồn bay phách lạc, ngạc nhiên đến ngơ ngẩn.

Trương Bình bước lên: “Thị lang đại nhân, chữ trên nắp quan tài không liên quan đến bọn họ, chữ đó không phải mới khắc”.

Vương Nghiên nheo mắt lại: “Ngươi lúc nào cũng thích ra mặt ở những lúc thế này nhỉ, sao ngươi biết được?”.

Tạ Phú lúc này mới hoàn toàn tỉnh ngộ, mới vừa rồi ở đáy hố, Vương Nghiên hình như không để tâm đến mấy hàng thơ quyết kia, nhưng trong lòng thực tế đã nghi ngờ có người giở trò từ lâu. Bản thân mình cùng những người từng chạm qua thạch quan đều ở trong vòng hoài nghi của ông ấy.

Trương Bình nói: “Không kịp”.

Vương Nghiên nói: “Cái gọi là thủ thuật che mắt, chính là chuyện tựa như không thể xảy ra. Trên đời này có loại thuốc có thể khắc vào đá, chỉ cần một cái ấn sắt, bôi xong chữ viết rồi ấn vết chữ xuống, sau đó phong sáp nến lên trên thì nếu nhanh tay có thể làm xong trong nháy mắt.

Trương Bình nói: “Nhưng tình lý không hợp”.

Vương Nghiên nheo mắt: “Ồ?”

Trương Bình giương mắt nhìn y: “Nếu trong mấy người này, thật sự có nghi phạm cố tình tạo trò huyễn hoặc, tất nhiên từ ngữ sẽ hướng tới thi thể nữ trong giếng”.

Vương Nghiên nói: “Chẳng lẽ không đúng? Mấy câu kia trùng hợp rất nhiều với cái gì tọa sơn cao quan thủy trường chi…”.

Trương Bình nói: “Nhìn thì trùng hợp, nhưng nói suông cũng không được. Tọa sơn cao quan thủy trường chi là câu giả tạo việc nữ thi hiển linh. Phương pháp tu hành của nam nữ trong đạo gia có sự khác biệt. Kim đan nê huyệt các thứ là dùng cho nam. Lúc trước đại nhân ở trong hố cắt ngang lời hạ quan, chứng tỏ đã nhìn ra từ lâu, là trong thạch quan vốn dĩ…”.

Vương Nghiên nói: “Khoan đã, ngươi theo bản bộ viện qua bên kia nói”.

Trương Bình yên lặng câm miệng, Vương Nghiên nhìn về phía Phùng Thai: “Kính Nông, có nguyện dời bước hay không?”.

Phùng Thai nhíu mày, nhìn Trương Bình những cũng không lên tiếng.

Vương Nghiên đứng đầu đi nhanh về chỗ vắng, ba người tới đứng ở một bãi đất trống trụi lơ chỉ có cỏ không có cây, Vương Nghiên phất tay lệnh cho tất cả những người còn lại lùi ra ngoài mấy trượng.

Phùng Thai chậm rãi mở miệng: “Trong quan tài đá Vương thị lang đào ra rốt cuộc có cái gì?”.

Vương Nghiên dứt khoát nói: “Không có gì cả, trống không. Có một ít bột phấn màu đỏ, đại khái giống phần lưng của thi thể mà ông khám nghiệm ấy, ta chỉ đoán bừa thôi. Phùng đại nhân có thể xét nghiệm xem. Chỉ là thạch quan kia là quách, hoàn toàn không có quan tài”.

Phùng Thai nói: “Ồ, lúc đó trên nắp quan tài còn có mấy câu hả?”.

Vương Nghiên gật đầu: “Không sai, hơn nữa người vốn nằm ngủ trong quan tài, hẳn là một người đàn ông”.

Phùng Thai không khỏi nhíu mày, Vương Nghiên khoác tay: “Lão Phùng, khoan đã. Đây không tính là phán đoán vô căn cứ, trong tay Trương tri huyện thủ hạ của ông chắc còn có chứng cứ thực tế đấy”. Dứt lời y nhìn dáng người Trương Bình dưới ánh sao đầy hứng thú: “Ngươi đã không cho bản bộ viện bắt người, thì cũng đừng giấu những thứ ngươi biết nữa, nói chuyện trong mộ cổ ra đi”.


Vui lòng click vào dấu mũi tên để lùi hoặc sang chương kế tiếp