THỤC THIÊN MỘNG HOA LỤC

Chương 95

trước
tiếp

THỤC THIÊN MỘNG HOA LỤC

Tác giả: Tiểu Chu Dữ Mặc

Biên dịch: Tích Vũ

Chương 95 – Cương thi thích khách

 

Ngày hôm sau.

Cảnh Thiên cả ngày đều ở cùng với các huynh đệ Phong Hành Đường.

Những giang hồ hào kiệt này tuy rằng mỗi người đều kiệt ngạo nan thuần, nhưng ai nấy vẫn luôn kính nể kỳ tài võ học. Cảnh Thiên vung tay mấy chiêu liền hù được bọn họ, chuyện kế tiếp đều dễ xử lý. Tính cách hắn rộng rãi, linh hoạt biến báo, không hề ra vẻ quan tướng trịch thượng, hất hàm ra lệnh, cho nên chỉ sau một ngày đêm họ liền trở thành sinh tử chi giao.

Chỉ là, thành viên Phong Hành Đường long xà hỗn tạp, Cảnh Thiên chọn đến nửa ngày cũng chỉ chọn ra được mười tám tên hảo thủ, số còn lại xem ra phải bổ sung từ Huyền Binh Giáp.

Cảnh Thiên vừa đến nơi đóng quân của Huyền Binh Giáp thì Tần Vương đã xuất hiện ở đó từ lâu, nguyên lai hắn cùng Từ Trường Khanh, Khâu Hành Cung, Tần Thúc Bảo mấy người đang muốn lãnh suất một tiểu đội đi đến Hổ Lao Sơn thăm dò địa hình.

Ngồi trên lưng ngựa, Cảnh Thiên đánh giá đội hình một lượt, đột nhiên quay lại hỏi: “Đậu Phụ Trắng, vì sao gọi là Hổ Lao Quan? Tên này rất kỳ quặc.”

Từ Trường Khanh giục ngựa tiến lên, kiên trì nói, “Bởi vì tương truyền, Tây Chu Mục Vương ở đó bắt hổ nên được gọi là Hổ Lao Quan.”

“Có ý tứ, có ý tứ!” Cảnh Thiên vỗ tay, “Đậu Phụ Trắng, nếu ngày nào đó huynh cưỡi mèo béo di chuyển qua đây, nói không chừng quan ải này sẽ được đổi tên thành Bạch Hổ Quan. À phải rồi, ta thấy sau khi con mèo đó biến thân xong, thần tình liền ủ rũ chán chường, chắc không phải kiêng kỵ cái tên Hổ Lao Quan này là điềm xấu chứ?”

“Không đâu, chỉ là mỗi lần biến thân đều tiêu hao rất nhiều nguyên khí, cho nên nó mới mệt mỏi như vậy.”

“A, bàn miêu từ lâu không thấy xuất hiện, tiểu tử này chạy đi đâu rồi?”

“Ta nghe Tiểu Mộc nói, nó thấy xung quanh vùng núi hiểm trở, linh khí hội tụ, cho nên vào núi tăng cường tu luyện.”

“Ha ha…tu luyện tốt a tu luyện tốt, đỡ vướng chân vướng tay.” Trên mặt Cảnh Thiên mang theo vài phần bỡn cợt.

Từ Trường Khanh liếc mắt nhìn hắn, thấy đối phương cười đến ùng ục híp cả con ngươi, thầm nghĩ không biết đáy lòng hắn đang tích lũy tư tưởng lệch lạc gì. Y bỗng nhiên nghĩ tới đêm qua trước lúc chia tay, Cảnh Thiên một lời hai nghĩa cẩn thận dặn dò y, khiến lòng y thầm sinh ảo não. Chỉ là, tính tình Cảnh Thiên ngay thẳng vô tư, đôi lúc thích trêu đùa chọc phá, tại tâm Từ Trường Khanh dần trở thành một thứ ngầm chấp nhận, lâu dần cũng không muốn nghĩ ngợi gì.

Tần Vương, Khâu Hành Cung mấy người đi trước, nhìn trước mắt sơn xuyên địa thế, chỉ trỏ tay, “Chúng ta cùng Đậu Kiến Đức đánh một trận Huỳnh Dương, thủ thắng then chốt chính là Hổ Lao Quan, nếu có thể chiếm được cửa ải này, thắng Huỳnh Dương dễ như trở bàn tay.”

“Không sai, Huỳnh Dương một ngày thất bại, Đậu Kiến Đức ắt mất đi đại thế.”

“Đậu Phụ Trắng, vì sao Huỳnh Dương lại trọng yếu như vậy?”

Tần Vương giục ngựa xoay người trở lại, chủ động giải thích, “Huỳnh Dương nam giáp Tung Nhạc, bắc giáp Hoàng Hà, tây liền Hổ Lao Quan, đông khống chế Ốc Nguyên ngàn dặm, địa hình cựa kỳ hiểm yếu, vẫn luôn được xưng tụng là ‘lưỡng kinh khâm đái, tam Tần yết hầu’[1]. Nơi này là trọng điểm quân sự xưa nay, ngày trước Tần Thắng, Ngô Nghiễm suất binh tạo phản cũng đem Huỳnh Dương làm mục tiêu chiến lược.”

Từ Trường Khanh bổ sung, “Thời Sở Hán tranh hùng, Huỳnh Dương càng trở thành trung tâm tranh đoạt, Lưu Bang cùng Hạng Vũ ở chỗ này giằng co trường kỳ, cuối cùng lấy đó làm ranh giới chia đôi thiên hạ.”

Nghe hai người bắt đầu giọng điệu thuyết sử, Cảnh Thiên rất không khách khí đánh một cái ngáp, lười nhác nói: “Ranh giới Sở Hán, oáp, từng nghe người thuyết thư nói qua.”

“Thời Tam Quốc, ba huynh đệ Lưu Bị, Quan Vũ, Trương Phi đã cùng với Lữ Bố đại chiến Huỳnh Dương…” Chợt thấy Cảnh Thiên một dạng gật gà gật gù, Từ Trường Khanh ngượng ngùng không nói nữa. Nhưng mà, nhãn tình Cảnh Thiên tức khắc sáng lên, hưng phấn nói: “Có phải như người thuyết thư đã nói, cái gì tam anh chiến Lữ Bố?”

“Không sai, tam anh chiến Lữ Bố là chuyện xảy ra ở Hổ Lao Quan, cho nên nơi này được tụng xưng là “binh gia tất tranh” hay “tam Tần yết hầu”. Ta từng nghe qua sư phụ giảng giải, cửa ải này chỉ cần một người trấn thủ, thì vạn người sẽ không thể khai thông.”

“A, đã hiểu, trách không được Hổ Lao Quan trở thành chiến lũy tranh chấp của Đường Quân và Hạ Quân, hôm nay Tần Vương vội vã chạy đến Hổ Lao Quan thám thính tình hình, chính là muốn chuẩn bị cho trận chiến sắp mở màn kia.”

“Phải!”

Đoàn người giục ngựa đi thẳng, tiến nhập rừng rậm Hổ Lao Quan, rừng rậm dày đặc không thể cưỡi ngựa, Lý Thế Dân bèn phái mấy Huyền Binh Giáp trấn thủ tại chỗ, những người còn lại y trang gọn nhẹ cùng tiến sâu vào rừng kiểm tra.

Lúc này trời nhá nhem tối, mặt trời dần khuất bóng, phía chân trời lưu vân cuộn bay, ráng đỏ nhiễm cả bầu trời.

“Có ráng đỏ, như vậy đêm nay có bão.”

“Đúng vậy. Mấy ngày nay khí trời vô cùng tốt, thế nào đột nhiên lại xuất hiện ráng đỏ?”

Từ Trường Khanh nhìn ráng chiều đỏ sẫm như máu, lặng lẽ bấm ngón tay tính toán một phen, lòng thầm lo lắng.

Rừng rậm khí trời nhanh chóng thay đổi, ngay sau khi Tần Vương đến được đỉnh núi Hổ Lao Quan không lâu, trời đang yên lành chợt đổ xuống một trận mưa lớn. Mưa trắng xóa như cước, rậm rạp đan xen vào cả bầu trời, ở ngoài ba trượng không thể thấy được bất luận vật nào, chứ đừng nói đến thám thính địa hình.

Đoàn người chỉ có thể bất đắc dĩ dời đỉnh núi đi xuống. Trong thiên địa, tiếng gió thổi, tiếng mưa rơi, tiếng sấm sét đan vào nhau thành một mảnh nhức nhối, thế nhưng Huyền Binh Giáp vẫn tiến thoái ngay ngắn trật tự như trước. Bọn họ là đội quân tinh nhuệ nhất Đường doanh, là thiên phong hải vũ, tuy rằng Cảnh Thiên không nhìn rõ tướng mạo từng người, nhưng vẫn thấy được thân hình to lớn, giữa mưa gió hành động càng mau lẹ, nghiêm trang ngay thẳng.

Mọi người đảo mắt đã trở lại chân núi.

Ngoài bìa rừng, mấy chục con ngựa lẳng lặng đứng chờ chủ nhân quay về. Nhưng năm tên thủ hạ Huyền Binh Giáp lại không thấy bóng.

Mọi người khó hiểu nhìn nhau, trong lòng nhất thời nổi lên cảm giác kỳ quái, “Việc này có điểm bất thường!”

“Tần Vương cẩn thận!” Tiếng kinh hô bạo khởi.

Lập tức dưới đất có một màn phong mang sắt bén lướt qua, nháy mắt đã đến sát mặt Lý Thế Dân. “Rầm” một tiếng, bụi bặm phi dương, hàn quang bạo khởi, giữa bùn đất cư nhiên có một người bay thẳng lên, cứng ngắc hướng về phía hắn.

Lập tức, vô số đạo phong mang xẹt qua từ làn đất xốp dưới chân đoàn người, hơn chục nhân ảnh từ bùn đất mạnh mẽ trồi lên, đánh về phía Huyền Binh Giáp. Huyền Binh Giáp không hổ là binh sĩ tinh nhuệ nhất Đường quân, gặp nguy không loạn, hai mươi mấy người cấp tốc làm thành một vòng tròn, bao lấy Tần Vương ở phía trong, những người còn lại làm thành vòng hai, cương đao sáng như tuyết nhất tề ra khỏi vỏ.

“Keng”, giữa mưa gió vang lên những tiếng cửu tiêu long ngâm[2], Huyền Binh Giáp trường đao tà tà chém ra.

Một tiếng quát lớn.

“Giết!”

Đao quang chớp sáng, trường đao hướng thẳng vào những sát thủ mặt lạnh kia, tiếng lưỡi mác vang lên không ngừng.

Cảnh Thiên cũng đứng hỗn tạp trong đoàn Huyền Binh Giáp, Trấn Yêu Kiếm của hắn rời vỏ, đâm thẳng vào ngực thích khách trước mặt. Nhưng mà ngay tức khắc toàn bộ ngẩn ra, bởi vì từ ngực tên thích khách đó không hề có máu tươi chảy ra như trong tưởng tượng.

Những thích khách này sắc mặt lạnh lẽo xám ngắt, tựa hồ không hề úy kỵ hàn đao, mũi kiếm nhập vào cơ thể cũng không ngăn được khí thế tiến lên của chúng.

“Phốc”, một sát thủ mặt lạnh lao về phía Cảnh Thiên, bị hắn đâm một kiếm xuyên tim. Cảnh Thiên mặc dù không tin quỷ thần, nhưng lòng không khỏi thất kinh, tay phải hắn phát lực dùng sức, Trấn Yêu Kiếm còn cắm trên người thích khách vang lên một tiếng động lớn, cùng lúc tả quyền đánh ra, “ầm” một tiếng, thích khách bị nội lực của Cảnh Thiên đánh trúng bay ra xa mấy trượng.

“Đậu Phụ Trắng, là cương thi, nó bay được.”

“Biết rồi! Trong nhẫn Tu Di có linh phù trừ ma, mau lấy ra…”

Vô số tia sét rạch ngang bầu trời, màn trời đen kịt phảng phất bị xé rách thành mấy lỗ thủng, Huyền Binh Giáp vừa trải qua kinh hãi giờ đã trấn định lại, cấp tốc tập hợp thành một bức tường người lần nữa.

“Giết! Giết! Giết!”

Trường đao tề trảm.

Đao ảnh bạo phi.

Nháy mắt, cương thi thích khách vừa bị đánh lui lần thứ hai xuất kích.

“Không được! Mưa quá lớn làm ướt bùa…” Cảnh Thiên thất thanh nói, giọng điệu không giấu nổi vài phần hoảng sợ.

“A!” Một tiếng hét kinh hãi truyền đến.

Nguyên lai có hai gã Huyền Binh Giáp bị đầu ngón tay đen thui của cương thi thích khách cào trúng, máu văng khắp nơi, nhịn không được kêu gào thảm thiết. Bọn họ đều là hán tử mình đồng da sắt, ngay cả búa rìu đâm qua cũng tuyệt không nhăn mặt nửa cái, vậy mà không hiểu trong móng tay cương thi có gì quái dị, lại có thể khiến bọn họ kêu khóc thảm thiết, thần sắc hoảng loạn như vậy.

Hai Huyền Binh Giáp vẫn lăn lộn thống khổ trên mặt đất lầy lội.

Những Huyền Binh Giáp còn lại mắt như muốn nứt ra, bọn họ đều là hảo huynh đệ vào sinh ra tử đẫm máu sa trường, hiện tại chứng kiến đối phương biến thành cương thi, trong lòng đau nhức không nói nổi.

“Giết… giết chúng ta đi…”

Nhưng mà, mọi người trong lúc nhất thời không ai động thủ.

—————————

Chú thích:

[1] Là thắt lưng của hai kinh, yết hầu của ba triều Tần

[2] Rồng gầm chín tầng trời


Vui lòng click vào dấu mũi tên để lùi hoặc sang chương kế tiếp