THỤC THIÊN MỘNG HOA LỤC

Chương 90

trước
tiếp

THỤC THIÊN MỘNG HOA LỤC

Tác giả: Tiểu Chu Dữ Mặc

Biên dịch: Tích Vũ

Chương 90 – Mỹ nhân nhất phú

 

Mâu trung Lý Thuần Phong lẫm lẫm thần quang, hắn quan sát Từ Trường Khanh một lát mới nói, “Lời ấy sai rồi, Hạ Vương phát binh năm mươi vạn, tiến quân mãnh liệt về Tây, khí thế như long hổ. Đường quân binh lực chỉ thường thường, cùng Hạ Vương hơn mười vạn đại quân quyết đấu không khác gì châu chấu đá xe.”

“Thật sao? Hạ Vương nếu thật sự khí thế như long hổ, trường hồng quán nhật, vì sao không thuận thế đánh hạ Tỷ Thủy Trấn, khiến Tần Vương bị vây kín bốn bề, như vậy chẳng phải cũng thuận tiện giải thoát được Lạc Dương hay sao?” Từ Trường Khanh ho khan vài tiếng, thản nhiên nói, “Chỉ sợ Hạ Vương thái độ làm người không quả quyết, không có sách lược trước sau, mới để tuột mất thời cơ tốt như vậy. Đường Hạ hai bên, Hạ quân không có quyết tâm công thành, cũng không có chuẩn bị công thành. Hạ Vương vừa muốn cứu viện Vương Thế Sung, lại vừa muốn bảo tồn thực lực. Hắn giữa chiến trận vừa khinh địch lại vừa sợ địch. Ngươi tâm cơ tỉ mỉ như vậy, lại theo Hạ Vương lâu ngày, chẳng lẽ còn không nhìn ra kết cục của trận chiến này?”

“Được rồi được rồi, Đậu Phụ Trắng, huynh hăng hái giải thích với hắn làm cái gì? Hắn sớm đã bị quan cao lộc hậu che mắt, cho dù là huynh khuyên hắn một trăm lần một vạn lần, hắn cũng không nghe lọt một câu đâu.”

Liền vào lúc này, ngoài trướng truyền đến tiếng bước chân của đội vệ binh đi tuần.

Lý Thuần Phong đột nhiên đứng dậy, “ba” một cái thu lại chiếc quạt trong tay, ôm quyền nói, “Lưỡng quân giao chiến, tại hạ không tiện ở lâu, tránh gây hiểu lầm, xin cáo từ tại đây. Thuần Phong cả gan thỉnh giáo tên thật của đạo hữu, tuyệt không tiết lộ ra ngoài.”

“Thục Sơn Từ Trường Khanh!”

“Từ Trường Khanh?” Lý Thuần Phong trong miệng chậm rãi lặp lại một câu, ánh mắt khẽ lưu động, ẩn chứa một chút suy tư.

“Trường Khanh, Trường Khanh,… Một mình phòng không trống trải, nhớ giai nhân lòng lại bi thương, Hà Trì một bước dẫn đường, thân thể trắng ngần uyên ương say đắm… Hạo thể triển lộ, nhược cốt phong cơ. Một đôi môi hồng, mềm mại như son…” Dư âm lượn lờ, mất tích dần giữa bầu trời đêm. “Đêm khuya từ biệt, mong quân trân trọng, bằng không… tịch mịch a… tịch mịch…”

“Nếu thấy bất mãn, nếu sợ tịch mịch, ngươi đi mà tìm nữ nhân, cớ gì ở đây đọc dâm thi? Rắm chó không kêu, phi phi phi…” Cảnh Thiên căm giận chửi ra một tràng.

Từ Trường Khanh nghe vậy, có điểm dở khóc dở cười nhìn Cảnh Thiên.

Cảnh Thiên sờ sờ cái mũi của mình, cười mỉa mai, “Chẳng lẽ đây là hảo thi của tên đại nho đồng học nào sao?”

“Là ‘Mỹ Nhân Phú’ của Tư Mã Tương Như[1]” Từ Trường Khanh bất đắc dĩ giải thích, “Tư Mã Tương Như, tự Trường Khanh, giỏi về thơ phú, hắn cùng với nàng Trắc Văn Quân đã tạo nên một thiên cố sự thiên cổ truyền kỳ.”

“A, biết rồi, khúc Phượng Cầu Hoàng phải không? Chờ một chút…” Cảnh Thiên bỗng nhiên phản ứng, khẩn trương nhìn Từ Trường Khanh, mâu trung hiện lên vô vàn bất an cùng lo lắng, “Vậy tiểu tử đó đối với huynh có ý đồ đen tối gì rồi? Phi, cái gì giai nhân a mỹ nhân a, cái gì một bước dẫn đường, cái gì uyên ương say đắm… Ai nha nha, nói ra mới thấy tên này tuyệt đối chẳng phải hạng tốt lành gì, Đậu Phụ Trắng huynh sau này phải cẩn thận hắn nghe chưa?”

Từ Trường Khanh đầu đầy hắc tuyến nhìn Cảnh Thiên, biểu tình trên mặt mười phần cổ quái.

Cảnh Thiên biết tự mình đã xuyên tạc ý thơ gì đó rồi, liền không ngại học hỏi mà chân thành nói, “Nếu đó không phải dâm thi, vậy thì có ý thứ gì? Huynh giải thích ta nghe!”

“Không có gì.” Nhãn thần Từ Trường Khanh có điểm rời rạc.

Cảnh Thiên lòng thầm sinh nghi, càng không chịu từ bỏ ý đồ, hắn liên tục dồn ép dò hỏi, “Huynh coi thường ta đúng không? Nói ta không có học vấn không có nghề nghiệp? Học muộn còn hơn không, ta hiện tại muốn học, huynh nói cho ta biết đi. Cái gì ngọc thể? Cái gì môi hồng?…”

Từ Trường Khanh không lay chuyển được hắn, rốt cuộc đành phải tận lực lý giải, “Đây là câu cuối cùng của Mỹ Nhân Phú, hạo thể triển lộ, biểu hiện áo lót. Thân thể lộ ra, xương cốt da thịt mịn màng. Một đôi môi hồng mềm mại như son. Môi là lời nói bên ngoài, son là lời thề trong tâm. Lời thề son sắt, không công danh thề không trở về. Kỳ thực nhân vật trong bài phú là một thư sinh ngao du sơn thủy, tình cờ gặp được tuyệt sắc mỹ nhân. Mà mỹ nhân này thật sự đa tình, tiếp đón thư sinh nồng hậu, cùng hắn uống rượu, vì hắn gảy đàn…”

“Sau đó? Sau đó thì sao?”

“Cuối cùng đêm xuống, nàng dẫn vị thư sinh kia vào một phòng ngủ hoa lệ, khoan y giải đái dẫn dụ hắn. Nhưng mà vị thư sinh kia một thân cao thượng, mỹ nhân ngồi trong lòng mà vẫn không loạn, cự tuyệt toàn bộ mê hoặc của nàng…” Thanh âm của Từ Trường Khanh càng ngày càng thấp, cuối cùng tựa như tiếng muỗi, không nghe được bất cứ thứ gì nữa.

Cảnh Thiên ngây người ra, thầm nghĩ, Lý Thuần Phong này là có ý tứ gì? Đậu Phụ Trắng không có mê hoặc hắn, hắn không dưng đi đọc cái gì Mỹ Nhân Phú… Nhưng mà, hắn vừa nghĩ đến đây, trong đầu linh quang chợt hiện, giây lát đã ý thức được Lý Thuần Phong ám chỉ sự tình gì. Hắn ‘ai nha’ một tiếng nhảy bật lên, hô lớn, “Lão tử, lão tử làm thịt ngươi cái tên thư sinh không biết xấu hổ… cư nhiên dám xem trộm chúng ta —— ”

Cảnh Thiên thanh âm im bặt.

“Huynh… huynh nghe còn chưa đủ, nhất định phải để mọi người đều nghe thấy hết sao?” Từ Trường Khanh nỗ lực cắt đứt lời nói của hắn.

“Khà khà, khà khà…” Cảnh Thiên ý vị còn chưa dứt, nhếch miệng cười gian.

Từ Trường Khanh hạ mi, lòng thầm sinh ảo não, người kia hết lần này đến lần khác giống như con trâu điên ngơ ngáo, ngươi càng phẫn uất hắn lại càng đắc chí.

“Lý Thuần Phong kia tới đây làm gì? Chắc không phải ăn no dửng mỡ nhàn rỗi tản bộ, dạo một đường dạo thẳng tới doanh trướng của huynh chứ?”

“Hắn? Hắn cùng ta ở Thanh Thành Cốc một tràng đối xạ chưa có kết quả, vì vậy muốn cùng ta tỷ thí pháp thuật một lần nữa.”

“A, thì ra là thế!” Cảnh Thiên vỗ vỗ vai Từ Trường Khanh, “Đậu Phụ Trắng, ta cổ vũ huynh đánh hắn! Đánh cho hắn tơi bời hoa lá, đánh cho hắn thất điên bát đảo, nghìn vạn lần không cần khách khí. Nhất là khuôn mặt đó, càng nhìn càng thấy ghét, huynh nhất định phải nhằm thẳng vào mặt hắn mà đánh, đánh nát cái mặt hắn ra.”

Từ Trường Khanh nghe vậy, từ chối cho ý kiến.

“Đậu Phụ Trắng”, Cảnh Thiên đưa tay xoa lưng áo đối phương, Từ Trường Khanh vô thức tránh đi. Cảnh Thiên lại xoa, Từ Trường Khanh lại tránh. Cảnh Thiên vô cùng vui vẻ, xoa xoa xoa xoa…

Từ Trường Khanh rốt cuộc không thể nhịn được nữa, y một bả xốc chăn lên nghiêm mặt nói, “Cảnh huynh đệ, huynh rốt cuộc muốn thế nào?”

Cảnh Thiên không đáp, móng vuốt không an phận của hắn như trước áp lên lưng Từ Trường Khanh. Từ Trường Khanh mặt trầm như nước, nhãn thần tức khắc lộ ra vài tia sắc bén, cùng Từ Trường Khanh tao nhã ôn hòa ngày thường hoàn toàn bất đồng. Y bắt lấy cổ tay Cảnh Thiên, nghiêm giọng nói, “Cảnh huynh đệ —”

Cảnh Thiên thấy vẻ mặt y đầy chính khí, nghiêm chỉnh trưng ra cái dạng ‘Có việc thượng tấu không việc bãi triều’, hắn cười tươi như hoa, vô cùng thân thiết giải thích: Chúng ta cái này gọi là ve vãn, là liếc mắt đưa tình, là khanh khanh ta ta, ân ân ái ái, là… ý hợp tâm đầu. A a a, Đậu Phụ Trắng huynh không cần kinh hãi như vậy, như thế ta làm sao tiếp tục, mà thôi mà thôi!

Đối mặt với một khối nước đậu phụ trong veo, Cảnh lão bản triệt để cảm giác được thế nào là nhạt nhẽo vô vị. Một mộng xuân tình tiêu hồn đoạt ý kia không biết đến năm nào tháng nào mới có thể thực hiện.

Không sao, ta nhẫn!

Tục ngữ nói, liệt nữ sợ triền lang, Từ Trường Khanh huynh bất quá chỉ là một khối đậu phụ Thục Sơn, Du Châu Cảnh lão bản ta sẽ có ngày ăn cho sạch sẽ. Ăn cả đời! Không chết không buông! Không, kiên trì một vạn năm, xem huynh có còn tiếp tục lãnh đạm không lay động? Đương nhiên, lời này ngàn vạn lần không thể để Từ Trường Khanh nghe được, bằng không, Thục Sơn chưởng môn tương lai thẹn quá hóa giận, chỉ sợ kẻ bị đánh nát cái mặt không phải Lý Thuần Phong, mà chính là Du Châu lão bản.

“Cảnh huynh đệ, huynh cười rất cổ quái, đang nghĩ cái gì?”

“A, không có gì, ta đang suy nghĩ đến điển cổ ‘có công mài sắt có ngày nên kim’, ta chỉ cần mặt dày quấn lấy, a, không phải không phải, là kiên trì bền bỉ, nhất định đánh bại được Thục Sơn khó nhất —— ”

“Võ học? Cảnh huynh đệ, huynh tâm tư linh xảo, thông minh hơn người, tương lai nhất định có thể đem Thục Sơn võ học phát dương quang đại.” Từ Trường Khanh tự đáy lòng cảm khái, phát biểu một loạt mỹ từ.

“Xem xem, tu dưỡng của Thục Sơn chưởng môn tương lai quả không tồi, luôn tận lực huyễn tưởng vào Thục Sơn đại nghiệp.” Từ trong đáy mắt, Cảnh Thiên có loại xung động trực trào ra, chỉ muốn khóc một trận cho thống khoái.

Đậu Phụ Trắng, tại sao mỗi lần ta so sánh với huynh, lại càng phát hiện ra ta xấu xa thêm một bậc.

Sau giờ ngọ, Từ Trường Khanh và Cảnh Thiên cùng bái hội vị Thánh cô chưa từng gặp mặt kia.

Thánh Cô niên kỷ không lớn, dung nhan cũng không thấy có bất cứ điểm gì già nua, chỉ là, mái tóc sau đầu từng búi trắng xóa như cước. Y phục màu tím nhạt che lại vóc dáng mảnh mai, nhìn bất quá cũng chỉ khoảng ba mươi tuổi, mà thực tế bà đã sống cả mấy trăm năm. Bà nói năng đoan chính, thần sắc nhàn nhạt, tựa hồ đối với tất cả mọi chuyện trong cuộc sống đều không có hứng thú, nhiệm vụ của bà chỉ là giám hộ truyền nhân của Nữ Oa thần tộc Tử Huyên, giúp nàng thủ hộ Nam Chiếu cứu vớt thương sinh.

Tiểu anh hài nằm ở trong nôi, đôi mắt mở to nhìn chằm chằm vào mấy người cao lớn trước mặt, thỉnh thoảng phát ra vài âm thanh “ạ ạ” trong trẻo. Từ Trường Khanh nhìn gương mặt trắng mềm của tiểu oa nhi, một vết muỗi đốt nho nhỏ chói mắt, rất giống một đóa hoa, lòng y thầm sinh thương xót.

“Thánh Cô, doanh trướng này gần khe suối nhiều cỏ dại, chỉ sợ buổi chiều xuất hiện nhiều muỗi. Không bằng ta cùng Thánh Cô đổi lại lều trại, nơi đó khô ráo, không gian cũng yên tĩnh!”

“Tùy tiện!”

Thánh Cô nói không nhiều lắm, Từ Trường Khanh cũng là tính tình trầm ổn, hai người một hỏi một đáp, sau vài câu thăm hỏi đơn giản, doanh trướng nhất thời an tĩnh trở lại.

Cảnh Thiên vốn là kẻ nói nhiều, nếu là ngày trước hắn nhất định sẽ khơi lên bầu không khí sôi động, nhưng mà hôm nay chăm chú nhìn đứa trẻ sơ sinh trong lòng Từ Trường Khanh, hắn bất giác có điểm run.

Đứa trẻ sơ sinh đã theo họ nhiều ngày, liệu có thể bị đánh tráo hay không?

Hài tử thật sự không bị đánh tráo, thế nhưng đứa trẻ trước mắt này, gương mặt trắng mềm, đốm hoa đỏ rực, khiến hắn nhớ lại nơi đáy sâu vĩnh tịch kia – một đứa trẻ nằm giữa dòng suối u linh tê tái gào khóc.

Xuất hiện như mê.

Cũng biến mất như mê.

Nương theo trí nhớ mà đến, tất cả là một tràng ác mộng kinh hoàng!

Tất cả, đều bắt đầu từ nam hài bí ẩn kia.

Đứa trẻ trong tay Thánh Cô bỗng nhiên òa khóc, “Hài tử đói bụng rồi, phiền ngươi đến phòng bếp mang cơm nước đến…” Thánh Cô ôm hài tử phân phó.

Mắt thấy thân ảnh Từ Trường Khanh đã tiêu thất tại cửa, Cảnh Thiên quay đầu hỏi Thánh Cô, “Có phải bà có chuyện muốn nói riêng với ta?”

“Ngươi rất thông minh, phản ứng cũng rất nhanh.”

“Đương nhiên rồi, bà vừa cấu tiểu oa nhi một cái, ta thấy rõ ràng.”

“Đã như vậy, ta không dài dòng nữa. Ta muốn hỏi thân thế lai lịch Từ Trường Khanh?”

“Đậu Phụ Trắng?” Lần này đến phiên Cảnh Thiên cau mày, hắn có điểm cảnh giác nhìn Thánh Cô, nghi hoặc nói, “Thánh Cô của Nữ Oa thần tộc, thế nào lại có hứng thú với Đậu Phụ Trắng? Bà chẳng lẽ hoài nghi y là truyền nhân của tộc Nữ Oa?”

“Truyền nhân của Nữ Oa thần tộc là nữ tử, tên là Tử Huyên. Nàng hiện đang ngao du thiên hạ mở mang kiến thức, ta thế nào lại đi hoài nghi Từ Trường Khanh là truyền nhân tộc Nữ Oa?”

“Vậy vì sao bà phải hỏi xuất thân lai lịch của Từ Trường Khanh?… A, ta minh bạch rồi, ta minh bạch rồi!” Cảnh Thiên lộ ra bộ dáng bừng tỉnh đại ngộ, nhìn chằm chằm vào Thánh Cô, thấp giọng nói, “Lẽ nào, bà cùng nam nhân khác sinh ra Đậu Phụ Trắng… lén lút vứt bỏ y, làm hại hắn hai mươi bảy năm không tìm được thân sinh phụ mẫu —— ”

“Lớn mật! Nói bừa! Ta từ lâu tại Nữ Oa tộc đã lập thệ, cả đời không gả, sao có thể chưa kết hôn đã sinh con, lại còn vứt bỏ nó?”

Cảnh Thiên một tay gãi đầu, bất đắc dĩ nói, “Vậy bà vội vã hỏi thăm thân thế lai lịch của một thanh niên nam tử như vậy để làm gì? Ta tất nhiên hiếu kỳ!”

Thánh Cô phẫn nộ trừng mắt nhìn hắn, kẻ kia cũng không úy kỵ trừng mắt nhìn lại, bày ra cái bộ dạng uy hiếp ‘Ngày hôm nay nếu bà không nói rõ ràng, đừng mơ tưởng từ trong miệng ta hỏi thăm được bắt cứ tin tức gì.’

‘Vô lại! Quả nhiên không chịu thiệt nửa điểm,’ Thánh Cô trong đầu minh bạch, miệng lại nói, “Ta đường đường Nữ Oa tộc nhân, sao có thể vô duyên vô cớ hỏi thăm lai lịch một nam tử xa lạ. Chỉ bất quá, việc này liên quan đến số phận truyền nhân Nữ Oa tộc Tử Huyên, cho nên ta nhất định phải hỏi cho ra.”

 

Chú thích:

[1] Tư Mã Tương Như, tự Trường Khanh, (179 TCN-117 TCN), người Thành Đô đời nhà Hán, rất đa tài, văn hay, đàn giỏi. Ông có biệt tài về phú, Hai bài phú của ông là “Tứ Hư Phú” và “Thượng Lâm Phú” có ảnh hưởng rất lớn trong lịch sử thể phú đời Hán. Trước kia, các văn nhân phong kiến coi ông ngang hàng với Khuất Nguyên. Tư Mã Tương Như còn được nhắc đến với nàng Trác Văn Quân như là những nhân vật chính trong một thiên tình sử cổ đại.


Vui lòng click vào dấu mũi tên để lùi hoặc sang chương kế tiếp