THỤC THIÊN MỘNG HOA LỤC

Trích đoạn hay "Thục Thiên Mộng Hoa Lục"

trước
tiếp

THỤC THIÊN MỘNG HOA LỤC

Tác giả: Tiểu Chu Dữ Mặc

Biên dịch: Tích Vũ

Trích đoạn hay

 

Ba nghìn dòng nước.

Ai cùng ai mạch thượng hoa kỳ?

Hồng trần trằn trọc.

Ai cùng ai sánh ngang trời đất?

Ngươi thanh tỉnh, ngươi trầm mê, ta vẫn luôn ở đây, không bi không hỉ.

Ngươi tùy tiện, ngươi ngang bướng, tay của ta vẫn trong tay ngươi, không hề rời đi.

Tam sinh tam thế.

Ta niêm phong ký ức khuynh thành.

(Chương 13)

 

Chỉ trong – nháy mắt, Thường Dận đột nhiên rất muốn – rất muốn giống tên nam nhân nhiệt hỏa này, hô lên giữa trời đất một câu.

Ta cũng muốn kích động. Ta cũng muốn tùy hứng. Một lần.

Thế nhưng, ta không thể!

Thế nên, ta ao ước như ngươi!

(Chương 13)

Thục Sơn! Hay cho một Thục Sơn!

Chẳng phải các ngươi vẫn muốn bồi dưỡng ra những đệ tử không biết cười sao?

(Chương 23)

“Huyết sắc Ưu Đàm là một loại hoa thần bí, ôn nhu như ác ma, là loài hoa duy nhất có thể nở tại hoàng tuyền. Tình xét nhân quả, duyên định tử sinh… Thẳng đến khi hoa trổ bông, cũng là khi đến được Mạnh Bà Kiều…”

“Huyết sắc Ưu Đàm còn gọi là Dẫn Hồn hoa, đưa linh hồn vượt qua vong xuyên, uống xong Mạnh Bà thang, mọi sự thế gian nhất nhất đều quên hết. Vì vậy, người nào cam tâm tình nguyện đạp qua hoa này tiến vào địa ngục, sẽ có thể luân hồi sống lại.”

(Chương 37)

“Nói đi, ngươi là muốn đơn đấu hay quần ẩu?’

“Có gì khác nhau?”

“Đương nhiên là có khác nhau. Đơn đấu, là một mình ngươi đánh hai bọn ta; quần ẩu, là hai người chúng ta đánh một mình ngươi. Ý nghĩa hoàn toàn khác biệt, cái trước biểu hiện ngươi anh hùng khí thế, cái sau biểu đạt chúng ta tập thể trí tuệ, ngươi chọn một trong hai đi!”

(Chương 38)

Đã từng có một người, dùng chấp nhất của hắn điểm tô cho cuộc đời y khổ tu cô tịch; đã từng có một người, dùng ái tình của y mà theo hắn chinh chiến khắp Bắc Nam. Đơn giản một chén Mạnh Bà Thang, làm sao rửa sạch những si luyến đã khắc vào cốt tủy?

(Chương 45)

Một trận cấm kỵ bất luân chi luyến, chịu đủ tam sinh tam thế dày vò, ký ức si tình áp chế ngàn năm, một ngày bung ra, liền có thể khiến họ rơi vào trầm luân muôn kiếp.

(Chương 46)

Từ Trường Khanh thần sắc u ám, tâm tư tan ra như sóng vỗ bờ, thiên địa trước mắt hoàn toàn sụp đổ. Trăng đã quá trời, ngay trong khoảnh khắc một giọt nước trong trẻo mà lạnh lùng trườn ra từ khóe mắt Từ Trường Khanh, Cảnh Thiên đình chỉ động tác điên cuồng. Hắn ngơ ngác nhìn khuôn mặt bi thương tuyệt vọng của người dưới thân, thân thể khô nóng nhất thời trở nên băng lãnh.

Giờ khắc này Cảnh Thiên.

Hứng thú.

Rã rời.

(Chương 46)

“Đang ngủ cũng tốt, ngủ nhiều chính là chuyện tốt!” Hắn thì thào, tựa như đang nói với người trong lòng, lại như nhắc nhở chính mình, “Đậu Phụ Trắng, có chút chuyện không vui, khi ngủ… sẽ vĩnh viễn quên đi…”

(Chương 47)

Sở hữu tất cả, yên tĩnh mà an ổn.

Chỉ trong nháy mắt.

Đã vĩnh hằng.

Không biết từ lúc nào, hơi thở của người đã đi vào cốt nhục.

Không biết từ lúc nào, cái tên của người đã tạc tại linh hồn.

(Chương 55)

“Huynh đã nhìn ta rất lâu!”

Cảnh Thiên ngây người, tức cười nói: “Huynh thế nào biết ta đã nhìn huynh rất lâu? Huynh có quay đầu lại?”

“Có một số việc, có chút cảm giác, không cần quay đầu lại, cũng không cần dùng con mắt để nhìn, chỉ cần một chút tâm ý là có thể dễ dàng nhận thấy. Cảnh huynh đệ, huynh nói có phải không?” Thanh âm Từ Trường Khanh có điểm trầm thấp, ánh mắt trong trẻo hướng về phía xa.

(Chương 56)

Thế nhưng.

Trùng Lâu hắn là ma, không phải người.

Nói cũng không phải nói chuyện người, làm cũng không phải làm chuyện người.

Có gì hiếu kỳ đâu cơ chứ?

(Chương 57)

Trước mắt hoa nở rực rỡ, dưới chân cỏ xanh mãn địa, đôi giày đi trên bùn đất xốp, nhẹ nhàng nhất cũng để lại vết tích sâu, giống như thứ cảm tình mơ hồ nhất trong cuộc sống, một khi đã bất tri bất giác để lại vết tích trong đó, liền sa vào, đến chết cũng không thể thoát ra.

(Chương 61)

“Buông tay!”

“Không, ta nếu thích một người, sẽ vững vàng giữ lấy cả đời, tuyệt đối không buông tay!” Cảnh Thiên cười cười, mâu trung sáng lên, mi nhãn cong cong, miệng cười hề hề, bộ dạng rất giống một tên trộm vặt.

(Chương 62)

Y của trước đây sẽ tin tưởng rằng, tâm như bồ đề, thân sẽ trong sạch tựa ngọc lưu ly. Thế tục hỗn loạn, hồng trần tranh đấu, đều cách ly thật xa khỏi đỉnh Thục Sơn quanh năm mây phủ. Y có thói quen dùng một loại tư thái siêu nhiên thoát tục mà đi qua thế gian, đạm khán hồng trần, không bụi bặm, không đau buồn, không giận dữ, không oán trách…

Đột nhiên.

Có một ngày, xuất hiện một nam nhân tên gọi Cảnh Thiên nhập vào cuộc đời y, phá vỡ toàn bộ thế giới hư ảo tự huyễn hoặc của y, mang y đến vạn trượng hồng trần, hiểu rõ nhân sinh hỉ nộ, cảm thụ vạn vật vinh nhục thịnh suy. Mà hiện tại, hắn liên tục lục lọi sâu vào nội tâm y, lôi ra toàn bộ những bí ẩn chính bản thân y chưa bao giờ đối mặt.

 (Chương 63)

“Đêm hôm đó phát sinh chuyện ngoài ý muốn, huynh đâu có ý niệm tự sát trong đầu, huynh con mẹ nó tại sao hiện tại lại chơi trò lấy chết tạ tội!” Mâu trung Cảnh Thiên hiện lên oán giận ngút trời, “Ta biết, bởi vì đêm đó là huynh bị ép, huynh không có sai, cho nên huynh chỉ coi như bị chó cắn một phát đúng không! Thế nhưng đêm nay không giống… Huynh thân là Thục Sơn đại đệ tử, cư nhiên cũng có cảm giác, lại là với ta tên du côn này có cảm giác, cho nên huynh mất mặt! Là bởi vì thích một người nên mất mặt? Bởi vì đó là nam nhân nên mất mặt?… Huynh muốn tạ tội với Thục Sơn liệt tổ liệt tông, tạ tội với Thục Sơn hai mươi bảy năm giáo dục. Có đúng hay không, trả lời ta!!!”

Sao thưa trăng sáng, về nam quạ bay, ba vòng cây lượn, đậu cành nào đây?[1] Đậu Phụ Trắng, chỉ là hai con chim cũng không làm trái với tâm ý, tìm kiếm người bầu bạn, Từ Trường Khanh huynh là một đại nam nhân, thế nào không chịu thuận theo cảm xúc của chính mình?”

Trước rượu nên hát, đời người bao lâu, tựa như sương sớm, ngày qua khổ đau.[2] Thục Sơn các người thường nói, tu thân tề gia trị quốc bình thiên hạ, huynh ngẫm lại xem, đến cửa đầu tiên cũng không qua được, làm sao có thể trị quốc bình thiên hạ? Muốn tu thân, trước hết phải nhìn thẳng vào chính mình, quan tâm đến bản thể, căn nguyên. Thế nhưng, huynh không yêu chính huynh, làm sao có thể chấp nhận người khác yêu huynh?”

“Trường Khanh… Trường Khanh… Ta nên bắt huynh làm thế nào bây giờ? Ta nên làm thế nào bây giờ?”

“Huynh đọc nhiều Lão Tử điển cố như vậy, chẳng lẽ không bằng ta kẻ mới học Đạo được hai tháng cỏn con? Đời người ta, đều do vọng tình nên mới có thân, có thân sẽ có nguy hiểm, nếu không có thân, thì làm gì có hoạ hoạn. Muốn hết hoạ hoạn thì phải hiểu chí Đạo. Muốn hiểu chí Đạo thì phải biết rõ bản Tâm. Cho nên Tâm là thể của Đạo, Đạo là dụng của Tâm. Người biết sát Tâm quan Tính, thì sẽ thấy thể tính viên minh của mình. Bậc chí nhân Tâm như minh kính, soi vạn sự mà không chấp trước, tuỳ cơ ứng vật, hoà mà không đề xướng, nên thắng vật mà không bị thương tổn. Đó là Đạo vô thượng chí chân chí diệu vậy.[3] Đậu Phụ Trắng, huynh không theo Tâm của chính mình, há có thể tu Đạo?”

(Chương 63)

Từ Trường Khanh quay đầu lại căm tức nhìn hắn, mà cái kẻ tên Cảnh Thiên kia vẫn ngang nhiên cười cợt vờ như không thấy gì. Từ Trường Khanh đột nhiên nghĩ, cùng cái tên nam nhân này giảng “Quân tử giữ mình trong sạch, tu thân tề gia trị quốc bình thiên hạ…” hoàn toàn là vô nghĩa. Người nọ chính là đun không chín, luộc không nhừ, nện không bẹp, xào không bung.

(Chương 67)

Một chớp mắt này, có thể không màng vinh nhục?

Một chớp mắt này, có thể mặc kệ phồn hoa?

Giờ khắc này thời gian có phải dừng lại? Giờ khắc này quang ảnh có phải vĩnh hằng? Khi ta vươn tay tới, có thể nào níu kéo lại cho chúng ta một mộng phồn hoa?

  (Chương 72)

“Chúng ta nhất định phải lưỡng bại câu thương như vậy?”

“Phải, ta không có lựa chọn.”

“Ngươi điên rồi, ngươi thực sự hạ cổ độc với ta, ngươi tính toán ta, ngay cả ngươi cũng không cần sống nữa. Ngươi muốn như vậy nhớ kỹ ta, chờ đợi ta, không ly khai ta… Được lắm, ta thành toàn cho ngươi, như ngươi mong muốn, đêm nay chúng ta vĩnh viễn cùng một chỗ…” Cảnh Thiên nghiến răng nghiến lợi chửi rủa thậm tệ, dưới cơn thịnh nộ, một đường xé rách vạt áo Từ Trường Khanh.

Từ Trường Khanh vô thức muốn tránh, nhưng trong khoảnh khắc, bi phẫn cùng mệt mỏi chiếm trọn lấy tâm tư của y.

Thục Sơn, thiên hạ, ngũ hành tôn giả, Tần Vương,…Tất cả hiện lên trước mắt.

Bất lực, mờ mịt, thất vọng, buông xuôi… Toàn bộ trào dâng trong lòng.

Từ Trường Khanh không hề chống cự hành động điên cuồng của Cảnh Thiên. Ánh mắt thanh minh ngày nào đã tràn đầy mệt mỏi, y thản nhiên nói, “Nếu như ngươi không khống chế được, cố ý vũ nhục ta, cũng không sao cả. Trường Khanh tuyệt không phản kháng… Dù sao thì chúng ta cũng chẳng phải lần đầu!” Lời cuối cùng này mang theo vô hạn bi thương.

Cảnh Thiên ngẩn ra, mâu quang bất định nhìn người trước mắt.

“Chỉ là trước mắt chiến sự ác liệt…” Từ Trường Khanh vừa chuyển đề tài, mâu quang phảng phất đã đóng thành băng, khiến người rét buốt, “… Thỉnh Cảnh huynh đệ vì thiên hạ thương sinh mà thủ hạ lưu tình, không để Trường Khanh thụ thương quá nặng. Trường Khanh cần phải giữ thể lực, hoàn thành nhiệm vụ Thục Sơn sư tôn phó thác.”

Những lời này, bình tĩnh mà sắc bén, tựa như lưỡi dao từng nhát từng nhát cắt vào tâm Cảnh Thiên.

(Chương 74)

Cảnh Thiên cơ hồ tưởng tượng được, nếu như hắn một mực làm bậy, kết cục sắp tới của hai người sẽ ra sao.

Hiện tại, chỉ cần một câu nói, một lời cầu xin của Từ Trường Khanh.

Có thể.

Khả năng.

Nói không chừng… lúc đó hắn sẽ dừng tay.

Thế nhưng.

Không có.

Từ Trường Khanh nhãn thần lạnh lẽo, không có bất kỳ một tia nhượng bộ nào.

Y đối với hắn, là hận.

Hận, đã chìm vào trong đáy mắt, đã lọt tới nơi tối tăm sâu thẳm nhất trong nội tâm rồi.

“Trường Khanh… Không thể… Đừng dùng loại nhãn tình này nhìn ta…”

(Chương 74)

“Ta nói cho ngươi biết, sự tình vừa rồi, chính là thứ Cảnh Thiên ta vẫn muốn làm từ lâu. Cho nên, ngươi tốt nhất lập tức giết ta đi, bằng không, sau này có cơ hội ta vẫn sẽ đối Từ Trường Khanh ngươi vô lễ. Ta là Cảnh Thiên, Du Châu Cảnh Thiên, ta cho tới bây giờ chỉ biết làm theo tâm mình, ý nguyện của mình. Ta không giống ngươi, không giống mấy tên đạo sĩ Thục Sơn tu luyện vô thượng đạo pháp, rõ ràng trong đầu nghĩ một chuyện, miệng nói ra lại là chuyện khác. Ta dám nghĩ dám nói, cũng dám làm…” Cảnh Thiên dựng mày kiếm lên, mâu trung đen thẫm chớp động vài tia khoái ý khôn tả, đồng tử ngang bướng nhìn thẳng vào thanh kiếm trong tay Từ Trường Khanh.

“Ta sẽ chẳng phân biệt được khi nào sẽ vô lễ với ngươi, không quan tâm nơi nào sẽ rêu rao cho hết thảy mọi người biết, rằng ngươi là của ta. Ta chính là vô sỉ hạ lưu… Cho nên… Nếu không giết ta, thì phải, tiếp nhận ta.” Thiếu niên mười chín tuổi mang theo thần sắc ngạo nghễ cùng khiêu khích, cười đến thỏa mãn không gì sánh được. Chỉ là, sâu thẳm trong con ngươi của hắn, lại giấu diếm một tia khát cầu.

(Chương 75)

“Ta nhiều tuổi hơn huynh…”

“Biết rồi, vậy thì có quan hệ gì. Kiếp trước luân hồi đã xác định rồi, chúng ta sẽ song song đến nhân thế này. Nhưng mà huynh quá gấp gáp muốn phổ độ chúng sinh, cứu vớt thiên hạ, cho nên nhanh chân chui vào bụng mẹ trước ta, khiến ta chậm chễ mất một ít thời gian. Cho nên, đời này khi nào ly khai nhân thế, chúng ta nhất định phải nhớ rõ, tay trong tay đếm một hai ba, như vậy ai cũng không bỏ lại ai nữa.”

“Con người của ta rất nhàm chán, chắc chắn sẽ không nói…”

“Ai cần huynh nói chứ? Lời tâm tình đều bị huynh nói xong, Cảnh đại gia ta biết nói gì hả? Sau này lời tâm tình đều nhượng ta nói, hành hiệp trượng nghĩa để huynh làm, như vậy được rồi nha!”

“Ta không ——”

“A, phải a, huynh tại Thục Sơn địa vị cao hơn ta, bất quá không quan hệ, vóc dáng ta cao hơn huynh, huề nhau ——”

“Ta cũng không hiểu ——”

“Huynh không hiểu, không việc gì, Cảnh đại gia ta rất kiên trì, có thể chậm rãi giảng dạy cho huynh… Đừng nói, đừng nhúc nhích…”

“Cảnh ——”

“Trong lúc làm chính sự, không được nói chuyện.”

“Cảnh… huynh… đệ… ngươi, ngày mai, nên… cạo râu đi…”

“Được, ngày mai ta cạo râu, chúng ta làm lại xem cảm giác thế nào…”

“…”

Lạc hồng mãn địa, đào hoa phiên tiên.

(Chương 81)

“Thường Dận, thực không dám giấu diếm. Ta cùng hắn, chuyện không nên nói, đều đã nói. Việc không nên làm, đều đã làm.”

“Rắc!”

Một tiếng giòn tan.

Chén trà nhỏ trong tay Thường Dận nhất thời vỡ ra thành vô số mảnh nhỏ, đầu óc hắn ầm ầm long ra như muốn vỡ tan, bất tri bất giác chưởng lực phát ra, những mảnh vỡ còn sót lại trong tay hóa thành bột mịn ào ào rơi xuống.

Máu, cũng tuôn ra như vậy.

Đau, cũng rõ ràng như vậy.

Nhưng mà, sau một khắc, hắn nhất thời tỉnh ngộ, vô thức thu tay.

(Chương 82)

Tương tư nhẹ trôi theo dòng nước…

Quay đầu lại đã hóa trăm năm…

Lời xưa vẫn còn đây, mà huynh cùng ta đã cách nhau vạn trượng, ngỡ như xa lạ không quen.

Cho dù là chút tình nhàn nhạt, cũng từng thấy được trong mắt huynh rực rỡ yên hoa, nhưng mà, huynh chung quy vẫn không thuộc về ta.

(Chương 83)

Trong thâm tâm một số người, hắn đích thị là một mầm họa hại nước hại dân.

Kỳ thực, Từ Trường Khanh đối với đàm đạo trong Tần Vương doanh trướng kia, vô thức so sánh Lý Thế Dân cùng Cảnh Thiên cũng không phải là không có đạo lý.

Tục ngữ nói, tình nhân trong mắt hóa Tây Thi, trong mắt Từ Trường Khanh, Cảnh Thiên chính là người có tiềm chất anh hùng giống như Lý Thế Dân vậy. Tỷ như bọn họ đều là niên thiếu khinh cuồng, tỷ như bọn họ đối với một số việc đều vô cùng chấp nhất, tỷ như kiên định, tự tin, vô tiền khoáng hậu, dũng mãnh hào hùng…

Đương nhiên, hai vị này cũng có điểm cơ bản khác nhau.

Chí ít, Lý Thế Dân lo thiên hạ đại loạn, mà Cảnh Thiên lo thiên hạ bất loạn.

Hiện tại, Cảnh đại hiệp lo thiên hạ bất loạn này đang ở trong doanh trướng ôm đầu hoang mang, tâm thần đại loạn. Mà Lý Thế Dân lo thiên hạ đại loạn kia đang ở tại Tỷ Thủy Trấn khao thưởng binh sĩ, bình định quân tâm.

(Chương 84)

Y cuối cùng cũng đã minh bạch một đạo lý, đối với những tên sắc lang, cho dù ngươi có thuần hóa hắn cả đời, hắn tuyệt đối không thể biến thành con cừu dịu ngoan thuần khiết.

Hắn chỉ có thể biến thành cầm thú thâm niên.

Hoặc giả.

Sói đội lốt cừu.

(Chương 87)

“Đậu Phụ Trắng, ta nhất định phải cho huynh biết, vân vũ hợp hoan tuyệt không phải sự tình kinh khủng như trong trí nhớ của huynh… Huynh nhất định phải học hưởng thụ, học cảm thụ…”

Hắn dừng lại một chút, chậm rãi nói, “Đêm nay cần khắc chế chính là ta, không phải huynh. Ta nói rồi, một khi thần trí huynh chưa thông suốt, ta tuyệt đối không miễn cưỡng huynh. Nếu huynh vẫn còn sợ, có thể mở mắt nhìn ta. Nếu huynh thấy khó chịu, có thể dùng sức cắn ta. Dù thế nào, đêm nay ta vẫn sẽ cùng huynh. Đợi đến sáng sớm mai tỉnh lại, tất cả đều trở thành quá khứ.”

(Chương 88)

“Có ý gì? Ý tứ rất rõ ràng, Tử Huyên thân là truyền nhân Nữ Oa tộc, trách nhiệm cứu vớt thương sinh không làm, lại đối với một đạo sĩ xuân tâm nhộn nhạo, đã thế còn truy đuổi người ta lưỡng sinh lưỡng thế, không, tam sinh tam thế! Ai nha nha, nam tử này thật đáng thương, quen biết một nữ nhân như vậy, không dưng đeo trên lưng nghiệt duyên ba kiếp, luân hồi liên miên cũng chạy không thoát… Tử Huyên này thực sự là đầu óc úng nước rồi!”

Không thể nào, không phải đâu, không nên đối với ta tàn nhẫn như thế! Đấu với trời ta không sợ, đấu với đất ta không sợ, đấu với người ta càng không sợ, nhưng đấu với xà – ta không có kinh nghiệm a! Trước có người, sau có ma, giữa có mèo, giờ lại lòi ra cái thứ đầu người thân rắn. Ta đã trêu ai đã chọc ai, ta chỉ là thích một khối đậu phụ thôi, mệnh ta thế nào lại khổ như thế? Chuyện hôm nay phải giải quyết thế nào?

Ta còn không mau xử lý tạp vụ, đem khối đậu phụ đó gói khiêng về Du Châu, trước bái thiên địa sau động phòng hoa chúc, nói chung gạo nấu thành cơm… sinh ra một đám oa nhi. A, sai rồi, ta quên mất, Đậu Phụ Trắng tuy rằng bản lĩnh không ít, bất quá sinh oa nhi thì quên đi. Thôi cứ dứt khoát nhận nuôi một đám hài tử, lập thành một quân đoàn tiểu đậu phụ, mỗi ngày đều do Đậu Phụ Trắng chỉ huy tại tiệm cầm đồ Vĩnh Yên mà luyện tập, vừa hoạt động gân cốt vừa thu hút làm ăn, rảnh rỗi còn có thể trảm yêu trừ ma, tạo phúc thương sinh… A, nhân sinh đến thế này đủ mãn nguyện rồi!

(Chương 91)

Cảnh Thiên nghe đến đây, thầm nghĩ, “Hừ, ai dám nói Đậu Phụ Trắng của ta ngốc, lão tử đánh nhau với kẻ đó. Ngươi xem ngươi xem, trước mặt chính trực ngay thẳng mà sau lưng mánh khóe đủ đầy. Nào là Thục Sơn chưởng môn? Nào là lãnh tụ quần hùng? Đây gọi là nghệ thuật lãnh đạo a, thật không hổ là người nối nghiệp mà năm lão già phúc hắc kia khổ tâm bồi dưỡng. Thường Dận a Thường Dận, đại sư huynh ngươi tài giỏi như vậy, trách không được ngươi chỉ có thể ủy khuất đứng sau, người ta thế này mới là đầy đủ tố chất. Đương nhiên, để đảm bảo hạnh phúc chung thân của ta cùng Đậu Phụ Trắng, Cảnh đại gia không quan tâm ngươi đi làm chưởng môn, hà hà, tuy rằng ngươi kém Đậu Phụ Trắng không phải là chỉ là một ít…”

(Chương 94)

Nguyên lai sinh mệnh không thể nào thừa nhận thêm đau nhức!

Nếu sinh mệnh đã gần kết thúc, vậy còn gì phải kiêng kị nữa. Chuyện về sau nào ai biết được, không bằng tại thời khắc này thuận theo tâm mình, giải thoát chân tình theo gió bay xa.

(Chương 96)

Đậu Phụ Trắng, mặc kệ là huynh yêu ta, hay là hận ta, đều không sao cả.

Nói chung, chúng ta hiện tại.

Huyết lệ đan nhau.

Từ nay về sau, ai cũng không thể khiến chúng ta xa rời nữa.

(Chương 102)

Cảnh Thiên nhất thời bị đè nén, trên đời còn có loại người như vậy, lúc ngươi cần hắn, hắn sẽ không bao giờ xuất hiện. Đến khi ngươi mong muốn hắn biến mất khỏi thế giới này, hắn lại lù lù đứng trước mặt ngươi như sét đánh ngang tai.

Ma Tôn Trùng Lâu chính là điển hình cho loại người này.

(Chương 103)

“Trước đây, tại Du Châu thành nội, có một chú trư vừa anh tuấn vừa tiêu sái, nó hết ăn lại nằm, cho nên không có trư bà nào muốn gả cho nó. Vì vậy, nó cả ngày hướng lưu tinh cầu nguyện, lão thiên a, thỉnh ban cho ta một lão bà xinh đẹp hiền lành đi! Cứ lải nhải như thế liền một ngày một đêm, lão thiên gia rốt cuộc bị nó làm phiền không chịu nổi nữa, đành đưa xuống cho nó một cô nương ốc nhồi. Cô nương này thuộc thủy tộc, trong tộc của mình, nàng đứng hàng lão đại, huynh đệ tỷ muội bên dưới đều rất yêu kính nàng. Hơn nữa, nàng từ nhỏ rất hiểu chuyện, cũng rất có trách nhiệm, thấy thượng đế phái nàng đi làm nhiệm vụ, nàng cũng chủ động đáp ứng hạ phàm trợ giúp lão trư…”

Cảnh Thiên miệng vừa kể, tay lại nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay băng lãnh của Từ Trường Khanh, “Huynh có đang nghe hay không? Nếu như không muốn nghe, có thể nói cho ta biết một tiếng. Không phản đối? Không phản đối ta đây liền tiếp tục… Đáng tiếc, cô nương ốc nhồi rất xấu hổ, mỗi lần chú trư muốn thân thiết đụng chạm, nàng sẽ vô thức trốn vào trong cái vỏ của mình. Trư rất phiền muộn a, cô nương ốc nhồi cũng hiểu được mình có điểm không phải. Vì vậy nàng  nghĩ muốn chui vào trong vỏ ốc tu luyện để thoát khỏi thân xác đó. Trước khi tu luyện nàng đã nói cho trư biết, ta vẽ một bùa chú vào lòng bàn tay ngươi, nếu như ngươi đói bụng thì cứ gọi tên ta, ta sẽ nghe được và ra ngoài cho ngươi ăn cơm. Một ngày lại một ngày, trư đói bụng. Vì vậy hắn hô tên cô nương ốc nhồi, gọi cô ra ngoài cho nó ăn, thế nhưng cô nương ốc nhồi thủy chung không nghe được, càng không thấy đi ra… Cuối cùng, một tháng trôi qua, cô nương ốc nhồi tu luyện thành công chui ra khỏi vỏ, vừa mở mắt nhìn liền thấy đầu heo gắt gao ôm lấy vỏ ốc của mình – nó đã chết!” Thanh âm Cảnh Thiên càng ngày càng thấp.

Trong trướng, gió thổi nến tàn, bóng đen loang lổ.

“Có phải rất buồn cười không… Vốn dĩ muốn vì ái nhân chịu khổ tu luyện, đến lúc thành công nhìn lại, ái nhân sớm đã chết rồi!” Hắn nhàn nhạt mỉm cười, ngữ khí thê lương, “Huynh có biết vì sao trư lại chết không? Bởi vì nó không có kêu đúng tên cô nương ốc nhồi, hắn kêu chỉ là một cái biệt danh ‘Đậu Phụ Trắng’. Trong lúc nguy cấp đói gần chết, tại thời điểm mấu chốt nhất, nó kêu chính là ‘Đậu Phụ Trắng, tỉnh lại đi, đứng lên đi, cho ta ăn cơm! Ta đói lắm’… Cứ như vậy gọi lại gọi, cuối cùng đã chết!”

Tiếng cười sầu thảm quanh quẩn trong trướng, Cảnh Thiên thanh âm nghẹn ngào, “Người tu luyện, tính danh bát tự đều phải qua hương đàn khấn bái thì mới đúng là tên gọi của mình. Tùy tùy tiện tiện đặt một biệt hiệu sao có thể phát huy tác dụng? Cho nên, đầu heo đó – thật ngu chết đi! Ngu chết đi! Huynh có hiểu hay không? Có hiểu hay không?” Trong lòng hắn nổi lên một trận chua chát, rốt cuộc không thể tiếp tục.

Bên ngoài doanh trướng, gió thổi thê lương, trận trận âm lãnh, cả người hắn đều phát lạnh.

“Đậu Phụ Trắng, tỉnh lại đi! Đứng lên đi! Cho ta ăn cơm! Ta đói lắm rồi! Hơn nữa cũng mệt mỏi rồi… Mệt mỏi lắm rồi…” Cảnh Thiên bắt đầu nói loạn, vô lực ngã vào thành giường.

(Chương 105)

Gió đêm lạnh lẽo, ánh trăng thê lương.

Một chú bướm từ đâu xuất hiện trên đầu bút lông, phẩy cánh lượn quanh sương phòng. Giữa không gian u ám, nguồn sáng duy nhất chính là ngọn đèn dầu, nó không do dự lao thẳng vào hào quang nóng cháy ấy, từ không trung thả xuống, “xuy” một tiếng rơi vào giữa cây đèn, nháy mắt đã biến thành làn khói xanh lượn lờ tiêu thất.

Thiêu thân lao đầu vào lửa chẳng phải tự tìm tử lộ?

Từ Trường Khanh nao nao, chẳng lẽ trong lòng con bướm đó, ánh sáng rực rỡ kia lại là thứ đáng trân quý nhất, khiến nó ngay cả tính mạng cũng chẳng cần, buông tha sinh mệnh dài lâu để đổi lại ôn tồn giây lát?

Đốt cháy thân ta, hừng hực thánh hỏa, sống có gì vui, chết có gì buồn, vì thiện trừ ác, giữ lấy quang minh, hỉ nhạc sầu bi, tan thành cát bụi, thương thay thế nhân, vui buồn lắm vậy. Mà chú bướm kia lại có ai biết được, trong thời khắc tối hậu lửa thiêu đốt thân mình, chính là sự cam chịu đã đạt thành sở nguyện?

Dưới ánh đèn, Từ Trường Khanh nhất thời hoảng hốt, giữa mông lung phảng phất trông thấy một thiếu niên rạng rỡ mỉm cười níu lấy cánh tay mình, “Như vậy đi, sau khi chuyện Ngũ Hành tôn giả kết thúc, ta lập tức mang huynh ly khai Thục Sơn, ai cũng không thể ngăn cản ta. Nếu như Thục Sơn ngũ lão ngăn cản ta, ta liền rút râu bạc của họ, hủy đi Vô Cực Các của họ, để một đàn tiểu đậu phụ, lão đậu phụ không còn chỗ niệm kinh. Huynh nguyện ý ở lại trong thành Du Châu là tốt nhất, chúng ta cùng nhau trông coi tiệm cầm đồ Vĩnh Yên…”

(Chương 108)

Quên không được!

Quên không được! Liền phải nhớ cả đời!

Thế nhưng, nhớ cả đời, cũng chính là một đời không được giải thoát.

(Chương 108)

Có thể, thiêu thân lao đầu vào lửa cũng không phải hi sinh, mà là một loại lý giải thấu triệt. Không chấp nhận cũng không thể giải thoát, chi bằng thuận theo tâm ý của chính mình, cảm thụ một đời không oán không hối.

Phía trước, cái gì cũng không có; phía trước, kết cục đã định rồi. Là ta phản lại lời thề giữa ta và ngươi, quả báo tất do ta gánh chịu. Đợi đến ngày ấy, ngươi dù có oán giận nguyền rủa, rồi cũng sẽ tan thành mây khói, sau đó tái nhập hồng trần, bão cát chôn vùi ta thành quá khứ xa xôi.

(Chương 108)

“Sự tình đã qua đều là quá khứ… Hiện tại, ngươi là Cảnh Thiên, ta là Từ Trường Khanh.”

“Huynh là Từ Trường Khanh, ta là Cảnh Thiên… Phải, phải, đều không phải vong quốc Thái tử, cũng không phải thụ nghiệp ân sư. Không có tàn sát, không có chiến loạn, không có sinh ly, không có tử biệt, có đúng hay không?”

“Đúng!”

“Cái gì bại hoại cương thường, uổng cố nhân luân, hết thảy đều là nói xạo, đúng hay không?”

(Chương 110)

Từ đại ca, huynh có biết ngày đó vì sao ta đi theo huynh suốt hai quả núi không?”

“Không biết!”

“Bởi vì trông huynh rất thành thật, rất ngây ngô, khiến người ta vừa nhìn đã muốn khi dễ, hơn nữa khi dễ xong cảm thấy rất thoải mái. Cho tới bây giờ ta chưa thấy qua đạo sĩ nào hảo ngoạn như vậy. Ha ha ha ha… Không xong rồi, ta hiện tại rất muốn khi dễ huynh, làm sao bây giờ?”

“…”

(Chương 121)

Đường Tuyết Kiến cùng Cảnh Thiên rốt cuộc là hữu duyên hay vô duyên, phỏng chừng ngay cả người trong cuộc cũng không cách nào nói rõ.

Kỳ thực, Đường lão thái gia không biết, duyên phận rốt cuộc là gì? Tựa như thứ đã định sẵn, cũng tựa như phải tự giành lấy cho mình. Cùng một đạo lý, có người lấy một xử nữ làm lão bà, cũng có người lấy một lão bà và coi là xử nữ. Kỳ thực với những người nghĩ thoáng một chút, chuyện bi thảm nhất của nhân sinh, không phải lão bà ngươi lấy được không phải là xử nữ, mà là lão bà người lấy được chỉ có thể cả đời làm xử nữ.

(Chương 124)

“Y hiện tại là Thục Sơn đại đệ tử Từ Trường Khanh, không phải Cố Lưu Phương, không phải Lâm Nghiệp Bình. Tử Huyên, không phải mỗi một đoạn cảm tình đều có kết quả, cũng không phải mỗi một đoạn cảm tình đều được tiếp nhận, có nguyện ý trả giá hay không là chuyện của muội, có thể tiếp nhận hay không lại là chuyện của y.” (Thánh Cô)

“Không! Ta phải nói, đem toàn bộ những gì vừa nghe được nói hết. Kiếp thứ nhất y tên Cố Lưu Phương, cùng Tử Huyên tỷ tỷ nhất kiến chung tình; kiếp tiếp theo y tên Lâm Nghiệp Bình, cũng Tử Huyên tỷ tỷ ước định chung thân; kiếp thức ba tên Từ Trường Khanh, khiến Tử Huyên tỷ tỷ hai mươi bảy năm đau khổ. Hừ, Tử Huyên tỷ tỷ có thể vì y mà lao vào Hỏa Quỷ Điện, Diêm La Điện cứu người, còn bị thương, y phải có trách nhiệm với Tử Huyên tỷ tỷ…” (Tuyết Kiến)

“Ta không nhiều lời như nữ nhân các người, mỗi chuyện từ nhỏ đến lớn của ba kiếp đều để ở cửa miệng, khiến cho người người ai cũng phải biết.” (Cảnh Thiên)

“Kiếp trước trên chiến trường, ngươi cũng dùng tư thái này đối mặt với tướng địch bại trận hay sao?”

“Kiếp này, nếu như thời gian trở lại, ta gặp gỡ Từ Trường Khanh trước, ngươi nghĩ, y sẽ lựa chọn ai?”

(Tử Huyên)

(Chương 126)

“Các ngươi rốt cuộc là quan hệ gì?” Trùng Lâu khí thế bức người đi đến, chỉ cần chốc lát là có thể phát ra một chưởng trời long đất lở.

“Quân tử tri kỷ, đương đầu với hoạn nạn; đồng tâm hiệp lực, hiểu nhau đến bạc đầu. Hắn có nghĩa với ta, ta sao có thể vô tình với hắn? Ma Tôn mặc dù địa vị tôn quý, dọc ngang thiên địa không cố kỵ ai, nhưng đừng mơ tưởng ép hắn làm chuyện hắn không muốn.” Dưới ánh trăng vằng vặc, Từ Trường Khanh dung nhan như bạch ngọc. Bạch y chân trần nâng kiếm mà đứng, tóc đen bay loạn trong gió, dung sắc đạm mạc thản nhiên, đối mặt với khí thế bức người của Trùng Lâu, ánh mắt y không chút nào sợ hãi.

(Chương 133)

Tương nhu dĩ mạt, bất như tương vong vu giang hồ![4]

(Chương 135)

Trường Khanh, từ nay về sau, không bao giờ còn có thể thấy huynh bạch y trắng thuần, con ngươi thanh thiển, tiếu dung như hoa. Ta xoay người rời khỏi, mỗi bước đều đau hơn chết, thế nhưng ta vẫn phải bước đi, phải buông tay.

Ta, bại bởi thời gian, bại bởi số phận, bại bởi một người – là huynh!

Du Châu.

Thục Sơn.

Năm tháng còn lại, ta mặc thời gian cắt dần da thịt.

Mà huynh, mỗi khi khẽ chau đôi mày, có ai thay huynh vuốt thẳng ra?

(Chương 135)

Cảnh Thiên, rơi vào tình cảnh này, ngươi và ta phải gánh lấy tội lỗi. Ngươi cho rằng, cùng lắm là chết thôi? Thế gian này biết bao nhiêu người lấy chết để trốn tránh trách nhiệm, nhưng chết đi rồi, có xóa được hết tội nghiệt hay không? Ngươi muốn điên cuồng chịu chết, tỏ cái dũng của kẻ thất phu?

Từ Trường Khanh không sợ chết, chỉ là, chết thì dễ, mà sống thì khó.

(Chương 136)

Đỉnh Thục Sơn, thanh huy nhàn nhạt, tố y như tuyết. Từ Trường Khanh lẳng lặng đứng thẳng, mâu sắc ôn nhu: “Tiểu Thiên, đừng tùy hứng nữa! Bỏ kiếm xuống đi!” Hai chữ “Tiểu Thiên” nhè nhẹ thoáng qua, mà lại dài như vậy, mang theo thê lương muôn kiếp.

Cảnh Thiên chầm chậm ngã xuống.

(Chương 137)

Lão nhân lặng lẽ nghe, một lúc lâu sau, ngoài cửa sổ vang lên thanh âm rời rạc không lưu loát, tựa hồ có sợi dây chặn ngang cổ họng, mỗi chữ mỗi câu đều gian nan không gì sánh được: “Ngươi, ngày đó, vì sao, trở lại? Vì sao, không đi?”

Cảnh Thiên kinh ngạc: “Lão có thể nói?”

“Nói, không, tốt.” Lão nhân cố sức giải thích.

Cảnh Thiên gật đầu, nhìn bầu trời đêm hiu quạnh lẩm bẩm: “Vì sao trở lại? Y trước bờ vực tâm mê ý loạn mà vẫn nhớ phải rút Trấn Yêu Kiếm ra thay ta thoát tội, ta sao có thể bỏ đi để mình y chống đỡ. Vết thương của Thanh Vy chưởng môn không rõ ràng, y không muốn bán đứng ta, cũng không muốn lừa gạt sư môn, ngoại trừ lấy chết tạ tội, y đâu còn lựa chọn nào khác? Ngày đó ta từng nói với y, chuyện đã làm thì chính là đã làm, ta tự có trách nhiệm, sao có thể bắt y thay ta chuộc tội.”

(Chương 138)

Sấm sét lôi hỏa đan xen, Từ Trường Khanh sắc mặt tái nhợt dựa vào hành lang thạch đình, nước mưa hỗn tạp rơi đầy mặt và cổ, hòa cùng mồ hôi lạnh ròng ròng chảy ra. Cảnh Thiên liều lĩnh nhào tới, ôm chặt sinh mệnh bao kiếp luân hồi vẫn không ngừng tìm kiếm kia, tê tái gào thét: “Gặp mặt? Ngươi lừa được ai! Ngươi muốn ta thấy cái gì, thấy quan tài của ngươi, thấy tro cốt của ngươi, muốn ta cả đời còn lại sống trong cô độc nhạt nhẽo?”

Mắt thấy bàn tay Từ Trường Khanh cực lực giữ ngực, năm ngón tay bấu chặt đến bật máu, Cảnh Thiên giận dữ quát lên: “Ngươi cũng biết đau, tâm ngươi cũng đau không chịu nổi? Vậy ngươi muốn làm anh hùng hảo hán cái gì!” Khuôn mặt quật cường của Từ Trường Khanh gần trong gang tấc, nhãn thần sáng như thu thủy, ngay cả mạch máu nơi cổ cũng rõ ràng. Trong nháy mắt này, từ sâu trong cõi lòng Cảnh Thiên dâng lên xung động muốn đốt cháy đối phương thành tro bụi, nuốt sạch vào bụng mình. Hắn giận dữ bừng bừng, huyết mạch sục sôi, không nghĩ ngợi liền cắn ngay một ngụm tại cần cổ tuyết trắng kia.

(Chương 138)

“Nói cho cùng, Đậu Phụ Trắng, không cần biết rơi vào tuyệt cảnh thế nào, huynh và ta cùng sinh cùng tử, quyết không bỏ lại người kia một mình.”

‘Thanh phong minh nguyệt, bất kiến bất tán’

(Chương 139)

“Vốn dĩ muốn bảo vệ huynh suốt đời, há có thể cho phép kẻ khác chen vào, thế nhưng, ta lại không cách nào trừng mắt nhìn huynh chết đi. Trường Khanh, huynh có hiểu không? Ta nghĩ, huynh hiểu, đúng không? Cho nên, nhất định phải sống cho thật tốt…”

“Đê tiện vô sỉ! Ngươi bán đứng đại sư huynh! Hỗn trướng!” Thường Dận chửi ầm lên.

“Thường Dận, ngươi mới là hỗn trướng! Ngươi vừa rồi muốn làm cái gì? Muốn Từ Trường Khanh cùng Thục Sơn các ngươi tuẫn thân vì đạo? Rõ ràng có thể cứu được mạng y, vì sao bắt y phải chết… Phải, ta vô sỉ, ta đê tiện, ta hỗn trướng, ta là tên tiểu nhân chợ búa, ta sợ chết, ta càng sợ Từ Trường Khanh phải chết! Ta không giống đại hiệp các ngươi, chỉ cần giữ được tính mạng, ắt còn cơ hội làm lại.”

(Chương 141)

Nguyên lai, trong lúc tức giận, Từ Trường Khanh đã điên cuồng bóp nát cổ tay phải của hắn. Nỗi đau trong lòng, đã vĩnh viễn niêm phong.

Thứ cuối cùng mà y để lại cho hắn, không phải là yêu, mà là đau!

Một vầng mặt trời chiều, trong tầm mắt của mọi người, lặng lẽ lặn xuống.

Chỉ thấy.

Hoàng hôn như máu, thanh sam chết lặng, cô đơn mà đứng, thảm đạm thê lương.

(Chương 141)

Đúng vậy, sinh mệnh của chúng sinh đều chỉ có một, đi tới thế giới này, mặc dù gập ghềnh chông gai, nhưng làm việc nghĩa quyết không lùi bước. Mỗi một sinh mệnh từ lúc sinh ra cho đến lớn lên đều bình thường như thế, mỗi một chuyện xảy ra đều là hồi ức đáng giá. Con người trải qua sóng gió gian truân, có lý do gì lại không trân ái chính mình? Không tôn trọng chính mình?

Cho dù chỉ là cát sỏi, cho dù toàn bộ thế giới quay lưng lại với ngươi, thì người duy nhất có thể cứu vớt ngươi – là chính ngươi!

(Chương 142)

Từ Trường Khanh!

Ma giới chủ nhân đã từng có được thân của ngươi, Du Châu Cảnh Thiên đã từng có được tâm của ngươi, mà hiện tại, thân và tâm của ngươi đều chỉ thuộc về chính ngươi.

Trời cùng đất, một mảnh mênh mang.

(Chương 143)

Từ Trường Khanh nở nụ cười, nét cười hư vô mờ mịt khiến tâm Cảnh Thiên sinh ra bất an. Mưa gió như dệt, chỉ nghe Thục Sơn chưởng môn lẳng lặng nói: “Cảnh huynh đệ, huynh có thể quên đau nhanh như vậy, quả thực đã ngoài dự liệu của Trường Khanh, như vậy ta yên tâm rồi. Trường Khanh cần quay về Thục Sơn, đặc biệt giữ lời đến đây từ biệt Cảnh huynh đệ.”

(Chương 144)

“Không phải huynh không tốt, chỉ là, ta không thể yêu huynh lần nữa.”

“Trường Khanh, trở về!” Không sơn vang lên tiếng hô tê tái.

Không, Cảnh Thiên, vĩnh viễn không trở về được nữa.

Truyền kỳ giữa ngươi và ta, đã kết thúc rồi.

(Chương 144)

Huynh vì cái gì ngang ngạnh chống chọi với tịch liêu?

(Chương 145)

“Thục sơn đệ nhị thập tam đại chưởng môn Từ Trường Khanh chi mộ!”

Trường Khanh! Trường Khanh!

Huynh hiện tại gần ta như vậy, lại xa ta như vậy. Xa đến cửu thiên không với tới, xa đến âm ty vạn dặm không chạm được vào, hoàng thổ trước mắt, ta ôm huynh vào lòng, thế nhưng vẫn không cảm nhận được hơi ấm của huynh. Cảnh Thiên chỉ cảm thấy trước mắt tinh quang lóng lánh, hoa mắt chóng mặt, đất đai một mảnh trắng xóa, vô cùng sạch sẽ, vô cùng thuần khiết. Huynh ở phía dưới, đã trở thành linh hồn vĩnh viễn ngủ say.

Tuyết bị cào ra, lộ ra mặt đất đông lạnh cứng rắn.

Cảnh Thiên thu lấy một ít đất trên mộ phần, động tác có điểm cứng ngắc. Mười đầu ngón tay hắn, tiên huyết chậm rãi chảy ra, nhưng trước sau đều không cảm thấy đau, chỉ ngẩn ngơ cào đất.

Cảnh Thiên không thể tưởng tượng, nam tử dung nhan thanh tú, mi sắc lưu chuyển kia tại sao lại nằm bất động trong thạch huyệt này, vô luận lúc sinh thời y đã trải qua bao nhiêu ân oán tình thù, tao nhã vinh quang, khi chết rồi, cũng trở thành một dải đất thê lương.

“Huynh là hồng trần lệ trước khi phi thăng Nữ Oa lưu lại, hiện tại huynh đã trải qua đủ kiếp nạn, cần phải trở về thế giới của huynh rồi. Trường Khanh, huynh ở đó có tốt hay không… Trường Khanh, huynh cô đơn một mình ở chỗ này, có phải cảm thấy quá thanh lãnh?”

(Chương 146)

“Từ Trường Khanh! Từ Trường Khanh!”

Bút tích quen thuộc rõ ràng nhắc nhở Cảnh Thiên, đây là thứ trước khi chết Từ Trường Khanh tự tay khắc vào. Cảnh Thiên không cách nào tưởng tượng, Từ Trường Khanh đến lúc sắp chết tự tay khắc xuống quan tài của chính mình, tâm tình suy nghĩ những gì. Một khắc này, đáy lòng y có lưu luyến hay không, có do dự hay không, có nhớ tới một kẻ tên Cảnh Thiên, dưới chân núi Thục Sơn, bên trong thành Du Châu, vẫn giờ giờ khắc khắc tưởng niệm y?

Thế nhưng, Từ Trường Khanh, huynh cứ đơn giản như vậy bước một bước kết thúc sinh mệnh. Một chớp mắt cuối cùng trước khi đóng nắp quan tài, cách biệt với hồng trần, nội tâm của huynh có thực sự thanh thản hay không?

“Trường Khanh!”

Ngoài động cuồng phong cuốn vào thạch thất, thổi trúng áo bào của Từ Trường Khanh, đạo bào phảng phất ép xuống thật nặng, giãy dụa, thở gấp… Không, không cần giãy dụa, không cần thở gấp, y từ lâu đã không thở được nữa rồi.

(Chương 147)

Tương tư nhẹ trôi theo dòng nước

Quay đầu lại đã hóa trăm năm

Hiểu được hay không, thì làm sao

Ân oán chất chồng, sẽ đều biến mất

Chỉ trong chớp mắt, tình sinh ý động

Chỉ trong chớp mắt, khói nước mênh mang

(Tiết tử)

 

Chú thích:

[1] Nguyên văn “Nguyệt minh tinh hi, ô thước nam phi. Nhiễu thụ tam táp, hà chi khả y” (Trích “Đoản ca hành kỳ” – Tào Tháo)

[2] Nguyên văn “”Đối tửu đương ca, nhân sinh kỷ hà? Thí như triêu lộ, khứ nhật khổ đa” (Trích “Đoản ca hành kỳ” – Tào Tháo)

[3] Trích Đạo Đức Kinh – Ngộ Chân Thiên của Lão Tử.

[4] Hoạn nạn có nhau, không bằng quên hết tất cả.

Điển cố: Chuyện kể rằng có hai con cá bị sa vào vùng nước cạn, để sinh tồn, hai con cá nhỏ dùng miệng hà hơi duy trì hơi thở cho nhau, tình cảnh này khiến cho người cảm động.

Nhưng sinh tồn như thế không phải là bình thường, thậm chí là tội nghiệp. Đối với hai con cá mà nói, lý tưởng nhất là chúng bơi được ra biển rộng lớn vô tận, mỗi con có nơi thuộc về riêng bản thân chúng. Cuối cùng, chúng quên mất vùng nước cạn kia. Mỗi con ở một phương, sống hạnh phúc, quên đi lẫn nhau, quên đi những ngày sống dựa vào nhau.

Lời bình: Con cá quên được, có khi có thể sống bình yên. Còn nếu như trong hai có một con không quên được thì sao? Con người đối với tình cảm cũng như thế… “Tương nhu dĩ mạt”, có lúc cần thiết cho sinh tồn, làm người cảm động, nhưng “tương vong vu giang hồ” – quên hết chuyện trước kia cũng là cần thiết.

Có thể lãng quên, có thể buông tay cũng là một hạnh phúc.


Vui lòng click vào dấu mũi tên để lùi hoặc sang chương kế tiếp