TRƯƠNG CÔNG ÁN

Chương 09

trước
tiếp

Bà Kim Lý nhìn tên lang trung kia, giọng run rẩy nói: “Ông…ông…”

Mặt lang trung không biểu lộ cảm xúc gì, cứ tuỳ ý để sai dịch ấn mình quỳ xuống đất. Kế đến, nha sai ôm một con thỏ sống đến, Ngưu Y Linh luôn chữa trị cho Kim Lễ Phát cầm kim ngân của lang trung đâm vào một vị trí phía sau tai của con thỏ, mấy giây sau hai mắt thỏ bỗng trở nên mơ màng, nằm phịch ra đất, bất động tựa như đang ngủ.

Đào đại nhân nói: “Trên kim ngân rõ ràng có tẩm thuốc, tại sao lại không có màu đen?”

Ngưu Y Linh hồi bẩm: “Kim ngân đúng là có tẩm thuốc nhưng không phải là độc, chỉ là một loại thảo dược. Hạ quan đã đặc biệt đến Thái Y Viện thỉnh giáo, trong quyển “mười loại thảo dược bốn phương” có ghi, ở vùng Lục Nam Sơn có một vùng đất nọ, đem mấy loại thảo dược nơi đó như răng heo, tai ngựa, sừng dê nấu thành nước có thể khiến người và súc vật vô tri vô giác.”

Đào đại nhân nói: “Chỉ là vô tri vô giác, không đến nỗi mất mạng, tại sao lại nhận định hắn ta cố ý muốn mưu sát Kim Lễ Phát?”

Ngưu Y Linh nói: “Thuốc tẩm trên kim ngân sau khi làm cho người ta vô tri vô giác, mạch đập vô cùng yếu, khí tức hoàn toàn biến mất, gần như đã chết vậy. Hắn ta lại dùng kim phong toả hết các đại mạch quan trọng của Kim Lễ Phát, nếu như hạ quan không kịp thời cứu chữa, Kim Lễ Phát chết là điều chắc chắn.”

Tên lang trung kia nằm bò dưới đất không cựa quậy được, Bà Kim Lý liên tục kêu lên: “Đại nhân, ông ta là La Lĩnh, cố hương của dân phụ và chồng. Hai tháng gần đây ông ta đến Kinh Thành, ở trong một con ngõ, nghĩ là cố hương sẽ tiện hơn nên mọi người trong đoàn kịch, đến cả dân phụ và chồng hở nhức đầu nóng người đều kêu ông ta đến xem, mọi việc đều rất quan tâm chăm sóc, chúng tôi không thù không oán với La Lĩnh, ông ta sao lại có thể…”

Lang trung chỉ nằm phục xuống đất, không nói lời nào, Đào đại nhân đập xuống bàn: “La Lĩnh, ngươi có ý muốn mưu sát Kim Lễ Phát, tội chứng rành rành, đêm đó ngươi dùng dao đâm Kim Lễ Phát, sau đó đẩy ông ta xuống hố phân, còn nữa, mười mấy năm trước việc Lý Ly Nương bị cưỡng hiếp rồi giết chết, có phải cũng do ngươi gây ra?”

La Lĩnh chậm rãi ngồi thẳng người dậy: “Đại nhân, thảo dân chỉ là thấy bảng cáo thị thì đến chữa trị cho Kim lão gia thôi, nghĩ muốn giúp Kim lão gia bớt đau đớn nên mới tẩm chút thuốc lên kim châm, Y Linh đại nhân cũng đã nói, thuốc đó chỉ khiến con người ta hôn mê, thảo dân chưa gặp qua chuyện đời to tát, thân ở Hình bộ, xung quanh lại có nhiều quan lão gia như vậy, khó tránh sợ hãi, nhất thời hồ đồ, châm nhầm huyệt vị, suýt chút nữa hại chết Kim lão gia, đó là do y thuật của thảo dân không tinh thông. Nhưng tuyệt đối không liên quan đến hai chữ mưu sát, còn chuyện cưỡng hiếp giết người gì đó, càng làm thảo dân thêm phần mơ hồ. Đúng như những gì Kim phu nhân đã nói, Kim lão gia và Kim phu nhân có ân với thảo dân, thảo dân sao lại phải hại họ chứ?”

Đào Châu Phong sờ râu không nói gì.

La Lĩnh lại nói tiếp: “Thượng thư đại nhân nếu không tin, có thể đi đến nhà thảo dân lục soát, thử xem có tìm ra tội chứng hay không. Vả lại thảo dân chỉ là một tên lang trung, thân trói gà không chặt, trong khi đó nhà Kim lão gia lại lập đoàn kịch, lúc trẻ có tập võ công, vóc dáng cường tráng to cao, dù cho thảo dân có mai phục ở nhà xí lén ám toán Kim lão gia cũng chưa chắc đã thành công. Nhà xí nhỏ hẹp, Kim lão gia trúng dao, lúc vùng vẫy không biết chừng có thể đẩy thảo dân ngã xuống hố phân. Đêm đó ánh trăng sáng rõ, xung quanh nhà xí chẳng có chỗ nào để ẩn nấp cả, mọi người trong đoàn kịch đều biết thảo dân, ra tay xong rồi bỏ trốn, rất dễ bị lộ chân tướng. Nếu như thảo dân muốn sát hại Kim lão gia, chỉ cần bỏ độc vào thuốc của ông ta là được rồi, cần chi phải làm ra cái trò này?”

Đào đại nhân tiếp tục vuốt râu, vẫn không nói gì.

Vương Nghiên khà khà cười lạnh hai tiếng: “Trương Bình, ngươi nói với Thượng thư đại nhân, La Lĩnh là hung thủ thật sự đã sát hại Kim Lễ Phát và cưỡng hiếp rồi giết chết Ly Nương, còn có chứng cứ nào khác không?”

Trương Bình khom mình, vẫn không đáp lại.

Vương Nghiên lại cười nhạt nói: “Vậy tức là không có? Thật là tức cười! Đây là sĩ tử muốn vào triều làm quan sao, đến phép tắc lề thói của bản triều còn không thuộc, mồm mép đảo một cái đã dám khẳng định hung thủ là ai rồi.” Y chắp tay về phía công đường, nói, “Thượng thư đại nhân, theo hạ quan thấy, lập luận của La Lĩnh có lý, chứng cứ không đủ, nhiều nhất chỉ xử tội không đủ tư cách hành nghề y, sơ suất hại người. Trương Bình vu cáo người lương thiện có tội, hung thủ của vụ án này chính là Lý Thất!”

Lý Thất nãy giờ im lặng ngồi nghe, nghe đến lời này thì ngẩng phắt đầu lên: “Đại nhân, thảo dân bị oan, đại nhân nói thảo dân là hung thủ, cũng không có chứng cứ xác đáng…”

Vương Nghiên nói: “Bản bộ viện đã đoán ra được động cơ gây án của ngươi, chẳng lẽ lại không tìm ra được chứng cứ? Sai dịch đã tra ra, gần đây ngươi từng ra yêu cầu tăng lương với vợ chồng ông chủ Kim, vở kịch ‘Hồ lang’ này trước sau tập qua hai lần, ông chủ Kim bắt các ngươi gấp rút tập luyện, vốn ngươi cũng đã có rất nhiều điều bất mãn rồi. Lập luận mới nãy của La Lĩnh càng chứng minh hung thủ tấn công Kim lão gia là người trong đoàn kịch.”

Đào đại nhân nói: “Không sai, theo kinh nghiệm phán đoán nhiều năm của bản bộ đường, trực diện tấn công nạn nhân phần lớn thường là người quen. Đối với kẻ xa lạ từ đâu đâm bổ tới, người bình thường đều sẽ cảnh giác.”

Vương Nghiên nói: “Đại nhân anh minh. Ngoài ra, thật ra hạ quan đã tìm thấy hung khí rồi.”

Y nháy mắt một cái, một sai dịch bưng một cái khay phủ vải lên, mùi xú khí âm thầm toả ra. Đào đại nhân vén tấm vải lên, bên trong khay là một con dao, thân dao nhỏ dài, cán dao đã cũ.

Vương Nghiên nói: “Con dao này là hạ quan sai người tìm kiếm trong hố phân của đoàn kịch Lai Hỉ, sau khi so sánh qua, quả nhiên là con dao của hung thủ.”

Đào đại nhân thở ra một hơi dài: “Trương Bình này, đây là con dao của ngươi à?”

Trương Bình nói: “Chính là con dao mà học trò đã làm mất.”

Lý Thất lạc giọng nói: “Dao là của hắn ta, tại sao lại nói hung thủ là thảo dân chứ?”

Sắc mặt Vương Nghiên biến đổi, quát lên: “To gan, tên gian xảo này, trộm dao giết người, nghĩ rằng có thể lừa dối giấu giếm sao? Lại còn ngông cuồng nguỵ biện! Bản bộ viện đã tra hỏi qua rồi, trước lúc Kim Lễ Phát bị hại, có đệ tử đã nhìn thấy ngươi ra khỏi phòng. Kim Lễ Phát sắp tỉnh lại rồi, hung thủ là ai ông ta chắc chắn biết. Ta khuyên ngươi mau mau nhận tội, đừng đợi đến khi dùng tra hình!”

Cả người Lý Thất run lên cầm cập, mồ hôi lạnh tuôn xuống từng giọt từng giọt, hắn tất nhiên biết, trên công đường này, Đào đại nhân là thứ yếu, kẻ khó đối phó thực sự chính là trưởng tử Vương Thị lang của vị Thái sư đương triều kia. Cứ cho là Vương Thị lang tuỳ tiện kéo một cái xác đến nói là do hắn giết, lập tức sẽ chém đầu hắn ngay, chỉ sợ hắn cũng chỉ có thể thừa nhận mà thôi.

Việc đã đến nước này, không thể không nói thật, Lý Thất cắn răng, nhắm chặt hai mắt, giọng run rẩy nói: “Đại nhân, thảo dân nhận tội, chuyện này không phải do thảo dân chủ mưu, kẻ chủ mưu chính là La Lĩnh!”

La Lĩnh sợ hãi nói: “Lý Thất ca, trước đây tôi với huynh không có oán, hiện giờ chúng ta cũng không có thù, sao huynh lại vu cáo tôi?”

Lý Thất cười lạnh nói: “Ngươi nghĩ ta là tên ngốc à, ngươi chỉ ta làm chuyện này, ta tất nhiên phải lưu lại chứng cứ rồi, chẳng lẽ tội trạng sau cùng để mình ta chịu, còn ngươi thì sạch sẽ vô can?” Hắn dập đầu về phía công đường, nói: “Thượng thư đại lão gia, Thị lang đại lão gia, trong phòng của thảo dân có một nơi cất giấu những lá thư do La Lĩnh gửi cho tôi, hắn bảo tôi tìm người mô phỏng lại bút tích của Kim Lễ Phát, lại dùng cách thức cũ, giả làm chứng cứ như thể năm xưa Kim Lễ Phát dụ dỗ Ly Nương.”

Sai dịch đến phòng Lý Thất, quả nhiên tìm thấy mấy bức thư đó.

Lý Thất cũng chẳng hiền lành gì cho cam, để phòng ngừa việc mấy lá thư La Lĩnh đưa hắn không phải là do đích thân gã viết, nên đã nói dối là mình không nhớ được thứ tự, bảo La Lĩnh đánh dấu thứ tự lên mấy bức thư trước mặt hắn.

Nét bút sạch sẽ, không có vết ố nào.

Chứng cứ đưa lên công đường, dâng lên cho Đào đại nhân xem. Đào Châu Phong than thở nói:  “La Lĩnh à, xem ra hung thủ chính là ngươi, năm xưa giết hại Ly Nương, có phải cũng là ngươi, cho nên ngươi mới giết Kim Lễ Phát diệt đầu mối? Tại sao ngươi lại làm ra mấy chuyện này? Thèm muốn sắc đẹp của phu nhân ư? Đã phạm những tội ác tày trời thế này, ngươi có dám đối mặt với ông trời, với thế gian, có dám đối mặt với cha mẹ mình không hả?”

Sắc mặt La Lĩnh xanh mét, hai mắt đầy những lằn đỏ, cao giọng nói: “Tôi không có giết Ly Nương! Tôi muốn báo thù cho Ly Nương! Chính bọn họ đã giết Ly Nương! Lại còn đem chuyện này viết thành kịch công diễn!” Bỗng nhiên lại xổ về phía Trương Bình, “Vị thư sinh này, tôi phải cám ơn cậu! Nếu không phải cậu thì tôi sẽ không biết kẻ đầu sỏ giết hại Ly Nương là Bà Kim Lý, tôi cứ luôn nghĩ bà ta chỉ là người đàn bà đanh đá!”

Vài sai dịch ấn cổ La Lĩnh xuống, Trương Bình cụp mắt nhìn gã, mặt không biểu tình, nhưng ánh mắt lại có chút bi thương.

“Kẻ giết Ly Nương thật ra vẫn là ông. Nếu như tại hạ đoán không nhầm, ông sợ cô ấy không muốn đi cùng mình, cho đến cuối cùng vẫn không nói sự thật với cô ấy, lúc cô ấy không biết sự tình bị ông hạ thuốc mê, nhưng lại bị cả nhà cho là bị yêu quái làm hại, rồi đốt xác. Nghe ông nói lúc nãy, cái chết của mẹ và em trai Bà Kim Lý có phải cũng liên quan đến ông?”

La Lĩnh trầm mặc trong giây lát, thần sắc biến đổi thất thường, rồi đột nhiên cười thê lương: “Ha ha, không sai, là do ta làm! Bà già đó, chính là bà ta, cầm đầu vụ mời bà đồng về, nói cái gì mà bị thần tiên yêu quái mê hoặc không thể để lại thân xác tội lỗi này… Bọn họ thiêu sống Ly Nương! Đầu tiên giết chết con cô ấy, sau đó lại giết chết cô ấy! Đều do ta nhất thời nương tay, lại tha cho một kẻ đáng chết! Sau hai mươi năm, ta lại quay về báo thù!”

Khi vụ án kết thúc thì cũng đã hết đêm.

La Lĩnh đã thẳng thắn nhận tội, khai hết chuyện từ đầu đến cuối.

Lúc gã còn học nghề, đã học chẩn bệnh từ sư phụ, trong một lần vô tình gã nhìn thấy dung mạo của Lý Ly Nương, về sau thì không cách nào quên được. Nhưng một kẻ như gã lại muốn lấy Ly Nương làm vợ thật đúng là hy vọng hão huyền. Gã lớn lên nơi chợ búa, học qua mánh khoé mở khoá trèo tường bèn nhân đó đột nhập vào viện, cải trang trá hình, giả làm yêu quái thành tinh, gặp gỡ Ly Nương hàng đêm.

Về sau, gã phát hiện Ly Nương đã có thai, chuyện này sớm muộn gì cũng sẽ bị bại lộ, nên muốn bỏ trốn cùng Ly Nương, nhưng lại sợ cô ấy biết thân phận thật sự của gã lại làm lớn chuyện lên, lại không thu xếp được. Thế là gã hạ thuốc Ly Nương, đợi nửa đêm lúc không có người sẽ đào mộ đem Ly Nương ra, nhưng ai ngờ Ly Nương lại đem chuyện gặp gỡ hoàng đại tiên nói với biểu tỷ của mình là Lý Tương Uyển, Lý Tương Uyển sau khi biết Ly Nương chết thì kinh hãi vô cùng, không dám nói với thúc thúc, thúc mẫu chuyện này, bà ta nói với mẹ mình, mẹ bà ta lại nói với anh trai và chị dâu. Rồi lại mời bà đồng đến khám qua, Ly Nương vừa lúc có thai, cộng thêm chuyện bịa đặt của bà đồng, Lý gia cư nhiên lại đem xác Ly Nương vội vàng đi thiêu trong đêm.

Vì chuyện này mà Lý gia loạn xì ngầu, hậu sự bí mật chủ yếu do con rể Kim Lễ Phát của nhà họ Lý lo liệu. Lúc sáng sớm đi mua bài vị giấy tiền vàng bạc, Kim Lễ Phát lại nhìn thấy La Lĩnh châm hương đốt giấy tiền bên bờ sông.

Cha mẹ của La Lĩnh đã qua đời từ sớm, sư phụ tuy tuổi già bệnh tật nhưng vẫn còn sống, Kim Lễ Phát nhìn thấy chuyện này thì có chút ngờ hoặc nhưng cũng không kịp suy nghĩ gì.

Về sau La Lĩnh lại mượn cớ mời ông đi uống rượu, nói dối ngày đó cúng tế cho cha mẹ đã mất của mình, đợi khi Kim Lễ Phát uống say rồi mới moi ra ai là kẻ thiêu chết Ly Nương từ miệng ông.

Lý Tương Uyển giữ bí mật cho Ly Nương, trước giờ không nói sự thật cho Kim Lễ Phát biết, do đó Kim Lễ Phát chỉ nói, là do mẹ vợ mời bà đồng đến, bà đồng làm chủ.

La Lĩnh quyết định báo thù cho Ly Nương, vừa lúc em trai Lý Tương Uyển cảm lạnh, gã thó tay vào trong thuốc, làm cho hắn ta giống như mắc bệnh đậu mùa mà qua đời.

La Lĩnh rất cẩn thận, gã ẩn nấp một khoảng thời gian, tận hưởng thoả thê nỗi thống khổ mà mẹ Lý Tương Uyển phải chịu, đợi khi sư phụ bệnh lâm chung mới thần không biết quỷ không hay hạ độc chết Lý thị.

Sau đó La Lĩnh rời khỏi thị trấn, phiêu bạt giang hồ gần hai mươi năm.

Trời xui đất khiến làm sao, lúc gã đến kinh thành thì vừa hay tình cờ gặp được Kim Lễ Phát và Bà Kim Lý, mà hai người này lại lựa đúng lúc này đem chuyện của Ly Nương viết thành kịch.

“Tôi cho rằng, đây chính là linh hồn của Ly Nương trên trời muốn nói cho tôi biết kẻ sát hại cô ấy thực sự là ai.”

Lúc La Lĩnh đến đoàn kịch Lai Hỉ chữa bệnh cho mọi người, gã nhìn thấy kịch bản này, cảm thấy vô cùng hoảng sợ, trong vở kịch lại tiết lộ sự thật năm xưa gã đã làm.

Gã bắt đầu hoài nghi có phải năm xưa Lý Tương Uyển cố tình muốn hại chết Ly Nương, Kim Lễ Phát nhìn thấy kịch bản này, nói không chừng có thể sẽ nhớ lại chuyện đã gặp năm đó.

Kim Lễ Phát nhìn thấy kịch bản này, vô cùng giận dữ, tìm người khác viết lại, La Lĩnh càng cảm thấy vợ chồng Kim thị này có tật giật mình.

Kim Lễ Phát và Bà Kim Lý đều không thể giữ lại.

Vừa lúc lại xảy ra chuyện khúc mắc tiền công vở kịch này, Trương Bình và Kim Lễ Phát nảy sinh mâu thuẫn, tướng người Trương Bình và La Lĩnh lại từa tựa nhau, La Lĩnh bèn nghĩ đến việc lấy Trương Bình làm bình phong. Lý Thất trong đoàn kịch trong lòng sớm cũng đã nảy sinh bất mãn với vợ chồng Kim Lễ Phát, sau khi xem xong vở kịch này cũng nảy sinh nghi ngờ với sự việc năm xưa, thậm chí còn tìm gã trao đổi. La Lĩnh bèn có ý dẫn dắt, khiến cho Lý Thất nghĩ Kim Lễ Phát mới là hung thủ thật sự, càng có ý cướp đoạt tài sản nhà Lý gia.

Gã trộm dao của Trương Bình, bỏ thuốc xổ vào, bảo Lý Thất ra tay, còn cố ý dưới ánh trăng sáng chạy vụt qua trước mặt đệ tử của đoàn kịch Lai Hỉ, không ngờ là Kim Lễ Phát lại mạng to, vẫn không chết.

Bà Kim Lý khóc lóc dập đầu trên công đường, cảm tạ thanh thiên đại lão gia đã bắt hung thủ giúp chồng bà, và đã làm sáng tỏ án oan của Ly Nương hai mươi năm trước.

“Ly Nương muội muội mệnh khổ, sau khi qua đời nói không chừng đã thật sự trở thành thần tiên, mấy đêm đó, không biết tại sao, tôi luôn cứ nằm mộng gặp nó, mới nghĩ đến việc viết vở kịch này. Có lẽ nó biết tên La Lĩnh này đã đến, muốn dân phụ minh oan cho nó…”

Trong ánh nắng ban sớm, Trương Bình bước ra khỏi cửa Hình bộ, có người ở phía sau gọi giật lại: “Khoan đã.”

Trương Bình quay đầu lại, chỉ nhìn thấy Vương Nghiên đứng trên cao, chắp tay cau mày nói: “Ngươi, lại đây.”


Vui lòng click vào dấu mũi tên để lùi hoặc sang chương kế tiếp