THỤC THIÊN MỘNG HOA LỤC

Chương 89

trước
tiếp

THỤC THIÊN MỘNG HOA LỤC

Tác giả: Tiểu Chu Dữ Mặc

Biên dịch: Tích Vũ

Chương 89 – Huynh đệ huých tường

 

Chẳng biết qua bao lâu, người trong lòng đã đình chỉ run rẩy, hô hấp dần trở lại bình thường. Cảnh Thiên nhặt lên xiêm y rải rác bừa bãi trên mặt đất, từng kiện từng kiện cẩn thận mặc lại cho Từ Trường Khanh, sau đó lại tiếp tục ôm nhẹ đối phương vào ngực.

Thân thể Từ Trường Khanh nguyên bản nóng rực như dung nham, hiện tại đã lạnh dần. Y ngẩng đầu lên, nhíu chặt mi phong, trên gương mặt đầm đìa mồ hôi lạnh, đôi môi miễn cưỡng nặn ra một tia cười, “Ta không sao, huynh… đi xem Tần Vương.”

“Tần Vương? Hắn làm sao?”

“Đối phương trong lúc đánh lén ta, ngôn từ tựa hồ… ta sợ Tần Vương cũng trúng dược rồi…”

Cảnh Thiên do dự một lúc, Từ Trường Khanh lúc này xương cốt đều mềm nhũn, tựa như gió thổi là bay, hắn sao có thể ly khai y chạy đi bảo vệ Lý Thế Dân kia được. Thái dương Từ Trường Khanh dán vào lồng ngực hắn, mái tóc đen mềm mại chạm vào cằm, tất cả những thứ này đều khiến Cảnh Thiên sinh ra một loại ảo ảnh trầm luân, say dài không tỉnh.

Hắn luyến tiếc buông tay mộng tưởng khao khát đã lâu này.

Nhưng mà, Từ Trường Khanh dùng đôi mắt thanh thấu như ngọc lưu ly nhìn hắn. Đúng vậy, y không trách móc nặng nề, y chỉ cần dùng nhãn thần tha thiết này là có thể khiến hắn không cách nào cự tuyệt. Trong sát na ấy, Cảnh Thiên chỉ có thể chán nản nhận mệnh, “Được rồi được rồi, ta nghe lời huynh, huynh yên tâm nghỉ ngơi đi.”

Hắn ra ngoài cửa giải huyệt cho đám vệ binh, gọi giáo úy trực đêm đến, phân phó bọn họ trói chặt thích khách lại, một đường giải thẳng tới soái trướng Tần Vương.

Tia nắng ban mai nương theo làn sương sớm thổi qua đại doanh quân dung chỉnh tề.

Niên thiếu Tần Vương sắc mặt lạnh lùng đoan tọa trong soái trướng, “ba” một tiếng, chung trà trên bàn bị hắn quét qua một chưởng, lộc cộc bay ra xa.

“Tần Vương bớt giận! Mấy tên hắc y thích khách này xương khớp quá cứng, bị đánh đến hơn chục roi mà không rên một tiếng nào, càng không mở miệng cung khai chủ mưu đứng sau lưng.” Một gã phó tướng xốc rèm cửa đi vào, ôm quyền cung kính bẩm báo.

Khâu Hành Cung khẽ nhíu mày, thấp giọng, “Nhị công tử, thuộc hạ đã phái người đi kiểm tra tro hương trong soái trướng của Từ đạo trưởng, xác thực là Ba Tư Túy. Loại mê hương này chỉ trong hoàng cung mới…”

“Vẫn còn không rõ sao, nhất định là ——”

“Lão Trình, chỉ dựa vào một ít mê hương tro tàn, không thể phỏng đoán lung tung.” Lý Thế Dân thấy trong trướng còn rất nhiều người, vội vàng cắt đứt ý tứ của Trình Giảo Kim.

Nhưng mà trong chúng tướng đã có người chậm rãi đứng dậy, “Không muốn cung khai, thật không?” Trên gương mặt lạnh lùng nghiêm nghị của Cảnh Thiên lộ ra vài tia sát khí, “Để cho ta, Cảnh đại gia đảm bảo sẽ khiến chúng nhất loạt cung khai.”

Lý Thế Dân cùng mọi người đều sửng sốt.

Bọn họ đều hiểu những tên thích khách dạ hành ám sát này, một khi đã được phái đi tất phải dũng mãnh nhanh nhẹn không màng sinh tử, may mà Cảnh Thiên kịp thời điểm lại huyệt đạo của chúng, mấy người đó mới không nuốt độc tự sát. Hiện tại muốn chúng thành khẩn cung khai chủ nhân phía sau khác gì kêu hổ lột da. Cảnh Thiên bất quá chỉ là một nhân vật giang hồ bình thường, có thể nghĩ ra biện pháp tuyệt diệu nào khiến chúng mở miệng cơ chứ?

Cảnh Thiên ôm quyền thi lễ, thong thả rời đi.

Không qua thời gian một chung trà, liền có quân sĩ báo về, toàn bộ thích khách đều đã cung khai.

Lý Thế Dân giật mình đứng dậy, cùng Khâu Hành Cung mấy người nhìn nhau, lòng thầm nghĩ, tiểu tử này ngày thường lơ ngơ láo ngáo, ngông nghênh vô phép, thật không ngờ đến lúc phải làm việc, thủ đoạn nghiêm hình bức cung cũng không tầm thường.

Bọn họ vội vã đi tới trướng ngoại, Lý Thế Dân phất tay cho lui mấy binh sĩ đứng chờ, tự tay mở cửa rèm lên, liền nghe thấy bên trong có tiếng khóc lóc thảm thiết truyền ra, “Cảnh đại hiệp, đừng đừng, chúng ta đều nói… Ngươi ngàn vạn lần đừng…”

Trong tay Cảnh Thiên cầm một cái túi vải, túi không ngừng co giật, tựa hồ bên trong có vô số con vật đang nhảy loạn. Mắt thấy Lý Thế Dân mấy người tiến đến, hắn cũng không ngẩng đầu lên, chỉ nói, “Được rồi, Tần Vương tới rồi, các ngươi nói đi.”

“Nhị công tử, nhị công tử tha mạng, chúng ta… chúng ta…”

Lý Thế Dân nghe được bọn họ xưng hô như vậy, lòng nhất thời nguội lạnh, nghiêm túc nói, “Các ngươi quả nhiên là người của Thái Tử phủ, bộ hạ cũ của phụ hoàng.”

Mấy kẻ đó sắc mặt ê chề, nhịn không được phải biện hộ, “Nhị công tử, chúng ta thực sự là bất đắc dĩ, Thái tử hạ lệnh, chúng ta sao dám không tuân…”

“Đại ca hiện tại ở chỗ nào Lạc Dương?”

Mấy người nhìn nhau kinh hãi.

Trình Giảo Kim cũng không khỏi ngạc nhiên, “Nhị công tử, ngài dựa vào đâu khẳng định Thái tử đã tới Lạc Dương? Thái tử hiện tại chẳng phải đang vướng quân vụ phía bắc, ngăn trở xâm phạm của Hung nô hay sao? Ngài ấy tự ý rời khỏi, không sợ hoàng thượng trách phạt?”

“Huynh đệ tranh chấp, đại ca mặc dù hồ đồ chốc lát, cũng không đến mức nguy hại Đại Đường xã tắc giang sơn.” Lý Thế Dân thần sắc một mảnh bi thương, một lúc lâu sau, hắn mới thở dài, tiếp tục nói, “Đại ca nếu đã phái bọn chúng dùng Ba Tư Túy đối phó ta, hẳn không muốn lấy tính mạng của ta. Khả năng lớn nhất chính là…” Hắn dừng một chút, có chút xấu hổ, “Muốn tạo ra tin đồn giữa ta và Lý Tĩnh, hủy đi danh dự một đời của cả hai chúng ta. Sau đó, huynh ấy có thể thuận lý thành chương tiếp quản Lạc Dương công vụ, ngồi làm ngư ông đắc lợi.”

Khâu Hành Cung hoàn toàn tỉnh ngộ, đại công tử đối với điều hành quân vụ lần này của Hoàng Thượng có nhiều bất mãn. Lạc Dương khai chiến đã lâu, hắn trấn thủ Bắc cương án binh bất động, nhị công tử lại ác chiến một vùng Trung Nguyên rộng lớn. Mắt thấy quân lực của Tần Vương càng ngày càng lớn, hắn thấp thỏm không yên. Vạn nhất Lạc Dương đắc thủ, nhị công tử tọa ủng Trung Châu, quân công hiển hách, chúng tướng một lòng, chỉ e uy hiếp đến địa vị Thái tử của hắn.

Vì vậy, hắn cư nhiên xuất ra hạ sách này, phái người đi trước mê đảo Lý Tĩnh cùng Tần Vương, kế tiếp tạo ra tin đồn quan hệ bất chính, ý đồ lung lạc quân tâm, hắn đứng ra kịp lúc, liền có thể tiếp quản toàn quân.

Chỉ là hắn nghìn tính vạn tính, lại không tính đến chuyện Lý Tĩnh đến đây khao thưởng tam quân vốn không phải Lý Tĩnh, mà là Từ Trường Khanh. Từ Trường Khanh là người tu đạo nội lực cao thâm, đối với nhang khí yên huân hỏa liệu khác thường vô cùng mẫn cảm, trong lúc ngủ đã phát giác ra, liền sớm đình chỉ hô hấp. Vì vậy, Từ Trường Khanh chỉ hít phải một chút mê hương, vẫn còn thừa lực bắt lại thích khách, phá tan kế hoạch của chúng.

“Được rồi, Lý lão đại cùng Lý lão nhị nhà các ngươi tranh chấp bất hòa, ta không có hứng thú biết. Thích khách giao cho các ngươi xử trí, Cảnh Thiên ta cáo từ.”

“Lần này đa tạ Cảnh đại hiệp trượng nghĩa xuất thủ, bằng không ——”

Cảnh Thiên hai tay bẻ vào nhau vang lên mấy tiếng rắc rắc, mâu trung lạnh lùng hiện lên mấy tia u ám, “Không cần, mấy người kia nếu đã là người của Thái tử phủ, ta tốt xấu cũng nên nể mặt mới phải. Cái chuyện lấy roi đánh người sợ rằng ủy khuất họ rồi, cho nên ta không còn cách nào khác hơn là đem mấy tiểu súc sinh này đến cho họ quậy chơi.”

Túi vải đen bên người hắn bất chợt truyền đến mấy tiếng “chít chít”, một con chuột chui ra. Cảnh Thiên lơ đãng lấy lại lọ dầu vừng trên bàn, cười tủm tỉm, “Các ngươi hảo hảo nghỉ ngơi, ta cáo từ.”

“Phải rồi, tình hình Từ đạo trưởng hiện tại thế nào? Đợi Thế Dân xử lý xong xuôi sự vụ bên này sẽ qua đó thăm y.”

“Y? Cũng không có gì trở ngại, chính là vận công chống cự mê hương, cho nên nội lực tiêu hao quá độ.” Cảnh Thiên thở dài nặng nề, mâu trung hiện lên một tia lo lắng mờ mịt, “Các ngươi tốt nhất đừng đi làm phiền y, để cho y hảo hảo nằm trên giường nghỉ ngơi vài ngày, chỉ mong có thể khôi phục lại công lực ngày trước. Ai, phỏng chừng mấy ngày tới, y không thể đích thân bảo hộ Tần Vương…”

“Không sao, không sao, Từ đạo trưởng nếu như nội lực tổn hao quá độ, tốt nhất nên yên tĩnh nghỉ ngơi. Tần Vương nam chinh bắc thảo nhiều năm, mưa tên mũi đạn sớm đã quen rồi.” Trình Giảo Kim vỗ ngực tự nói, “Huống chi còn có Trình lão đại ta ở đây, tuyệt không để xảy ra bất kỳ sơ suất gì, Cảnh huynh đệ yên tâm.”

“Vậy quyết định thế đi!” Cảnh Thiên hiện ra vẻ mặt sầu khổ, cước bộ trầm trọng xoay người muốn ly khai, bỗng nhiên nói, “Tần Vương, cái kia, nghe nói Ba Tư Túy dược lực rất mạnh, chẳng hay ngươi làm sao triệt để hóa giải? Có thể nói cho ta biết không?”

Lý Thế Dân sửng sốt, có chút xấu hổ nhìn Cảnh Thiên, ho khan mấy tiếng, còn chưa kịp trả lời, Khâu Hành Cung đứng bên cạnh đã thay hắn giải thích, “Tần Vương xuất trận, Tần Vương Phi cũng theo quân mà đi, chăm lo ăn uống cùng sự vụ hằng ngày.”

“A ——” Cảnh Thiên bừng tỉnh, vén rèm đi ra, thầm nghĩ: Ta nói nha, cứ tưởng ngươi định lực so với Đậu Phụ Trắng còn cao thâm hơn, nguyên lai là tìm được giải dược rồi. Nhìn ngươi hốc mắt hãm sâu, vẻ mặt mệt mỏi, phỏng chừng đêm qua cũng khổ sở không ít.

Hắn vừa bước khỏi doanh trướng liền nhìn thấy tiểu hắc cẩu ghé vào thảm cỏ, bộ dạng ỉu xìu rầu rĩ, rất giống cả người bị rút hết xương. “A, Tiểu Hắc ngày thường vui vẻ hoạt bát như thế, hôm nay thế nào lại thành cái dạng chán sống tìm chết thế này?” Nếu theo tính tình thường ngày của hắn, nhất định sẽ phải tiến lên trêu đùa Tiểu Hắc một phen, nhưng hôm nay có chuyện trong người, lo lắng an nguy của Từ Trường Khanh, hắn cũng không còn muốn để ý đến dị dạng của tiểu hắc cẩu nữa.

Cảnh Thiên trở lại doanh trướng của Từ Trường Khanh, trực giác của người luyện võ nhắc nhở hắn đã có sự lạ phát sinh. Hắn khẽ rùng mình, thình lình vén rèm, quả nhiên thấy Từ Trường Khanh ngã ngồi trên giường, hai mắt nhắm nghiền, khuôn mặt tràn đầy đau đớn. Một gã cẩm y thanh sam đứng quay lưng về phía hắn, ngưng chưởng dừng lại trên đỉnh đầu Từ Trường Khanh, đang muốn hạ xuống.

“Buông y ra ——”

“Keng” một tiếng, Trấn Yêu Kiếm ra khỏi vỏ, kiếm quang bạo khởi, chém ra một đạo ánh sáng xanh nhạt, trảm thẳng xuống đầu cẩm y nhân.

Người nọ tựa hồ không ngờ tới biến cố này, giật mình kinh hãi. Nhưng hắn sau cùng công lực thâm hậu, mà Cảnh Thiên một kiếm vội vàng phát ra, công lực cũng không đủ dày. Dưới chân hắn tức khắc động, khó khăn tránh khỏi nhát kiếm trí mệnh. Thế nhưng “xẹt” một tiếng, cẩm y hoa phục của hắn vẫn bị kiếm phong đảo qua, rách một đường dài.

“Khụ khụ…”

Từ Trường Khanh gục bên đầu giường, vô lực ho khan. Y miễn cưỡng muốn ngồi dậy, gấp gáp giải thích, “Cảnh huynh đệ, Lý huynh mới vừa rồi chỉ là… Muốn ra tay tương trợ, giúp ta đả thông kinh mạch… Tuyệt không phải nhân lúc người nguy khốn…”

Cảnh Thiên thu trường kiếm vào vỏ, trừng mắt nhìn Lý Thuần Phong, kẻ kia cũng không thèm để ý đến ánh mắt của hắn, chỉ ‘xoạt” một tiếng mở quạt ra.

“Khụ khụ…” Từ Trường Khanh nằm ở trên giường thân thể bắt đầu run, y mới vừa rồi vận công bức ra máu bầm, tự khóe miệng vẫn còn một tia tiên huyết chảy xuống.

“Thu cây quạt đó lại!” Cảnh Thiên tức giận trừng mắt nhìn Lý Thuần Phong, tay đỡ lấy Từ Trường Khanh, tinh tế lau đi vết máu ở khóe miệng, không nhịn được lại nói, “Nơi này có bệnh nhân… Cũng không phải mùa hè, ngươi quạt cái gì mà quạt? Ngươi không phải chỉ là tên đạo sĩ mũi trâu hay sao? Còn muốn học người ta khoe khoang cái gì phong lưu nho nhã.”

Lý Thuần Phong mỉm cười, cũng không nổi giận, “Cảnh đại hiệp như vậy là mang cả vị đạo hữu trên giường này mắng một thể phải không?”

“A…” Cảnh Thiên thầm ngạc nhiên, “Ngươi có ý gì? Đây đường đường là Đại Đường tướng quân Lý Tĩnh…”

“Không phải, người này tuyệt đối không phải là Đại Đường đệ nhất xạ thủ Lý Tĩnh. Lý Tĩnh, tự Dược Sư, từ nhỏ theo Kỳ Nam môn phái, thanh niên thì theo Gia Cát Thần Ngu học binh pháp mưu lược, võ công nội lực của hắn cùng với Thục Sơn đứng đầu thiên hạ đạo giáo, liệu có thể liên quan?”

Cảnh Thiên thất kinh, người này rất lợi hại, vừa nhìn qua liền thấy được căn cơ võ công của Đậu Phụ Trắng. Kỳ thực, Lý Thuần Phong cũng không phải liếc mắt là lý giải được võ học bản lĩnh của Từ Trường Khanh, hai người họ phải giao thủ mấy lần, hắn mới có thể phát giác thân phận thật sự của ‘Lý Tĩnh’ kia.

“Lý Thuần Phong từ lâu đã nghe nói, gần đây có mấy cao thủ là thiếp thân hộ vệ của Tần Vương, theo Tần Vương như hình với bóng, nguyên tưởng rằng là cao nhân phương nào, ai ngờ lại là đệ tử Thục Sơn can dự vào hồng trần tục sự.”

“Người đó chẳng phải là Lý Thuần Phong sao?” Cảnh Thiên nghe vậy nhất thời hắng giọng, tựa hồ có vài tia châm chọc, bất mãn nói, “Thục Sơn thì làm sao? Đạo sĩ không thể để ý phàm trần tục sự, ngươi chẳng phải cũng là đạo sĩ sao, cớ gì bán mạng cho Hạ Vương Đậu Kiến Đức?”

Lý Thuần Phong thản nhiên gấp cây quạt lại, thong thả cười, “Bán mạng? Lời ấy sai rồi, Lý Thuần Phong chỉ là ngực có hoài bão không cam lòng trầm tịch. Hạ Vương cũng đâu phải kẻ đầu đường xó chợ, ta theo hắn tất có thể đại triển tài năng…”

“Lý huynh nếu có tài nhưng không gặp thời… Khụ khụ, vẫn có câu ‘chim tốt chọn cây lành mà đậu, hiền thần chọn chủ tốt mà theo’. Trước mắt Hạ Vương khí số đã tận, vì sao không đầu quân cho minh chủ khác?”


Vui lòng click vào dấu mũi tên để lùi hoặc sang chương kế tiếp