TRƯƠNG CÔNG ÁN

Chương 102

trước
tiếp

Chương 102:

Vương Nghiên hai mắt sáng ngời, lập tức chạy nhanh về hướng phòng nhỏ.

Trương Bình và Tạ Phú cũng đuổi theo, trở về phòng nhỏ, mới biết nguyên nhân.

Thì ra lúc khám nghiệm tử thi xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cái xác khô kia thật ra vẫn chưa hoàn toàn mục nát, dạ này vẫn còn khá nguyên vẹn, sau lưng còn có bắp thịt, thậm chí có mấy chỗ giống như nguyên vẹn.

Quan tài và thi thể đều quá quỷ dị, trong quan tài lại có nhiều bọ ăn xác cùng bùn đất thối, lúc ngỗ tác kiểm tra đã thấy khó chịu, đến lúc phát hiện cơ quan nội tạng lẫn cơ bắp còn nguyên thì nhất thời không chịu nổi.

Trong phòng có đốt hương trừ độc tránh uế, sương trắng chập chờn, Phùng Thai đứng cạnh quan tài, liếc mắt nhìn Vương Nghiên đi vào cùng Trương Bình và Tạ Phú đứng ngoài cửa, giọng nói bình thản cất ra dưới lớp khăn vải che mặt.

“Thân là ngỗ tác, khám nghiệm thi thể, lại để xảy ra chuyện như vậy, bản phủ cũng là lần đầu tiên nhìn thấy”.

Vương Nghiên cười ha ha.

Trương Bình không hé răng.

Tạ Phú chờ giây lát, phát hiện có lẽ Trương Bình không có ý định hé răng thật thì bèn cúi đầu nói: “Ngỗ tác của huyện nha chưa từng trải qua vụ án lớn, kiến thức kém, làm lỡ đại nhân phá án rồi”.

Phùng Thai hừ một tiếng: “Phong Lạc tuy nhỏ, thân là ngỗ tác, lẽ nào thi thể gặp phải ít lắm hay sao?”.

Vương Nghiên nói: “Lão Phùng ơi, được rồi, thi thể kiểu này, đúng là không có bao nhiêu mà. Dạ dày chưa hỏng, bắp thịt còn nguyên, có phải là…”.

Phùng Thai bình thản nói: “Đã khám nghiệm rồi, trong dạ dày nữ tử này có thủy ngân, trước khi chết da thịt cũng từng chạm phải, lưng áp vào quan tài có dấu vết chu sa, vì vậy mới có chỗ da thịt chưa thối nát, hơn nữa, nhìn từ hàm răng và xương cốt thì cô gái này tầm hơn hai mươi tuổi”.

Vương Nghiên nhìn vào trong quan tài: “Thủy ngân, chu sa, đều là những thứ ghê gớm đấy. Kính Nông ơi, nghe nói còn có chỗ khác nữa, có phải cũng đã xem hết rồi không?”.

Phùng Thai lạnh lùng nhìn Vương Nghiên: “Vương thị lang cũng nắm tình hình nhanh nhỉ, ngài dự định xem thế nào?”.

Vương Nghiên lại nhướn mày: “Đương nhiên là xem cho thỏa đáng rồi, nếu không Kính Nông ông tiếp tục nghiệm thi, ta lại đi điều tra, thế nào?”.

Phùng Thai rũ mi, từ chứng cứ lấy được khi khám nghiệm tử thi, thì cỗ quan tài trong Từ Thọ Quan tất nhiên phải kiểm tra, hơn nữa còn phải tra ngay lập tức, nhưng chuyện dâng hương của Thái hậu không khỏi vướng tay chân.”

Ông vừa có ý nói với Vương Nghiên, không ngờ Vương Nghiên lại thẳng thắn nhận trước, gánh lấy việc đào thạch quan trong Từ Thọ quan ra. Phùng Thai không thể không thừa nhận, có đôi lúc, có cái tên lúc nào cũng bừng bừng khí thế trời sập xuống có ông đây gánh vác, trong đầu lúc nào cũng chỉ nghỉ đến chuyện cướp án, thì cũng khá là tiện làm việc.

Vương Nghiên đã thẳng thắn như vậy, ông cũng rất thẳng thắn mà gật đầu: “Chuyện này liên hệ trọng đại, xin Vương thị lang hết sức cẩn thận”.

Vương Nghiên hào sảng nói: “Yên tâm yên tâm”, rồi dẫn theo tùy tùng đi thẳng vào Từ Thọ quan.

Trương Bình và Tạ Phú ở cửa do dự một lúc, Trương Bình nhìn bóng lưng Vương Nghiên, nghe thấy giọng nói Phùng Thai từ bên trong bay ra: “Bản phủ còn phải tiếp tục khám nghiệm tử thi, Trương Tri huyện ngươi và Tạ Huyện thừa lui xuống hết đi”.

Trương Bình và Tạ Phú lập tức nói xin cáo lui, Trương Bình đuổi theo bóng lưng Vương Nghiên, Tạ Phú phát hiện mình cũng đi theo, hắn nhẹ nhàng cười trong lòng, thôi thôi, coi như trước khi kết thúc cuộc đời này có thể mở mắt thêm một chút.

Lúc đi ngang qua ngỗ tác đang nôn thốc nôn tháo dưới tàng cây, Tạ Phú hơi dừng bước, vỗ vỗ vai hắn, an ủi đôi câu, Vô Muội từ phía sau cây thò đầu ra, biểu thị đang lặng lẽ giúp ngỗ tác niệm kinh tiêu tai, Tạ Phú bèn tiếp tục đuổi theo Trương Bình và Vương Nghiên.

Vương Nghiên đã hùng dũng oai vệ đến trước cửa Từ Thọ quan, khoát tay chặn lại, tùy tùng lập tức yêu cầu toàn bộ nha dịch lui ra phía sau, gia tăng canh gác quanh bốn phía trong điện, không cho một con kiến nào bò ra ngoài. Tạ Phú vừa vặn lách vào cửa trước khi đại môn đóng lại, cảnh cửa Từ Thọ Quan từ phía sau hắn kẽo kẹt đóng lại, còn cài mấy tầng then, đám thị vệ đứng ở trước cửa, tạo thành một hàng rào người vững như sắt thép.

Trụ trì dẫn theo đạo nhân trong quán nhất tề quỳ gối ở tiền viện, những đạo nhân này không ít người đã từng lăn lộn ở kinh thành, tự nhiên quen thuộc với uy danh của đại công tử phủ Thái sư – Vương thị lang của Hình bộ, càng ngưỡng bộ từ lâu phong cách bắt người chém người không chớp mắt của y. Tay tùy tùng của Vương Nghiên ấn vào chuôi đao khiến cho mấy đạo nhân nhát gan nhất loại dập đầu.

“Ông nội ơi, ông nội Thị lang ơi, thật sự bần đạo mới xuất gia từ năm kia thôi, cái gì cũng không biết đâu ạ…”.

“Ông nội Thị lang ơi, chỉ vì trong chùa hương hỏa không tốt, nên mới chuyển sang làm đạo sĩ thôi, ngay… ngay cả “Thái thượng cảm ứng thiên” còn chưa đọc trôi chảy nữa, càng không hiểu gì về phong thủy cả…”.

“Bần đạo chỉ một lòng thanh tu, ngày ngày đả tọa mà thôi, thuật số phong thủy này bần đạo không biết gì hết trơn, bần đạo còn không cả biết xem bát tự nữa cơ ạ.”

Ngay trụ trì cũng dập đầu nói: “Thị lang đại nhân, bần đạo thuở nhỏ xuất gia, tu hành Đan đạo, chứ không biết về phong thủy mai táng, bần đạo chỉ biết tu hành, tất cả chuyện trên thế sự, như chuyện hôm nay, đều không hỏi, không nghe, không biết”.

Vương Nghiên cười mà như không cười chuyển ánh mắt nhìn về phía Trương Bình và Tạ Phú: “Xem ra đạo nhân ở trong quán này có lai lịch phong phú thật, không biết được tuyển dụng thế này thế?”.

Đáng thương, người như con kiến, vì sống tạm bợ trên hậu thế, mà lại làm ra những hành vi hèn mọn như vậy. Tạ Phú thương tiếc hít sâu một cái.

Mà bản thân mình, vốn là người muốn tìm cái chết rồi, cớ gì còn lưu luyến nữa?

Hắn liền lãnh đạm khom người một cái, thành thật trả lời: “Hồi bẩm thị lang đại nhân, những đạo nhân này đều là hạ quan lúc làm Tri huyện thì tuyển vào. Lúc đó lựa chọn, chỉ cần tướng mạo đẹp, biết viết, đồng ý làm việc trong quán nhận lương thấp một chút thì đều được tuyển cả”.

Vương Nghiên gật đầu: “Thật là thiết thực quá đi”.

Những đạo nhân này lại tiếp tục bài ca xin tha lần nữa, Vương Nghiên khoát khoát tay, tùy tùng bên cạnh hắn lập tức nói: “Tất cả các vị đạo trưởng đều đứng lên thôi, thị lang đại nhân nhà chúng tôi chỉ là có công vụ phải làm chứ không phải đến làm khó chư vị. Xin chư vị cứ yên tâm, thị lang đại nhân nhà chúng ta vô cùng rộng lượng hiền hòa, chỉ có mấy câu muốn nói với chư vị đạo trưởng thôi”.

Các đạo nhân như được đại xá, đều ngẩng đầu, nhưng không dám đứng dậy.

Vương Nghiên vẻ mặt ôn hòa nói: “Có lẽ các vị đạo nhân đều vì chuyện cầu phúc của Thái hậu nương nương mà tảo mộc thanh chỉnh, bản bộ viện và Phùng đại nhân cũng vì chuyện này mà lên núi. Bản bộ viện đến quý quán, thứ nhất là muốn nương phúc nương quý, thứ hai, cũng muốn nhìn một cái, xem trong quán còn có chỗ nào cần tu sửa nữa không. Vị nào là trụ trì ấy nhỉ?”.

Trụ trì lập tức đáp: “Chính là bần đạo.”

Vương Nghiên nói: “Làm phiền chỉ đường cho bản bộ viện.”

Trụ trì vội vàng liên tục đáp lời, tùy tùng của Vương Nghiên lại nói: “Các vị đạo trưởng khác xin cứ về trước đi thôi, thị lang đại nhân nhà chúng ta thăm viếng quý quán không thích nhiều người. Chư vị đạo trưởng đều tự trong sương phòng nghỉ ngơi cho khỏe, nếu có việc khác thị lang đại nhân sẽ cho người đến mời.”.

Chúng đạo nhân lập tức lảo đảo bò dậy, giải tán.

Vương Nghiên chắp tay nhìn xung quanh một cái: “Điện Ngọc Hoàng ở đâu thế? Bản bộ viện muốn đi dâng nén hương”.

Trụ trì nói: “Hồi bẩm thị lang đại nhân, trong quán chỉ cung phụng thần tọa Từ Thọ Mụ Mụ thôi ạ”.

Vương Nghiên nói: “Ồ, bản bộ viện nghe nói, có rất nhiều nhánh tu đạo, giống như đạo trưởng chẳng hạn, chỉ ở trong quán nho nhỏ này, không bái Ngọc Hoàng Tam Thanh, không lo lỡ chuyện tu hành sao?”.

Trụ trì khom người: “Bẩm đại nhân, người này ngay trong thiên đại, tùy ý có thể bái được, tu hành tự ở trong lòng, giữ tĩnh giữ minh.”

Vương Nghiên cười nói: “Hay quá, xin hỏi tôn hiệu của trụ trì?”

Trụ trì nói: “Người ở ngoài đời, bất cần tôn tự, bần đạo dã hào Tĩnh Thanh.”

Vương Nghiên lại cười ha hả: “Hay, hay. Vậy bản bộ viện không quấy rầy đạo trưởng thanh tĩnh, cứ ở trong vòng thiên địa, ta liền tùy ý đi loanh quanh.”

Trụ trì nói: “Vô lượng thọ phúc, Thị lang đại nhân hào hiệp, bần đạo cũng không dông dài nữa”, dứt lời ông khom người xin cáo lui.

Vương Nghiên hựu liếc mắt một cái Trương Bình và Tạ Phú: “Tìm được vị trụ trì này, cũng thú vị đấy”.

Trương Bình không hé răng, Tạ Phú bình tĩnh nói: “Vì phải làm trụ trì tại chỗ này, phải biết gánh vác mới được, tìm mãi tìm mãi mới được vị này, tiền cũng phải trả cao hơn người khác rất nhiều ạ.”

Vương Nghiên chau mày.

Tạ Phú lại nói: “Vị trụ trì Tĩnh Thanh này nguyên là đạo nhân trong Thượng Hóa quan ở kinh thành, trước khi đến đây, là chịu trách nhiệm tiếp khách ở đại điện, lai lịch có thể điều tra được.”

Vương Nghiên ừ một tiếng, nhấc chân đi vào trong nội viện, Trương Bình và Tạ Phú yên lặng đi theo. Một tùy tùng tiến đến bên cạnh Vương Nghiên, cười nói: “Mới vừa rồi đại nhân cùng những đạo nhân này nói chuyện, thực sự là quá thông minh luôn! Nếu còn mặt mũi, bọn họ cũng sẽ không tới quấy rầy nữa, đại nhân thật cao minh, tiểu nhân thực sự là kính phục đến nói không nên lời luôn!”

Tạ Phú không khỏi giương mắt, thả chậm bước chân, suýt nữa vấp vào cục gạch hơi nhô ra.

Trương Bình tiếp tục đi về phía trước không lên tiếng.

Vương Nghiên cười ha hả: “Đây có đáng là gì. Việc nhỏ thôi.”

Tùy tùng xoa xoa tay cười: “Vâng, vâng, đối với đại nhân đương nhiên chỉ là chuyện nhỏ, nhưng trong mắt tiểu nhân lại vô cùng lớn lao ạ”.

Vương Nghiên cười nhạt, bước lên bậc thềm.

Đến hậu viện, bước vào đại điện chôn linh quan, Vương Nghiên cũng không nói nhiều, đám tùy tùng lại càng không lắm lời vô ích, kêu đám thị vệ theo sau, một ít gác ngoài điện, một hạt bụi cũng không cho bay vào khe cửa quấy rối Thị lang đại nhân tìm hiểu đạo pháp. Một nhóm khác tiến đến hỗ trợ, lấy ra cuốc xẻng trong bao vải, lập tức cạy ra.

Tạ Phú năm xưa sửa chữa lại Từ Thọ Quan, chỉ cho mở rộng đại điện, còn giữa điện, nơi chôn linh quan của Từ Thọ Mụ Mụ thì chẳng bao giờ động tới.

Phía trên linh quan có một thần đài, bên trên có một bức tượng Từ Thọ Mụ Mụ được điêu khắc bằng gỗ, trên thạch đài có khắc chữ khắc minh văn.

Tạ Phú nói, tượng gỗ vốn là trong Từ Thọ Quan. Lúc ban đầu trong quán cũng chỉ có một pho tượng thần này. Kim thân tràn đầy khí tốt lành này là khi tu sửa mới xây thêm vào.

Lúc đó bên trong điện này chỉ có linh đài, bên trên treo một bức tranh vẽ. Lúc tu sửa thì nhóm thợ đã xây linh đài dày thêm một chút, bên ngoài lát một lớp đá cẩm thạch.

Đám thị vệ nhanh chóng đẩy tượng gỗ sang một bên, cấp tốc đục linh đài. Trương Bình đi vòng quanh tượng gỗ nhìn xem, Vương Nghiên không thèm nhìn với hắn, bèn gọi Tạ Phú đến một góc tường, hỏi hắn ta chuyện lúc trước của Từ Thọ Quan, không nhìn cái lỗ tai Trương Bình vẫn đang rướn sang nghe bên này.

“Cuộn tranh năm đó ngươi còn giữ không?”.

Tạ Phú cung kính nói: “Hồi bẩm đại nhân, đó là vật cũ, vật cũ trong quán hạ quan đều sai người đặc biệt cất trong một căn phòng, có cái còn trưng bày nguyên theo bố cục cũ, chờ người đến thăm viếng qua xem”.

Ví dụ như có cửa phòng, hắn cố ý bảo đám đạo nhân lấy cái bàn cũ, bên trên đặt lư hương cũ trong đạo quán, còn ngăn không cho khách hành hương vào xem, chạm đến hư hao vật cũ, tới cửa khách hành hương sẽ chủ động ném đồng bạc vào trong lư hương, vào thời điểm đông khách, chỉ đêm hôm trước đến giữa trưa hôm sau đã đầy mấy bát rồi.

Ôi, hắn khi đó có chút nào mảy may tính toán cho một người, bây giờ nghĩ lại có hối hận không?

Không, không hối hận, nhưng, lại muốn cười nhạt.

“Đại nhân!”. Tùy tùng của Vương Nghiên hô lên một tiếng, cắt đứt chuỗi suy tưởng của Tạ Phú: “Ra rồi ạ!”.

Vương Nghiên hơi nhíu mày bước nhanh vào: “Vừa tới đất, ngươi đã nói ra rồi?”

Trương Bình đã nhanh hơn một bước đến chỗ “ra rồi” kia, bộ dạng ngóng nhìn mặt đất khiến cho Vương Nghiên muốn tung cước đá văng hắn đi, Vương Nghiên bước đến bên cạnh, ánh mắt lướt qua đống gạch, ngẩn ra, chuyển con mắt nhìn về phía Tạ Phú đã theo tới: “Cái này, ngươi không biết à?”

Tạ Phú sửng sốt.

“Lúc hạ quan cho tu sửa chỗ này, dân trong huyện tụ tập, chính hạ quan đã cho đạo nhân vừa tụng kinh vừa tu sửa rộng thêm linh đài này, không dám động vào nhiều, không ngờ…”.

Không ngờ bên dưới quan tài, không phải trực tiếp chôn quan tài, mà là một cảnh cửa.

Mặt ngoài cánh cửa bằng sắt, trên có khắc mấy hang chữ…

Người vào sống, người vào chết, sống sống chết chết chết chết sống, không sống không chết không chết sống.

Trương Bình ngồi xổm xuống rờ cánh cửa: “Chỗ an tang khâm niệm, không nên dùng cửa sắt”.

Sắt, cùng với đinh trên nắp quan tài, không giống nhau, giống như cùng một loại sắt.

Vương Nghiên khoát tay chặn lại: “Ngay vế đối cũng chẳng có, cái gì mà cứ xuôi xuôi ngược ngược, mở ra!”.

Thị vệ dùng xẻng cạy một cái, cánh cửa mở ra.


Vui lòng click vào dấu mũi tên để lùi hoặc sang chương kế tiếp