THỤC THIÊN MỘNG HOA LỤC

Tiết tử

trước
tiếp

THỤC THIÊN MỘNG HOA LỤC

Tác giả: Tiểu Chu Dữ Mặc

Biên dịch: Tích Vũ

Tiết tử – Trường không bích huyết

“Nhân sinh thọ xúc, thiên trường địa cửu

Bách niên chi kỳ, Thục vân kỳ thọ?

Tư dục đăng tiên, dĩ tế bất hủ

Lãm bí trịch trù, ngưỡng cố ngã hữu”

 

(Đời người ngắn ngủi, trời đất bao la

Trong khoảng trăm năm, mây Thục còn hay mất?

Muốn được làm tiên, hóa thành bất hủ

Lại vẫn chần chừ, lưu luyến người xưa)

 

Đỉnh Thục Sơn, hoa thiên lưu vân.

Trên con đường hẹp quanh co, nam tử đang chạy gấp đột nhiên dừng lại, bởi vì từ trên đỉnh núi đã nghe thấy tiếng chuông vọng vang trời đất. Từng tiếng tụng kinh không nhanh không chậm như kiếm sắc xuyên qua thiên địa ngàn năm, khiến cho tâm trạng Cảnh Thiên trong chớp mắt trở nên trống rỗng. Cùng lúc đó, Trấn Yêu Kiếm trên vai “leng keng” mấy tiếng, tự động chui ra khỏi vỏ, phát ra tiếng vùn vụt xé gió như rồng gầm nóng lòng bay lượn cửu thiên.

Cảnh Thiên dừng bước, nhìn lên đỉnh Vân Thiên: Giữa mịt mờ biển mây, phảng phất như có một đoàn ác ma muốn báo thù, giận dữ điên cuồng lao tới Thục Sơn như bài sơn đảo hải.

Loại khí thế này, cùng trời cuối đất, chín tầng trời cao, ngoài Ma Tôn ra, còn ai có nổi?

Cảnh Thiên dừng bước, lẩm bẩm trong lòng: “Không lẽ là hắn?”.

Trên đỉnh Thục Sơn, mọi người ngưng thần nín thở, trên đài Trích Tiên rộng lớn, hàng trăm đệ tử lặng ngắt như tờ. Đây là đại lễ kế vị vô cùng trang trọng uy nghiêm, một khắc này qua đi, đại sư huynh Từ Trường Khanh của Thục Sơn sẽ trở thành chưởng môn nhân của họ. Nhưng mà, trong nháy mắt từ phía chân trời xuất hiện một luồng hắc quang vô cùng đáng sợ, mọi người còn chưa kịp phản ứng, đại sư huynh trong lúc bất ngờ cũng chỉ cố gắng đẩy được Thường Dận không tránh kịp sang một bên, còn mình thì vừa vặn rơi vào tay người nọ.

Người mới đến không buồn nhìn rừng kiếm rào rào ra khỏi vỏ, đối với nam nhân kiêu ngạo cùng trời cuối đất duy ngã độc tôn này mà nói, chuyện cả đám đệ tử Thục Sơn thi triển công phu vây kín xung quanh, cũng chẳng phải là thứ uy hiếp gì.

Bị năm ngón tay lạnh lẽo siết chặt lấy yết hầu, Từ Trường Khanh tự biết chỉ cần câu trả lời của mình ngập ngừng chốc lát thôi, thì tính mạng y sẽ chẳng còn. Trong đầu y ong ong một mảng, cảm giác hô hấp khó khăn khiến y mất đi toàn bộ tri giác. “Keng” một tiếng, trường kiếm rơi xuống đất, thanh kiếm này từ thiếc lạnh ngàn năm đúc thành, mềm dẻo mà cứng cáp. Giữa lúc hỗn loạn, bên tai Từ Trường Khanh vang lên tiếng nói của Thanh Vy chưởng môn: “Thục Sơn chưởng môn đệ tử, quan trọng nhất là phải đoan chính ngay thẳng. Hành đắc quang minh, tọa đắc lỗi lạc!”.

Năm ngón tay lạnh như băng đột nhiên siết chặt, âm thanh lạnh lùng mang theo hàn ý như từ địa ngục tăm tối nhất vọng lên: “Nói, người đêm đó rốt cuộc có phải là ngươi hay không?”.

Trong lòng chấn động, thần trí Từ Trường Khanh mãnh liệt tỉnh táo trở lại, nhìn thẳng vào đôi ngươi lạnh lẽo nghiêm nghị của Trùng Lâu: “Ngươi nói gì ta không hiểu”.

Gần như ngay lập tức, một âm thanh phẫn nộ khác truyền tới:

“Buông Đậu Phụ Trắng ra! Ta kêu ngươi dừng tay, có nghe thấy không!”.

Nhất đại Ma Tôn trầm mặc một lát, bỗng nhiên thong thả nói: “Xưa nay ta không bao giờ vì kẻ không liên quan hệ dừng tay. Muốn ta dừng tay…”, hắn dừng một chút, lại tiếp: “…chỉ có thể làm người của ta!”

“Ngươi!”.

Nghe được tiếng nói quen thuộc, Từ Trường Khanh khó khăn giãy dụa đảo mắt nhìn qua, đã trông thấy một bóng người ngự kiếm bay đến.

Khả năng quan sát của Trùng Lâu vô cùng sắc bén, ngay lập tức đã phát hiện ra đôi mắt Từ Trường Khanh vốn ảm đạm vô hồn đột nhiên lóe lên một tia sáng khác thường. Thế nhưng, khi Trùng Lâu tập trung nhìn lại cẩn thận, thì đôi ngươi kia đã đạm như yên thủy, cho dù là dây dưa tam thế, yêu hận tình thù… tất cả đều chìm sâu dưới lớp sương khói ấy, khiến không còn ai có thể nhận ra.

Lòng Trùng Lâu mơ hồ dậy sóng: “Có nói hay không!”.

Trả lời hắn chính là tiếng hét liên tiếp đầy phẫn nộ của các đệ tử Thục Sơn: “Thả đại sư huynh ra… Tên ma đầu… Thật lớn gan…”.

Khi những hơi thở cuối cùng dần mất đi, trước khi Từ Trường Khanh hôn mê, tựa như có tiếng nói từ đáy lòng sâu kín nhất vọng lên nhắc nhở y, rằng vô luận thế nào cũng không thể đánh mất đi chút danh dự và tôn nghiêm nào dưới tình cảnh này.

“Không phải!”.

Trong khoảnh khắc, một tiếng “rắc” vang lên đúng như trong dự liệu, bóng tối vô biên theo đó ập đến. Trước mắt Từ Trường Khanh tối sầm, thân thể vô lực ngã xuống, sinh mệnh cứ trôi qua đơn giản như vậy, đơn giản đến mức chỉ cần một tích tắc là định đoạt xong.

Cảnh Thiên phảng phất trông thấy…

Cố Lưu Phương đứng trên cây cầu nhỏ, dải lụa trên đầu nhẹ nhàng lay động theo sương khói, toát lên vẻ phong lưu trang nhã không gì sánh được…

Lâm Nghiệp Bình nhung trang cưỡi ngựa, rong ruổi sa trường, trong chớp mắt đối mặt với sinh tử, dưới chiến kỳ thêu một chữ “Long”, thân ảnh đẫm máu bên nhau không rời…

Tam thế tình duyên, thịnh Đường yên thủy.

Tất cả mọi thứ, chỉ trong nháy mắt này, tựa như đã định.

Chính tại thời khắc này, giữa lúc không kịp đề phòng, Trùng Lâu phất tay áo, khiến cho thân thể Từ Trường Khanh bay lên giữa không trung.

Vì vậy, giữa không trung bắn ra một chùm mưa máu, hoa vũ nhè nhẹ tán ra khắp trời…

Mọi người thậm chí không kịp hét lên một tiếng kinh hoàng, lại càng không kịp tiến lên cứu viện, chỉ có thể mở mắt trừng trừng nhìn Từ Trường Khanh rơi xuống, vạt áo, tay áo đều bị gió lộng thổi đến phiêu linh. Đằng sau lớp y phục màu lam tím, có thể mơ hồ thấy được những tia nắng ban mai vàng nhạt, chiếu lên gò má tái nhợt của Từ Trường Khanh, dung nhan trắng như tuyết thoáng chốc nhiễm chút sắc đỏ nhàn nhạt.

Tiên huyết như hoa đào nở rộ trước ngực Từ Trường Khanh, lại thổi bùng lên trong tim Cảnh Thiên ngọn lửa đau đớn cùng phẫn nộ.

Cảnh Thiên không biết, hắn không biết cơn giận dữ của Trùng Lâu lại lớn như vậy, đi trút giận lên mình Từ Trường Khanh, lại còn chọn ngày này mà đến Thục Sơn. Không biết từ lúc nào, một giọt máu nóng hổi rơi xuống khóe môi, nóng đến đáy lòng hắn phát run lên, thì ra máu của một người lại có thể nóng đến vậy, đến mức có thể làm bỏng con tim cứng rắn nhất của nam nhân.

Cả thế gian chìm trong thinh lặng, đột nhiên, hai tiếng hét vang vọng chân trời.

“Đậu Phụ Trắng!”.

“Đại sư huynh!”.

Giữa cát bụi mịt mù, Trùng Lâu yên lặng nhìn nam tử tay áo tung bay, trong trí nhớ của hắn, chỉ có một sinh linh đứng trước mặt mình có thể kiên cường như vậy, điềm tĩnh như vậy, bướng bỉnh như vậy… Hắn đã quen dùng ánh mắt thương hại mà nhìn xuống chúng sinh. Kẻ duy nhất xứng đáng làm đối thủ của hắn chỉ có Phi Bồng – đệ nhất thần tướng thiên đình đó, ngoài người ấy ra, hắn chưa từng để kẻ nào vào mắt.

Chỉ là không biết từ lúc nào, nam nhân bình thường này lại có thể khơi ra bao nhiêu giận dữ cùng căm phẫn của hắn. Có lẽ ngay từ lần đầu tiên hắn gọi ba tiếng “tiểu đạo sĩ”, cũng có lẽ là khi lần đầu thấy y liều mạng tương trợ Cảnh Thiên, hai bên ràng buộc mà bắt đầu.

Điều khiến hắn bất ngờ chính là, trong cuộc đời dài dằng dặc này, một câu nói đùa “tiểu đạo sĩ” kia lại có thể dễ dàng kích động hỉ nộ ái ố trong lòng hắn. Chẳng lẽ đối với người đàn ông bên cạnh Cảnh Thiên này, hắn chưa hề thật sự hiểu rõ?

Nhất đại Ma Tôn chắp tay mà đứng, nhìn ra phía chân trời mây gió chuyển mình, không bận tâm đệ tử Thục Sơn phía sau đã bày ra Cửu Thiên Kinh Huyền Trận.

Nhân sinh bất quá trăm năm, thay đổi khôn lường, lời thề thoáng qua.

Hiểu được hay không, thì làm sao?

Ân oán chất chồng, cũng đều biến mất.

Chỉ trong chớp mắt, tình sinh ý động.

Chỉ trong chớp mắt, khói nước mênh mang.


Vui lòng click vào dấu mũi tên để lùi hoặc sang chương kế tiếp